Lại nói, sau khi Nghiêm Phi Long đi rồi, Thành Thế Kiệt trong lúc chờ đợi đành ngồi một mình uống rượu cho qua thời gian, đồng thời vừa nhấm nháp vừa suy đoán thân phận của họ Nghiêm.
Tuy Nghiêm Phi Long đã bảo rằng chàng không chắc sẽ thu xếp được, nhưng nào ngờ kết quả lại thật ngoài sự mong đợi của Thành Thế Kiệt.
Họ Thành chưa uống hết nửa cân rượu thì đã thấy một cỗ xe tứ mã sang trọng dừng lại trước khách điếm. Cỗ xe sang trọng đến mức y đã thầm so sánh với long xa của Hoàng đế. Phía trước và sau xe còn có tám kỵ sĩ hoàng y hộ vệ. Khi cỗ xe dừng lại, Nghiêm Phi Long từ trong thò đầu qua cửa sổ vẫy gọi y.
Thành Thế Kiệt lộ sắc ngạc nhiên, nhưng cũng rời bàn đi ra, chưa đến nơi đã lên tiếng hỏi ngay :
– Công tử tìm đâu được cỗ xe sang thế ?
Nghiêm Phi Long cười nói :
– Cỗ xe thế này tìm đâu mà có được. Đây là long xa của vương thất, tiểu sinh được Hàn viện chủ cho mượn đấy.
Thành Thế Kiệt kinh hãi nói :
– Long xa ư … ?
Quả ý nghĩ khi nãy của y thật chẳng sai. Cỗ xe khảm long trổ phụng, sang trọng thế này, không phải long xa thì là gì.
Sau giây phút sửng sốt, y cũng định thần lại, nói :
– Long xa mà công tử cũng dám đi ư ?
Nghiêm Phi Long mỉm cười nói :
– Có gì đâu. Dùng cỗ xe này đi cho nhanh. Thiếu hiệp lên xe đi.
Thấy y vẫn còn ngần ngừ, chàng lại nói tiếp :
– Sắp đến giờ rồi. Thiếu hiệp mau lên xe. Chúng ta phải đi mau mới kịp.
Thành Thế Kiệt đành leo lên xe. Và cỗ xe lập tức lăn bánh, chạy thẳng ra ngoại thành, đến Diễn võ trường.
Diễn võ trường nổi tiếng khắp thiên hạ này là một cơ ngơi rất đồ sộ. Vòng ngoài là một bờ tường cao hơn trượng vây quanh một khu đất rất rộng có thể chứa được hàng mấy vạn người. Phía ngoài bờ tường còn có hào sâu hơn trượng, rộng đến ba trượng. Dẫn vào Diễn võ trường ở bên trong là mười hai đại môn, trên mỗi đại môn dựng một lá đại kỳ. Lá cờ trắng viền xanh lớn hơn mảnh chiếu, giữa có hình thư bút là tiêu ký của Lưu Hương Viện chủ, đang ngạo nghễ tung bay trong gió sớm.
Chưa từng đến Hán Khẩu, vẻ đồ sộ của Diễn võ trường đã khiến cho Thành Thế Kiệt tròn mắt kinh ngạc. Nói đúng ra, Diễn võ trường này rộng lớn và kiên cố chẳng khác gì một tòa thành bảo.
Mười hai đại môn dẫn vào bên trong lúc này đều đóng im ỉm, điếu kiều cũng đã được kéo lên.
Cỗ xe dừng lại ngay trước cửa chính Nam. Một trong bốn Hoàng y kỵ sĩ đi trước giục cương tiến ra, lớn tiếng gọi :
– Mau mở cửa.
Trên đầu tường có người xuất hiện, vừa nhìn thấy cỗ xe là không hỏi gì nữa, lập tức mở rộng cửa, thả điếu kiều xuống ngay. Cỗ xe chạy luôn vào bên trong, dừng lại trước một dãy nhà nằm sát bờ tường mé chính Nam. Đây có lẽ là trú sở của những người quản lý Diễn võ trường.
Trước dãy nhà, một lão nhân vận thanh y sang trọng cùng mấy người nữa đang đứng chắp tay nghênh đón. Nghiêm Phi Long mở cửa xe, bước xuống. Thành Thế Kiệt cũng vội xuống theo.
