Trong một căn phòng tối, không ánh đèn, ban ngày cũng như ban đêm, rèm che phủ kín cửa sổ, chốt cửa vẫn khóa.
– La..lá…la…
Có một cô gái ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tay ôm một con gấu bông không rời, khẽ ngân nga những câu hát. Cô gái ấy chính là Thiên Nhã, cô gái tội nghiệp của năm năm trước, cô gái bé nhỏ thông minh, lanh lợi ngày nào bỗng hóa trở nên điên điên dại dại, ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Năm năm qua đi, cô sống mãi với bóng tối, không bước chân ra ngoài dù chỉ một bước, trở nên vô hình, không ai quan tâm, ngoại trừ người mẹ kính yêu của cô.
“Cạch” – Cánh cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào. Không ai khác, ngoài Thiên Hương.
Cứ mỗi lần nghe tiếng mở cửa cộng với tiếng bước chân, Thiên Nhã bỗng lên cơn hoảng loạn khó tả, mọi đau đớn của năm năm trước bỗng dồn ép tâm trí cô.
– Đồ xấu xa! Đến…đến rồi! Tên biến thái! Cút! Cút ra!
Thiên Nhã ngồi thụp xuống ghế, ôm lấy con gấu bông thật chặt, hốt hoảng tìm kiếm chỗ ẩn nấp.
Việc này đối với Thiên Hương kia không có gì lạ. Người chị không cùng dòng máu này của cô càng đần đần ngây ngây thế này, chẳng phải một chuyện rất tốt sao? Nếu không nhờ vậy, cô ta chắc gì được chủ tịch tập đoàn K.R nhận làm con nuôi. Mặc dù cô biết thừa Hoàng Trung chỉ coi cô như kẻ thế thân, vùi lấp chuyện xấu con gái ông ta làm ra, nhưng trong mấy năm qua, cô ta ít nhiều thể hiện được bản lĩnh trên thương trường của mình. Người ba nuôi này cuối cùng cũng tin tưởng cô, giao phó một vài việc lớn. Chưa biết chừng, Thiên Hương đã thay thế Thiên Nhã, trở thành viên ngọc quý trong tay ông ta tự bao giờ.
– Con điên kia! Mày trốn đi đâu rồi? Mau ra đây ăn sáng đi chứ!
Thiên Hương nhìn xung quanh phòng, ngó ngang ngó dọc. Thật tình thì cô ta đâu có rảnh thời gian, thành tâm thành ý đích thân đem đồ ăn lên cho Thiên Nhã. Cô ta chả qua muốn lấy lòng mẹ nuôi, lấy lòng người nhà này mới tỏ ra tử tế tốt bụng. Chứ đằng sau lưng, cô ta nghĩ gì là một chuyện khác.
“Rộp..”. Thiên Hương nghe có tiếng sột soạt phát ra từ gầm giường. Cô ta khẽ nhếch hàm, giọng ngọt sớt, tiến sát về phía mép giường.
– Chị Thiên Nhã! Em Thiên Hương này! Chị ra mau ra đây đi, chị mau ra đây đi! Em mang đồ ăn sáng cho chị đây. Hôm nay, toàn món ngon nha!
Thiên Nhã vẫn không trả lời.
Thiên Hương kia bỗng nổi đóa lên:
– Con chết tiệt kia mày không ra là chết với tao!
Nói rồi, cô ta cúi xuống, bắt kịp thấy ánh mắt sợ hãi ngấn lệ của Thiên Nhã, đưa tay, lôi thật mạnh ra ngoài.
Thiên Nhã vẫn siết chặt con gấu bông, thút thít khóc.
– Mày khóc cái gì? Thứ dại trai như mày, sao không chết luôn đi? Mày sống trên đời làm gì, báo hại tao lúc nào cũng phải phục vụ mày.
– Đi…đi…ra! – Thiên Nhã đứng một góc, sợ hãi nhìn Thiên Hương.
– Cái con điên này! Mày nói ai đi hả? Mày có ăn không thì bảo!
Thiên Hương bực tức cầm lấy miếng sandwich, nhét vào miệng Thiên Nhã, ép cho cô ăn bằng được mới thôi.
Thiên Nhã hoảng loạn lập tức cắn thật mạnh vào tay cô em gái độc ác của mình.
– Á!
Người kia lập tức vứt miếng sandwich xuống đất, suýt xoa lấy cánh tay đã tứa máu.
Cánh cửa phòng bật mở ra, bà Mỹ Quyên – mẹ của Thiên Nhã sốt sắng chạy vào. Thấy cô con gái bé nhỏ của mình đang nằm sóng soài trên đất, tay vẫn không rời con gấu bông bà mua tặng, ánh mắt u ám chỉ toàn sự kinh hãi, lòng chợt quặn thắt.
– Thiên Hương! Sao chị con…? – Bà nhìn lên đứa con gái nuôi đang đứng gần đó, mặt nhăn mày nhó.
– Mẹ! Chị Thiên Nhã, con chỉ muốn giúp chị ăn sáng, nhưng, nhưng, chị ấy cắn con. Mẹ xem…tay con chảy máu rồi!
