Sở lão gia tử được gọi là “cái phanh” của nước cộng hoà còn có chuyện không làm chủ được?
Lời này nói ra thì mười người chắc có đến chín người không tin, người còn lại chắc là không quan tâm đến chính trị.
Diệp Khai nghe Sở lão gia tử nói vậy, phản ứng đầu tiên là suy nghĩ một vòng, xem gần đây có đại sự gì mà khiến Sở lão gia tử lo lắng.
Là sự biến hóa trong quan hệ với Mĩ hay thay đổi trong cục chính trị? Là tình thế kinh tế xuất hiện nghịch chuyển hay xuất hiện nhân tố không hài hòa trong điều chỉnh kết cấu nhân sự? Là cải cách xí nghiệp quốc doanh lại sinh gợn sóng hay là tình thế quân đội không xong?
Hắn vắt hết óc cân nhắc một phen, cũng không phát hiện thấy có vấn đề gì khiến cho Sở lão gia tử lo lắng, duy nhất có thể coi là đại sự chỉ có chuyện Nam Cung Kinh Hồng.
Nhưng chuyện Nam Cung Kinh Hồng trở về coi như đã xong, chỉ chờ hai người hội đàm, hiển nhiên không có khả năng xảy ra vấn đề.
Bởi vậy Diệp Khai đành nhìn vào Sở lão gia tử để xem lí do thế nào.
“Hà Cương Dung đến đây cầu ông……” Sở lão gia tử cũng không dài dòng, nói luôn vào chủ đề.
“Nga……” Diệp Khai vừa nghe, nhất thời giật mình, trách không được lúc Sở Tĩnh Huyên gọi điện thoại trách mắng một trận, nguyên lai là bởi vì Hà Cương Dung đã chạy tới cầu cứu rồi.
Chuyện con của Hà Cương Dung có xung đột với Diệp Khai cũng không phải hay ho gì để khoe khoang, hơn nữa đương sự trừ bỏ thủ hạ của Diệp Khai thì đều là người của cục cảnh sát nên tin tức truyền ra rất hạn chế. Nhưng chỉ qua đêm mà đến cả Sở Tĩnh Huyên cũng biết thì hiển nhiên bên lão Sở gia đã có người tìm đến.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Khai cũng không cảm thấy phi thường kỳ quái, chỉ là hắn quan tâm cách nhìn của Sở lão gia tử liền dò hỏi,“Lão gia tử có ý tứ gì?”
“Ông có ý tứ gì cũng không quản đến đầu cháu, dù sao người già rồi, nói chuyện có mấy ai nghe, bị gạt đi cũng là bình thường.” Sở lão gia tử than thở.
“Không đến mức thế chứ…..” Diệp Khai nghe xong, nhất thời cười khổ, thầm nói cháu cũng không làm gì đắc tội lão nhân gia ngài, ép nhau như vậy dường như không hay lắm.
“Cha của Hà Cương Dung là liệt sĩ, năm đó hy sinh trong khi làm công tác tình báo ở vùng bị tạm chiếm, cũng quen biết với ông chừng hai năm.” Sở lão gia tử thấy Diệp Khai ngơ ngác liền giải thích.
Thì ra là thế, trách không được Sở lão gia tử lại nhúng tay chuyện này, Diệp Khai nghe xong liền gật gật đầu.
Đối với chuyện của Hà Cương Dung, tuy rằng hắn ra tay nặng nhưng dù sao người ta cũng là ủy viên trung ương. Muốn vì chuyện con hắn sai lầm mà hạ được thì phỏng chừng rất nhiều người trong lòng là không phục , cho rằng Diệp Khai lấy thế áp người, ỷ vào lực lượng lão Diệp gia khi dễ người khác.
Tuy rằng Hà Cương Dung đối với Diệp Khai thế nào thì cũng khó tránh khỏi khiến cho người khác cảm giác là cháu của lão Diệp gia có thể tùy tùy tiện hạ một ủy viên trung ương. Hơn nữa chuyện đấu tranh vừa rồi giữa hắn và lão Trần gia không thể lắng xuống, tiếng xấu sẽ truyền đi rất lâu.
Điều này khẳng định sẽ gây bất lợi sau này cho Diệp Khai.
