Tô Noãn Dương cứ thấp thỏm bất an ăn một miếng lại một miếng, tiếp nhận đại thần gắp đồ ăn cho.
“Em thích ăn.”
“Cái này hẳn là em thích ăn.”
“Nếm thử cái này xem.”
Cuối cùng cô thật sự ăn không nổi nữa, vuốt cái bụng tròn vo, nhấc tay đầu hàng.
Cố Hoài Cẩn thấy cô thật sự đã ăn no, cũng không bức cô ăn thêm nữa, lúc này mới bắt đầu thong thả ung dung ăn cơm.
Xem đại thần ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, Tô Noãn Dương nghĩ như vậy, lặng lẽ đánh giá người đàn ông trước mắt.
Anh cúi đầu dùng bữa, vài sợi tóc tán loạn trên cái trán bóng loáng no đủ. Edit bởi Chưng cư Doãn Gia
Ánh mắt chuyên chú nhìn phần ăn, tay phải thon dài hữu lực cầm đũa trúc, sau đó dùng chiếc đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, tinh tế nhấm nuốt sau nuốt, thời điểm nuốt xuống, hầu kết còn chuyển động lên xuống, thật đúng là, gợi cảm.
Rõ ràng chỉ đơn giản là ăn cơm, nhưng đại thần làm, lại thêm nhiều vài phần nho nhã, vài phần bình tĩnh.
“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”*
(*** câu này mình tạm hiểu là: Công tử thanh thoát tao nhã như ngọc quý, tuyệt thế không ai bằng. Các nàng ai hiểu thì cmt giúp mình với)
Tô Noãn Dương đột nhiên nhớ đến một câu này, cô cũng không nhớ là nhìn thấy từ đâu, chỉ cảm thấy, vị công tử trong câu văn kia chính là người trước mắt này đi.
Một lát sau, Cố Hoài Cẩn đã ăn xong, buông đũa trúc, cầm khăn tay bên cạnh xoa khóe miệng.
Buông khăn tay, anh ngồi thẳng, giương mắt nhìn người từ lúc bắt đầu vẫn luôn trộm đánh giá mình. Sau đó gác tay trên bàn, nhàn nhạt mở miệng.
“Em có thể bắt đầu nói.”
“A? Nói cái gì?” Tô Noãn Dương có chút cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
“Nói vừa rồi em khóc cái gì.”
“Ách…” Tô Noãn Dương có chút cạn lời, tại sao anh vẫn còn nhớ rõ cái này, thật mất mặt chết.
“Vừa rồi ở trên xe, em đã đồng ý nói cho tôi biết, như thế nào, ăn no liền không nhận?”
“Trên xe?”
Đại não Tô Noãn Dương quay một vòng, nhớ tới hành động vừa rồi của đại thần ở trên xe, anh ôm mặt cô, ôn nhu vì cô lau đi nước mắt trên mặt, sau đó còn dùng ngữ khí thâm tình sủng nịch hỏi cô tại sao không vui, giống như đối đãi với bảo bối trên đầu quả tim. Đọc truyện chính thức tại Chung cư Doãn Gia
Cố Hoài Cẩn nhìn Tô Noãn Dương mặt đỏ tai hồng không nói lời nào, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cô gái nhỏ này tại sao mỗi ngày đều đỏ mặt, cứ với bộ dạng tiểu bạch thỏ này không biết đã khiến cho bao nhiêu người đàn ông mơ ước, chỉ sợ lúc bị người ta bán còn ngây ngô mà thay người ta đếm tiền.
Sau một lúc lâu, Tô Noãn Dương nhỏ giọng nỉ non.
“Cố sư huynh, kỳ thật vừa rồi cảm xúc của tôi mất khống chế, vì rất nhiều nguyên nhân.”
“Ừ” Cố Hoài Cẩn gật đầu, đương nhiên anh biết có rất nhiều nguyên nhân, bằng không làm sao cô sẽ khóc thảm thiết như vậy.
“Anh cũng biết, liên hoan ngày đó, Đồng tiền bối không thích tôi, còn nói những lời này nọ.”