Thanh y lão nhân vừa nhìn thấy Nghiêm Phi Long, liền khom lưng hành lễ, cung kính nói :
– Lão phu là Vương Tiến Bảo, Thái Chính Cung tọa hạ, lĩnh Vũ Hương Viện trưởng sử, xin tham kiến … công tử gia.
Chừng như lão không quen gọi chàng là công tử nên có hơi ngượng nghịu. Thành Thế Kiệt cũng cảm thấy ngạc nhiên, vì không gọi bằng công tử thì gọi là gì. Chỉ thấy Nghiêm Phi Long tươi cười nói :
– Vương trưởng sử không cần quá đa lễ. Trận đấu đã bắt đầu chưa ?
Vương lão chắp tay nói :
– Hồi bẩm … công tử. Cũng sắp bắt đầu rồi ạ. Cung thỉnh công tử nhập trường.
Nghiêm Phi Long gật đầu, rồi gọi Thành Thế Kiệt đến bên cạnh để cùng chàng vào trong xem đấu võ.
Vương lão vừa vẫy tay ra hiệu là ngay lập tức hai chiếc lọng vàng được trương lên che phía sau Nghiêm Phi Long. Cùng lúc đó, dàn nhã nhạc diễn tấu khúc “Nghênh giá”. Rồi Vương lão cùng Thành Thế Kiệt hộ vệ hai bên Nghiêm Phi Long, có đám tùy tùng đông đảo vây quanh, cùng tiến vào bên trong.
Trong Diễn võ trường lúc này có đến hơn vạn người ngồi đầy trên những bãi cỏ ở ba phía Đông, Tây và Nam. Riêng ở phía Bắc có nhà rạp với vài trăm thượng khách. Chính giữa là võ đài xây bằng đá rất kiên cố, xung quanh cắm đầy cờ xí và bày đủ cả thập bát ban binh khí. Uy thế của Diễn võ trường đã khiến cho Thành Thế Kiệt thêm một lần kinh ngạc sửng sờ.
Đám đông đang chờ xem cuộc chiến, chợt nghe tiếng tấu nhạc đều kinh ngạc nhìn ra. Nghiêm Phi Long phong thái uy nghi, đi dưới lọng vàng giữa đoàn tùy tùng đông đảo, khí thế chẳng khác bậc vương hầu, khiến nhiều người phải xuýt xoa. Viên chấp sự đang điều hành cuộc tỷ võ lúc ấy đang đứng trên võ đài, liền vội dẫn bộ thuộc ra nghênh đón, rước chàng vào gian giữa của khu nhà rạp.
Bên trong khu nhà rạp là những dãy đại ỷ phủ gấm đặt trên bệ cao, cạnh mỗi ghế lại có một chiếc kỷ trà, tỳ nữ tíu tít chạy qua chạy lại phục vụ. Đó là nơi dành cho thượng khách, những kẻ nhiều tiền lắm của.
Gian chính giữa khu nhà rạp lúc ấy đã được kê thêm một chiếc bệ cao vượt hẳn lên so với xung quanh. Trên bệ, ngay chính giữa đặt một chiếc ngai, và có thêm hai chiếc đại ỷ đặt hai bên ngai, chếch về phía sau một chút. Những thứ này nhìn qua cũng đủ biết là chỉ vừa mới được dựng lên.
Nghiêm Phi Long đĩnh đạc bước lên bệ cao, ngồi vào chiếc ngai chính giữa. Thành Thế Kiệt còn đang do dự không biết nên ngồi vào đâu thì chàng đã bảo y ngồi vào chiếc ghế bên tả. Vương lão đương nhiên ngồi vào chiếc ghế còn lại. Tuy đang ngồi trong nhà rạp, nhưng hai chiếc lọng vàng vẫn che trên đầu chàng. Đó là nghi vệ chứ chẳng phải dùng để che nắng.
Quần hào hiện diện không được nghe giới thiệu nên đều không hiểu lai lịch của Nghiêm Phi Long. Khắp tứ bề đều nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao. Thái Chính Cung đã có vị thế không phải tầm thường. Người được Thái Chính Cung tôn kính thì lại càng phải có địa vị phi thường.
Cả tứ bề vô cùng huyên náo …
Không thể để tình trạng ồn ào như thế tiếp diễn mãi, Vương lão đưa mắt nhìn Nghiêm Phi Long, thấy chàng khẽ gật đầu, liền quay sang viên chấp sự bảo y mau chóng bắt đầu cuộc tỷ võ.
