Vô Ưu Kiếm

Chương 6 - Chương 6

trước
tiếp

Diêu Yến Huy vừa tiếp xúc với ánh mắt nàng, bất giác rúng động cõi lòng, cúi đầu xuống thầm nhủ :

– “Cô nương này đẹp thật!”

Chàng không nén được, lại liếc mắt nhìn trộm, chỉ thấy nàng ta mày liễu cong vút, mắt to trong sáng, mũi thẳng miệng đào, chiếc lưng thon thả, làn da trắng mịn, đôi má ửng hồng hệt như hoa đào, tuổi tác cũng cỡ như mình, quả nhan sắc còn trội hơn Tây Thi.

Thiếu nữ áo xanh cho ngựa chạy chầm chậm tiến tới, chẳng chút e ngại, đôi mắt to đen trong sáng đảo liên hồi, quan sát thật kỹ Diêu Yến Huy từ đầu đến chân. Bỗng nàng thoáng nhướng mày, nhoẻn miệng cười với Diêu Yến Huy, lộ ra hai hàm răng trắng nuột và đều đặn. Thế là đã khiến Diêu Yến Huy thẹn đến đỏ mặt tía tai, tim đập dữ dội, vội quay mặt đi, cất bước tiến tới.

Bỗng nghe phía sau vang lên một tiếng cười khẽ lảnh lót, không nén được ngoảnh lại nhìn, vừa lúc thiếu nữ với đôi mắt to đen tình tứ nhìn chàng, vừa thấy chàng quay đầu lại, lại hé môi nhoẻn cười.

Diêu Yến Huy vội quay đi, chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, lại ngoảnh lại nhìn, giai nhân và tuấn mã đã mất dạng.

Diêu Yến Huy chợt nghe lòng quyến luyến khôn tả, như vừa đánh mất một vật quý báu, bất giác đứng thừ ra nhìn về phía khuất dạng của thiếu nữ áo xanh.

Bỗng, phía sau có người nói :

– Chính tên tiểu tử này đây!

Diêu Yến Huy giật mình, vội quay phắt lại, chỉ thấy hai đạo nhân đang đứng cách chàng khoảng hơn trượng.

Đạo nhân bên trái má thỏ mắt chuột, mũi nhọn miệng rộng, dáng người cao gầy, da dẻ xám đen, vẻ mặt âm trầm, lưng đeo trường kiếm, thoáng nhìn cũng biết không phải người tốt. Người bên phải trái ngược hẳn, đầu hổ mắt báo, mũi sư miệng rộng, dáng người béo lùn, mặt núng nính thịt ngang, há miệng ra là rung động ngay, bên lưng cũng treo một thanh trường kiếm, mặt luôn tươi cười không thôi.

Hai đạo nhân ấy một cao một lùn, một gầy một béo, một thâm trầm, một tươi vui, đứng chung với nhau như là mèo trời chó đất, chẳng tương xứng chút nào.

Diêu Yến Huy thấy vậy suýt bật cười thành tiếng, thầm nhủ :

– “Tướng mạo hai người này trái ngược hẳn nhau, sao lại đi chung nhau thế nhỉ?”

Đang ngẫm nghĩ, chỉ nghe đạo nhân cao gầy buông tiếng cười sắc lạnh và quái dị, ghê rợn như là quỷ gào, khiến Diêu Yến Huy bất giác chau mày. Sau đó, đạo nhân cao gầy cất tiếng lạnh lùng nói :

– Tiểu tử đến từ Độc Tú phong phải không?

Diêu Yến Huy nghe vậy biết lại gặp rắc rối nữa rồi, bèn lắc đầu đáp :

– Không phải!

Đạo nhân cao gầy lại buông tiếng cười sắc lạnh, quát :

– Đạo gia rõ ràng trông thấy ngươi từ Độc Tú phong đến, ngươi còn muốn chối…

Diêu Yến Huy nghe đạo nhân này lại luôn gọi mình là tiểu tử, không khỏi tức giận, nhướng mày cười khảy nói :

– Đến từ Độc Tú phong thì sao nào?

Trong khi nói, mắt chàng rực thần quang, nhìn chốt vào đạo nhân cao gầy.

