– Lễ mừng tròn một năm tự nhiên là phải chuẩn bị tốt một chút! Thời điểm này năm ngoái, chúng ta không có thời gian tố chức tốt một nghi thức lập quốc, lần này có hơi long trọng một chút cùng không sao! Mà trước tiên phải đệ trình lên một đề nghị cho Hội nghị quốc gia để thương nghị: Chính là trước một ngày kỳ niệm ngày lập quốc, thiết lập lễ tiết dùng sĩ, dùng ngày này để kỷ niệm Lạc Đan Luân đế quốc chém giết đẫm máu, binh sĩ Lạc Đan Luân anh dũng chiến đấu hăng hái, và tưởng nhớ những dùng sĩ hy sinh cho Lạc Đan Luân đế quốc. Không có họ vốn không có ngày Lạc Đan Luân đế quốc lập quốc, bởi vậy họ phải nhớ công lao của họ trước!
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Thiết Nam.
Những người khác nghe nói như thế, đều mắt sáng ngời. Hiển nhiên đề nghị này của Tiêu Hoằng rất thỏa đáng: Lạc Đan Luân đế quốc cần có ngày hội như vậy, thời gian lúc này cũng vừa đúng lúc.
– Hiểu rõ!
Thiết Nam lên tiếng hồi đáp, rồi lập tức gửi đi đề nghị của Tiêu Hoằng cho Hội nghị quốc gia.
Hai ngày sau, theo Tiêu Hoằng quay về đến Ma Duệ Tinh, Lưu Tư Công Quốc bồi thường khoản chiến tranh cao tới 5000 tỉ kim tệ, cũng đã chuyển khoản tới trong tài khoản quốc gia của Lạc Đan Luân đế quốc.
Mà Tiêu Hoằng cũng quyết định thật nhanh, trực tiếp xuất ra 2000 tỉ kim tệ, thành lập các loại trường học ở các tinh cầu khác của Lạc Đan Luân đế quốc, đồng thời không tiếc giá cả mời tới giáo sư ưu tú từ các quốc gia. Đồng thời Hội nghị quốc gia cũng chuẩn bị xuất ra một khoản đầu tư đưa 5 vạn sinh viên của Lạc Đan Luân Đế Quốc tới đào tạo sâu ở các trường học nổi tiếng của Á Bình Ninh liên hợp thể.
Nói tóm lại, Lạc Đan Luân đế quốc ở dưới ý chỉ của Tiêu Hoằng, gần như không tiếc vốn gốc để bồi dưỡng một thế hệ lại một thế hệ thanh thiếu niên. Đương nhiên, loại bồi dưỡng này cũng không phải cho bọn họ học sách, mà để tăng kiến thức cho họ, khai phá suy nghĩ của họ. Còn về hệ thống giáo dục trước nay vẫn hoàn toàn theo khuôn mẫu của Á Bình Ninh liên hợp thể, tiểu học tám năm, trung học bốn năm, những năm này toàn bộ đều là giáo dục miễn phí, sau khi lên đại học thì không phải là miễn phí. Tuy nhiên quốc gia sẽ trợ giúp những học sinh này 75% học phí. Đây cũng là một phần của phúc lợi công dân.
Có thể nói, trải qua thời gian một năm, hệ thống giáo dục của Lạc Đan Luân đế quốc đã vô cùng hoàn thiện. Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Vưu Kim, Học viện quân sự Thiên Tế Tinh, Đại học đường cao cấp Lý Hải Quận là ba đầu cùng tiến, từng chút từng chút có xu thế là trường học danh tiếng.
Đương nhiên, còn có một trường học không thể bỏ qua, đó chính là Học viện quý tộc thương nghiệp Tiệp Tây Á! Đây là mấy tháng trước, Tiệp Tây Á Vương Quốc tiêu phí tài chính kếch xù tới 200 tỉ kim tệ, thành lập lên một học viện siêu xa hoa ở khu Gia Tác trên Ma Duệ Tinh. Toàn bộ hoàn toàn theo phong cách của Tiệp Tây Á, chiếm diện tích tương đương với một tòa thành thị lớn, bên trong vô cùng xa hoa, thậm chí có thể cung cấp phòng ở cho mỗi một học sinh như một Tổng thống.
