Thử nghĩ một chút, đãi ngộ như thế nếu cộng thêm một quốc gia không nhỏ hơn so với Lạc Đan Luân đế quốc, vả lại trình độ sinh hoạt còn xa không bằng Lạc Đan Luân đế quốc, vậy kết quả sẽ như thế nào?
– Thần hiểu rồi!
Á Nặc Tư hiểu rõ vấn đề, có chút hổ thẹn nói.
– Không cần hổ thẹn gì cả! Ngươi là quân nhân, chiếm đất mở mang lãnh thổ, bảo vệ quốc gia như vậy là đủ rồi, mấy thứ thống trị quốc gia này, phải chọn người chuyên môn mới được!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, nói tới đây, trong lòng Tiêu Hoằng không kìm được nhớ tới Bách Lạp Đồ. Bất kể như thế nào cùng phải dùng mọi biện pháp, vời cho được hắn tới Lạc Đan Luân đế quốc.
– Mặt khác Lưu Tư Công Quốc là một quốc gia thua trận, dù thế nào cũng không thể tiện nghi cho chúng: Đền tiền chiến tranh 1000 tỷ kim tệ đi, ta cũng không thể đi một chuyển không công!
Tiếp theo Tiêu Hoằng phân phó cho Á Nặc Tư.
Ngay lúc Tiêu Hoằng vừa đưa ra phân phó như thế, quan tin tức bỗng nhiên quay đầu, nói với Tiêu Hoằng:
– Bệ hạ! Chúng ta vừa mới thu được lời kêu gọi của một dãy số xa lạ, xin hỏi có tiếp nối hay không?
Tiêu Hoằng không nói gì, chỉ khẽ gật gật đầu.
Theo quan tin tức tiếp nối liên lạc, ngay sau đó xuất hiện ở trên màn hình là một người quần áo tả tơi, nhìn kỳ đúng là một thành viên Tông Táng kỵ sĩ đoàn, tên là Nặc Tạp.
Nhìn thấy một màn như thế, vốn sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Hoằng không khỏi hơi biến sắc.
– Lão đại!
Gần như ngay thời điểm hình ảnh của Tiêu Hoằng xuất hiện ở trước mặt Nặc Tạp, ngay sau đó, vẻ mặt nghiêm trọng của Nặc Tạp lập tức trở nên một mảnh đỏ hông, dáng vẻ vô cùng xúc động.
– Hiện tại ngươi ở địa phương nào?
Tiêu Hoằng đánh giá một chút Nặc Tạp từ trên xuống dưới, hiển nhiên Nặc Tạp rơi vào cảnh ngộ cũng không tốt lắm.
– Trên Mật Kỳ Tinh của Lưu Tư Công Quốc! Hàng năm phải chống cự với rất nhiều quân đội của Lưu Tư Công Quốc. Ta cùng với mấy đồng bạn Tổng Táng kỵ sĩ đoàn đã chống cự nhiều năm, tộc nhân chúng ta tử vong gần 20 vạn người!
Khi Nặc Tạp nói tới đây, nước mắt đã lẳng lặng chảy xuống.
Hiển nhiên rơi vào trong Á Tế Á liên hợp thể, loại liên hợp thể cừu thị Lạc Đan Luân này, nghênh đón bọn họ chính là vô tận gian khổ.
Nhìn lại Tiêu Hoằng vừa nghe nói như thế, vẻ mặt xúc động liền dần dần trở nên lạnh xuống.
– Không nên gấp gáp, điều này không trách ngươi, hiện tại ta phải đi tiếp các ngươi về nhà!
Tiêu Hoằng nói một câu rồi lập tức truyền lệnh cho hạm đội Lạc Đan Luân, mau chóng đi đến Mật Kỳ Tinh, tiêu diệt sạch sẽ quân đội trên tinh cầu đó, không chừa một người.
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, hạm đội Lạc Đan Luân lập tức thay đổi đường bay hướng tới Mật Kỳ Tinh.
Đồng thời Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính, cùng lệnh cho quan tin tức, phát ra lời kêu gọi tới Tổng thống Ninh Địch của Lưu Tư Công Quốc.