Đạo nhân cao gầy chẳng ngờ Diêu Yến Huy lại dám buông lời cãi lại, bất giác ngẩn người, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Diêu Yến Huy, lại bất giác rợn người, sửng sốt thầm nhủ :

– Tiểu tử này nội công thật thâm hậu!

Nhưng y cũng chẳng mấy bận tâm, đôi mắt chuột trừng lên, lại định buông tiếng quát.

Đạo nhân béo lùn tự nãy giờ lặng thinh, bỗng cười hì hì nói :

– Tiểu huynh đệ chớ giận, bần đạo có một điều muốn hỏi, chẳng hay tiểu huynh đệ có thể cho biết không?

Diêu Yến Huy thấy đạo nhân này nói năng khách sáo và tươi cười hòa nhã, bất giác có thiện cảm phần nào, bèn cười nói :

– Chẳng hay đạo trưởng muốn hỏi điều chi?

Đạo nhân béo lùn cười hề hề :

– Nghe đâu trước đây không lâu tiểu huynh đệ có lấy được một quyển kỳ thư Bách Hội chân kinh của tiền nhân, chẳng hay có đúng vậy không?

Diêu Yến Huy thầm nhủ :

– Lại là vì Bách Hội chân kinh nữa rồi!

Đoạn bèn lắc đầu đáp :

– Tại hạ nào có duyên phúc lấy được Bách Hội chân kinh, đó chỉ là lời đồn lầm lẫn trên giang hồ, đạo trưởng đã bị mắc lừa rồi.

Đạo nhân cao gầy trừng mắt quát :

– Lời đồn lầm lẫn ư? Tiểu tử ngươi thật khéo chối, đạo gia không dễ dàng mắc lừa đâu!

Diêu Yến Huy thấy đạo nhân cao gầy quá ư ngang ngược, cười khảy nói :

– Cho dù là tại hạ lấy được Bách Hội chân kinh thì cũng chẳng việc gì đến tôn giá.

Đạo nhân cao gầy tức giận quát :

– Tiểu tử ngươi hãy mau hiến ra chân kinh, nếu không, đạo gia mà nổi giận, một chưởng bổ chết ngươi ngay!

Diêu Yến Huy tuổi trẻ khí thịnh, đâu chịu nổi những lời ngạo mạn của đối phương, bất giác phừng lửa giận, vừa định phát tác, đạo nhân béo lùn lại cười hề hề nói :

– Đại ca của bần đạo tính rất nóng nảy, tiểu huynh đệ chớ để tâm, nếu thật sự tiểu huynh đệ đã lấy được Bách Hội chân kinh, xin hãy nói thật ra, bần đạo hai người sẵn sàng giúp tiểu huynh đệ đối phó với những kẻ rình rập, và những mong tiểu huynh đệ có thể cho xem qua Bách Hội chân kinh, chúng bần đạo hết sức cảm kích.

Diêu Yến Huy thấy hai người, một ngang tàng ngạo mạn, một hòa nhã khách sáo, khiến chàng không khỏi dở khóc dở cười, sau một thoáng ngẩn người, chàng nghiêm giọng nói :

– Đạo trưởng nói sai rồi, tại hạ đâu có lấy được chân kinh…

Đạo nhân béo lùn cười ha hả ngắt lời :

– Tiểu huynh đệ thật quá cố chấp!

Đạo nhân cao gầy tức giận tiếp lời :

– Tiểu tử ngươi cho dù kín miệng như bưng thì cũng không đánh lừa được đạo gia, đạo gia đã chính mắt trông thấy ngươi cùng Tứ tuyệt rời khỏi Độc Tú phong, còn định chối hay sao?

Diêu Yến Huy nghe vậy thầm nghĩ :

– “Ra vậy! Trước đây mình cứ ngỡ giang hồ đồn đại là nghĩa huynh, thì ra lại là chính mình. Đúng rồi, hẳn là mình báo cho Tứ tuyệt biết rồi cùng rời khỏi, mọi người không tìm được chân kinh nên đã tưởng lầm là do mình lấy đi, nếu thật vậy thì phen này mình rắc rối to rồi…”

Lòng nghĩ như vậy nhưng vẫn giả vờ “à à” hai tiếng, rồi mới nói :

– Thì ra hai vị đạo trưởng do bởi tại hạ có việc gấp mời đi Tứ tuyệt mà tưởng lầm là tại hạ đã lấy được Bách Hội chân kinh. Vậy thì sai rồi, tại hạ chỉ vì có chuyện đột xuất liên quan đến kiếp vận võ lâm nên mới…

Đạo nhân cao gầy lại buông tiếng cười sắc lạnh, trầm giọng nói :

– Tiểu tử đừng chấp mê bất ngộ, viện lý do chối cãi nữa, hãy mau hiến ra Bách Hội chân kinh, mọi sự bỏ qua hết, còn không, hắc hắc, trên giang hồ ai mà không biết thủ đoạn của Âm Diện Vô Thường và Tiếu Diện Vô Thường.

