Đó chỉ là lời đồn đại, trong tám mươi năm qua không một ai thật sự nhìn thấy chứng cứ, nhưng rồi vật đổi sao dời, tám mươi năm dài trôi qua, giới võ lâm cũng dần lãng quên ba vị kỳ nhân tuyệt thế ấy.
Diêu Yến Huy nghe kể xong lòng hết sức thắc mắc về ý định của ân sư, nhưng bỗng hiểu ra, đưa mắt nhìn Nam Nho nói :
– Chu sư thúc, phải chăng gia sư kính mộ Tiêu Thanh Quái Ảnh lão tiền bối nên mới bảo điệt nhi học luyện tiêu pháp?
Nam Nho Chu Kiếm Hùng gật đầu cười :
– Hiền điệt đoán rất đúng, lệnh sư đúng là kính mộ kỳ học tuyệt thế của Tiêu Thanh Quái Ảnh và…
Bỗng ngưng lời, bỏ dở câu nói.
Bắc Thần Khất trừng mắt, cười khảy nói :
– Lão nho nghèo đừng úp úp mở mở, cứ nói huỵt toẹt ra đi!
Tây Phong quắc mắt tức giận nói :
– Lão khiếu hóa chớ có tài khôn, lão đạo sĩ không ngu ngốc như ngươi đâu. Tốt hơn ngươi hãy câm miệng, nếu không, chớ trách lão điên này không nương tay.
Bắc Thần Khất ngẩn người, nhưng rồi hiểu ra ngay, nhưng giả vờ tức giận nói :
– Kẻ khác sợ lão điên ngươi, nhưng đối với lão khiếu hóa này, ngươi chẳng là gì cả.
Tây Phong buông tiếng cười vang, hai tay giơ lên nói :
– Vậy thì ngươi hãy thử xem!
Đông Ông bỗng cười to, hồi lâu chưa dứt, Tây Phong và Bắc Thần Khất đều ngẩn người, Nam Nho mỉm miệng cười, còn Diêu Yến Huy thì ngơ ngẩn nhìn Đông Ông, chẳng hiểu ất giáp gì cả.
Đông Ông cười hồi lâu, mới ngưng cười nói :
– Các vị cứ tranh cãi nhau thì có ích gì, chuyện của kẻ khác đâu cần các vị phải nhọc tâm. Tốt hơn là lão khiếu hóa nhân lúc chưa thăng thiên, hãy dạy cho tiểu tử này vài chiêu tuyệt kỹ, rồi chúng ta chia nhau đi xem xét tình hình võ lâm thì hơn.
Bắc Thần Khất cười khảy :
– Lão khiếu hóa tưởng là lão nghiện thuốc đã nổi điên, thì ra là có ý đồ với lão khiếu hóa, sao lão nghiện thuốc không dạy trước đi?
Đông Ông ha hả cười to nói :
– Lão khiếu hóa chớ lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng người quân tử, nếu Triệu mỗ mà tiếc thì đâu dám bảo lão khiếu hóa ngươi truyền dạy.
Diêu Yến Huy nghe vậy vui mừng khôn xiết, liền vội quỳ xuống khấu đầu lạy tạ.
Bắc Thần Khất thấy vậy quắc mắt trầm giọng nói :
– Tiểu tử, ngươi làm vậy chẳng phải cố tình khiến lão phu khó xử hay sao? Nếu còn chưa chịu đứng lên, lão phu sẽ cho ngươi lạy một trăm lạy đấy!
Diêu Yến Huy sớm đã biết tính quái đản của Tây Phong và Bắc Thần Khất, nhưng nghe vậy cũng suýt bật cười thành tiếng, lúc này Nam Nho cũng bảo chàng đứng lên, chàng bèn nhân cơ hội đứng lên.
Đông Ông bỗng nắm tay Diêu Yến Huy quay sang Bắc Thần Khất nói :
– Lão khiếu hóa đã bằng lòng rồi, giờ hãy ra hậu viện ngay, kẻo sau này lại tráo trở.
Tây Phong cười :
– Đúng, đúng! Lão nghiện thuốc thật càng già càng tinh ranh, lão khiếu hóa đúng là như vậy, khi xưa Giang mỗ cũng từng bị y phỉnh gạt thế này rồi!
Bắc Thần Khất đứng phắt dậy, trỏ tay vào Tây Phong, tức giận nói :
– Lão điên kia, Ngô mỗ đã đắc tội ngươi ở chỗ nào mà ngươi lại cứ luôn khích bác Ngô mỗ thế này? Hôm nay vì danh phận Tứ tuyệt và nể mặt lão nho nghèo và lão nghiện thuốc với tiểu tử này, tha cho ngươi một phen, lần sau còn vậy, Ngô mỗ nhất định sẽ một mất một còn với ngươi. Nào, tiểu tử, chúng ta đi!
Đoạn nắm tay Diêu Yến Huy đi ra cửa.