Học bổng cao nhất cao tới 1 triệu kim tệ, đối với học sinh của Học viện Thương nghiệp này mà nói, một khoản tiền lớn như vậy, hoàn toàn đủ vốn để bọn họ gây dựng sự nghiệp tài chính.
Trường học này tiếp đón chủ yếu đều là học sinh của Tiệp Tây Á Vương Quốc và Lạc Đan Luân đệ quốc.
Không sai biệt lắm, một trường học như vậy coi như là một khu trường học xa hoa sang trọng nhất ở Thái Qua Vũ Trụ.
Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng chỉ có thể tỏ lòng biết ơn, ngoài ra thật đúng là nói không nên lời gì. Ngay cả Vưu Kim đối mặt với Tư Kiều đều có chút kiêng dè! Thậm chí không có người nào biết rốt cuộc Tiệp Tây Á Vương Quốc có bao nhiêu tiền? Đúng là sâu không lường được!
Theo Phù Du Hào xuyên qua tầng khí quyển Ma Duệ Tinh, thông qua cửa sổ quan sát, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy rõ ràng, ở gần Thiên Tế Tinh trên Sùng Cao Châu các thành thị lớn có nhỏ có đã đèn đuốc sáng trưng, nhất là Phan Đóa Thành là sáng lạn nhất trong đó.
Trung tâm thành thị vẫn như trước là đại thư viện quốc gia Lạc Đan Luân do Tiệp Tây Á Vương Quốc cùng với xí nghiệp Thiên Sứ kết hợp xây dựng, hiện giờ gần như là một kiến trúc mang tính dấu hiệu đặc trưng của Lạc Đan Luân Đế Quốc, cả tòa đại thư viện cao tới hơn 7000 thước, giống như một cái tháp nổi trời to lớn, có được hơn 2000 tầng, phía trên đèn đuốc sáng trưng, xa xa nhìn lại giống như một chuỗi bảo thạch, hoa lệ dị thường, không có lúc nào là không hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đương nhiên đại thư viện quốc gia này thật cũng không phải là vật bài trí: Ở 1000 tầng trên, hầu như chứa tất cả điển tịch, tác phẩm lớn nguyên bản của Lạc Đan Luân đế quốc bảo tồn từ khi xuất hiện tới nay, cùng với các loại điển tịch từ các liên hợp thể khác làm ra. Thậm chí Bác Sơn, Lạc Tuyết Ninh cùng với Tát Già tự thân xuất mã, còn sao chụp một bản tất cả từ Tàng Thư Các của Thánh Đàn, mang tới đặt trong đại thư viện quốc gia của Lạc Đan Luân.
Toàn bộ cất giữ trong 1000 tầng trên này còn 1200 tầng phía dưới lại là chứa tất cả bản sao chụp điển tịch tốt nhất, hoàn toàn miễn phí mở ra với đối ngoại.
Đại thư viện quốc gia Lạc Đan Luân, Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Vưu Kim và sân chơi thiếu nhi Lạc Đan Luân gần như cấu thành chủ thể trung tâm của Phan Đóa Thành, ở vòng ngoài là khu cư dân.
Tiêu Hoằng ở trong Phù Du Hào, cũng không nói bất kỳ điều gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ. Không sai, nơi này chính là thiên đường của Tiêu Hoằng, là nơi bao dung, tự do, bình đẳng với kẻ thân thiện.
Theo Phù Du Hào chậm rãi tiến vào trên không trung Thiên Tế Tinh, Ma Văn thông tin cá nhân của Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, lấy ra vừa thấy, Tiêu Hoằng không kìm được nhăn mày lại, vẻ mặt rối rắm, thỉnh cầu gọi đúng là chủ nợ “Khang Du”. Gần như trong một năm qua, Tiêu Hoằng đã liên lạc với Khang Du cả trăm lần, toàn bộ đều cùng một việc.
Tuy nhiên rối rắm thì rối rắm, Tiêu Hoằng vẫn là rất nhanh bày ra một khuôn mặt tươi cười, tiếp theo tiếp nối liên lạc.
