Phi Thăng Chi Hậu

Chương 139 - Quỳ Hoa Hoàng Hậu

trước
tiếp

Bang!

Những dải lụa này còn chưa kịp hướng tới Độc Cô Phiêu, đột nhiên trong lúc đó nghe thấy một tiến vang lớn, sau đó cả tòa núi cao ngàn trượng cùng với âm thanh kia run lên bần bật, đá vụn đầy trời men theo sườn núi rơi xuống.

Mọi người đều cả kinh, sau đó cả tòa núi cao, từ chân núi bắt đầu rung động, giống như có một cự nhân nắm đại sơn trong tay, kịch liệt lay động, muốn nhổ đến cả rễ của ngọn núi này.

Sự việc đột ngột xảy ra này, ngược lại đột nhiên làm cho người các phái nhanh chóng lùi về sau, mọi người đều là kinh nghi bất định.

Nghe rõ chân núi truyền tới một tiếng cười lớn :” Quỳ hoa hoàng hậu, Hiên Viên Đế Tâm Quyết bí quyển giao cho ngươi bảo quản, nhưng ngươi tự tạo “Quỳ Hoa bảo điển”, võ công bá đạo, căn bản không thể luyện tập võ học khác, giao ngươi cũng không tác dụng gì. Không bằng giao cho bổn đế, đợi bổn đế một khi đột phá thần cấp, tất sẽ báo ơn ngươi, như thế nào ?”

Nói xong thấy tòa núi cao ngàn trượng đột nhiên bay lên, dưới núi là một nam tử mặc hắc bào cười lớn, tay phải nâng phía dưới cự sơn, nhấc nó lên không trung.

Mọi người đều hít vào một ngụm lãnh khí. Phong Vân Vô Kị không khỏi âm thầm kinh sợ, người này công lực cao cường, chắc chắn không thấp hơn chính mình, sợ còn cao hơn nhiều. Muốn nâng lên ngọn núi lớn như vậy, chỉ sợ không chỉ cần chân khí hùng hậu, còn cần có thần lực trời sinh nhất định mới có thể làm nổi.

Hỏa quang trên đỉnh núi chập chờn không yên, những đèn dầu bay ở bốn phía xung quanh cũng rung lên .

“Ám Hắc đế quân, ngươi quá phóng túng rồi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng đế cấp cảnh giới đã là thiên hạ vô địch rồi sao ?”

Một trận thanh âm như kim chích truyền vào tai, sau đó liền nghe thấy Ám hắc đế quân hú lên quái dị, đột nhiên lùi người lại, tựa như đồng thời, cả tòa cao sơn ầm ầm vỡ vụn, đất đá rơi xuống, từ không trung rào rào rơi xuống.

Phong Vân Vô Kị trong lòng chấn động, cẩn thận nhìn lại, cuối cùng ở trong đám loạn thạch vỡ vụn phát hiện vài đường tơ cực nhỏ, Ma Vực vực chủ Ám Hắc Đế Quân, hiển nhiên đã trúng đòn.

Núi lớn vỡ vụn, những dải lụa bay lượn đầy trời, người trên đỉnh núi cuối cùng hiện ra, chỉ thấy trong vạn dải lụa ngũ sắc, một nữ tử cao quý ngạo khí, mặc phượng bào hồng sắc, đứng ở trung tâm các dải lụa. Hai mắt phượng như điện bắn ra bốn kia, vô hình trung làm cho người ta cảm thấy khí tức xuất trần. Mặc dù chưa từng thấy qua Cầm Ma, nhưng người nữ tử trước mặt trong tay không có vật gì, hiển nhiên không phải Cầm Ma.

Xuy xuy!!

Nghe thấy một tiếng vải rách truyền tới, những dải lụa đầy trời đột nhiên tán thành từng sợi từng sợi tơ cực nhỏ.