Diêu Yến Huy nghe hai đạo nhân này chính là Âm Diện Vô Thường và Tiếu Diện Vô Thường khét tiếng tàn ác trên giang hồ, bất giác giật mình, nhưng đó chẳng phải là chàng sợ, giờ nghe Âm Diên Vô Thường luôn buông lời ngang tàng ngạo mạn, lòng bừng lửa giận, cười khảy nói :

– Bách Hội chân kinh là kỳ thư khoáng thế, chỉ thuộc về người đức độ, đừng nói không có trên mình tại hạ, mà dù thật sự có, hạng người như hai vị cũng chẳng đủ tư cách đòi lấy.

Âm Diện Vô Thường nghe Diêu Yến Huy buông lời mắng nhiếc thậm tệ, tức giận trợn trừng mắt quát :

– Tiểu tử ngươi muốn chết…

Đồng thời tung mình lao tới, vung chưởng tấn công Diêu Yến Huy.

Diêu Yến Huy vội lách sang bên tránh khỏi. Tiếu Diệu Vô Thường lại cười hề hề nói :

– Tiểu huynh đệ…

Diêu Yến Huy tức giận ngắt lời :

– Đừng lải nhải nữa, các hạ cũng đầu thai kiếp khác thì mới đủ tư cách để xem Bách Hội chân kinh.

Chàng bởi nghe Bắc Thần Khất nói Âm Diện và Tiếu Diện Vô Thường là người hết sức tàn ác, và là cao thủ phái Không Động, Âm Diện Vô Thường Khương Mộc Chân Nhân Đoan Mộc Thuận, Tiếu Diện Vô Thường Độc Mộc Chân Nhân Viên Khai Thái, lòng dạ cực kỳ độc ác, nhất là Tiếu Diện Vô Thường Viên Khai Thái, đừng thấy mặt y luôn tươi cười, nhưng là miệng mật bụng kiếm, hết sức tàn bạo độc ác.

Tiếu Diện Vô Thường ha hả cười to nói :

– Tiểu huynh đệ thật khéo nói!

Y lúc này tuy đã hết sức tức giận, nhưng vẫn tươi cười và nói năng hòa nhã, thật không hổ danh Tiếu Diện Vô Thường.

Âm Diện Vô Thường tiến tới hai bước, lạnh lùng nói :

– Tiểu tử, chớ nên không biết điều nữa, đạo gia cảnh cáo ngươi lần chót, hãy hiến chân kinh ra mau.

Diêu Yến Huy quát to :

– Im ngay! Gì mà biết điều với cảnh cáo, muốn chân kinh thì cứ đến lấy.

Đoạn liền vận chân lực giới bị, sẵn sàng ứng địch.

Âm Diện Vô Thường giận sôi gan, buông tiếng cười hăng hắc, tả chưởng bổ ra, một luồng kình lực hung mãnh ập thẳng vào ngực Diêu Yến Huy.

Diêu Yến Huy thấy chưởng lực đối phương kinh người, không dám ngạnh tiếp, vội lách sang trái tránh khỏi, rồi liền sấn tới, một chưởng phản công vai trái Âm Diện Vô Thường, uy lực cũng mạnh khôn tả.

Âm Diện Vô Thường buông tiếng cười lạnh, tả chưởng vung lên, vừa định ngạnh tiếp, Tiếu Diện Vô Thường bỗng lướt đến cười nói :

– Lão đại hãy tạm lui ra nghỉ, để Viên mỗ tiếp tiểu huynh đệ này vài chiêu trước đã!

Âm Diện Vô Thường nghe vậy liền lướt ra xa hai trượng, thế là một chưởng của Diêu Yến Huy đã rơi vào khoảng không.

