Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Cố Hoài Cẩn nhìn cô gái nhỏ ngồi nghiêm chỉnh trước mặt mình, nhìn ra được cô rất coi trọng cái đề tài này.
Anh bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, vốn dĩ không nghĩ nói cho cô biết vì sợ làm cô lo lắng, nhưng hiện tại xem ra không thể không nói.
“Lại là chị anh nói?”
“Vâng” Tô Noãn Dương gật đầu, chính xác, chị Nhu Trăn nói không ít chuyện trong nhà đại thần cho cô biết.
Cho nên cô mới muốn cùng đại thần tâm sự những việc này, hy vọng có thể dựa vào sức lực nhỏ bé của cô khiến quan hệ của anh với người nhà tốt lên một chút.
Tuy rằng nói cô cũng không thể giải quyết những vấn đề này, nhưng ít nhất có thể khai thông anh một chút.
Cho dù có khai thông không được, cũng có thể nghe anh nói một chút cũng được.
Cô biết tính cách Cố Hoài Cẩn, mặc kệ có bao nhiêu khổ sở anh sẽ không nói ra, chỉ lựa chọn tự mình yên lặng gánh vác.
Cô chỉ cần nghĩ đến thế, đoạn thời gian anh khổ sở nhất không có ai an ủi, anh vẫn muốn cõng những cảm xúc tiêu cực đó làm việc, ban ngày miễn cưỡng cười vui, buổi tối một người lẻ loi chui trong phòng ôm di động nghe phát sóng trực tiếp.
Cô giống như thấy được mỗi đêm, Cố Hoài Cẩn một mình một người ở trong khách sạn, bên cạnh đến một người tâm sự cũng không có.
Ánh đèn mỏng manh phủ lên thân hình anh, cao lớn uể oải vùi trên sô pha, thần sắc mệt mỏi cầm di động nghe thanh âm của cô.
Đó là niềm an ủi duy nhất của anh, cũng là thứ cổ vũ anh đi ra khỏi đoạn thời gian mù mịt đó.
Ở phương diện nào đó cô cảm thấy rất vui vẻ, vui vẻ vì cô lại bất ngờ mang cho anh nhiều an ủi lớn như vậy.
Một phương diện khác lại cảm thấy rất đau lòng, đau lòng cho Cố Hoài Cẩn khi đó, hối hận chính mình không thể gặp được anh sớm một chút.
Tưởng tượng đến đây, hốc mắt cô lại không chịu khống chế đã ươn ướt.
“Cô gái ngốc, cũng không phải em sai, là anh tự mình quyết định không đi tìm em.”
Ở chung lâu như vậy, Cố Hoài Cẩn đương nhiên biết Tô Noãn Dương đang suy nghĩ cái gì, anh duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực, ôn nhu an ủi.
“Vâng, em biết, nhưng em vẫn rất đau lòng anh.” Tô Noãn Dương nghẹn ngào trả lời.
Cô biết, anh vì không muốn quấy rầy cuộc sống của cô, trước nay đều không hỏi thăm cô bất luận là tin tức gì.
Cô cũng biết, chỉ cần anh muốn tra, lấy các mối quan hệ của anh đào ba thước đất cũng có thể tìm ra cô.
Nhưng anh không làm như vậy, chỉ đứng xa mà nhìn, cái nhìn này đã kéo dài bốn năm.
“Được rồi, đừng buồn, hiện tại không phải có em ở đây sao. Em yên tâm, về sau anh tuyệt đối sẽ không gạt để em lại một mình suy nghĩ linh tinh nữa, chỉ sợ đến lúc đó em chê anh phiền, không cho anh mỗi ngày quấn lấy em.”
Cố Hoài Cẩn vì dỗ Tô Noãn Dương, cố ý mở miệng trêu cô.
“Em sẽ không như thế đâu!” Quả nhiên, cô vừa nghe thấy anh nói như vậy, không cao hứng ngước mắt trừng anh, lòng đầy căm phẫn vì mình biện giải.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Hoài Cẩn cười, Tô Noãn Dương cũng nín khóc mà cười, đôi mắt hồng hồng giống con thỏ.