Diêu Yến Huy thấy bốn vị kỳ nhân vì truyền thụ võ công cho mình mà cãi nhau dữ dội thế này, lòng hết sức áy náy, người đi theo Bắc Thần Khất mà mắt hướng về Nam Nho lộ vẻ cầu khẩn, thì ra chàng ngỡ là Phong Khất nhị tuyệt đã trở mặt với nhau.
Nam Nho mỉm cười nói :
– Hai lão ấy cứ như là trẻ lên ba vậy, hễ gặp nhau là khích bác, ngươi đừng màng đến họ, cứ yên tâm đi đi!
Tây Phong cười khẩy :
– Lão nho nghèo chớ đa sự, Giang mỗ lần sau mà gặp lão khiếu hóa, nhất định phải làm cho thân người y thủng bảy lỗ mới được!
Bắc Thần Khất cũng ngoảnh mặt lại mắng :
– Còn Ngô mỗ cũng phải làm cho lão điên ngươi bò dưới đất mới được!
Diêu Yến Huy giờ mới biết là hai vị kỳ nhân xưa nay đã quen như vậy, chứ không phải thật sự giận nhau.
Bắc Thần Khất đưa Diêu Yến Huy đến khoảng đất trống ở hậu viện, nơi ấy rất vắng người, bèn đắc ý mang pho “Ngũ Hành chưởng” và thủ pháp ám khí “Mãn Thiên Sái Vũ” (rải mưa) tỉ mỉ truyền dạy cho Diêu Yến Huy, đến khi Diêu Yến Huy nhớ nằm lòng rồi mới trở ra tiền viện, bảo Đông Ông truyền dạy tuyệt học cho Diêu Yến Huy.
Trước tiên, Đông Ông bảo Diêu Yến Huy nói ra hết những môn võ công đã học, rồi mới gật đầu nói :
– Không kể tuyệt học của lệnh sư, “Long Hành bát chưởng” và “Túy Mê Bộ” của Tây Phong, “Huyền Thanh thập tam kiếm” và “Nhất Đại Ngân Liên Tử” của Nam Nho với “Ngũ Hành chưởng” và “Mãn Thiên Sái Vũ” của Bắc Thần Khất đều là tuyệt học chí cao chấn động võ lâm, giờ đều đã truyền hết cho ngươi, thật là một kỳ duyên chưa từng có trong lịch sử võ lâm, rất mong ngươi đừng phụ những sở học ấy.
Diêu Yến Huy cung kính nói :
– Điệt nhi nhất định sẽ không phụ lòng các vị sư thúc!
– Bây giờ lão phu truyền cho ngươi một pho Yên Đẩu Pháp và một môn tuyệt kỹ “Đạo Dương Tiếp Âm” chuyên mượn sức người, sau này nếu ngươi có thể dung hòa tất cả sở học thành một, hẳn sẽ làm rạng rỡ võ lâm, mong ngươi hãy cố gắng.
Yên Đẩu Pháp của Đông Ông chỉ có mười tám chiêu, mỗi chiêu gồm ba thức, Diêu Yến Huy thông minh tuyệt đỉnh, chỉ chốc lát đã nhớ nằm lòng hai môn tuyệt học ấy.
Đông Ông thấy vậy hết sức hài lòng lại bảo Diêu Yến Huy diễn luyện thêm lần nữa, thấy đã hoàn toàn đúng, mới cùng chàng trở ra tiền viện.
Tây Phong vừa thấy Diêu Yến Huy ra đến, liền toét miệng cười nói :
– Tiểu tử ngươi chớ vội đắc ý, nên biết là ăn nhiều khó tiêu, nếu không thận trọng, coi chừng sình bụng thì khốn đấy.
Diêu Yến Huy biết là Tây Phong muốn nhắc khéo mình là tuy được truyền thụ nhiều tuyệt học, nhưng nếu không chuyên cần khổ luyện thì cũng như không, lòng hết sức cảm kích, hướng về Tây Phong vòng tay xá dài nói :
– Điệt nhi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của các vị sư thúc!
Tây Phong trừng mắt :
– Tiểu tử ngươi lại vậy nữa rồi, lần sau mà còn vậy nữa, lão phu sẽ đoạn giao với ngươi…
Bắc Thần Khất cười to ngắt lời :
– Lão điên chớ có tự đề cao thân giá, ngươi cả đời điên điên khùng khùng, nói năng bừa bãi, người ta không ghét là ngươi đã phải cảm kích lắm rồi, vậy mà ngươi còn mặt dạn mày dày thốt ra những lời vô vị như vậy. Hừ! Người ta cầu mà không được đấy.
Tây Phong ngẩn người, đoạn cười to :
– Kẻ khác nói vậy còn tạm được, lão khiếu hóa ngươi không biết tự lượng sức mình, ngươi thân phận thế nào mà dám xen vào chuyện của Giang mỗ. Hứ! Vậy ngươi chẳng phải tự lấy than vẽ mặt mình là gì?