“Ừ, tôi biết.” Ngày đó là anh an ủi cô, lúc ấy không phải đã nghĩ thông suốt sao, hiện tại sao lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Cố sư huynh, anh có khả năng không biết. Từ nhỏ đến lớn, em không có bạn bè. Nếu không phải vào đại học, quen biết Đào Đào, có khả năng cả đời này em cũng không thể biết cảm giác có bạn bè là thế nào.”
“Ừ” Cố Hoài Cẩn gật đầu, cô gái nhỏ của anh tính cách là tương đối trì độn, không quá am hiểu kết giao bạn bè.
“Cho nên, kỳ thật tôi rất sợ hãi cùng người khác ở chung, cũng không hiểu lắm đạo lý đối nhân xử thế gì đó.Tôi chỉ biết, Đồng tiền bối không thích tôi, tôi không muốn khiến cô ấy càng thêm chán ghét tôi.”
“Hôm nay cảm xúc em kích động như vậy, là bởi vì em sợ Đồng Vãn Thu càng thêm chán ghét em?”
“Vâng” Tô Noãn Dương gật đầu, thanh âm như muỗi kêu.
“À” Cố Hoài Cẩn thở dài, bất đắc dĩ xoa ấn đường.
Anh không biết nên giải thích với cô về đạo lý này như thế nào, cho dù không có chuyện hôm nay, với tính cách Đồng Vãn Thu, cũng tuyệt đối không có khả năng thích cô hay tiếp nhận cô. Đừng nói thích, không cho ngáng chân cô đã là may rồi.
Truyện đăng ở những nơi khác ngoài wattpad, wordpress của Chung cư Doãn Gia đều là ăn cắp trắng trợn
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, hôm nay đúng là anh sai, không có suy xét cảm nhận của cô, hại cô khổ lo như vậy.
“Chuyện hôm nay tôi xin lỗi em, rất xin lỗi, tôi không có suy xét đến cảm nhận của em, đã mang bối rối cho em rồi.”
Cố Hoài Cẩn ngước mắt nhìn cô, trịnh trọng xin lỗi.
“A? Không quan hệ, không quan hệ, Cố sư huynh, tôi biết anh không phải cố ý, chính là do tôi tự mình suy nghĩ nhiều quá, kỳ thật không có gì, là tôi chuyện bé xé ra to.”
“Về Đồng Vãn Thu, em yên tâm, chuyện em lo lắng vĩnh viễn sẽ không phát sinh, tôi sẽ bảo vệ em.”
Âm thanh người đàn ông trầm thấp vang lên bên tai Tô Noãn Dương, chỉ là ngắn ngủn mấy chữ, nhưng lại khiến trong lòng cô nhấc lên sóng to gió lớn.
“Bảo vệ…tôi?” Tô Noãn Dương lẩm bẩm lặp lại.
Bảo vệ cô? Anh, Cố Hoài Cẩn, vậy mà lại nói sẽ bảo vệ cô?
Tô Noãn Dương mông lung, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói muốn bảo vệ cô.
“Đúng vậy, tôi sẽ bảo vệ em, tin tưởng tôi, được không?”
Cố Hoài Cẩn đứng dậy vòng qua bàn ăn đi tới, ngồi xổm trước mặt Tô Noãn Dương, nhìn thẳng vào mắt cô, lại trầm giọng lặp lại một lần.
“Tô Noãn Dương, tôi sẽ bảo vệ em.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi hẳn tên cô, Tô Noãn Dương, ba chữ đơn giản từ trong miệng anh nói ra, giống như mang theo ma lực, cường thế làm cô đỏ mắt.
“Ngoan, đừng khóc, về sau có anh.”
Cố Hoài Cẩn xoa xoa đầu cô, ôn nhu lau đi nước mắt trong khóe mắt, sau đó dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn cô.
Khoảng cách giữa bọn họ thật sự gần, Tô Noãn Dương thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong ánh mắt anh.
Phanh, phanh, phanh, cô nghe thấy tiếng trái tim mình gia tốc, không biết nên nói cái gì.