Cô hít hít cái mũi: “Được rồi, vậy hiện tại có thể nói chuyện nhà anh với em chứ?”
“Được.” Anh xoa xoa đầu nhỏ của cô, không nhanh không chậm từ từ kể.
Kỳ thật chuyện này trong lòng Cố Hoài Cẩn cũng không phải là chuyện lớn gì, đã nhiều năm như vậy, anh đã sớm đã quen với thái độ bố mình.
Hơn nữa anh biết lão gia tử chính là mạnh miệng mềm lòng, không chừng ở trong lòng lão nhân gia đã sớm đã tha thứ cho anh, chỉ là ngại với mặt mũi không muốn mở miệng trước, cho nên mới đối với anh hờ hững không nóng không lạnh.
Cố Hoài Cẩn đem chuyện mấy năm nay anh trải qua đều nói cho Tô Noãn Dương biết. Tốt, xấu, vui vẻ, khổ sở, một chút cũng không bỏ qua.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai thân ảnh gắt gao ôm nhau dựa trên sô pha.
Giọng nói của Cố Hoài Cẩn vốn dĩ rất dễ nghe, hiện tại lại cố tình thả chậm ngữ khí, nghe giống như đang nói lời âu yếm với cô.
Anh nói xong những chuyện này, nước mắt chồng chất trong hốc mắt Tô Noãn Dương không nhịn được mà rơi xuống.
Cô giơ tay, đem anh ôm vào thân hình gầy yếu của mình, nhẹ giọng an ủi.
“Cố Hoài Cẩn, anh đừng khổ sở, về sau bên cạnh anh còn có em, em sẽ chăm sóc anh.”
“Ừm, anh không khổ sở, anh biết em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”
“Vâng”
Hai người ôm nhau một hồi, tâm tình Tô Noãn Dương mới dần dần bình phục, cô buông tay, xoa xoa Cố Hoài Cẩn trong ngực.
Suy nghĩ lúc lâu, cô nhỏ giọng dò hỏi.
“Cố sư huynh, anh không phải phú nhị đại chứ?”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
Cố Hoài Cẩn buồn cười, anh thật sự không rõ mạch não tiểu nha đầu cấu tạo như thế nào.
“Bởi vì ngày đó Đồng phu nhân vẫn luôn nói cái gì Cố gia Cố gia, hơn nữa anh còn nói ba anh không muốn anh gia nhập giới giải trí, phim truyền hình không phải đều như vậy sao? Nam chính bởi vì phải kế thừa xí nghiệp của gia tộc, cho nên không thể tùy tâm sở dục làm những gì mình muốn, mặc kệ trên đường đấu tranh như thế nào, cuối cùng đều bị bắt về nhà làm việc.”
“Bảo bối, thực tế làm gì có nhiều phú nhị đại như vậy chứ?”
Cố Hoài Cẩn bất đắc dĩ thở dài, về sau nên khống chế số lần cô gái nhỏ xem phim truyền hình, đầu dưa nhỏ suy nghĩ quá hay linh tinh.
Anh cầm lấy một lọn tóc của cô, anh rất thích mái tóc dài này, trách không được người xưa nói kết tóc tình thâm, anh không có tâm nguyện gì lớn lao, chỉ hy vọng bọn họ cũng có thể có đời đời kiếp kiếp kết tóc se duyên.
“Anh không phải phú nhị đại, ba anh là viện trưởng học viện luật, mẹ là chủ nhiệm khoa lịch sử.”
“Cho nên tư tưởng của bọn họ tương đối bảo thủ, đặc biệt là ba anh, ông cảm thấy diễn viên chính là con hát, là nghề không có tiền đồ.”
“Từ nhỏ ông đã hy vọng anh và chị gái có thể kế thừa kế nghề của ông, lớn lên làm luật sư hoặc làm chức vụ, nhưng không nghĩ tới,m anh và chị đều không thích những cái đó, một vào giới giải trí, một vào giới phối âm.”
“Cho nên ba anh rất tức giận, nhưng dù sao chị anh cũng là con gái, ông không nỡ quở trách. Cho nên cũng chỉ có thể đem toàn bộ tức giận đổ lên người anh, đứa con trai này là anh tương đối đáng thương, một người gánh vác hai người nghe mắng.”
