Năm năm, khoảng thời gian không ít cũng không nhiều, Đoàn Dương Phong từ một kẻ đến kinh doanh là gì còn không biết đã trở thành người đứng đầu tập đoàn D.C – thành tựu cả cuộc đời của ba anh. Vực dậy nó trước nguy cơ phá sản, nợ nần chồng chất thành một D.C phát triển ngày hôm nay. Để làm được điều đó chỉ trong năm năm, anh đã phải không ngừng làm việc, làm việc, kiếm tiền và kiếm tiền. Nó trở thành một thói quen. Và đến giờ cũng vậy.
Đoàn Dương Phong đang vùi đầu vào đống báo cáo của cấp dưới.
“Tít…tít…tít…”. Có tiếng chuông điện thoại.
– A lô! – Đoàn Dương Phong nhấc máy.
Bên kia đầu dây là bà Mười – người giúp việc nhà anh.
– Cậu chủ! Cậu về nhà ngay đi! Có một ông đem một cô gái đến tự xưng là ba vợ cậu…
Đoàn Dương Phong bắt đầu nghi ngờ, Hoàng Trung có cần gấp gáp muốn đuổi con gái mình ra khỏi nhà vậy không? Dù gì trước đây, nghe đồn ông ta thương con gái hơn tất cả, ít ra cũng phải một màn nước mắt cha con ly biệt. Thế nhưng, ngay từ đầu, ông ta tỏ ra khá vui mừng. Gả con gái cho kẻ thù có gì tốt đẹp. Chẳng phải Thiên Nhã đó là viên ngọc ông ta yêu quý nhất sao? Chấp nhận giao cả cuộc đời cô cho anh chẳng khác nào đưa thịt vào miệng hổ. Không được! Có chuyện rồi!
– Nói ông ta chờ tôi ở nhà! Tôi lập tức về ngay!
– Nhưng ông ta đưa cô gái kia lên phòng cậu rồi về luôn. Mà tôi thấy cô gái đó hình như…
Bà Mười chưa kịp nói hết câu thì bỗng giật mình nghe có tiếng đập bàn mạnh từ điện thoại, rồi tiếng “tút…tút…”.
Cúp máy, Dương Phong lập tức thu dọn bàn làm việc, phóng xe về nhà. Anh dần dần cảm thấy có điều gì bất thường ở đây. Càng nghĩ, anh càng thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi nghĩ Hoàng Trung cũng đơn thuần như bao kẻ nham hiểm khác anh từng gặp. Anh thật sai lầm! Ông ta thông minh hơn hẳn những kẻ khác rất nhiều. Anh tuy có tài kinh doanh giỏi, nhưng còn quá trẻ, chưa đủ mưu mô để so với lão cáo già đó.
– Cậu chủ! Cậu về rồi!
Bà Mười hớt ha hớt hải chạy ra mở cửa.
– Cô gái đó đâu rồi!
– Trên phòng của cậu. Nãy giờ, tôi không nghe thấy động tĩnh gì hết! Không biết cô ấy…
Đoàn Dương Phong hùng hùng hổ hổ chạy lên lầu. Hay là ông ta kiếm một Thiên Nhã khác thế thân? Không, không thể nào, ông ta muốn mất thể diện sao?
“Tít…tít…tít…” Hoàng Trung gọi cho anh.
– Sao rồi? Phong. Cậu thấy thế nào? Hãy chăm lo cho cái thứ rác rưởi đó giùm tôi nhé! Thân tặng cậu câu này! Cậu vẫn còn ngây thơ lắm, không đủ trình để đấu với tôi đâu!
– Hoàng Trung! Ông lừa tôi! Ngày mai, tôi lập tức đăng lên báo vụ con gái ông…
– Ấy chết! Đứa bị cậu cưỡng hiếp ấy à? Nó đâu còn là con tôi. Nhưng biết sao được, tôi sinh nó ra, chẳng lẽ lại vứt nó đầu đường xó chợ. Tôi không tàn nhẫn đến mức đó đâu. Vậy nên tôi gửi nó cho cậu, mong cậu chăm sóc nó cẩn thận, đừng vứt bỏ nó. Nghe cho rõ đây! Từ nay về sau, Thiên Nhã không còn là con gái tôi nữa, tôi chỉ có một đứa con tên Thiên Hương. Vậy nên, nếu có chuyện gì, đừng đem thứ rác rưởi ấy ra bắt tôi làm cái này cái kia cho cậu! Tạm biệt. Đừng gọi tôi là ba vợ nữa!
“Choang…” Chiếc điện thoại bị Dương Phong ném xuống lầu dưới, màn hình vỡ tan tành. Đến giờ, anh mới nhận ra bản thân mình vẫn chưa thực sự đề phòng ông ta, cứ nghĩ bản thân đã nắm được thóp của kẻ thù, ai ngờ thứ đó chỉ là đồ bỏ đi với ông ta, anh thật không cam lòng. Hoàng Trung đó đến con gái ruột cũng không cần. Ông ta quá thâm độc, quá nhẫn tâm. Ngay đến anh, người từng vì thù hận mà cưỡng hiếp một cô bé mười sáu tuổi đã thấy bản thân quá cầm thú rồi. Không ngờ trên đời, vẫn còn tồn tại kẻ khác tàn nhẫn hơn anh.