Viên chấp sự tuân mệnh, tiến ra nhảy lên võ đài, vòng tay vái chào khắp bốn phía, cao giọng nói :
– Kính cáo chư vị. Bản viện hôm nay được chư vị chiếu cố đông đảo, thật rất lấy làm vinh hạnh, xin hứa sẽ cố hết sức để chư vị được hài lòng. Giờ xin phép chư vị cho cuộc tỷ đấu được bắt đầu.
Y vận công nói lớn át cả những tiếng ồn ào xung quanh. Quần hào nghe nói cuộc tỷ võ sắp bắt đầu thì đều thôi không bàn tán nữa. Cục trường dần dần yên ắng trở lại. Chờ khi tứ bề yên tĩnh, y mới lại cao giọng nói tiếp :
– Giờ lành đã đến. Cung thỉnh nhị vị cao thủ thượng đài.
Vì hai đại cao thủ tham dự cuộc tỷ đấu này thân phận đặc biệt, đều là hộ pháp của hai đại bang giáo hùng mạnh vào hàng bậc nhất võ lâm đương đại, nên không xuất hiện sớm trên võ đài như ở những trận tỷ đấu khác, mà chỉ chờ đến khi trận đấu sắp bắt đầu thì mới chịu hiện thân. Đó là bọn họ muốn giữ phong cách cao nhân.
Sau khi viên chấp sự vừa dứt lời, lập tức có hai nhân ảnh từ hai phía Đông, Tây đồng loạt phóng vút lên đài, dùng thế Đại Bàng Triển Dực lượn một vòng trên không, rồi mới từ từ hạ thân xuống, tư thái cực kỳ lăng lệ. Quần hùng dưới đài háo hức vỗ tay rền rĩ. Qua thân pháp cho thấy cả hai đấu thủ đều đồng cân đồng sức. Điều đó cũng có nghĩa là trận đấu hôm nay sẽ vô cùng hấp dẫn.
Khi hai đấu thủ đã hạ thân xuống đài, mới nhận rõ một người vận hắc y và một vận đạo bào.
Hán tử vận hắc y ước độ tứ tuần, lưng dài vai rộng, cơ bắp lực lưỡng, huyệt thái dương gồ cao chứng tỏ là một người chuyên luyện ngoại công. Trên tay y là một thanh quái đao hình thù kỳ dị, vừa giống Bát Quái Đao mà cũng vừa giống Quỷ Đầu Đao, có thể là sự kết hợp của cả hai.
Người kia là một đạo nhân đã quá ngũ tuần, sắc diện hồng hào, miệng luôn tươi cười, nhưng trong ánh mắt chẳng hề có ý vui cười mà lại ẩn chứa sát khí. Đôi nhãn thần sáng rực lấp lánh tinh quang chứng tỏ lão là một nội gia cao thủ công lực phi phàm. Trên tay lão cầm một thứ vũ khí càng kỳ quái hơn : một chiếc chuông vàng rộng hơn gang, và xem chừng cũng khá nặng.
Hai thứ vũ khí kỳ quái kia đã gây hứng thú cho quần hào quan chiến. Vì thế mà tiếng hoan hô càng vang dội hơn nữa.
Đợi cho tiếng hoan hô ngớt hẳn, viên chấp sự mới lại tuyên bố :
– Theo như thỏa thuận ban đầu. Hai đấu thủ có quyền thi triển mọi thủ đoạn để thủ thắng. Nhưng vì đây cũng chỉ là một cuộc tỷ võ, mong nhị vị hãy dừng tay đúng lúc, đừng hạ sát thủ mà tổn thương hòa khí.
Hắc y đại hán hừ lạnh nói :
– Ngươi nói nhiều quá. Giờ chúng ta bắt đầu được chưa ?
Viên chấp sự gật đầu nói :
– Nhị vị có thể bắt đầu. Nhưng bản chức xin lưu ý nhị vị là cuộc đấu hôm nay có sự chứng kiến của công tử gia. Mong nhị vị hãy cố hiển lộ thần oai để làm rạng danh giáo phái của mình.
Hai đấu thủ nghe nói đến công tử gia, đồng quay nhìn về phía Nghiêm Phi Long, rồi nhìn nhau. Hắc y đại hán hỏi :
– Công tử gia là ai ?
