Sở lão gia tử cùng Nam Cung Kinh Hồng hàn huyên chừng hơn một giờ. Đối với lứa tuổi của bọn họ thì không thể nói là ngắn, cho nên thầy thuốc chăm sóc sức khỏe của Sở lão gia tử liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, hiển nhiên là có ý nhắc nhở.
Diệp Khai tuy rằng cũng thấy nhưng không nói gì.
Hắn biết qua vọng khí thuật, nhìn ra được thân thể cùng tinh thần trạng thái của Sở lão gia tử rất ổn, có thể nói chuyện thời gian dài, huống hồ đây chỉ là gặp gỡ riêng tư, cũng không nói tới vấn đề chính trị nhạy cảm gì mà phải đau đầu.
Suy nghĩ như vậy, Diệp Khai cũng không lên tiếng ngắt lời hai vị lão gia tử nói chuyện.
Qua một hồi như vậy, cuối cùng thầy thuốc đem Sở đại tiểu thư ra, cô vừa cười vừa nói,“Nam Cung lão gia tử, ông nội, khoan hãy nói chuyện. Sắp trưa rồi, nhà bếp chuẩn bị dọn cơm, hai ông muốn ăn món gì đặc biệt không?”
“Ông không ăn kiêng, khách tùy chủ vậy.” Nam Cung Kinh Hồng cười cười nói.
ông cẩn thận nhìn nhìn Sở đại tiểu thư Sở Tĩnh Huyên, trong lòng biết vị này chính là vị hôn thê của Diệp Khai, tuy rằng nói Sở Tĩnh Huyên cũng là mỹ nữ, nhưng còn chưa đạt được mỹ nữ tiêu chuẩn cao nhất. Chỉ là với thân phận cháu gái của lão Sở gia đã gia tăng giá trị rất lớn, ai có thể cưới cô coi như một bước lên trời.
Nhìn đến Sở Tĩnh Huyên, Nam Cung Kinh Hồng nghĩ đến cháu gái Nam Cung Vân, thầm nói luận cả về dung mạo cùng tài phú thì Nam Cung Vân vẫn là có vẻ chiếm ưu thế , hẳn là có thể ngang bằng địa vị cùng Sở đại tiểu thư.
Nghĩ vậyi, Nam Cung Kinh Hồng không khỏi thở dài, nếu tiền triều không bị tiêu diệt, vậy thì địa vị của cháu gái Nam Cung Kinh Hồng ông ta há có thể so ra kém cháu gái Sở Phong?
Đặt ở thời đại này, giá trị của Nam Cung Vân vẫn cao hơn rất nhiều con gái của tứ đại gia tộc, chỉ là ánh sang của vị trí đầu lĩnh đã trùm lên cuộc sống của cô, quả thực đáng tiếc .
Bất quá Nam Cung Kinh Hồng lại nhìn nhìn Diệp Khai, liền cảm thấy dù Nam Cung Vân có chút nhược điểm ở phương diện này nhưng nếu như cô theo Diệp Khai thì dù không thể trở thành nhân vật đứng đầu trong vòng quyền thế thì con của cô cuối cùng cũng sẽ bù lại điểm tiếc nuối của Nam Cung Kinh Hồng.
Làm cho hậu nhân của Nam Cung thế gia trở về chính đàn, đây là tâm nguyện cuối cùng của Nam Cung Kinh Hồng. Việc này dù ông ta không thể chứng kiến nhưng chỉ cần có Diệp Khai, chuyện này không khó làm được .
“Hôm nay có khách quý ở, vậy nấu mấy món đặc sắc trong kinh thành đi.” Sở lão gia tử suy nghĩ một chút rồi nói, tiếp đó lại lại bổ sung một câu.“Trong nhà có một đầu bếp vừa tới, am hiểu làm món ăn phong vị Nga, để hắn bộc lộ tài năng cho Nam Cung tiên sinh bình giám một chút.”
“Phong vị Nga à, vậy không thể thiếu món súp.” Nam Cung Kinh Hồng kiến thức rộng rãi, tự nhiên biết biết món Nga, nghe vậy cả cười.
“Ha ha. Kỳ thật nói là phong vị Nga nhưng sau khi đến trong nước trên cơ bản đều đã cải tiến qua, lại không biết Nam Cung huynh có quen không.” Sở lão gia tử nói.
“Hẳn là không có vấn đề.” Nam Cung Kinh Hồng gật đầu nói.“Tôi ở Âu châu nhiều năm, thói quen ẩm thực vẫn như cũ. Nói ra thì món ăn truyền thống cũng đã khác trước.”
Vào lúc bọn họ đang thảo luận ăn món gì thì Sở Tĩnh Huyên liền kéo Diệp Khai ra ngoài .
“Làm sao vậy?” Diệp Khai hỏi.