Sau một lát, trên màn hình bên cạnh Tiêu Hoằng, hình ảnh Ninh Địch thấp thỏm lo âu theo đó xuất hiện.
Nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Tiêu Hoằng, tim Ninh Địch không ngừng đập thình thịch, nhất là nhìn thấy Tiêu Hoằng sa sầm mặt xuống.
– Tổng thống Ninh Địch, đặc biệt gọi cho ngươi, là ta muốn hỏi một chút về chuyện trên Mật Kỳ Tinh!
Tiêu Hoằng nghiêm mặt, hỏi bằng giọng điệu âm trầm, làm cho người ta có cảm giác chính là đang cố kìm chế lừa giận trong lòng.
Nhìn lại Ninh Địch nghe hỏi như thế, chỉ cảm thấy trong đầu “ông” một tiếng, suýt chút nữa ngất xỉu tại đương trường. Ngàn sợ vạn sợ, vẫn là bị Tiêu Hoằng phát hiện.
– Tiêu Hoằng bệ hạ! Chuyện này… Chuyện này không liên quan tới ta, đây đều là tuân lệnh của Á Tế Á liên hợp thể, ta chỉ là một kẻ chấp hành mà thôi. Hơn nữa quyền chí huy quân sự gần như đều ở trong tay Đỗ Kỳ Thắng, hắn đã bị ngài giết chết, mong rằng Tiêu Hoằng bệ hạ niệm đức hiếu sinh, tha thứ cho tội của Lưu Tư Công Quốc!
Ninh Địch run cầm cập nói.
– Không có cho Lưu Tư Công Quốc các ngươi một lần diệt tộc, ta đã rất có đức hiếu sinh rồi! Chính cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, hiện tại ta sẽ cho tàn sát quân đội đóng trên Mật Kỳ Tinh, ngươi hãn là không có ý kiến gì chứ?
Tiêu Hoằng vẫn vẻ mặt lạnh như băng như trước, từ trong kẽ răng rít ra mấy câu.
– Cái này… Cái này…
Trong lúc nhất thời Ninh Địch không biết nên nói cái gì cho phải… Công nhiên cho phép hắn giết hại quân đội bốn quốc? Điều này quả thực chính là một chuyện vô cùng hoang đường cự tuyệt ư? Hắn dám sao?
Nên biết rằng, Lai Mang Công Nghĩa Quốc chính là không cẩn thận giết chết một người, mà thiếu chút nữa bị diệt tộc, hiện tại Lưu Tư Công Quốc giết hại cả 20 vạn người như vậy, Tiêu Hoằng rốt cuộc sẽ chọn dùng loại trả thù nào? Ninh Địch không dám tưởng tượng tiếp.
– Không nói lời nào, ta xem như ngươi ngầm thừa nhận! Mặt khác đền tiền chiến tranh 1000 tỉ dường như quá ít, hiện tại gia tăng đến 5000 tỉ!
Tiêu Hoằng cố kìm chế lửa giận trong lòng, nói xong liền cắt liên lạc. Sau đó trực tiếp ra lệnh cho quân đội:
– Dùng tốc độ cao nhất tới Mật Kỳ Tinh, ta không muốn nhìn thấy nơi đó còn sót một quân nhân Lưu Tư nào còn sống!
Bởi vì vị trí chỗ Tiêu Hoằng cách Mật Kỳ Tinh cũng không xa lắm, bởi vậy đại khái chỉ qua hai giờ bay với tốc độ cao nhất, Tiêu Hoằng dân đầu quân đội Lạc Đan Luân đã đến quỳ đạo trên cao của Mật Kỳ Tinh.
Nặc Tạp và bảy thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, giờ phút này đang dẫn theo 1 triệu tộc nhân dừng lại trong một dày núi hiểm trở ở Mật Kỳ Tinh. Hàng năm bị quân đội Mật Kỳ đả kích điên cuồng, Nặc Tạp chí có thể bằng vào địa thể hiểm yếu của nơi này để tử thủ đến nay, tiếp tế tiếp viện chiến đấu gần như không có, cuộc sống vô cùng gian khổ, thường thường chỉ có thể dựa vào trái cây rừng, thịt mãnh thú làm thức ăn.