Cho nên, Diệp Khai ngay từ đầu cũng chuẩn bị hai phương án, không nghĩ đến trực tiếp bắt tội Hà Cương Dung mà chỉ muốn gia tăng cho hắn một chút áp lực, xem hắn giải quyết thế nào, lại nhìn lực lượng hậu trường của hắn?
Hà Cương Dung quả nhiên không làm cho Diệp Khai thất vọng, có cách tìm được Sở lão gia tử.
“Nguyên lai là con cháu của trung lương.” Bất quá Diệp Khai cũng không đáp ứng ngay, có chút tiếc nuối nói,“Thoạt nhìn cổ nhân nói quả thật đúng, tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, giữ giang sơn khó khăn, ông nội là liệt sĩ, cha làm quan nhưng con lại thành hư, đều nói không ai giàu ba họ, trên quan trường có thể kiên trì hai đời không ngã đã là chuyện phi thường khó được.”
“Cũng không phải tuyệt đối như vậy, mấu chốt vẫn là giữ gia phong.” Sở lão gia tử vỗ nhẹ vào tay ghế, mỉm cười nói,“Giống như lão Diệp gia nhà cháu đấy thôi, ba đời đều làm quan, người người đều là thành trì của tổ quốc, thật không dễ dàng.”
“Lão gia tử nói rồi, nhà chúng cháu đều là người làm việc, thật sự là người làm việc.” Diệp Khai cũng không nguyện ý đem thành công của lão Diệp gia thành truyền thừa thế lực gia tộc mà quy về vấn đề nhân phẩm.
“Anh lại bắt đầu quảng cáo rùm beng rồi đấy, nếu anh thật sự là người làm việc thì thiên hạ có ai rong chơi.” Sở Tĩnh Huyên bưng chén canh gà từ phòng bếp đưa cho Sở lão gia tử, nghe thấy nói chen vào.
Người cao tuổi thì lực miễn dịch cũng kém đi, nhất là đến tầm tuổi của Sở lão gia tử, lại từng trải qua gian khổ trong chiến tranh nên bệnh ngầm rất nhiều. Ông tuân thủ lời đề nghị của thầy thuốc, thường xuyên uống canh gà, hiệu quả cũng không tệ lắm.
“Diệp Khai cũng uống một chén? Một mình ông không uống được nhiều như vậy ……” Sở lão gia tử vừa uống vừa nói.
“Cảm ơn nhưng cháu không cần.” Diệp Khai từ chối, cũng là không phải nói hắn không uống canh gà, mà là canh của Sở lão gia tử uống nhìn qua đã biết canh suông, bên trong còn không biết bỏ thêm dược liệu gì, vừa ngửi đã thấy thanh đạm, tuyệt đối không hợp khẩu vị của Diệp Khai.
“Chuyện con của Hà Cương Dung nội tình như thế nào?” Sở lão gia tử đột nhiên hỏi,“Ông biết cháu không dính vào mấy chuyện này, một khi đã dính vào khẳng định là đối phương có sai trước.”
“Cám ơn lão gia tử tín nhiệm, chuyện này quả thật làm cho người ta tức giận.” Diệp Khai cảm ơn rồi kể lại chuyện một lần.
“Rất đáng giận !” Sở lão gia tử còn chưa tỏ thái độ, Sở đại tiểu thư đã nổi giận, hiển nhiên là căm thù đến tận xương tuỷ đối với hành vi của Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia.
Nếu nói chỉ là chuyện đánh nhau hay trai gái cũng không tính đại sự gì.
Dù sao đám con cháu hư hỏng ngày thường đánh nhau ở kinh thành không ít, Sở Tĩnh Huyên cũng không lạ gì, cũng không cho là chuyện Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia tự cho là ngưu bức lại gặp phải Diệp nhị thiếu thực sự ngưu bức bị phản ngược lại là chuyện lớn.
Nhưng bọn họ dám làm chuyện quá phận với Diệp Khai, thực làm cho Sở đại tiểu thư cảm thấy tức giận, nói với Sở lão gia tử,“Ông nội, hai người kia rất đáng giận !”
Sở lão gia tử nghe xong cũng nhíu mày nói,“Hà Cương Dung dạy con chỉ đến thế, ông thấy tiền đồ của hắn cũng chỉ đến đó mà thôi .”
Nói tới đây, Sở lão gia tử không khỏi lắc lắc đầu, theo đạo lý thì quan hệ giữa ông và cha của Hà Cương Dung tuy rằng không gần, nhưng cũng quen biết vài năm, hơn nữa cuối cùng còn vì nước cộng hoà mà hy sinh. Đối với hậu nhân của liệt sĩ, Sở lão gia tử cảm thấy cần phải chiếu cố một chút .