“Anh cũng thật là, không biết suy nghĩ gì cả.” Sở Tĩnh Huyên giận dỗi kéo tay Diệp Khai,“ Mấy ông đều đã lớn tuổi như vậy, anh lại để bọn họ nói chuyện lâu như vậy sẽ ảnh hưởng tới thân thể.”
“Chuyện này a……” Diệp Khai nghe vậy liền nở nụ cười, đưa tay ôm eo Sở Tĩnh Huyên, thuận tiện sờ soạng xuống dưới mới ngừng lại,“Kỳ thật cũng coi như không có gì, anh luôn lưu ý khí sắc của bọn họ, hoạt động thích hợp cũng rất tốt cho thân thể, điều độ quá chưa chắc đã là đạo dưỡng sinh tốt nhất. Cái gọi là đạo văn võ, một căng một lỏng, dưỡng sinh cũng là như vậy .”
Hai người mới nói mấy câu, điện thoại di động của Diệp Khai vang lên, sau khi hắn nghe xong liền nói,“Hắc, chúng ta vào đi thôi, lão gia tử muốn mở TV.”
“Xem truyền hình?” Sở Tĩnh Huyên sửng sốt một chút, bất quá vẫn theo Diệp Khai đi trở về phòng, sau đó mở TV.
Lúc này là chương trình thời sự, Diệp Khai ở tới kênh của Ương Thị.
Hai vị lão gia tử đang bàn chuyện món ăn, nhìn thấy động tác của Diệp Khai đều cảm thấy có chút tò mò, bất quá vừa vào chương trình thời sự đã nghe mục tin văn, thông báo người lãnh đạo đảng cùng quốc gia đều thân thiết hội kiến ái quốc Hoa Kiều Nam Cung Kinh Hồng lão tiên sinh.
“Ái quốc Hoa Kiều a……” Nam Cung Kinh Hồng nghe xong, trong lòng không khỏi cảm khái.
Rời khỏi đại lục cơ hồ nửa thế kỷ, tuy rằng nói cuộc sống ở Âu châu cũng phi thường dễ chịu, nhưng với danh xưng Hoa Kiều đã nói lên ông ta chính là người thất bại
Đã mang lấy danh từ này, chính là ngày ông ta mang cả nhà đi Âu châu tránh họa.
Bất quá tin tức thông báo cũng không nói quá nhiều về thân phận trước kia của Nam Cung Kinh Hồng mà trọng điểm giới thiệu quy mô khổng lồ và phạm vi nghiệp vụ của tập đoàn tài chính Nam Cung. Quan trọng nhất chính là tập đoàn tài chính Nam Cung sắp toàn diện tiến vào thị trường đại lục.
Về phương diện trao đổi thương vụ sẽ co Nam Cung Thủ Chuyết đi chủ trì, bọn họ sẽ xâm nhập hợp tác với bộ thương mại, mà các tỉnh tựa hồ cũng nghe tin lập tức hành động, muốn tìm chút chỗ tốt.
Diệp Khai phỏng chừng Nam Cung Thủ Chuyết trong vòng nửa năm tới sẽ sứt đầu mẻ trán, mặc dù ông ta không nhúng tay vào nghiệp vụ cụ thể nhưng chỉ cần xử lý những lời mời ăn uống và thăm thú của cán bộ cao cấp đã đủ ứng phó không được.
“Có thể lá rụng về cội, đã xem như may mắn.” Sở lão gia tử tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Nam Cung Kinh Hồng, lên tiếng,“Năm đó bao nhiêu nhân vật cường thế, cuối cùng chẳng phải chết tha hương? Nam Cung huynh thật may mắn, cả đời tiêu dao không nói, nay coi như là được đền bù tâm nguyện, đủ để tự an ủi.”
“Sở lão đệ nói cũng phải, năm đó rất nhiều bằng hữu cố tri, có người đi Đài đảo, có người đi Mĩ quốc, có người ở lại, hiện tại nhìn xem, kết cục khác nhau a.” Nam Cung Kinh Hồng nói,“Nếu năm đó tôi đi Đài đảo chắc đã bị chèn ép xa lánh, có thể sống hay không còn chưa biết nhưng tôi nghĩ chắc sẽ trở thành vật hi sinh chính trị. Nếu ở lại đại lục thì kết cục cũng không chắc là tốt rồi .”
“Đâu chỉ là không tốt.” Diệp Khai nghe xong liền bĩu môi nói,“Nam Cung tiên sinh ngài nếu ở lại đại lục thì chắc đã xanh cỏ, hoặc là ngay cả mộ cũng không tìm ra.”
Sở lão gia tử nghe xong, chỉ chỉ tay vào Diệp Khai, hiển nhiên có chút dở khóc dở cười, nhưng không mở miệng phản bác, bởi vì chuyện này quả thật giống như Diệp Khai nói. Với kinh lịch của Nam Cung Kinh Hồng, muốn qua được mười năm Văn cách, trên cơ bản không có khả năng, chỉ có chết như thế nào mà thôi.