Bà Quyên không để ý nhiều đến Thiên Hương, lo lắng chạy vội đến bên con gái ruột, ôm vào lòng.
Thiên Nhã tuy điên, nhưng vẫn còn nhận ra được mẹ mình. Vì trong suốt năm năm qua, bà là người duy nhất không bỏ rơi cô, vẫn yêu thương, quan tâm tới bữa ăn, sức khỏe của cô hằng ngày. Cô khi ở trong vòng tay của bà mới cảm thấy thực sự an toàn, cảm thấy được che chở, ánh mắt sợ hãi đã dịu đi phần nào.
– Có phải con ép chị con ăn không? Chị con tâm lý không được ổn định, con phải từ từ thôi chứ?
– Mẹ! Không phải đâu mà! Con đưa miếng sandwich lên nhẹ nhàng nói chị ăn đó chứ, mà chị thì…mẹ, mẹ rõ ràng không xem con là con của mẹ. Lúc nào, mẹ cũng chỉ biết có chị Thiên Nhã thôi.
Đến bây giờ, Hoàng Thiên Hương vẫn chối thẳng, sẵn sàng dựng màn kịch người em gái tốt bụng bị bà chị điên bắt nạt trước mặt cho mẹ nuôi xem. Quả thật về điệu bộ và lời nói chẳng kém gì ngôi sao Holywood.
– Mới sáng sớm, có chuyện gì ồn ào vậy!
Hoàng Trung đứng ngoài cửa phòng Thiên Nhã, tay cầm một tách trà nóng, ánh mắt đen kịt nhìn Thiên Nhã ngẩn ngơ trong vòng tay vợ mình.
Vừa nhìn thấy ba, Thiên Nhã lập tức chúi mặt vào lồng ngực mẹ, né tránh sự lãnh khốc của ông.
– Ba! Ba coi! Con cho chị ăn, rồi chị cắn con chảy máu tay luôn! – Thiên Hương lập tức chạy lại nhõng nhẽo.
Bà Quyên biết ông Trung từ năm năm trước đã định bỏ mặc sự sống chết của con gái mình vì sợ tin đồn cô bị cưỡng hiếp khi mới mười sáu tuổi, rồi trở nên điên dại lan ra ngoài khiến ông xấu mặt. Cũng may, bà nảy ra ý định nhận con nuôi, thế thân cho cô, nếu không, bà và con gái sớm đã phải đi khỏi đây rồi.
– Thiên Hương! Con…
– Thiên Hương làm sai gì chứ? Thiên Nhã không ăn thì thôi bà làm gì quá lên vậy! Bình thường nó có làm gì đâu chứ, suốt ngày ru rú trong phòng, nhịn ăn một bữa chết người à? Nếu Thiên Hương của tôi xảy ra chuyện gì, bà đừng trách!
Ông Trung nói từng lời như xé cả ruột gan bà Quyên. Dù gì ông cũng từng chiều chuộng, thương yêu Thiên Nhã đến vậy, huống hồ cô mới là con ruột, Thiên Hương kia chỉ là đứa trẻ mồ côi được nhận về. Sao ông lỡ đối xử với đứa con gái tội nghiệp đáng thương của mình tàn khốc thế này?
– Thiên Hương! Con mau xuống dưới nhà băng bó lại, nếu cần thì khám bác sĩ đi. Ba không yên tâm chút nào! Xuống ăn sáng nhanh lên rồi ba con ta đi làm!
Sự đời thật bất công. Hoàng Trung đối xử tốt với con gái nuôi cỡ nào thì đối xử tệ hại với con gái ruột bấy nhiêu. Bà Quyên cũng chỉ còn biết ôm con mà xót xa, mà đau đớn.
Trước cổng căn biệt thự số 02, đường X, phố Y, nơi gia đình Thiên Nhã đang sinh sống, bỗng có một chiếc hơi màu đen tuyền dừng lại ở đấy.
Người ngồi sau xe là một nam thanh niên mặc vest đen thanh lịch, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, không chút biểu cảm. Đây chẳng phải ông lớn tập đoàn D.C nổi tiếng đây sao? Chẳng phải người đã vực dậy D.C từ đống đổ nát của người chủ tịch quá cố đây sao? Phải! Đoàn Dương Phong sau năm năm trời sinh sống tại Mỹ. Cuối cùng cũng quay trở về.
Người lái xe kiêm trợ lý của anh khẽ rụt rè hỏi:
– Dương Phong! Tôi có điều muốn hỏi. Đừng chê tôi nhiều chuyện?
Môi mỏng của người ngồi phía sau mấp máy:
– Anh cứ hỏi!
– À…Chẳng phải Hoàng Trung là kẻ thù của anh sao? Lần này anh mới trở về đã ghé thăm nhà ông ta làm gì?
Dương Phong khẽ nhoẻn miệng cười, liếc nhìn biển số biệt thự, ánh mắt sâu xa khó đoán:
– Tìm vợ.