Nói đến này, Cố Hoài Cẩn còn ra vẻ đáng thương mà nhìn Tô Noãn Dương, người sau lập tức đau lòng đi lên hôn hôn anh.
Anh không hài lòng vì cô chỉ hôn có một chút, liền cúi đầu gia tăng độ sâu cho nụ hôn này.
Hôn một hồi lâu anh mới buông cô ra, đã hôn bao nhiêu lần, cô gái nhỏ này vẫn không học được cách thở.
Anh đem cô ôm chặt trong ngực, lại tiếp tục nói.
“Nhưng em có thể yên tâm, anh hiểu bố hơn so với bất kì ai, kỳ thật ông đã sớm đã tha thứ anh, chỉ là ngại mặt mũi không biểu hiện ra ngoài mà thôi, không sao, một ngày nào đó sẽ tốt thôi, em không cần miên man suy nghĩ mãi.”
“Vâng, vậy là tốt rồi.” Tô Noãn Dương ngoan ngoãn gật đầu, tha thứ cho anh là tốt rồi, cô không hy vọng Cố Hoài Cẩn sẽ đau lòng vì những việc không vui này.
“Tô Tô, thật ra hiện tại em là nên lo lắng chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Cô nghi hoặc ngẩng đầu.
“Em nói đi?” Anh cười như không cười mà nhìn cô.
“Không nghe được hôm nay chị anh đã nói gì sao? Mẹ anh muốn anh mang em về nhà ăn cơm, cho nên hiện tại em nên ngẫm lại kỹ nên mặc quần áo gì đi gặp cha mẹ chồng tương lai.”
“…” Cha mẹ chồng? Tô Noãn Dương lại đỏ mặt. Cô đứng dậy, làm bộ không nghe gì, thuận miệng có lệ một câu.
“Cố sư huynh, đã khuya rồi em đi ngủ trước đây, haha, ngủ ngon ngủ ngon.”
Nói xong không đợi Cố Hoài Cẩn phản ứng lại, lòng bàn chân giống như bôi mỡ, nhanh như chớp trở về phòng.
“Ngủ ngon.” Cố Hoài Cẩn buồn cười nhìn Tô Noãn Dương chạy trối chết.
Chờ cô đóng cửa lại, anh cũng tắt đèn phòng khách, trở về phòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn gọi điện thoại cho Lâm Thanh Vũ.
Lấy hiểu biết của anh với mẹ con Đồng gia, hôm nay trên bàn cơm bọn họ đã chịu vũ nhục lớn như vậy, khẳng định sẽ không cam chịu bỏ qua.
Thật ra anh cũng không sợ bọn họ lấy mình trút giận, địa vị của anh trong giới giải trí tương đối vững chắc, có chút tai tiếng cũng không chuyện có gì lớn lắm.
Anh chỉ sợ bọn họ nhân cơ hội hắt bát nước bẩn này lên Tô Noãn Dương.
Tiểu cô nương vừa mới đứng vững chân trong giới, nếu lúc này có gièm pha gì thì ai cũng không giúp được cô.
Vạn sự khởi đầu nan, nếu các fan cho rằng cô không phải nghệ sĩ tốt, ngày sau muốn phát triển chỉ sợ khó càng thêm khó.
“Alo, A Cẩn à.” Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người bắt máy, nhìn nghe giọng hẳn là anh ấy đang ngủ nhưng lại bị đánh thức.
“Alo, Thanh Vũ, em có việc muốn nhờ anh giúp” Cố Hoài Cẩn không hàn huyên mà nói thẳng vào ý chính.
“Ừ, cậu nói đi” Bên kia truyền đến tiếng mở cửa, hẳn là người đó đang rời phòng ngủ.
“Là về chuyện của Đồng Vãn Thu.”
“Ừm, anh biết, chị em hôm nay trở về đã nói hết cho anh nghe rồi. Ai, cô ấy làm việc lại vẫn xúc động như vậy, việc làm không thông qua đại não, cũng không xem xét sẽ mang đến hậu quả gì. Nếu tạo thêm phiền toái cho em, anh thay cô ấy xin lỗi trước, mấy năm nay anh chiều hư cô ấy rồi.”