Chỉ có điều khiển Tiêu Hoằng ít nhiều có chút bất ngờ, chính là lần này Khang Du cũng không phải là một bộ dáng ép người trả nợ, mà là vẻ mặt tươi cười xu nịnh.
– Tiêu Đại vương! Biểu hiện quân đội của ngài ở Lai Mang Công Nghĩa Quốc thật rất cường mãnh nha! Một năm không thấy, nhìn lại với cặp mắt khác xưa mà!
Khang Du vui vẻ tươi cười kêu lên, thậm chí ngay cả xưng hô đều thay đổi.
Bộ dáng của Khang Du này quả thực làm cho Tiêu Hoằng có chút không thích ứng, đồng thời trong đầu suy nghĩ rốt cuộc Khang Du thế này là có chuyện gì vậy, đồng dạng vẻ mặt tươi cười đáp lại:
– Đâu có gì… Đâu có gì! Chỉ là làm ra chút chuyện vui đùa, lừa bịp người ta thôi!
– Tiêu Đại vương! Ngài đừng khiêm nhường! Chiến hạm của ngài kia nếu chỉ lừa bịp người, thì các Ma Văn chiến hạm khác cũng đừng lăn lộn nữa.
Khang Du nói tiếp, bàn tính nhỏ trong lòng cũng không ngừng bắt đầu tính toán.
Tiêu Hoằng nghe câu thứ hai Khang Du liền nhắc tới chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, cùng với bộ dáng lấy lòng của Khang Du này, trong lòng chợt máy động, dường như nghĩ tới điều gì.
– Khang Du đại ca! Ngài nói đi, chúng ta đều là giao tình lâu rồi, trên cơ bản chính là huynh đệ như tay chân, có cái gì ngài cứ việc nói thẳng ra đi!
Tiêu Hoằng lộ vẻ tươi cười nói. Tuy nhiên, đằng sau vẻ tươi cười này lại có thêm một tia giảo hoạt phát hiện ra.
– Nếu là giao tình cũ xưa, Gia Đô Đế Quốc lại là đồng minh với Lạc Đan Luân đế quốc, thế nào? Chiến hạm mới của ngài kia bán ra cho Gia Đô Đế Quốc mấy chiếc, như thế nào?
Rốt cục Khang Du nói ra mục đích chân chính của mình. Biểu hiện trác tuyệt của chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, có thể nói là Khang Du nhìn thấy rõ ràng, không cần nhiều chỉ cần 10 chiếc là có thể hình thành sức chiến đấu mà hạm đội bình thường không thể so bằng được.
Hơn nữa hạm đội Trường Tích đại hiển thần uy, tất cả liên hợp thể Thái Qua Vũ Trụ đều đã trông thấy rõ ràng, hoàn toàn có thể dẫn tới tác dụng uy hiếp, khiến cho các liên hợp thể khác không dám tùy tiện làm càn.
– Cái gì? Khang Du đại ca định dùng Áo, Thác lão ca và đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Tiên Nữ đổi lấy 12 chiếc chiến hạm Trường Tích Liên Hợp à? Ngài thật là… Khách sáo như vậy làm gì?
Bỗng nhiên Tiêu Hoằng lớn tiếng nói, ý đồ để cho mọi người đều nghe thấy.
– Hả? Này! Ta có nói gì, tới chuyện dung Áo Thác và Tiên Nữ Hào đổi lấy của ngươi…
Khang Du nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, có chút trở tay không kịp, vội vàng nói.
– Chưa nói à? Vậy có thể là ta nghe lầm rồi! Thật có lỗi, một khi đã như vậy, ta cũng không bắt buộc, thôi quên đi!
Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng uể oải nói.
Nhìn lại Khang Du nghe nói như thế, đã kịp phản ứng, đồng dạng cái mũi thiếu chút nữa nghẹt thở. Vừa rồi Tiêu Hoằng nói chen vào như vậy, rõ ràng chính là với một loại phương thức vô lại cố tình ra giá. Nói trắng ra là, nếu Khang Du muốn chiến hạm Trường Tích Liên hợp, tốt, cứ đưa Áo Thác và đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Tiên Nữ Hào ra mà đổi lấy.