Tiếu Diện Vô Thường cười hề hề nói :

– Tiểu huynh đệ chưởng lực hùng hậu lắm! Nào, bần đạo thay lão đại lĩnh giáo tiểu huynh đệ vài chiêu, xin hãy nương tay cho.

Y rõ ràng muốn ra tay hạ sát Diêu Yến Huy để cướp đoạt Bách Hội chân kinh, nhưng vẫn luôn khách sáo hòa nhã.

Diêu Yến Huy ngửa mặt cười vang, lạnh lùng nói :

– Hai vị cứ cung xông lên đi, chớ vờ vĩnh nữa, bổn thiếu gia đã biết rõ về hai vị rồi!

Tiếu Diện Vô Thường nghe vậy ngửa mặt cười vang, tiếng cười như rất thích thú, không hề có vẻ tức giận.

Cười xong, Tiếu Diện Vô Thường lại nói :

– Tiểu huynh đệ đã ban khen bần đạo như vậy, bần đạo xin bái lĩnh!

Đoạn tay trái vung ra, tung mình lao tới, điểm vào huyệt Vân Môn của Diêu Yến Huy, đồng thời tay phải điểm vào huyệt Kỳ Môn của chàng.

Chiêu này rõ ràng cực kỳ hiểm độc, muốn một chiêu hạ sát Diêu Yến Huy ngay, vậy mà lời lẽ vẫn khách sáo, hiển nhiên lúc y thịnh nộ lại càng cười tợn hơn.

Diêu Yến Huy thấy người này quá nham hiểm, nếu không biết về y rất dễ bị ám toán, bất giác sinh lòng trừ khử, vừa thấy chưởng kình ập đến, liền lách tránh sang trái, tay phải lẹ làng vung ra, chộp vào mặt Tiếu Diện Vô Thường, đồng thời tay phải vung lên gạt tay đối phương ra.

Tiếu Diện Vô Thường vội lùi sau hai bước tránh khỏi, rồi lách người sang trái, song chưởng với chiêu “Song Hổ Xuất Lâm” cùng lúc đẩy ra, uy lực hung mãnh phản kích.

Diêu Yến Huy biết đối phương võ công cao cường, xuất thủ hết sức cẩn thận, vừa thấy Tiếu Diện Vô Thường lách người sang trái biết ngay định phản công từ bên hông, liền tức quay người nửa vòng, song chưởng cùng lúc tung ra ngạnh tiếp. “Bùng” một tiếng vang dội, chưởng kình đôi bên chạm nhau, cát bụi tung bay mù mịt, hai người cùng bật lùi ba bước, bất phân thắng bại.

Tiếu Diện Vô Thường thấy Diêu Yến Huy xuất thủ ngạnh tiến, lòng đang mừng thầm, chẳng ngờ đối phương tuy tuổi trẻ, nhưng là đồ đệ của một trong Nhị kỳ trong mười bốn vị cao nhân võ lâm, đã luyện tập võ công từ thủa bé, lại được ăn quả Cửu Diệp Linh Chi, nội công đã đạt đến trình độ lư hỏa thần thanh, vừa rồi chỉ sử dụng sáu thành công lực mà đã khiến Âm Tiếu nhị vô thường kinh tâm động phách.

Tiếu Diện Vô Thường buông tiếng cười to, lắc đầu nói :

– Tiểu huynh đệ thật cao cường, bần đạo bái lĩnh một lần nữa!

Đoạn hai tay chắp trước ngực, từ từ đẩy tới, chưởng kình xô ra như bài sơn đảo hải.

Diêu Yến Huy sau một chưởng ngạnh tiếp, lòng đã ổn định, thấy vậy bất giác nhướng mày, song chưởng lẹ làng đẩy ra, một luồng tiềm lực xô vào đối phương, đồng thời lớn tiếng nói :

– Bổn thiếu gia tiếp thêm chưởng nữa!

Lần này chàng đã thi triển Càn Thiên cương khí của sư môn, bởi căm tức bộ mặt dối trá của Tiếu Diện Vô Thường nên đã tăng thêm hai thành công lực và đổi sang khí công độc môn.

Tiếu Diện Vô Thường chưa biết lợi hại, định phen này sử dụng mười thành công lực hẳn sẽ đắc thắng, nên hết sức đắc ý.