Nhưng sau khi nghe xong Diệp Khai kể lại thì Sở lão gia tử rất phản cảm với Hà thiếu gia, cảm thấy nên xử hắn theo pháp luật nghiêm một chút, nếu không giang sơn mà bọn họ đánh hạ sớm hay muộn sẽ bị đám này phá hết, đây là chuyện mà Sở lão gia tử Sở pháp không thể tha thứ.
Diệp Khai nghe Sở lão gia tử nói vậy nhất thời cũng hiểu được ý tứ.
Sở lão gia tử nói tiền đồ Hà Cương Dung dừng ở đây có ý sẽ cho hắn thể diện lui xuống, không phủ định toàn bộ. Dù sao ông cũng phải nể mặt cha của Hà Cương Dung đã hy sinh nhiều năm, về phần nói Hà thiếu gia phải có giáo huấn thích hợp.
“Lão gia tử nói phải.” Diệp Khai suy nghĩ một chút, thấy ý này cũng gần như của mình nên gật đầu đáp ứng.
Bọn họ ngồi thêm một lát, đợi cho Sở lão gia tử uống xong chén canh thì có người báo Nam Cung Kinh Hồng lão tiên sinh đã đến.
“Diệp Khai theo ông đi gặp lão bằng hữu này.” Sở lão gia tử hào hứng nói với Diệp Khai.
“Dạ, được.” Diệp Khai gật đầu.
Vốn Nam Cung Kinh Hồng là do hắn tiến cử, huống hồ hai bên đều có quan hệ tới hắn, thậm chí ngay cả chuyện Sở lão gia tử ra mặt mời Nam Cung Kinh Hồng về nước cũng là Diệp Khai dốc hết sức thúc đẩy. Lần này hai người gặp mặt, Diệp Khai ở bên tiếp khách cũng là chuyện hợp lý.
Vì thế Diệp Khai liền phụ giúp đẩy xe lăn, đem Sở lão gia tử đến chỗ phòng khách.
“Nam Cung huynh một đường vất vả .” Nhìn thấy Nam Cung Kinh Hồng đang ngồi uống trà, Sở lão gia tử liền cười tỏ vẻ hoan nghênh.
“Sở lão đệ khách khí, từ biệt hơn mười năm, vui mừng gặp lại cố nhân thật là chuyện may mắn.” Nam Cung Kinh Hồng nhìn nhìn Sở lão gia tử, gật đầu đáp lại nói.
Theo tuổi thì Nam Cung Kinh Hồng lớn hơn Sở lão gia tử mười tuổi, được cho là tiền bối, nhưng nhìn vẻ bên ngoài cùng tinh thần thì Sở lão gia tử còn kém Nam Cung Kinh Hồng rất nhiều, chuyện này liên quan đến vấn đề bảo dưỡng.
Dù sao gia thế của Nam Cung Kinh Hồng tốt, chưa từng chịu qua khổ sở nên thân thể sẽ tốt hơn rất nhiều. Sở lão gia tử lúc còn trẻ đã theo đuổi nghiệp binh, vết thương rất nhiều, đến tuổi này coi như rất khó.
Hai người sau khi ngồi xuống thì bắt đầu hàn huyên.
Diệp Khai ngồi ở một bên, nghe bọn họ nhắc tới một số chuyện bí mật năm xưa không ghi lại trong sách vở, không khỏi chậc lưỡi tấm tắc kỳ lạ, thầm nói có một số việc quả nhiên không giống với sách vở.
“Năm đó nếu không có Nam Cung huynh buông tay thì Sở mỗ cũng không có cơ hội ngồi ở chỗ này hồi ức chuyện cũ .” Bỗng nhiên, Sở lão gia tử nói.
“Ha ha, chuyện đã bao nhiêu năm trước vậy mà Sở lão đệ còn nhớ rõ.” Nam Cung Kinh Hồng nghe xong, liền nở nụ cười.
Diệp Khai nghe xong cũng dỏng tay, tuy rằng hắn đã từng nghe về chuyện này của Nam Cung Kinh Hồng nhưng lúc này đương sự chính miệng thừa nhận, ý nghĩa tự nhiên sẽ khác.