“Các ngươi không ngờ mưu đồ đọat vật chí tôn, vậy đừng nghĩ rời đi nữa.” Những dải lụa tán thành từng sợi tơ, sau đó, tùy theo Quỳ Hoa hoàng hậu hai tay rung lên, vô số hắc châm nhỏ dài thoát khỏi tay. Các sợi tơ xuyên qua lỗ châm, rồi duỗi thẳng ra.

“Đi đi!”

Đầy trời hắc châm như mưa rơi xuống, ngay Phong Vân Vô Kị cũng trong phạm vi đó. Một cái châm nhỏ hướng về mi tâm Phong Vân Vô Kị mà tới, tốc độ như thiểm điện.

Phong Vân Vô Kị cả kinh, tay phải giơ lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm không chậm hơn chút nào phóng thẳng ra.

Đinh!

Hắc châm không biết do thứ gì luyện thành, với sự sắc bén của Đệ Ngũ Kiếm Đảm cũng chỉ tạo ra một mảnh vỡ nhỏ. Một kiếm chém ra, trên kiếm truyền lại một cỗ lực đạo cực lớn, châm nhỏ dù bị Đệ Ngũ Kiếm Đảm đẩy ra, nhưng trường kiếm trong tay cũng rung lên không ngừng.

“ Quỳ Hoa bảo điển, là thứ gì vậy? Một cây châm nhỏ mà có thể có uy lực như vậy. “

Phong Vân Vô Kị không khỏi cảm thấy Thái Cổ rộng lớn, đúng là cao thủ như mây.

Xuy xuy !!

Từng mảng châm sắc bén, tiếng huyết nhục truyền tới, Phong Vân Vô Kị ngước đầu nhìn tới, tâm thần cuồng chấn, trong thiên không, từng cây tế châm (châm nhỏ) thoi đưa bay tới, toàn bộ tế châm phóng tới phạm vi các cao thủ, xuyên qua toàn bộ, gần ngàn tên cao thủ, bị tế châm xuyên thấu, đầu châm xuyên thấu tới sau lưng.

Nữ tử xưng là Quỳ Hoa hoàng hậu kia trôi nổi trong không trung, hai bàn tay mảnh mai mười ngón tay rung lên, chỉ nghe tiếng tế châm không ngừng bên tai, tất cả cao thủ Thái Cổ bị tế châm xuyên thấu, tiện bị châm tuyến kia phân thành vô số khối thịt, tung tóe đầy trời.

“Quỳ Hoa hoàng hậu, người thức thời là trang tuấn kiệt, công lực ngươi dù có cao hơn, cũng không có khả năng dưới sự vây công của nhiều người, bảo vệ Hiên Viên Đế Tâm Quyết.” Thiên không, Ám Hắc Đế Quân một thân hắc sắc trường bào nhìn xuống khắp hạ phương, hữu thủ giơ cao quá đỉnh đầu, như nắm cả bầu trời, trong bàn tay, ngân xà tán phát, từng đạo điện hoa truyền khắp toàn thân, thiên không ô vân từ tứ phương cuồn cuồn tới, cuồng phong nổi lên tứ phía, không trung đồng đăng hỏa diễm đang trôi nổi tức thì tắt ngóm.

“Nơi đây, là thiên địa của ta!” Ám Hắc đế quân lạnh lung nói, thân đứng cao kiêu ngạo, trường bào bay phất phới, như tuyệt thế ma thần.

Ầm ầm!!

Mấy đạo lôi đình bổ xuống, lại nghe từng tiếng du dương “tranh”! Vang vọng, mấy sợi dây tơ đứt đoạn, lưỡng đoan trứ hỏa, hỏa diễm hướng hai bên thân tản ra.

Tranh tranh!!

Lại mấy tiếng vang vọng, lần này là Quỳ Hoa hoàng hậu tập trung hắc châm thành một ti tuyến, mấy trăm mai hắc châm mang theo tiếng xuy xuy phá không, hướng thiên không Ám Hắc đế quân đánh tới.