Hai người cách nhau không xa, chưởng lực chớp mắt đã chạm nhau, bỗng nghe Âm Diện Vô Thường hét to :

– Lão nhị, không nên…

Nhưng đã muộn, Tiếu Diện Vô Thường chỉ cảm thấy chưởng kình của đối phương có kèm theo sức phản chấn, bất giác cả kinh, vội định triệt chưởng, nhưng không còn kịp nữa, bị sức phản chấn của Càn Thiên cương khí khiến cho huyết khí sôi trào, loạng choạng thoái lui mười mấy bước, mửa ra một ngụm máu tươi, người lảo đảo chực ngã, may nhờ y lão luyện giang hồ, vội tán đi công lực, nhờ vậy mới đứng vững lại được.

Diêu Yến Huy cũng bị đẩy lùi mấy bước, sau khi đứng vững lại, thấy Tiếu Diện Vô Thường bị Càn Thiên cương khí của mình khiến cho thổ huyết, bất giác đứng ngây ra tại chỗ.

Âm Diện Vô Thường thấy đồng bọn đã thọ thương, vội tung mình lao đến, lấy ra hai hoàn thuốc bỏ vào miệng Tiếu Diện Vô Thường, thấp giọng nói :

– Hãy mau vận khí điều tức, ngu huynh báo thù cho!

Đoạn không chờ ý kiến của Tiếu Diện Vô Thường, tiến tới gần Diêu Yến Huy, rút lấy trường kiếm bên lưng, giọng sắc lạnh quát :

– Tiểu tử, Tùng Vân lão đạo là gì của ngươi?

Diêu Yến Huy cười ngạo nghễ :

– Việc ấy các hạ không xứng đáng hỏi!

Âm Diện Vô Thường giận tái mặt, quát to :

– Tiểu tử ngươi vô lễ thế này, đạo gia chẳng còn sợ ngươi nói là cậy lớn hiếp nhỏ nữa, hãy nạp mạng đây!

Trường kiếm trong tay vung lên, đâm thẳng vào tim Diêu Yến Huy.

Diêu Yến Huy lách người tránh sang bên, rút cây ngân tiêu, cười khảy nói :

– Cậy lớn hiếp nhỏ, khá khen cho các hạ còn dám nói ra. Tốt hơn các hạ nên cút đi, nếu không, hừ hừ…

Chàng cố ý ngưng lời, giơ ngân tiêu trong tay lên, mặt lộ vẻ khinh bỉ nhìn Âm Diện Vô Thường. Âm Diện Vô Thường Đoan Mộc Thuần hoành hành giang hồ đã nhiều năm, đâu từng chịu sỉ nhục như hôm nay thế này, hơn nữa người sỉ nhục y lại là một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa, vậy bảo y không tức đến bầm gan tím ruột sao được? Chỉ nghe y thét to :

– Thật tức chết đi được!

Trường kiếm trong tay vung động liên hồi, như điên cuồng lao tới tấn công, uy thế như vũ bão.

Diêu Yến Huy thấy đối phương đã bị những lời khích bác của mình khiến cho tức giận đến điên cuồng, buông tiếng cười khẽ, ngân tiêu trong tay vung lên, nhanh như chớp công ra, đồng thời thi triển Túy Mê bộ pháp của Tây Phong, cuộc ác chiến diễn ra, nhất thời khó phân thắng bại. Chỉ thấy ánh bạc loang loáng, cát bụi tung bay, Âm Diện Vô Thường thi triển hết tuyệt học bình sanh mà cũng không dành được chút ưu thế nào, trái lại còn cảm thấy kiếm chiêu có phần rối loạn, hết sức kinh hãi, vội tĩnh tâm định thần, toàn lực thi triển Thanh Long kiếm pháp, tuyệt kỹ trấn sơn của phái Không Động.

Sau hai mươi chiêu, Diêu Yến Huy bắt đầu phóng tay phản công, liên tiếp thi triển ba chiêu “Ngân Hà Đảo Tả” (chảy ngược), “Ngân Hồng Thiểm Điện” và “Ngân Ty Kích Oán”, chia nhau nhanh như chớp tấn công vào thượng trung hạ bàn của Âm Diên Vô Thường.

Âm Diện Vô Thường chỉ thấy ánh bạc rợp trời, khí kình vây phủ toàn thân, bất giác cả kinh thất sắc, trường kiếm trong tay liên hồi thi triển năm chiêu Thanh Long kiếm pháp, vừa gạt vừa thoái lui mới gắng gượng thoát hiểm.