Bắc Thần Khất quắc mắt giận dữ, vừa định trả đũa, Nam Nho đã cười nói :
– Một kẻ điên, một kẻ ăn mày, nửa cân tám lạng, chẳng ai hơn kém ai. Thôi, hai ngươi chớ có tự đánh sưng mặt mình, giả làm người béo phì nữa.
Đông Ông cười hô hố nói :
– Lão nho nghèo nói rất đúng, hai người đúng là tự đánh sưng mặt giả béo phì, định đề cao thân giá…
Bỗng ngưng lời, bỏ dở câu nói :
Tây Phong trừng mắt quát :
– Lão nghiện thuốc cũng giống như Giang mỗ…
Bắc Thần Khất tiếp lời :
– Già nua, xấu xí, cả đời độc thân, chả có ma nào để mắt đến!
Đoạn đưa mắt nhìn Diêu Yến Huy, bỗng buông tiếng cười vang.
Tây Phong và Đông Ông hiểu ý tiếng cười Bắc Thần Khất, bất giác cũng ha hả cười to theo.
Diêu Yến Huy chẳng hiểu ba vị kỳ nhân cười gì, bất giác ngơ ngác, đứng thừ ra nhìn họ.
Nam Nho mỉm cười :
– Lão khiếu hóa già từng tuổi này rồi mà còn trêu cợt kẻ hậu bối, rõ là không nên nết!
Diêu Yến Huy nghe Nam Nho ý nói như là cười mình, càng thêm lấy làm lạ, chẳng hiểu ất giáp gì cả, bất giác ngượng đỏ mặt.
Ba người càng cười càng to, hồi lâu mới lần lượt ngưng cười, Bắc Thần Khất nheo mắt nói :
– Tiểu tử vẫn còn cố chấp, xem ra nha đầu ấy quả là độc đáo, lại trị đến hắn tâm phục khẩu phục.
Nam Nho cười :
– Vậy mới chứng tỏ hắn lòng dạ chính thực, ai như lão điên với lão khiếu hóa, lúc nào cũng tinh ranh mưu mẹo.
Tây Phong tức tối ré lên :
– Hay cho lão nho nghèo kia, Giang mỗ đâu có trêu đến mười tám đời tổ tông ngươi, sao ngươi cứ gây sự với Giang mỗ hoài vậy?
Diêu Yến Huy nghe bốn vị kỳ nhân như là đang nói mình, và lại như là không phải, lòng hết sức thắc mắc, quét mắt nhìn bốn lão liên hồi.
Đông Ông đốt cháy tẩu thuốc, hút một hơi dài, phả ra một cuộn khói dày đặc, nhanh chóng lan tảo, bay ra ngoài cửa sổ, thoáng chốc đã tan biến, rồi mới hô hố cười to nói :
– Mấy lão già sống dai, người già mà lòng chưa già, chúng ta xem ra nên tranh thủ sớm đi tìm người nâng khăn sửa túi…
Bắc Thần Khất trợn mắt tiếp lời :
– Đúng, lão khiếu hóa đã già từng tuổi này, chẳng thể vô hậu được!
Đoạn đứng lên đưa mắt nhìn Diêu Yến Huy, vừa định tung mình bỏ đi, bỗng như sực nhớ đứng lại, tay trái thò vào lòng lấy ra một tấm trúc bài dài cỡ tám tấc và rộng chỉ hai tấc, trao cho Diêu Yến Huy và nói :
– Tiểu tử, đây là tài sản duy nhất của lão phu, tặng luôn cho ngươi đấy, hãy giữ gìn cẩn thẩn!
Đoạn ha hả cười to, chỉ thấy hai chân nhún nhẹ, người đã vọt qua cửa sổ như một cánh chim to, loáng cái đã mất dạng.
Diêu Yến Huy đón lấy trúc bài, chưa kịp cảm tạ thì Bắc Thần Khất đã mất dạng, bất giác ngây người nhìn ra cửa sổ.
Chỉ nghe Tây Phong cảm khái nói :
– Chỉ mấy năm không gặp, chẳng ngờ khinh công của lão khiếu hóa tiến bộ đến vậy!
Đoạn liếc mắt nhìn Diêu Yến Huy, cười quát :
– Lão khiếu hóa đã bỏ đi rồi, ngươi còn đứng thừ ở đấy làm gì? Trúc bài ấy là Thanh Trúc lệnh chí cao vô thượng của Cái bang, dù là Bang chủ thấy cũng phải cúi đầu vâng lệnh, tiểu tử ngươi nhớ cẩn thận giữ gìn, kẻo gây nên biến cố trọng đại cho Cái bang…
Đoạn buông tiếng cười dài, cũng như Bắc Thần Khất thi triển khinh công vọt qua cửa sổ bỏ đi, và nói vọng lại :
– Tiểu tử, rồi đây không lâu nữa sẽ gặp lại!
Tiếp theo là Đông Ông và Nam Nho trịnh trọng căn dặn Diêu Yến Huy một hồi, sau đó cũng lần lượt dời khỏi.