Mấy chiếc hạm con Tị Kiếp đã trở nên vô cùng cũ nát.
Tất cả người Lạc Đan Luân ở nơi này, hầu như đều rơi vào tình trạng bên bờ hỏng mất.
Vì để tiêu diệt dân chạy nạn Lạc Đan Luân ở trong này, quân đội lục chiến lại đạt tới con số kinh người là 1 triệu quân, gần như là viên tinh cầu đóng quân nhiều nhất trong Lưu Tư Công Quốc, thậm chí trong đó, còn có binh sĩ của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc.
Hiện giờ tất cả căn cứ quân sự ở nơi này, cùng đều treo lên quốc kỳ của Lạc Đan Luân đế quốc, binh sĩ cũng không còn vẻ tàn nhẫn như trước đây, người nào người nấy đều run sợ. Rốt cuộc bọn họ phạm phải điều gì với người Lạc Đan Luân, chính trong lòng chúng có thể không rõ sao?
Hiện tại đại ma đầu Tiêu Hoằng kia đang ở ngay bên trong Lưu Tư Công Quốc đây.
Nhưng mà, ngay lúc đám binh sĩ Lưu Tư này đang cảm nhận sợ hãi, trên bầu trời trong xanh hiện ra chi chít Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh và phi cơ không người lái, tiếp theo không nói hai lời, liên tiếp cuồng oanh lạm tạc xuống từng cái từng cái căn cứ quân sự Mật Kỳ!
Cùng lúc đó, Ma Văn vận binh hạm cùng đã xuyên qua tầng khí quyển Mật Kỳ Tinh, 5 vạn quân đoàn Liệt Qua Chiến Giáp, cùng với Thích Khách Minh đều từ trong Ma Văn vận binh hạm nhảy ra, bắt đầu từ từng cái căn cứ quân sự bị chiến đấu cơ san bằng, thanh tẩy không buông tha cho một quân nhân Lưu Tư nào.
Quan tổng chỉ huy quân sự của Mật Kỳ Tinh nhìn thấy một màn như vậy, sớm đã bị dọa cho sợ vỡ mặt, đối mặt với hai chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm cuồng oanh lạm tạc, cùng với quân đoàn Liệt Qua chiến Giáp vô cùng tinh nhuệ, chỉ bằng vào lực lượng quân sự trên tinh cầu, nghĩ cũng đừng nghĩ chống cự lại được. Bởi vậy Quan tổng chí huy của Mật Kỳ liên tục không ngừng hướng tới Tiêu Hoằng phát ra tin tức đầu hàng, kết quả một lần lại một lần bị bác bỏ.
– Trước đây thời điểm khi dễ người Lạc Đan Luân, các ngươi không phải rất lợi hại sao? Hiện tại hay tiếp tục khi dễ xem?
Tiêu Hoằng mắt lộ hung quang, nghiến răng rít ra câu nói này với Quan chỉ huy quân sự của Mật Kỳ, sau đó liền cắt liên lạc, đồng thời lệnh cho Thích Khách Minh cùng với quân đoàn Liệt Qua Chiến Giáp, tiến hành huyết tây tất cả căn cứ quân sự trên Mật Kỳ Tinh, không buông tha cho một tên binh sĩ nào. Nếu binh sĩ lẫn vào trong thành thị, và không cách nào phân biệt thì trực tiếp tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy tất cả căn cứ quân sự trên Mật Kỳ Tinh, ở dưới một loạt mệnh lệnh của Tiêu Hoằng lập tức biến thành địa ngục nhân gian, máu chảy thành sông.
Một khi phát hiện binh sĩ Mật Kỳ liền không nói hai lời, trực tiếp hành hạ đến chết!
Trong chớp mắt, quân đội Lạc Đan Luân trước đây coi như trầm tĩnh, liền một lần nữa triển khai trận chiến báo thù rộng khắp.