Viên chấp sự nhún vai không đáp, nhảy khỏi võ đài xuống đất, đi vào khu nhà rạp. Trên đài, lão đạo có lẽ đã đoán được phần nào sự tình nên ra vẻ tôn sư, hướng vào đối thủ vòng tay thi lễ, tủm tỉm cười nói :
– Bần đạo lớn hơn các hạ vài tuổi nên xin nhường cho các hạ xuất thủ trước.
Hắc y đại hán thì lại khác. Y không hề khách khí, rút quái đao ập đến. Đao quang xanh biếc đan lưới vây lấy đối phương. Lão đạo cả kinh, vội phiêu thân tránh né, rồi vung chuông vàng phản kích.
Thấy hai đấu thủ chưa xưng danh đã xông vào nhau xuất tuyệt chiêu, quần hào hứng chí hoan hô rền rĩ, cảnh quang vô cùng náo nhiệt.
Trong nhà rạp, các danh gia, cao thủ cũng căng mắt theo dõi, cố nắm bắt được lộ số của hai đấu thủ, là hai nhân vật đại diện cho hai đại giáo phái đang lăm le hùng bá võ lâm. Cả Thành Thế Kiệt cũng nhìn trân trối. Chỉ riêng có Nghiêm Phi Long là khe khẽ mỉm cười, để tâm nhấm nháp chung trà hơn là xem tỷ võ.
Lại nói, trên đài quái đao và kim chung liên tiếp chạm nhau nẩy lửa, tiếng vang ngân dài không dứt. Hắc y đại hán dồn thêm mấy thành công lực, xuất chiêu Nguyệt Hạ Vân Tâm, đao ảnh trùng trùng uy hiếp tâm thất đối phương. Lão đạo đã bị mất tiên cơ, trước chiêu đao kỳ ảo chỉ còn cách vừa phiêu thân tránh né vừa vung chuông ngăn đỡ. Cũng may là trọng lượng chuông vàng rất nặng đã làm cho đao thế chậm lại mà giảm uy lực. Lão đạo nhân cơ hội đó mà bắt đầu vãn hồi cục diện.
Sau khi quái đao đã bị chuông vàng ngăn lại khiến chiêu đao chỉ thi triển được nửa chừng, lão đạo nhân đó mà nhảy lùi về phía sau. Đoạn lão nâng cao chuông vàng ngang ngực, cất giọng cười âm trầm nói :
– Các hạ cẩn thận đấy. Lão phu thi triển tuyệt kỹ đây.
Vừa nói lão vừa giơ tay vỗ mạnh vào mặt chuông. Một tiếng “boong” vang rền đã khiến toàn trường chấn động, âm thanh thật đinh tai nhức óc.
Hắc y đại hán là cao thủ ngoại gia nên nội lực không thể sánh bằng lão đạo. Nếu để diễn ra trận đấu nội lực thì y thua chắc. Vì thế, y vội nhún chân lao tới, múa đao chém sả vào người lão đạo. Y không có hy vọng đả thương được lão, nhưng cũng quyết không để lão có cơ hội thi triển âm công.
Về phần lão đạo vừa định tiếp tục vỗ chuông, bỗng đâu đao ảnh ập tới, sát khí dàn dụa, đành phải dừng tay mà đưa chuông lên đỡ. Thế là hai đấu thủ một người dùng đao một người dùng chuông mà đấu với nhau.
Đao pháp chủ về cương mãnh và tốc độ, khai thác những sơ hở của đối phương lộ ra khi vũ khí chạm nhau. Do đó mà các thanh đao thường rất nặng nề, dễ dàng đánh bạt đi những thứ vũ khí khác. Và do đó mà những cao thủ sử đao cũng phải có thể lực cực tốt, uyển lực dẻo dai bền bỉ, nếu không sẽ không thể trụ nổi một khi trận đấu kéo dài. Hắc y đại hán đúng là một cao thủ trong những cao thủ sử đao. Thanh đao trầm trọng là thế mà y vẫn có thể múa tít dệt nên một màn lưới bạc giăng phủ tứ phía, nhắm vào rất nhiều phương vị trên người đối thủ mà công vào.
Song chiếc chuông vàng của lão đạo lại còn nặng hơn rất nhiều. Mỗi khi kim chung vung lên là lực đạo hùng hậu mãnh liệt như muốn bài sơn đảo hải, chẳng những không bị đánh bạt đi mà còn áp đảo ngược trở lại.