Không sai, Lâm Thanh Vũ chính là anh rể Cố Hoài Cẩn, CEO công ty điện ảnh.
“Không sao, chị ấy cũng là vì muốn tốt cho chúng em. Nhưng em nghĩ hành vi này chắc đã chọc giận Đồng Vãn Thu, cô ta hẳn đã bắt đầu nghĩ cách trả thù.”
“Ừ, chuyện này anh cũng nghĩ đến, em yên tâm, hai ngày nay anh để tiểu Lý giúp em nhìn quan sát cô ta, có chuyện gì nhất định sẽ liên lạc với em trước tiên.”
“Được, cảm ơn anh, có rảnh mời anh cùng chị em ăn cơm.”
“Được rồi, ăn cơm thì không cần, người một nhà khách khí như vậy làm cái gì? Em nếu thật muốn cảm tạ, thì mau nhanh mang bạn gái nhỏ về nhà, sớm một chút để chúng ta cùng uống rượu mừng, như vậy chị em mới có thể yên tâm.”
“Được, mấy ngày nữa em sẽ mang cô ấy trở về.”
” Ừ.”
“Lâm ca, anh gọi điện thoại với ai thế?” Thanh âm Cố Nhu Trăn từ đầu kia điện thoại truyền tới.
“A Cẩn, chị em nổi nóng, anh cúp trước, có việc sẽ liên lạc với em.”
“Được, gặp lại sau.”
Cúp điện thoại, Lâm Thanh Vũ trở lại phòng ngủ.
“Điện thoại của Tiểu Lý, công ty có chút việc.”
“Chuyện gì? Nghiêm trọng chứ?”
Cố Nhu Trăn vội vàng ngồi dậy dò hỏi, vừa rồi cô đang ngủ đội nhiên tỉnh lại phát hiện Lâm Thanh Vũ rời giường, ra khỏi phòng ngủ mới nhìn thấy anh đứng ở phòng khách gọi điện thoại, tư thế thần thần bí bí, hay là công ty xảy ra chuyện gì.
“Không có việc gì, đã giải quyết, em đừng nghĩ nhiều, nhanh lên ngủ đi.”
“Được, vậy anh lại đây ôm em ngủ.” Không có gì chuyện gì thì tốt rồi, Cố Nhu Trăn cười cười, làm nũng với chồng.
“Được.” Lâm Thanh Vũ chui vào ổ chăn, gắt gao ôm lấy vợ.
Vốn dĩ anh muốn chờ Nhu Trăn ngủ, anh sẽ gọi điện thoại cho tiểu Lý gọi, để cậu ta quan sát Đồng Vãn Thu.
Nhưng có câu nói như vậy, lý tính thực đầy đặn, hiện thực thực cốt cảm.
Bởi vì công việc ban ngày thật sự quá bận rộn, không cẩn thận, Lâm Thanh Vũ cũng ngủ theo luôn.
Anh ta thật sự cũng không nghĩ đến, chính bởi vì điểm này sơ sẩy lại làm cho một số việc hoàn toàn thay đổi.
Đêm đã khuya, trên bầu trời các ngôi sao cũng đều đã về nhà ngủ, chỉ chừa một vòng trăng sáng tỏ treo trên bầu trời đêm cuồn cuộn.
Ánh trăng như nước, xuyên thấu qua bức màn, chiếu vào phòng Tô Noãn Dương.
Tiểu cô nương đã ngủ, khóe miệng còn treo một mạt mỉm cười ngọt ngào, thoạt nhìn như là đang trong mộng đẹp.
Phòng bên cạnh Cố Hoài Cẩn cũng đã ngủ say, Tiêu Dao, Vương Ngọc, Đào Đào, tất cả mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.
Ngủ đi, mặc kệ như thế nào, mặt trời ngày mai đều sẽ dâng lên, sáng mai tỉnh lại, bọn họ sẽ thấy mẹ con Đồng gia vì bọn họ mà chuẩn bị kinh hỉ.
Đêm đã khuya, ngủ ngon.
(Beta: Đọc khúc này cứ thấy ghê ghê vl aahahaa)