Nghĩ đến Thiên Nhã đang ở trong phòng mình, anh lập tức chạy nhanh vào phòng.
– Hoàng Thiên Nhã! Cô đâu rồi! Ra đây ngay cho tôi!
Lạ thay, bước vào phòng, anh không thấy một bóng người nào cả. Hay là cô chạy trốn mất rồi? Anh nhìn xung quanh, phòng anh không có cửa sổ, với nếu cô có chạy trốn bằng cửa chính thì bà Mười phải biết chứ.
Anh liếc mắt khắp nơi một lần nữa, chợt phát hiện có một mảnh vải hồng bị kẹt ở cửa tủ quần áo. Và anh thì không hề có cái áo nào màu hồng hết.
Anh đập cửa tủ quần áo:
– Tôi cho cô hai lựa chọn, một là tự bước ra, hai là để tôi lôi cô ra. Tôi đếm từ một đến ba! Một, hai,…
Thiên Nhã vẫn dáng vẻ khúm núm sợ hãi mọi ngày, tay vẫn không rời con gấu bông mẹ cô tặng, giọng nói của người đàn ông này rất giống…giọng con quái vật trong ác mộng của cô. Nếu bước ra ngoài, cô sợ sẽ bị ăn thịt.
– Ba!
Chữ “ba” vừa dứt, Phong tức giận thô bạo kéo cửa tủ ra. Thiên Nhã vừa nhìn thấy anh thì lập tức òa khóc, hốt hoảng ôm đầu hét toáng lên.
– Quái vật! Cút ra! Biến thái! Cút ra!
Dương Phong ngớ người, cô gái này là Thiên Nhã. Vậy kẻ hôm trước gọi Hoàng Trung là ba chẳng lẽ là Thiên Hương. Ông ta từ khi nào có thêm đứa con gái thứ hai vậy. Thiên Nhã này, hình như tâm lí không ổn định.
– Câm mồm!
Anh vừa thét lên, vừa kéo tay Thiên Nhã, lôi cô ra ngoài. Còn cô vẫn sợ hãi, khúm núm ôm chú gấu bông, không dám nhìn mặt anh.
– Tên gì? – Anh hỏi để xác nhận.
Cô không trả lời.
– Tôi hỏi tên cô là gì? – Anh gằng giọng mạnh hơn.
Thiên Nhã giọng run run, mếu máo nói:
– Thiên…Thiên Nhã!
Anh nghe xong, bực tức đập tay lên tường. Chết tiệt! Đã không nắm được thóp của Hoàng Trung rồi. Còn rước thêm rắc rối vào nhà.
– Tôi đưa cô về nhà!
Vừa nghe xong, Thiên Nhã chợt nhớ những gì ba ruột cô nói với mình trên đường “bắt cóc” cô đến đây: “Mày phải nhớ, nếu mày muốn mẹ mày sống tốt, mày phải ngoan ngoãn ở cạnh thằng đó biết chưa hả, còn nếu nó không cần mày thì cút ra đường luôn cho tao, tốt nhất đừng quay về. Năm năm qua, tao chịu hết nổi mày rồi. Mày mà vác mặt về nhà, tao đuổi mẹ mày đi luôn!”.
Thiên Nhã thương mẹ, sợ mẹ khổ. Nghe anh nói, cô lập tức lắc đầu lia lịa:
– Đừng mà! Không về đâu! Chỗ đó đáng sợ lắm! Không về đâu!
Nghe chữ “đừng mà” của cô, anh bỗng chạnh lòng. Anh như nghe được giọng nói yếu ớt, sợ hãi của cô bé mười sáu tuổi đêm đó. Cô gái này vì anh mà trở nên điên điên dại dại, thêm một người cha nghiệt ngã, cay độc. Sống trong căn nhà đó chắc khổ thân cô lắm. Anh đưa cô về nhà, chả khác gì đưa cô trở về địa ngục. Nhưg để cô ở trong nhà anh, nhìn thấy cô, anh lại nghĩ đến việc mình bị lừa gạt một cách trắng trợn như vậy, thật không nuốt nổi cơn tức này.
Cuối cùng, anh nhận ra, mình thực sự đã rước về nhà một cục nợ. Giữ lại không được, ném đi càng không xong. Đoàn Dương Phong tuy lòng dạ sắt đá, cũng không nhẫn tâm như Hoàng Trung, anh quyết định giữ cô trong nhà vài hôm rồi tính tiếp.
– Được rồi! Không đưa cô về nữa!
Anh nói xong, quay sang nhìn cô, thấy cái vẻ sợ sệt đó vẫn còn, anh thật khó chịu, anh đáng sợ tới mức đó sao? Hay cô biết anh chính là kẻ cưỡng bức cô nên cô sợ? Hôm đó, tối như vậy, cô làm sao thấy mặt anh?
Anh thở ra một hơi, cố gắng dùng giọng dịu dàng nhất có thể:
– Thôi được rồi! Thiên Nhã ăn gì chưa?
Cô lắc đầu.
– Ngoan! Đứng dậy đi! Xuống lầu rồi tôi cho em ăn!