Các đại liên hợp thể thấy thể đều hết hồn, nhưng hành động tàn sát cực kỳ bi thảm của Tiêu Hoằng, lại không người nào dám tiến lên ngăn cản, bao gồm Tổng thống Âu Tái Nhân của Á Bình Ninh liên hợp thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có cớ gì để nói? Chẳng lẽ bọn họ cho phép hàm hại người Lạc Đan Luân một cách vô lý, lại không cho phép người Lạc Đan Luân phản kích sao?
Đồng dạng, giờ khắc này, mọi người cũng hoàn toàn triệt để hiểu được một vấn đề: Chính là người Lạc Đan Luân ở dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng, đã không phải là dân lưu lạc giữa các tinh để mặc cho người xâm lược như trước đây.
Sự thật này nếu ai không tin như vậy, dường như người đó sẽ có phiền toái.
Cùng lúc đó, ở chỗ dãy núi đám người Nặc Tạp đang trú ngụ, từng chiếc từng chiếc Ma Văn hạm công năng, cùng với Ma Văn hạm điều trị cùng đều hạ cánh xuống trong đó, bắt đầu tích cực cứu trị cho dân chạy nạn Lạc Đan Luân.
Kỳ sư trên Ma Văn hạm công năng, thì rất nhanh duy tu sửa chữa hạm con Tị Kiếp, bão đảm cho họ có thể bình an quay về đen Lạc Đan Luân đế quốc.
Chiến đấu như thế ước chừng kéo dài thời gian một ngày. Thời điểm này, nhìn lại tất cả căn cứ quân sự trên Mật Kỳ Tinh đã hoàn toàn triệt để bị san thành đất bằng, trừ từng mảng lớn thi thể bị đồ sát, hầu như không còn nhìn thấy gì khác.
– Bệ hạ! Tất cả hạm con TỊ Kiếp dừng lại ở Mật Kỳ Tinh đã toàn bộ tạm thời sửa chữa xong, dân chạy nạn Lạc Đan Luân cùng toàn bộ vào bên trong hạm con TỊ Kiếp rồi!
Quan tin tức báo cáo với Tiêu Hoằng.
– Lệnh cho bọn họ tức khắc hội hợp với hạm đội Bất Khuất Dực, sau đó chúng ta quay về Ma Duệ Tinh!
Tiêu Hoằng nhìn trên màn hình, tất cả căn cứ quân sự Mật Kỳ hoàn toàn bị san bằng, liền phát ra mệnh lệnh, đồng thời sắc mặt cùng trở nên hơi dê chịu một chút.
Hai giờ sau, theo các chiếc hạm con Tị Kiếp Hào trong Mật Kỳ Tinh hội hợp với các chiến hạm khác, hạm đội Lạc Đan Luân mới chậm rãi thay đổi hướng đi, dùng tốc độ cao nhất bay về hướng Lạc Đan Luân đế quốc, chỉ để lại hình ảnh Mật Kỳ Tinh vô cùng thê thảm kia.
– Truyền lệnh xuống, một tuần sau bảo Tổng thống Tư Ninh của Lưu Tư Công Quốc đến Ma Duệ Tinh trình diện báo cáo!
Một lần nữa Tiêu Hoằng trở lại ngồi trên ghế kim loại, phân phó cho thuộc hạ.
Kỳ thật cùng với nói là trình diện báo cáo còn không bằng nói là tìm hiểu một chút tình huống người Lạc Đan Luân còn rải rác ở Á Tế Á liên hợp thể, để Lạc Đan Luân đế quốc triển khai kế hoạch cứu viện.
– Bệ hạ! Còn thời gian một tuần nữa, chính là ngày kỳ niệm một năm Lạc Đan Luân đế quốc lập quốc, rất nhiều thành thị đã bắt đầu chuẩn bị lễ mừng, vương điện có cần phải làm chút gì hay không?
Thiết Nam bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, dò hỏi.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, nghe nơi như thế, không khỏi hơi sửng sốt:
– Đã tròn một năm rồi sao? Không nghĩ tơi nhanh như vậy!
– Ai nói không phải chứ?
Áo Thác cười cười nói. Trên thực tế, hắn gần như bị Tiêu Hoằng chiếm hữu thời gian một năm, tuy nhiên là hắn cam tâm tình nguyện.