Nhìn bộ dáng cô ngây ngốc, Cố Hoài Cẩn lại thở dài, không có biện pháp, ai bảo anh lại đi thích một cô gái nhỏ trì độn này.
Anh đứng dậy, sau đó kéo cô đứng lên.
“No rồi sao? No rồi thì trở về thôi.”
“Vâng, no rồi no rồi.”
“Ừ, vậy chúng ta đi thôi.”
Cố Hoài Cẩn cực kì tự nhiên mà cầm tay Tô Noãn Dương, mang cô đi ra ghế lô.
Đứng ở cửa ghế lô, phục vụ nhìn thấy hai người bước ra, nhẹ giọng dò hỏi Cố Hoài Cẩn muốn trả tiền như thế nào.
Anh lấy thẻ tín dụng, phục vụ ngầm hiểu gật gật đầu.
Ba người đi ra quầy tính tiền, phục vụ quẹt thẻ tính tiền xong, Cố Hoài Cẩn liền nắm tay tiểu bạch thỏ đi ra.
Hai người rời đi, nhóm phục vụ mới dám vây lại một chỗ bát quái tám chuyện.
Thì ra Cố ảnh đế đã có bạn gái, hơn nữa bạn gái không phải ảnh hậu hay những người lúc trước cùng anh hợp tác, mà là một em gái trước nay cũng chưa gặp qua.
Sau này, khi truyền ra thông tin nóng Tô Noãn Dương chân đứng hai thuyền.
Nhóm phục vụ còn đang suy nghĩ, cô gái thoạt nhìn xuẩn manh xuẩn manh kia, sao có thể sẽ chân đứng hai thuyền, chỉ sợ một Cố ảnh đế cô ấy đã ăn không tiêu, phóng viên bát quái càng ngày càng xem hình nói chuyện.
Đương nhiên, những chuyện này đều là ở tương lai.
Trở lại hiện tại, Tô Noãn Dương ăn xong bữa cơm với Cố Hoài Cẩn, lại tiếp tục thấp thỏm bất an ở cùng anh cả một buổi trưa.
Chờ đến lúc tan tầm, không đợi Cố Hoài Cẩn nói gì, cô liền vội vàng phất tay cáo biệt, sau đó giống như một trận gió chạy đi.
Chỉ để lại Cố Hoài Cẩn nhìn bóng dáng hấp tấp, bật cười.
Lúc Tiêu Dao vào Lục Bá Thất, chính là nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này. Mặt than vạn năm như vậy mà lại cười, cây vạn tuế trăm năm phỏng chừng cũng sắp nở hoa rồi đi.
“Ồ, vui vẻ như vậy, A Cẩn, tiểu bạch thỏ đồng ý cậu rồi?”
“Không, nhưng nhanh thôi.”
“Hừ, Vương Ngọc đã về nhà.”
“Ừ, không quan trọng, người cười đến cuối cùng mới thắng.”
“…”
Đêm, Tô Noãn Dương ngồi trên giường, nhìn vẻ mặt bát quái của Đào Đào và Lưu Li.
“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị! Mau khai cùng đại thần phát triển đến bước nào rồi!”
Đào Đào cầm “Vũ khí” —— son môi, cảnh cáo Tô Noãn Dương nếu không nói lời thật sẽ vẽ hoa lên mặt cô.
“Đúng vậy đúng vậy, Tô Tô cậu mau nói, đại thần có phải đang theo đuổi cậu không?” Lê Lưu Li cũng đi theo ồn ào.
“Ai, thật sự không có, đại thần muốn mình đại biểu mọi người mời anh ấy ăn cơm.”
“Hừ, xem ra không cho cậu nếm mùi lợi hại, thì cậu sẽ không nói thật?” Đào Đào làm bộ dạng thô bỉ, muốn nhào lên vẽ mặt cô.
“Đừng đừng đừng, công chúa Đào Đào mình sai rồi, mình nói, mình nói còn không được sao” Tô Noãn Dương nhấc tay đầu hàng, đem mọi chuyện hôm nay nói cho các cô nghe.