Cả hai xuất thủ rất mau. Chỉ trong chốc lát mà đã qua hơn hai mươi chiêu. Vũ khí của song phương liên tục chạm nhau chan chát.
Trận đấu quyết liệt nên cũng vô cùng hấp dẫn. Quần hào ngưng thần theo dõi, quên cả việc hoan hô cổ vũ.
Trên đài, hai đấu thủ sau mấy phen ngạnh đấu, đao quang chung ảnh chạm nhau chan chát nảy lửa, đã khiến cả hai đều cảm thấy hổ khẩu tê rần, mấy lần suýt nữa đã để vũ khí vuột bắn đi.
Cao thủ tỷ đấu mà để vũ khí vuột tay thì còn mặt mũi nào nữa …
Ngạnh đấu cảm thấy không ổn, cả hai đành phải thay đổi đấu pháp, chuyển sang lối du đấu. Bọn họ tận dụng thân pháp kỳ ảo lượn quanh đối phương, cố tránh không để cho vũ khí va chạm, chỉ tìm những chỗ sơ hở mà công vào. Đồng thời, bọn họ mỗi khi xuất chiêu đều có tính toán sao cho làm hao mòn sinh lực đối phương mà bản thân ít tiêu hao nội lực nhất. Bởi với lối du đấu như thế, ai trong hai người họ còn đứng vững đến lúc cuối cùng chính là người chiến thắng.
Cả hai đấu thủ đều xuất chiêu thận trọng, từng chiêu từng thức phát ra chậm rãi, nhưng nhịp độ trận đấu không hề bị chậm lại, bởi thân ảnh loang loáng làm quần hào như muốn hoa cả mắt.
Cuộc đấu cứ thế diễn ra …
Bởi nhịp độ trận đấu không hề chậm lại nên quần hào cũng không cảm thấy giảm hứng thú. Mỗi khi một trong hai đấu thủ trên đài xuất tuyệt chiêu thì khắp tứ bề lại dậy lên những tiếng hoan hô vang dội.
Trận đấu không còn sôi động bởi những tiếng va chạm chan chát của hai loại vũ khí quái dị, nhưng những đạo kình hùng hậu vù vù xé gió, vun vút bay lượn vẫn làm say lòng hàng vạn khách quan chiêm.
Lúc thấy Hắc y đại hán múa đao dệt nên một màn lưới kín kẽ chụp xuống đầu lão đạo mà lão chỉ giơ chuông vàng, bằng một thế thức đơn giản, đẩy thẳng ra là đã đánh bạt đường đao đi khiến đao kình mất hẳn uy lực, Thành Thế Kiệt hết sức thán phục, quay sang Nghiêm Phi Long nói :
– Vị đạo trưởng kia ứng biến thật tài tình. Công tử có thấy vậy không ?
Nhưng khi y thấy Nghiêm Phi Long lúc ấy đang mải thưởng thức chung trà trên tay, dường như chẳng hề để tâm đến trận đấu ngoài kia thì rất ngạc nhiên, vội hỏi :
– Trận đấu hay như thế mà công tử không thích xem ư ?
Nghiêm Phi Long tay mân mê chung trà, nhìn y khẽ mỉm cười, nói :
– Nếu là cuộc bình thơ luận phú thì tiểu sinh sẽ có hứng thú hơn.
Trong lúc họ Thành há hốc mồm kinh ngạc thì chàng lại mỉm cười nói tiếp :
– Vả chăng. Cả hai vị giáo chủ đều đồng tài ngang sức thì thuộc hạ của bọn họ cũng vậy thôi.
Thành Thế Kiệt kinh ngạc hỏi :
– Công tử cho rằng trận đấu sẽ hòa ư ?
Nghiêm Phi Long gật đầu, nói :
– Trừ khi có kỳ biến phát sinh.
Lúc ấy, bên ngoài lại vang lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt khiến Thành Thế Kiệt giật mình, vội quay mặt nhìn ra. Còn Nghiêm Phi Long thì lại tiếp tục thưởng thức chung trà trên tay.
Trận đấu vẫn tiếp diễn …
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu …
Đã hai canh giờ trôi qua mà hai đấu thủ vẫn chưa có biểu hiện xuống sức, vẫn hăng hái tiếp tục đấu pháp du đấu của bọn họ.