Sau khi bốn vị kỳ nhân bỏ đi, Diêu Yến Huy lòng liền dậy lên lời dạy của ân sư và những lời thương mến của Tứ tuyệt, bất giác vô cùng cảm kích và cũng xót xa khôn tả.
Đưa Thanh Trúc lệnh trong tay lên xem, chỉ thấy lệnh phù này màu xanh nhạt, được làm bằng hàn trúc ngàn năm, hết sức cứng rắn, trên có ba chữ đỏ “Thanh Trúc Lệnh”, mặt sau khắc hình sông núi, một lão khiếu hóa áo vá trăm mảnh đứng dưới một cây tùng, tay chỏi Thanh Trúc Trượng, dáng vẻ hết sức nghiêm trang.
Xem xong, Diêu Yến Huy cất vào lòng, chậm bước đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy vầng trăng sáng đã ngả chếch sang tây, tiếng gà gáy từ bốn phía vọng đến. Chàng bất giác sửng sốt, thì ra trời đã canh năm rồi.
Diêu Yến Huy vội đóng cửa sổ lại, xếp bằng trên giường hành công, chốc lát sau đã vật ngã lưỡng vong, một luồng sức nóng từ đan điền bốc lên, thoáng chốc đã chảy khắp toàn thân, cảm thấy hết sức sảng khoái.
Phải biết là chàng nhờ đã được ăn quả linh chi, nội lực gia tăng gấp mấy lần, kỳ kinh bát mạch toàn thân đều thông, chỉ có điều là hai mạch nhâm độc chưa được đả thông, nếu không, lúc này chàng đã trở thành cao thủ bậc nhất võ lâm, chẳng kém gì Võ Lâm thập tứ kỳ.
Diêu Yến Huy nhắm mắt suy tư, chừng hai khắc sau, chàng mở mắt ra, thấy trời đã sáng tỏ, ánh nắng chênh chếch soi qua cửa sổ vào phong, bèn vội xuống giường gọi phổ kỵ đến, lấy nước rửa mặt và ăn sáng, thanh toán tiền nong rồi rời khỏi khách điếm.
Ngang qua Phong Lĩnh, Tiên Dương, đến Thái Bình quan…
Diêu Yến Huy chậm bước đi vào, quét mắt nhìn hai bên, bỗng nghe có người nói :
– Đại ca, tiểu tử ấy…
Rồi không nghe nói tiếp, bất giác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau cách chừng bốn trượng có bốn đại hán võ phục cười lạnh lùng nhìn mình, hết sức kinh ngạc thầm nhủ :
– “Xem chừng họ như có ác ý với mình, nhưng mình vừa mới xuất đạo chỉ hơn tháng nay, làm gì có kẻ thù kia chứ?”
Chàng nghĩ vậy bèn an tâm, chẳng thèm màng đến đối phương, thản nhiên đi vào một quán cơm, lên thẳng lầu hai, chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, vừa mới ngồi xuống.
Bỗng nghe “bình” một tiếng vang dội, tiếp theo là một giọng như chiêng vỡ nói :
– Tiểu tử đui mù kia, ngươi không nhìn kỹ xem đại gia là hạng người nào?
Diêu Yến Huy đưa mắt nhìn, thì ra một đại hán đang cãi nhau với điếm tiểu nhị, tiếng vang động vừa rồi là do đại hán ấy tức giận vung chưởng bổ nát một chiếc bàn gây ra.
Chỉ thấy đại hán ấy rất cao to vạm vỡ, đầu báo mắt sư, miệng to mũi cả, mặt đầy thịt ngang, trên lưng đeo một ngọn đại đao sống dày, có lẽ nặng đến mấy mươi cân, lúc này đang hung hãn quắc mắt nhìn một điếm tiểu nhị trông có vẻ cũng biết chút võ công.
Điếm tiểu nhị như có chỗ dựa, cũng sừng sộ quát :
– Ta chẳng cần biết ngươi là cái thứ gì, ăn uống là phải đòi tiền, ai nói là không đúng?
Diêu Yến Huy vỡ lẽ, thì ra đại hán này đã ăn uống không trả tiền nên mới xảy ra chuyện cãi vã với điếm tiểu nhị, chàng bất giác sinh lòng bất bình.
Đại hán ấy bị điếm tiểu nhị quát lại, càng thêm tức giận, tay phải vung ra, “bình” một tiếng, lại một chiếc bàn vỡ nát, lớn tiếng quát :
– Ai nói là ăn uống phải trả tiền? Thiêm đại gia này chưa từng thấy bao giờ, tiểu tử ngươi nếu còn chưa biết điều, đại gia sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại quả đấm của đại gia.
Đoạn liền giơ nắm tay lên.