Diêu Yến Huy bỗng tung mình lùi ra xa, cười giòn nói :

– Đạo trưởng kiếm pháp cao cường, tại hạ hết sức khâm phục!

Âm Diện Vô Thường tránh khỏi ba chiêu liên hoàn của Diêu Yến Huy, đang khiếp sợ đối phương truy kích, nào ngờ Diêu Yến Huy lại lui ra, liền cảm thấy nhẹ người, giờ nghe Diêu Yến Huy nói vậy, bất giác đỏ mặt, lại vung kiếm tung mình lao tới, quát to :

– Tiểu tử ngươi thật quá ngông cuồng, đạo gia liều mạng với ngươi!

Y vung động trường kiếm tấn công như điên cuồng, rõ ràng phen này đã quyết thí mạng.

Diêu Yến Huy thấy vậy, nhướng mày nói :

– Tại hạ niệm tình đạo trưởng thành danh chẳng dễ, đã luôn nhường nhịn, đạo trưởng chớ nên không biết tốt xấu, còn chưa mau dừng tay cút ngay?

Vừa nói vừa với Túy Mê Bộ chệch choạng lách tránh thế kiếm như vũ bão của đối phương, nhưng không hoàn thủ.

Âm Diện Vô Thường lúc này đã giận đến loạn trí, chẳng màng đến những lời nói của Diêu Yến Huy, chỉ một mực vung kiếm tấn công, toàn nhắm vào những yếu hại của chàng.

Diêu Yến Huy thấy vậy cả giận quát :

– Không cho tôn giá nếm chút mùi đau khổ, hẳn không bao giờ thức tỉnh.

Đoạn đưa ngân tiêu trong tay quét ra, với chiêu “Tinh Quang Thiểm Thụy” (ánh sao chớp rơi) nhanh như chớp điểm trúng vào huyệt Kiên Tỉnh của Âm Diên Vô Thường.

Âm Diện Vô Thường trường kiếm vung loạn xạ, chẳng có phương pháp, ngân tiêu của Diêu Yến Huy điểm đến, vội lách tránh sang trái, trường kiếm với chiêu “Ác Long Thổ Thụy” bổ vào vai phải của Diêu Yến Huy.

Diêu Yến Huy lẹ làng xoay người nửa vòng tránh khỏi, ngân tiêu với chiêu “Thủy Ngân Tích Trụy” (nhỏ xuống) điểm vào huyệt Thần Phong trước ngực Âm Diện Vô Thường.

Âm Diện Vô Thường thấy trường kiếm vừa rơi vào khoảng không, liền nhận thấy không ổn, theo bản năng chuyển bước, chợt thấy ngân tiêu trong tay đối phương hóa thành một làn sáng bạc cuồn cuộn ập đến, cả kinh thất sắc, trường kiếm tức tốc rụt về rồi quét ra, định ngạnh tiếp thế công của Diêu Yến Huy.

Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, ngân tiêu vung ra giữa chừng, bỗng biến chiêu “Tinh Huy Ánh Nguyệt” điểm vào huyệt Thiên Trì nơi ngực trái đối phương, đồng thời tả chưởng vung lên, một luồng tiềm lực xô ra.

Âm Diện Vô Thường chẳng ngờ có vậy, khi phát giác thì ngân tiêu đã đến gần ngực, bất giác kinh hoàng thất sắc, đồng thời bên ngực phải cũng có một luồng tiềm lực ập đến, càng thêm hồn phi phách tán. Trong cơn nguy cấp, y vội xoay người nửa vòng, tránh khỏi thế công chính diện, nhưng vai trái bị chưởng kình quét trúng, đau thấu tim gan, tay trái liền buông rũ xuống, không sao cất lên được nữa.

Diêu Yến Huy một chiêu đắc thắng, lập tức thu ngân tiêu về, tung mình lui ra ba thước, cười nói :

– Tại hạ được đạo trưởng nương tay cho, thật vô cùng cảm kích!

Chàng bởi trong lòng hết sức căm ghét hai người này nên lại buông lời mỉa mai.

Âm Diên Vô Thường nghe vậy hổ thẹn còn hơn chết, chỉ thấy sắc mặt y thoạt xanh thoạt trắng, nghiến răng trèo trẹo, đôi mắt chuột đầy vẻ căm thù.