Trận đấu trên đài vẫn kịch liệt như lúc ban đầu, nhưng đã không còn thu hút quần hào nữa. Đối với những thượng khách đang ngồi trong nhà rạp thì còn đỡ, còn đối với quần hào tại trường, ánh nắng gay gắt của mặt trời chính ngọ, cùng với sự mệt mỏi vì nãy giờ hò hét cổ vũ đã khiến tất cả chán ngán. Hơn nữa, ai nấy cũng đều đã đói bụng. Do vậy, đám đông la ó um sùm, lớn giọng chê bai hai đấu sĩ là chết nhát.
Giữa đám đông chẳng sợ bị nhận diện nên quần hào cứ thoải mái lớn họng bô bô. Nhiều người còn dùng phương ngữ mà thóa mạ thậm tệ. Lúc đầu, hai đấu thủ trên đài còn chưa để ý. Nhưng sau một lúc, những tiếng thóa mạ cứ liên tục đập vào màng nhĩ khiến cả hai bực bội bãi chiến, quay xuống chửi lại.
Toàn trường ồn ào như vỡ chợ. Trận giặc miệng có cơ sẽ kéo dài nếu như không vì tất cả mọi người đều đói khát.
Thấy cục trường hỗn loạn, Nghiêm Phi Long khẽ cau mày, quay sang bảo Vương lão mấy câu. Vương lão tuân mệnh, gọi viên chấp sự đến dặn dò, rồi y bước ra ngoài, nhảy phắt lên võ đài, cao giọng nói :
– Chư vị … chư vị … Xin hãy trật tự … Bản chức có lời muốn nói …
Quần hào dần dần yên ắng trở lại. Hai đấu thủ trên đài cũng ngưng không quát tháo nữa. Hắc y đại hán hất hàm nói :
– Các ngươi tổ chức cuộc đấu mà để cho bọn họ thóa mạ chúng ta như thế mà xem được ư ?
Viên chấp sự chắp tay vái dài nói :
– Về việc ấy, bản viện xin nhận lỗi …
Lão đạo xuề xòa xua tay nói :
– Việc này không thể trách các người được. Chỉ tại trận đấu kéo dài quá mà thôi.
Viên chấp sự chắp tay nói :
– Đa tạ đạo trưởng đã thông cảm.
Lão đạo hỏi :
– Các hạ có gì muốn nói ?
Viên chấp sự nghiêm giọng nói :
– Trận đấu đã quá kéo dài. Ý của công tử gia muốn tình trạng này sớm chấm dứt nên đề nghị nhị vị kết thúc trận đấu bằng một chiêu tối hậu.
Lão đạo gật gù nói :
– Như thế cũng được. Chính bần đạo cũng đã thấy đói rồi.
Đoạn lão quay sang Hắc y đại hán hỏi :
– Ý ngươi thế nào ?
Hắc y đại hán cười lạnh nói :
– Sao cũng được ? Chẳng lẽ ta lại sợ lão.
Lão đạo cười nhạt, quay sang nói với viên chấp sự :
– Các hạ hãy bẩm báo lại với công tử gia là chúng ta xin tuân theo chỉ ý của Người, và muốn xin cầu kiến.
Viên chấp sự gật đầu nói :
– Bản chức sẽ trình với công tử gia. Sau trận đấu, mời nhị vị đến hội sở của bản viện chờ tin tức.
Lão đạo gật đầu đồng ý, và viên chấp sự lại quay ra hướng vào quần hào, cất cao giọng tuyên bố :
– Chư vị. Trận đấu đã quá kéo dài. Chúng ta ai cũng đều mong muốn trận đấu sớm chấm dứt. Nay hai đấu thủ sẽ kết thúc trận đấu bằng một chiêu tối hậu. Rất mong được chư vị cổ vũ.
Quần hào nghe nói đến “chiêu tối hậu”, tức thì trở nên hăng hái, tiếng hoan hô rền rĩ khắp tứ bề.
Hắc y đại hán rút quái đao thủ thế, mặt lạnh như tiền, ánh mắt dàn dụa sát cơ. Lão đạo cầm chuông vàng chỉ bằng một tay, dựng đứng trước mặt, tay kia bắt kiếm ấn. Cách thủ thế của lão thật kỳ dị.
Hai đối thủ đứng yên nhìn nhau, thầm đánh giá đối thủ. Quần hào cũng lặng yên chờ đợi. Ai cũng đều hiểu rằng bên trong cái yên lặng đó, một khi chiêu tối hậu được phát xuất thì sẽ lợi hại vô cùng.
Không gian như lắng đọng …