Điếm tiểu nhị đã chứng kiến sức mạnh quả đấm của đối phương, lòng cũng khiếp hãi, vừa thấy đại hán ấy giơ nắm đấm lên, bất giác lùi sau một bước, nhưng như có chỗ dựa, không chịu tỏ ra hèn kém, trỏ tay vào đối phương quát :
– Khốn kiếp, ta bất kể…
Đại hán gầm to :
– Tiểu tử, ngươi dám mắng đại gia…
Chưa dứt lời đã tung mình lao tới, “bốp” một tiếng, xáng cho điếm tiểu nhị một cái tát tai nẩy lửa.
Điếm tiểu nhị mắt đổ đom đóm, má sưng phồng lên, há miệng phun ra hai chiếc răng, đau đớn mắng :
– Quân thối tha, đồ chết tiệt, ôi da…
Đại hán lại loan đao tới, Diêu Yến Huy thấy y ngang tàng hung tợn, vừa định ra tay trừng trị, bỗng thấy một lão nhân từ thang lầu đi lên, cản đại hán ấy lại và nói :
– Vị hảo hán này, có gì hãy dùng lời mà nói, không nên động tay động chân.
Đã có người đứng ra can thiệp, Diêu Yến Huy bèn từ bỏ ý định, ngồi yên theo dõi diến biến.
Đại hán bị ngăn cản, chững người lại, thấy đó là một lão nhân, thoáng ngạc nhiên rồi quát :
– Lão già kia, cản đại gia chi vậy hả?
Lão nhân biến sắc mặt, nhưng liền lại mỉm cười nói :
– Hảo hán xin hãy nghe lão ô nói một lời, ăn uống là phải trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng chỉ cần có lý do hoặc tìm bạn bè hay người thân không gặp, thiếu lộ phí, trong tứ hải đều là bằng hữu, chỉ cần nói rõ ra, không có tiền bạc cũng đâu hề gì…
Lão nhân chưa dưt lời, điếm tiểu nhị đã vội nói :
– Chủ nhân, người này rất đáng ghét, chẳng biết gì là phải trái, đừng cho y đi…
Y nói đến đó, bỗng thấy lão nhân trừng mắt, vội nín lặng ngay.
Đại hán nghe vậy lại quát :
– Thì ra lão già là chủ quán, vậy nợ của chúng ta phải thanh toán rõ ràng mới được!
Người này thật quá ư ngang ngược, đã ăn uống không trả tiền, lại đánh tiểu nhị, à còn nói là phải thanh toán nợ với người ta.
Lão nhân sầm mặt nói :
– Các hạ ăn uống không trả tiền, lại còn nói năng bừa nãi, đã trái với phép tắc giang hồ, sao còn…
Đại hán lớn tiếng ngắt lời :
– Lão già chớ có không biết điều, Thiêm đại gia này cả đời chưa từng sử dụng tiền bạc, hơn nữa mỗ cũng chẳng có tiền bạc.
Lão nhân nghe đại hán tự xưng họ Thiêm, lại nhìn cách ăn mặc, bỗng nghĩ đến một người, bất giác lòng thầm rúng động, vòng tay thi lễ nói :
– Các hạ tự xưng họ Thiêm, phải chăng chính là Đại Lực Vô Tình Đại Khảm Đao Thiêm Thường Khuê đại hiệp?
Đại hán ha hả cười to, đưa tay sờ ngọn đại đao trên lưng, đắc ý nói :
– Đã biết đại danh của mỗ, còn chưa biết phép tắc của đại gia ư?
Diêu Yến Huy nghe nói người này là Đại Lực Vô Tình Đại Khảm Đao, lòng cũng thầm kinh hãi, bởi chàng từng nghe nói người này một thân ngạnh công rất là lợi hại, sức mạnh hai tay hết sức kinh người, một ngọn đại đao mấy mươi cân đã hạ sát vô số sinh linh, bình sanh ăn uống không trả tiền, hôm nay gặp quả nhiên không sai.
Nhưng thấy chủ quán chẳng phải người tầm thường, để xem ông ta xử trí với hung thần này bằng cách nào.
Chỉ thấy lão nhân mặt lộ vẻ vui mừng, vòng tay cung kính nói :
– Đã là Thiêm đại hiệp thì chuyện to tày trời cũng bỏ qua hết, nhưng lão ô ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp thật là niềm vinh hạnh ba đời, kính mong Thiêm đại hiệp tạm hoãn hành trình, để cho lão ô được làm tròn bổn phận địa chủ, được không?
Thiêm Thường Khuê do dự một hồi, thấp giọng nói :
– Đành rằng cũng được, nhưng mỗ đang kiếm tên tiểu tử đã lấy được Bách Hội chân kinh, sao thể trễ nải…
Lão nhân cười khan :
– Thiêm đại hiệp võ công cái thế, không ai là địch thủ, chả lẽ còn sợ một tên nhãi ranh trốn mất hay sao?
Đoạn lại buông một chuỗi cười khan.
Thiêm Thường Khuê không chịu nổi những lời nói khích, chau mày đáp :
– Chẳng thể nói vậy được, mỗ tuy tự tin võ công không ai địch nổi, nhưng tiểu tử ấy hiện đã trở thành mục tiêu chung của mọi người, nếu kẻ khác phỗng tay trên thì thật là hoài công.