Tiêu Hoằng tự nhiên cũng không ngốc! Không sai, giữa Lạc Đan Luân đế quốc và Gia Đô Đế Quốc đang là cục diện vô cùng hữu hảo, nhưng giá trị của chiến hạm Trường Tích Liên Hợp là rành rành trước mắt mọi người. Tối thiểu trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối là một loại vũ khí chiến đấu ngạo thị quần hùng. Tiêu Hoằng xem trọng chút tình đồng minh hữu hảo, quyết định đưa ra giá bán, đã là hy sinh thật lớn rồi, vừa lúc có thế nhân cơ hội kiểm một chút ưu đãi.
Lúc này đương nhiên Khang Du cũng hiểu được tâm tư của Tiêu Hoằng, trong lòng có uất ức, nhưng lại không tiện phát tác, dù sao Áo Thác và đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Tiên Nữ đều còn ở trong tay Tiêu Hoằng.
– Tiêu Hoằng! Ngài cũng đừng quanh co chèn ép ta nữa! Như vậy đi, Áo Thác ta tiếp tục cho ngài mượn thời gian hai năm, đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Tiên Nữ Hào có thể thêm vào trong điều kiện trao đổi, ta muốn 10 chiếc chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, như thế nào?
Khang Du cắn chặt răng nói. Tình cảm đối với Tiêu Hoằng có thể nói cực kỳ phức tạp, nếu nói từ góc độ riêng tư, Khang Du hận Tiêu Hoằng đến ngứa hàm răng, nhưng xem từ đại cục thật đứng là hắn cầu Tiêu Hoằng.
Cho dù Khang Du thành công thu mua về chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, thì tu sửa, tiếp tế tiếp viện đạn dược cũng phải cần Lạc Đan Luân đế quốc cung cấp.
Tiêu Hoằng thấy bộ dáng của Khang Du như thế cũng không có bắt chẹt quá phận, để tránh làm tổn thương hòa khí, điều đó đối với ai cũng không có lợi, nên đơn giản suy nghĩ một lát, Tiêu Hoằng gật gật đầu cười nói:
– Nể tình Khang Du đại ca ta chịu thiệt thòi một chút vậy! Đồng ý giao dịch! Ta giao cho ngài 12 chiếc, tuy nhiên cần hai tháng sau mới giao hàng!
Thấy Tiêu Hoằng lại thêm hai chiếc, trong lòng Khang Du rốt cục nhận được một chút cân bằng, ấn tượng về Tiêu Hoằng trở nên tốt hơn một chút, cuối cùng với phương thức ngầm đồng ý, kết thúc liên lạc.
Theo hình ảnh của Khang Du biến mất, sắc mặt của Tiêu Hoằng cùng hơi trở nên nghiêm túc, đồng thời xuất hiện một bộ dáng như có điều suy nghĩ, dường như là đang cân nhắc phiêu lưu cùng với lợi và hại khi bán ra chiến hạm Trường Tích Liên Hợp. Dựa theo tốc độ sản xuất của căn cứ Hải Quân, 12 chiếc chiến hạm Trường Tích Liên Hợp chỉ nửa tháng la có thể sản xuất xong, Tiêu Hoằng sở dĩ nói ra hai tháng chính là muốn thu được một ít giảm xóc.
Trước để cho Lạc Đan Luân đế quốc trang bị đầy đủ chiến hạm Trường Tích Liên Hợp, sau đó mới bán ra số lượng vừa phải. Dù sao hiện tại Tiêu Hoằng là vua của Lạc Đan Luân, không phái là Thiện Tài Đồng Tử, hết thảy phải ưu tiên vì ích lợi của Lạc Đan Luân đế quốc.
(Thiện Tài Đồng Tử mới sinh ra đầy tiền của nén gọi là Thiện Tài, đến khi đắc đạo xem tiền như cỏ rác…)
Vài phút sau, theo Phù Du Hào của Tiêu Hoằng chậm rãi đậu lại ở khu neo đậu chiến hạm, Tiêu Hoằng vừa đi ra Phù Du Hào, liền nhìn thấy Ai Nhĩ Phu đã từ phía trước đi tới, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc.