Yêu Em Đến Hơi Thở Cuối Cùng

Chương 123 - Kết Thúc Trọn Vẹn ( Tập Cuối )

trước
tiếp

Chưa kịp định hình lại thì bỗng đèn điện tắt. Tôi hoảng loạn, gọi ba mẹ thì chắc ai lên tiếng. Mò mẫm xung quanh cũng chẳng có ai. Lúc này tôi bật khóc. Chợt có tiếng nói thì thào sát tai tôi :

— Là anh đây.

Giọng nói ấm áp. Tôi bất ngờ. Mặc Nhiên sao lại ở đây. Anh đột nhiên xoay ghế, nhấc bổng tôi lên, hình như là đi đâu đó, tôi cựa quậy nói :

— Thả em ra.

— Em định trốn anh đến bao giờ ?- Mặc Nhiên lạnh giọng. Tôi cũng im bặt sau câu nói đó.

Anh thả tôi xuống, lúc ấy đèn điện cũng sáng lên. Tôi bàng hoàng. Sân khấu bây giờ chẳng khác gì là lễ đường, tất cả mọi người đều tụ tập lại, cả ba mẹ tôi cũng đứng ở đấy.

Bỗng, anh quỳ sụp xuống trước mặt tôi. Ngạc nhiên tôi nhìn anh. Miệng cứ mấp môi không nói ra được câu nào. Thấy tôi như thế, anh bắt đầu nói :

— Dịch An, lấy anh nhé.

Đầu óc tôi loạn xạ, tôi vẫn chưa tiếp ứng được chuyện gì đang xảy ra mà. Tôi đứng trầm ngâm, thấy vậy Cẩn Thần lên tiếng :

— Thôi nào em gái, đồng ý đi để anh còn ăn sinh nhật nữa chứ.

Sau câu nói đó là một loạt đồng thanh vang lên :

— Đồng ý đi, đồng ý đi.

Tôi bây giờ cũng hiểu được sự việc. Tôi nhìn thẳng vào anh rồi nói :

— Tại sao lại như vậy ? Tại sao lại đi cùng với cô gái khác ? Tại sao lại nói những lời khiến em buồn đến vậy ? Em cũng đâu có muốn rời xa anh đâu ? Em chỉ là …

Chưa nói hết câu, anh đứng dậy ôm tôi vào lòng, anh ôm chặt, cái ôm chứa đựng trong đó biết bao thương nhớ .

Tôi bật khóc, tôi khóc như một đưa trẻ bị dành kẹo. Mặc Nhiên nhìn vào ánh mắt tôi. Anh đang khóc ? Tôi thật sự bất ngờ, trong lòng rung cảm lại tăng lên. Anh cúi đầu, anh nói :

— Anh xin lỗi em, Dịch An. Là do anh quá điên cuồng rồi. Anh sợ mất em. Anh yêu em rất nhiều. Anh khi đó vì mất lí trí nên mới trở nên như vậy. Thật sự trong 5 năm qua, chẳng khi nào anh không nhớ đến em. Dịch An , tha lỗi cho anh được không ?

Vui có, cảm động cũng có. Thì ra anh chưa hề quên tôi như tôi vẫn nghĩ. Tôi nâng mặt anh, mỉm cười nhìn anh. Lúc này Tình Triều từ đâu lù lù tới, đập vai Mặc Nhiên mà chọc :

— Mau mau quỳ xuống lấy nhẫn ra đi anh bạn.

Vâng, vì cái sự vô duyên không đúng lúc đã phá tan bầu không khí lãng mạn. Cả sân khấu vì câu nói của hắn mà phá lên cười. Còn anh chẳng hiểu vì gì mà bất ngờ làm theo lời hắn. Anh quỳ xuống, đưa chiếc nhẫn trước mặt tôi, anh nói thêm lần nữa :

— Dịch An, em có bằng lòng lấy anh không ?

Tôi cũng không nói gì, dù sao cũng cảm ơn hắn vì đã dẫn dắt sự ngượng ngạo về đúng vị trí. Tôi nhìn nhìn anh rồi nghiêng đầu cười, đồng thời đưa bàn tay ra. Mặc Nhiên vui vẻ và chiếc nhẫn nằm vừa khít trong ngón tay của tôi.

Cảm giác lúc này như bùng nổ, anh ôm tôi xoay vòng. Chúng tôi tràn ngập trong niềm vui sướng.

Tôi nhìn xung quanh, mọi người thân của tôi cũng đều đang vui. Vậy là đủ đối với tôi rồi.

Chợt có vài tiếng ho đang tới gần. Tôi quay đầu thì nhìn thấy Cẩn Thần. Anh cũng nhìn lại tôi mà nói :

— Em gái à, dù sao đây cũng là sinh nhật anh.

Tôi cười gượng, gãi đầu. Tôi xuống chỗ lấy món quà tôi đã chọn cho anh. Miệng tươi cười :

— Chúc mừng sinh nhật, anh trai .

Cẩn Thần nhận rồi, anh nhìn Mặc Nhiên nói tiếp :

— Sinh nhật của tôi thành chỗ cầu hôn cho cậu từ khi nào vậy ?

Nghe câu nói này, Mặc Nhiên cười gượng ấp úng nói :

— Tôi…

— Tôi nào ? Cầu hôn em gái tôi xong mà vẫn xưng hô như thế ?

— À anh, em xin lỗi đã làm vỡ kế hoạch sinh nhật của anh.- Mặc Nhiên ngượng ngùng, tự nhiên gập người trả lời Cẩn Thần.

Tất cả mọi người phá lên cười. Tôi cũng cười không ngớt. Không ngờ cũng có ngày Mặc Nhiên lại hạ mình trước Cẩn Thần như vậy.

Tiếng cười cứ thế vang vọng. Niềm vui ở lại, nỗi buồn trôi đi. Mọi hiểu lầm, nút thắt cuối cùng cũng được tháo gỡ. Cuộc đời là vậy, bao thăng trầm ai rồi cũng sẽ trải qua, nhưng quan trọng sau những thăng trầm ấy liệu ai có dũng cảm hay không ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.