Diêu Yến Huy cả kinh, thầm nhủ :
– “Chả lẽ việc nghĩa huynh lấy được chân kinh đã bị người hay biết rồi ư?”
Bất giác hết sức lo lắng cho nghĩa huynh, bởi Tư Đồ San tuy là đồ đệ của Từ Bi thánh ni, nếu ở Lư Sơn thì có lẽ không ai dám động đến, nhưng nghĩa huynh trên mình có kỳ thư, lại cô thân một mình, đã bị kẻ khác hay biết khó khỏi có người chặn đường cướp đoạt…
Chỉ nghe lão nhân lại cười to nói khích :
– Lão ô thật chẳng ngờ Thiêm đại hiệp đại danh lừng lẫy mà lại nhút nhát như vậy, ngay cả một…
Thiêm Thường Khuê tức giận quát to :
– Im ngay! Đại gia là hạng người gì, trời long đất lở cũng chẳng sợ, huống hồ là nơi bé nhỏ này. Đi, vậy thì mỗ quấy rầy một phen!
Đoạn cất bước đi xuống lầu, lão nhân đưa vào bên trong.
Diêu Yến Huy vốn định nghe thêm chút tin tức nghĩa huynh, nhưng thấy lão nhân đã đưa Thiêm Thường Khuê xuống lầu, đành vội vã ăn xong, ném một mảnh bạc vụn xuống bàn, ra khỏi quán cơm, đứng trước cửa ngẫm nghĩ một hồi, rồi cất bước đi nhanh về phía Lư Sơn.
Mùa hè, ánh nắng nóng rực, nóng đến cơ hồ không thở nổi, Diêu Yến Huy tuy chưa luyện đến trình độ hàn nhiệt bất xâm, nhưng cũng không quá sợ nắng nóng, nhanh chân bước đi, chốc lát sau đã rời xa Thái Bình quan khoảng ba dặm, bỗng nghe phía sau vang lên một tiếng quát to :
– Tiểu tử kia, đứng lại!
Diêu Yến Huy bất giác bước quay đầu lại, chỉ thấy bốn đại hán võ phục đang đứng cách mấy trượng, thảy đều mặt dầy thịt ngang, ngông cuồng hung tợn, chính là bốn người đã gặp khi nãy.
Chàng hết sức kinh ngạc thầm nhủ :
– “Mình đâu có hận thù gì với họ, sao họ cứ bám theo mình thế này?”
Đôi mắt sao chớp một cái, vừa định quát hỏi.
Người đứng bên trái đã cất tiếng nói :
– Tiểu tử ngươi đến từ Độc Tú phong phải không?
Đồng thời ra hiệu đồng bọn tiến tới, đứng lại cách Diêu Yến Huy khoảng năm thước.
Diêu Yến Huy lắc đầu :
– Tại hạ không phải đến từ Độc Tú phong!
Đại hán bên phải tức giận quát :
– Láo, tiểu tử ngươi rõ ràng từng có đến Độc Tú phong, chả lẽ đại gia đui mù hay sao?
Diêu Yến Huy cười :
– À, ra vậy! Tại hạ tưởng đâu các vị hỏi tại hạ có phải cư trú ở Độc Tú phong hay không đấy chứ!
Đại hán bên trái khi nãy lại nói :
– Tiểu tử ngươi đã nhận rồi, vậy thì hãy mau hiến Bách Hội chân kinh cho các đại gia đây, nếu không, Dao Sơn tứ ác này thủ đoạn thế nào, hẳn là ngươi nghe nói đến rồi!
Diêu Yến Huy giật mình, chàng biết Dao Sơn tứ ác hết sức tàn độc, hôm nay e rằng khó thể giải quyết vấn đề êm thấm bằng lời nói, lại nghe đối phương đòi mình lấy Bách Hội chân kinh, hết sức lấy làm lạ, thầm nhủ :
– “Trên giang hồ chẳng phải đồn đại là nghĩa huynh đã lấy được Bách Hội chân kinh hay sao? Sao lại là mình thế nhỉ?”
Rồi chợt hiểu ra, vội nghiêm túc nói :
– Các vị đã nhận lầm người! Tại hạ tuy từng có đến Độc Tú phong, nhưng không phải kẻ đã lấy được Bách Hội chân kinh.
Bốn đại hán biến sắc mặt, người thứ nhì bên phải quát to :
– Tiểu tử chớ có vờ vĩnh, bọn đại gia biết rõ là ngươi đã lấy đi chân kinh.
Diêu Yến Huy bị đối phương luôn miệng gọi là tiểu tử và quả quyết là chàng đã lấy được Bách Hội chân kinh, không khỏi tức giận, cười khẩy nói :
– Bách Hội chân kinh không có trên mình tại hạ, mà dù có, các vị định thế nào?
Đại hán ấy gầm lên :
– Vậy thì phải hai tay hiến dâng cho chúng đại gia!