Cho dù bản thân Sở lão gia tử thì năm đó cũng bị dính líu nhất định, chỉ là ông làm người khôn khéo, mưu tính sâu xa, hơn nữa tầm nhìn ở phương diện kinh tế hơn người, lại được lãnh tụ bảo hộ nên thoát khỏi.
“Năm đó Hồ Hi Cương chính là một người thông minh, một vị con cháu cao quan cực lực muốn giữ hắn lại, nhưng hắn ánh mắt rộng lớn, biết lưu lại cũng không ưu việt nên dứt khoát ra đi.” Nam Cung Kinh Hồng gật đầu nói,“Sự thật chứng minh, hắn vừa đi thì tránh được họa nhưng vị kia liền gặp tai họa bất ngờ, thân tử nhân vong, không thể không làm người ta cảm thấy tiếc nuối.”
Trên thực tế, Hồ Hi Cương tuy rằng đi rồi, nhưng đứa con trai thứ của ông ta ở lại chưa qua vài năm đã bị bức bách từ cha, nhưng sau đó vẫn bị đấu tranh phải tự sát trong phong trào phản hữu, thậm chí không giữ lại được thân thể.
“Năm đó chuyện tình rất phức tạp, nói cũng chẳng hết chuyện, quan trọng là hiện tại chúng ta còn sống, còn có thể cao đàm khoát luận, nâng cốc ngôn hoan, đây là chuyện may mắn lớn nhất .” Sở lão gia tử khoát tay, hiển nhiên không muốn nhớ lại chuyện cũ .
Chuyện năm đó không nhắc tới thì thôi, nhắc tới đều là huyết lệ a.
Hai người vừa nói chuyện vừa xem tin tức. Sau khi xem xong, Sở lão gia tử lại hỏi,“Nam Cung huynh trở về lần này, tính ở nơi nào định cư?”
Vấn đề này hiển nhiên cũng rất trọng yếu, người trong nước vẫn rất quan tâm điểm này.
“Tôi tính đến Minh Châu, khí hậu bên đó có vẻ thích hợp cơ thể của tôi.” Nam Cung Kinh Hồng suy nghĩ một chút, nói với Sở lão gia tử.
“Nga, Minh Châu a, vô cùng tốt .” Sở lão gia tử nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Sở Tĩnh Huyên nghe xong, còn có điểm tò mò, thấp giọng hỏi Diệp Khai,“Có ý tứ gì a? Như thế nào cảm giác phương diện này có huyền cơ?”
“Đương nhiên là có một số cách nói .” Diệp Khai nhỏ giọng giải thích,“ Sau khi Nam Cung lão gia tử trở về, tự nhiên phải có một chỗ đặt chân. Lấy thân phận của ông ta, không có khả năng là thành phố nhỏ, cho nên có thể lựa chọn đơn giản chính là kinh thành, Kim Lăng cùng với Minh Châu.”
“Vậy có cái gì khác nhau đâu?” Sở Tĩnh Huyên hỏi ngược lại, theo như cô thấy thì trong ba thành phố này ở đâu cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của Nam Cung Kinh Hồng, hoàn toàn không cần phải coi trọng như vậy.
Theo sự phát triển, hiển nhiên là Minh Châu nhanh nhất, theo địa vị chính trị hiển nhiên là kinh thành tối cao, theo hoàn cảnh mà nói, hẳn là Kim Lăng tốt nhất, cho nên Sở Tĩnh Huyên cảm thấy, vô luận là lựa chọn đâu đều có thể lý giải .
“Đương nhiên là có khác nhau .” Diệp Khai nhìn nhìn Sở Tĩnh Huyên, liền nhẹ nhàng nhéo mũi cô nói,“Em thờ ơ với chính trị nên mới không rõ mấu chốt trong này.”
“Chuyện ở nơi nào cũng quan hệ với chính trị?” Sở Tĩnh Huyên nghe xong, nhất thời cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Chương 1088: Nhị lão gặp gỡ
Sở lão gia tử cùng Nam Cung Kinh Hồng hàn huyên chừng hơn một giờ. Đối với lứa tuổi của bọn họ thì không thể nói là ngắn, cho nên thầy thuốc chăm sóc sức khỏe của Sở lão gia tử liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, hiển nhiên là có ý nhắc nhở.
Diệp Khai tuy rằng cũng thấy nhưng không nói gì.
Hắn biết qua vọng khí thuật, nhìn ra được thân thể cùng tinh thần trạng thái của Sở lão gia tử rất ổn, có thể nói chuyện thời gian dài, huống hồ đây chỉ là gặp gỡ riêng tư, cũng không nói tới vấn đề chính trị nhạy cảm gì mà phải đau đầu.
Suy nghĩ như vậy, Diệp Khai cũng không lên tiếng ngắt lời hai vị lão gia tử nói chuyện.