Cô đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói cho họ biết cô cùng Cố Hoài Cẩn “Thân mật tiếp xúc” như vậy nhiều lần, bằng không các cô ấy khẳng định sẽ bổ não lung tung.
Cho nên cô chỉ nói phần gặp Đồng Vãn Thu, cô không kiềm lòng mà khóc, đại thần làm tiền bối an ủi cô vài câu.
Nghe được là cô bị ủy khuất, hai người cũng không đành lòng tiếp tục trêu chọc cô, hung hăng phun tào một phen mắng Đồng Vãn Thu.
Nói cô ta là nữ phụ độc ác khoác áo nữ thần, xứng đáng vĩnh viễn kém đệ nhất nữ cv nhu trăn tỷ trong giới phối âm.
Ba người trút xong một lòng đầy căm phẫn thì về giường ai tìm mẹ người ấy.
Tô Noãn Dương chui trong chăn, cảm thấy mọi chuyện hôm nay biến đổi thật bất ngờ, đang cảm khái, Cẩn Du gởi tin nhắn.
【 Cẩn Du: Ngủ rồi sao? 】
【 Tô Tô: Chưa ạ, chuẩn bị ngủ thôi 】
【 Cẩn Du: Hôm nay không đăng Weibo, có tâm sự sao? 】
【 Tô Tô: Không có, quá mệt mỏi nên không đăng, hơn nữa cũng không biết nên đăng gì. 】
【 Cẩn Du: em với nam tiền bối thế nào rồi? 】
【 Tô Tô: Cứ như vậy thôi, đại thần vẫn trước sau như một, xa xôi không thể với tới. 】
Xa xôi không thể với tới? Anh lúc nào thì xa xôi không thể với tới? Cố Hoài Cẩn cảm thấy kỳ quái, vội vàng dò hỏi.
【 Cẩn Du: Xa xôi không thể với tới? Anh ta vẫn mặt liệt? Tích chữ như vàng? 】
Má ơi, cô ước gì anh giống lúc trước, mặt liệt + tích chữ như vàng, như thế so với như bây giờ càng đỡ hơn, kỳ kỳ quái quái.
【 Tô Tô: Không có không có, tiền bối tuy rằng thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng kỳ thật là mặt lạnh tâm nóng, đối với chúng em rất tốt! 】
【 Cẩn Du: Vậy tại sao còn cảm thấy xa xôi không thể với tới? 】
【 Tô Tô: Cảm giác thôi, rất nhiều chuyện đều không chân thật, anh ấy là ảnh đế, đã công thành danh toại. Em chỉ là người vô danh, chúng em căn bản là không phải người cùng một thế giới. 】
【 Cẩn Du: Vậy em có muốn tiến vào thế giới của anh ta không? 】
【 Tô Tô: Em không biết, aiiiii, thật loạn mà. 】
【 Cẩn Du: Vậy ngẫm nghĩ lại cẩn thận đi, có một số việc tự bản thân phải nắm chắc. 】
【 Tô Tô: Ừm, nhưng mà Cẩn Du, anh hình như rất quan tâm đại thần thì phải? 】
【 Cẩn Du: Không hẳn, anh chỉ là hy vọng em không tự coi nhẹ mình, anh đã từng nói, em xứng đáng với những điều tốt nhất. 】
【 Tô Tô: Cẩn Du, cảm ơn anh, anh thật sự giúp em rất nhiều! 】
【 Cẩn Du: Không cần cảm tạ, không còn sớm, ngủ đi, ngủ ngon. 】
【 Tô Tô: Vâng, ngủ ngon. 】
Cố Hoài Cẩn đóng di động, trong đầu vẫn luôn nghĩ lại những lời vừa rồi Tô Noãn Dương nói.
Công thành danh toại, xa xôi không thể với tới, không cùng cái thế giới. Anh suy nghĩ thật lâu sau, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
Không sao, đừng lo lắng, anh sẽ tự mang em vào thế giới của mình, cô gái nhỏ của anh.