Diêu Yến Huy cười khảy :
– Nếu tại hạ không chịu thì sao?
Đại hán ấy quắc mắt, lộ sát khí, vừa định nổi đóa, đại hán bên trái đã quát :
– Tiểu tử đã không biết điều thì dùng võ lực, lão tam hà tất lôi thôi với hắn?
Đoạn liền sấn tới, vung tay chụp vào mạch môn Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy lách người tránh khỏi, tức giận nói :
– Các hạ chớ hiếp người quá đáng, bổn thiếu gia chẳng dễ trêu đâu!
Đại hán ấy cười vang :
– Tiểu tử ngươi còn biết chạy trốn ư?
Đoạn lại tung mình lao tới.
Diêu Yến Huy chẳng ngờ Dao Sơn tứ ác ngang tàng đến vậy, bất giác phừng lửa giận, buông tiếng cười khảy, thủ thế chờ đợi. Bởi chàng chưa từng giao thủ với người nên rất bỡ ngỡ, trong lúc vội vàng bỗng nghĩ đến tuyệt kỹ của sư môn, dĩ tĩnh chế động.
Đại hán ấy lao đến gần, tay phải vươn ra chộp vào vai trái Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy nghiêng người sang phải, tay trái vung lên, phản công vào ngực đối phương, đại hán ấy thấy vậy cả kinh, vội hai tay đẩy mạnh ra, một luồng chưởng phong hung mãnh ập vào người Diêu Yến Huy, đồng thời quát to :
– Tiểu tử ngươi cũng có vài miếng, thảo nào dám ngông cuồng ở trước mặt chúng đại gia. Hãy tiếp chưởng này thử xem!
Diêu Yến Huy thấy thế chưởng đối phương hung mãnh, bất giác kinh hãi, vội vận bảy phần công lực song chưởng đẩy ra, giữ lại phần nào chuẩn bị lâm nguy thoái lui.
Chưởng lực đôi bên chạm nhau, cát đá tung bay mù mịt, Diêu Yến Huy đứng yên bất động, còn đại hán ấy loạng choạng bật lui sáu thước, suýt ngã ngồi xuống đất.
Thế là, Dao Sơn tứ ác kinh hoàng thất sắc, họ chẳng ngờ một thiếu niên tuổi trẻ lại có chưởng lực nội gia thâm hậu thế này.
Đại hán bị đẩy lui lúc này càng thẹn quá hóa giận, buông tiếng cười vang, lại tung mình lao tới, vung chưởng tới tấp tấn công Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy một chưởng đắc thắng, lòng tin gia tăng, thấy vậy chẳng chút nao núng, tay trái vung lên hóa giải thế công của đối phương một cách hết sức ung dung nhẹ nhàng.
Đại hán ấy thấy Diêu Yến Huy chỉ một tay giao đấu mà đã hoàn toàn áp đảo mình, giận sôi gan la oai oái liên hồi.
Ba người đứng ngoài theo dõi cuộc chiến, thấy chưởng thức của Diêu Yến Huy, bất giác chau mày, nghĩ nát óc cũng không suy ra được chàng xuất thân từ môn phái nào, nhưng biết với sức một người tuyệt đối không thể thủ thắng, bèn cùng nháy mắt ra hiệu nhau, rồi bất chấp luật lệ giang hồ, cùng lao vào vòng chiến.
Diêu Yến Huy chẳng ngờ Dao Sơn tứ ác vô sỉ đến vậy, tức giận cười nói :
– Các ngươi muốn chết thì cứ cùng xông vào, bổn thiếu gia rất thích vậy!
Đồng thời song chưởng vung động liên hồi, cùng lúc ứng phó bốn kẻ địch.
Dao Sơn tứ ác nghe vậy đỏ mặt, lạnh lùng quát :
– Tiểu tử sắp chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng!
Miệng nói nhưng tay không ngừng, bốn người tám chưởng thi triển tuyệt kỹ toàn công vào những chỗ yếu hại trước ngực và sau lưng Diêu Yến Huy, ra tay hết sức nặng và hiểm độc.
Diêu Yến Huy tuy thân hoài tuyệt học của Nhất Kỳ Tứ tuyệt, nhưng vì lần đầu tiên giao thủ, thiếu kinh nghiệm chiến đấu, chưa biết sử dụng chiêu thức một cách thích nghi.
Tuy nhiên, dẫu sao chàng cũng là đồ đệ của kỳ nhân, tuyệt học ảo diệu khôn cùng, tiện tay xuất chiêu, đều tinh thông diệu tuyệt, tuy nhất thời chưa đánh bại được Dao Sơn tứ ác, nhưng cũng khiến đối phương hết sức lúng túng, tức giận la hét ầm ĩ.
Dao Sơn tứ ác nằm mơ cũng chẳng ngờ thiếu niên này võ công cao cường đến vậy, chiêu nào chiêu nấy ảo diệu khôn cùng, dù họ đã tung ra hết độc chiêu kỳ thức, thảy đều bị chàng hóa giải, và còn áp đảo mình đến cuống cả chân tay.