“Ở thiên địa của ta, ta chính là thần.” Ám Hắc đế quân lạnh lung hừ một tiếng, nhất thời tại ngang ngực, mấy trăm cây hắc châm bắn tới Ám Hắc Đế Quân lúc trước, đã dừng lại, bị hắn nhẹ nhàng chộp lấy, mấy trăm cây hắc châm tiện thu vào trong tay.

“Ma Vực đệ tử, lên!” Ám Hắc đế quân nắm tay vứt bỏ mấy trăm cây tế châm, lạnh lùng nói.

Hạ phương, chư Ma vực đệ tử hùng dũng hướng Quỳ Hoa hoàng hậu ập đến, ở trong Đế cấp lĩnh vực, đông đảo tuyệt học phần lớn đều bị giảm sút.

Quỳ Hoa hoàng hậu sắc mặt rốt cuộc biến đổi, tứ phương trước mắt đều có người xông lên, đột nhiên trên tầng mây, một người nữ tử thân vận quần lụa hồng toàn thân hạ xuống, song thủ vung ra một thanh kiếm dài hơn bốn thước, chạm long khắc phượng.

“Ai nói, thiên địa này là của ngươi!” Nữ tử kia tóc trắng như tuyết, dài tới quá đầu gối, xõa dài trên vai.

“Tuyệt Tình, ngươi ra sao rồi?” Quỳ Hoa hoàng hậu tiến tới trước chào hỏi.

“Ta nếu không tới, sẽ để cho bọn chúng khi phụ tỷ tỷ.”

Ám Hắc Đế Quân sắc mặt biến đổi:“Cầm Ma.”

“Không sai.” Nữ tử kia ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt dị thường thông minh mĩ lệ, thủ chỉ mảnh mai cầm cây cổ tranh nhẹ nhàng nhìn xuống.

Tranh!

Một tiếng khẽ vang, sau đó liền thấy một vòng xoáy, bằng mắt thường có thể thấy khí lãng khoách tán ra ngoài, tai nơi quyển khí lãng kia, bất luận có hay không phản kháng, toàn bộ đề miệng phun tiên huyết, như diều đứt dây hướng ra ngoài văng đi.

Tranh!

Cầm Ma nhấc tay hướng thiên, nhất chỉ phất ra, lại nghe được một tiếng lôi minh, sau đó một cổ cầm âm như vô hình cự kiếm xông thẳng lên thương khung.

Oành!

Thiên không một đại khối ô vân nổ tung, một cổ vô hình lực lượng quét khắp tứ phía ô vân tại thiên không, lập tức một khối đá lớn sạch sẽ trống trơn, lộ ra như một khối thanh thạch trên thiên không.

Ám Hắc đế quân sắc mặt biến đổi, hữu thủ ngũ chỉ thành nhất chỉ, bốn bề ô vân mang theo thiểm điện cuồn cuộn mà đến.

Tranh!

Lại một tiếng cầm thanh thanh thúy, ô vân đang tụ tập kia bắt đầu dũng động không ngừng, tựa hồ tùy thời đều có thể tản ra.

Ám Hắc Đế Quân hét lớn một tiếng, thiên không thiểm điện cuồng loạn, cuồng phong tứ khởi, hạ phương, Cầm Ma khóe miệng lộ xuất lãnh tiếu, song thủ phất ra, từng cổ cầm âm thôi hồn đoạt mệnh tứ bề như sóng nổi lên.

Oa!

Phong Vân Vô Kị cùng Ám Hắc Đế Quân đồng thời cảm thấy ngực chấn động, như bị cự sơn kích trúng, liền há miệng phun ra một đại khẩu tiên huyết.

“Muội muội nhanh dừng tay, tỷ tỷ cũng không chịu nổi nữa rồi.” Quỳ Hoa hoàng hậu thanh âm đã cứu hai người một mạng.

Cầm Ma đột nhiên hồi thủ, ngọc chỉ trên dây cầm rốt cuộc cũng nhẹ nhàng dời đi……


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.