Mấy mươi chiêu qua đi, Diêu Yến Huy đã dần lĩnh hội được cách sử dụng chiêu thức, lúc này bỗng thấy đại hán bên trai hai tay như trảo chộp vào vai mình, lòng thầm cười khảy, tay trái thoáng co vào, rồi với chiêu “Xích Thủ Bác Long” (tay không bắt rồng) vung ra, chớp nhoáng chộp vào tay phải đối phương.
Đại hán ấy không kịp biến chiêu, mạch môn tay phải đã bị Diêu Yến Huy chộp trúng, liền cảm thấy tê dại, toàn thân bủn rủn, không sao động thủ được nữa.
Diêu Yến Huy tiện tay kéo mạnh, xoay người nửa vòng, tung mình ra xa tám thước, ngoảnh lại nhìn ba người kia, cười khinh miệt nói :
– Tưởng đâu Dao Sơn tứ ác có bản lĩnh thông thiên, thì ra cũng chỉ như vậy thôi!
Dao Sơn tứ ác mọi khi oai phong dường nào, hôm nay lại thua kém một chàng trai trẻ, bảo họ sao không tức giận, nhưng ngặt nỗi một tay bị người ta nắm giữ, chẳng làm gì được, nghe vậy còn đau khổ hơn là bị giết chết.
Tam Ác hậm hực nhìn Diêu Yến Huy, trầm giọng nói :
– Hôm nay chúng đại gia chịu thua, không truy cứu Bách Hội chân kinh nữa, tiểu tử ngươi hãy thả người ra mau!
Diêu Yến Huy mỉm cười, thả đại hán trong tay ra, cười nói :
– Các ngươi đã chịu thua, bổn thiếu gia cũng chẳng làm quá đáng, mang y đi đi!
Đồng thời đưa tay chỉ đại hán nằm dưới đất.
Tam Ác từ từ đi đến, khom xuống toan đỡ đại hán dưới đất, bỗng đại hán đứng gần Diêu Yến Huy hơn hết bất thần vung tay, điểm vào huyệt trung cực của Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy sớm đã lưu ý đề phòng, thấy vậy liền tức, chân phải tung lên, đá vào huyệt Khúc Trì của gã đại hán ám toán, đồng thời tay trái vung ra, điểm vào huyệt Kiên Tĩnh của y.
Đại hán ấy vừa xuất thủ đã bị phát giác, liền biết không ổn, vội rụt tay về định thoái lui, bỗng cảm thấy huyệt Kiên Tĩnh tê dại, rồi liền ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Hai đại hán khác vừa thấy đồng bọn động thủ, cũng liền định xuất thủ giáp công, nhưng thấy đối phương chỉ cất tay đã chế ngự đồng bọn, liền kinh hãi không dám động đậy nữa.
Diêu Yến Huy đưa mắt nhìn hai đại hán nằm dưới đất, cười khảy nói :
– Hành vi như các ngươi lẽ ra là phải phế bỏ một cánh tay để trừng phạt nhưng niệm tình mới phạm lền đầu, bổn thiếu gia tha cho phen này, cút mau!
Dao Sơn tứ ác đã ngã xuống hai người, còn lại hai người không còn dám làm hung làm dữ nữa, đành đỡ đồng bọn lên, quắc mắt căm thù nhìn Diêu Yến Huy nói :
– Huynh đệ bọn ta học nghệ bất tinh, ân huệ hôm nay, mai kia hẳn sẽ báo đáp!
Dứt lời, liền quay người cất bước bỏ đi.
Diêu Yến Huy ha hả cười nói :
– Tốt lắm! Bổn thiếu gia là Diêu Yến Huy, rất sẵn sàng hầu tiếp trên giang hồ, các ngươi cứ việc tìm đến.
Chàng miệng nói vậy, nhưng lòng hết sức thắc mắc, vì sao Dao Sơn tứ ác lại quả quyết là mình đã lấy được Bách Hội chân kinh thế nhỉ?
Nghĩ mãi không ra, chàng đành bỏ qua, chậm rãi bước đi.
Diêu Yến Huy đi được mấy dặm, bỗng phía trước có tiếng lạc ngựa vọng đến, bất giác ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một con tuấn mã màu đỏ từ xa phóng đến như bay, cuốn tung bụi cát mịt mù.
Trên lưng là một thiếu nữ võ phục màu xanh nhạt, ngoài khoác khăn choàng đỏ như lửa, đầu chít khăn lục, tóc thắt bím đuôi én, chân mang giày kiếm cũng màu lục, lưng thắt đai lụa trắng, sau lưng trong chiếc khăn choàng thoáng hiện ra một chuôi kiếm ngà trắng.
Chú ngựa đỏ phóng đi như cuốn gió, thoáng chốc đã đến trước mặt Diêu Yến Huy. Bỗng, ngựa phóng đi chậm lại, thiếu nữ trên yên mắt rực tinh quang, nhìn chốt vào Diêu Yến Huy.