Phải biết trong giới võ lâm rất chú trọng thể diện, nhất là hạng người hiểm ác như Âm Tiếu nhị vô thường, lúc này hai người lần lượt bại dưới tay Diêu Yến Huy, thanh danh cả đời bị ô nhục, từ đây đã kết nối mối thù bất công đới thiên với Diêu Yến Huy, khiến cả phái Không Động đối địch với chàng, đến nỗi đại môn phái này suýt bị hủy diệt.

Diêu Yến Huy quét mắt nhìn Âm Diện Vô Thường đang đứng ngây ra và Tiếu Diện Vô Thường đang ngồi xếp bằng vận công điều tức, cười nói :

– Tại hạ đã thành thật nói với hai vị là Bách Hội chân kinh không có trên mình tại hạ, các vị cứ không tin, để khiến chuốc lấy hậu quả…

Âm Diện Vô Thường quát to :

– Im ngay! Hôm nay huynh đệ lão đạo gia nhất thời bất cẩn để ngươi được đắc ý, có giỏi hãy để lại danh tánh, ba tháng sau huynh đệ bọn ta nhất định sẽ báo đáp ân huệ ngày hôm nay.

Tiếu Diện Vô Thường lúc này cũng đã điều tức xong, buông tiếng cười dài đứng lên, diện mạo vẫn không thay đổi, cười hề hề nói :

– Tiểu huynh đệ khá lắm, bần đạo muốn được bái giáo một phen nữa!

Diêu Yến Huy biết đối phương càng cười là càng tức giận, bèn gật đầu cười nói :

– Nếu đạo trưởng có hứng thú thì cứ thử thêm lần nữa!

Tiếu Diện Vô Thường ha hả cười to, đặt tay lên chuôi kiếm bên lưng, lại toan động thủ, nhưng Âm Diện Vô Thường đã ngăn lại, thấp giọng nói :

– Tiểu tử này võ công khá cao cường, ngu huynh lại không động thủ được nữa, lão nhị một mình e không đối phó nổi, tục ngữ có câu “Tránh voi chẳng hổ mặt nào”, chờ sau này hẵng tìm cơ hội báo phục thì hơn!

Tiếu Diện Vô Thường cũng biết một mình quyết không phải là đối thủ của đối phương, hơn nữa nội thương của mình lúc này tuy đã khỏi, nhưng không thể vọng động chân khí, tay trái của lão đại lại đã thọ thương, công lực giảm sút, dù hai người liên thủ e cũng không đối phó nổi, chi bằng tạm nhẫn nhịn, chờ sau này hẵng tính. Thế là, y ngửa mặt cười vang một hồi, đoạn nhìn Diêu Yến Huy cười nói :

– Đại ân đại đức của tiểu huynh đệ hôm nay, huynh đệ bần đạo sẽ không bao giờ quên, mai kia hẳn sẽ bái tạ, giờ bần đọa xin cáo từ!

Âm Diện Vô Thường giọng sắc lạnh tiếp lời :

– Tiểu đệ hãy để lại danh tánh.

Diêu Yến Huy thấy Âm Diện Vô Thường là kẻ chiến bại mà vẫn cuồng ngạo như vậy, bực tức lạnh lùng nói :

– Bổn thiếu gia đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, hãy nhớ lấy ba chữ Diêu Yến Huy!

Âm Diện Vô Thường quắc mắt :

– Ba tiếng Diêu Yến Huy thề bất lưỡng lập với huynh đệ bọn ta, tiểu tử ngươi hãy chờ xem!

Tiếu Diện Vô Thường cười tiếp lời :

– Tiểu huynh đệ, bần đạo nhất định sẽ lập lộc vị trường sinh ba chữ Diêu Yến Huy để thờ phụng, tạm biệt!

Đoạn vòng tay thi lễ, cùng Âm Diện Vô Thường tung mình mấy lượt rồi mất dạng.

Diêu Yến Huy đưa mắt thẫn thờ nhìn theo, nghĩ hai người cá tính hoàn toàn trái ngược nhau, vậy mà lại luôn kề cận bên nhau, thật là chuyện lạ đời. Hồi lâu, chàng thở dài một hơi, phát giác mình đang đứng thừ ở chốn hoang vắng này, bất giác phì cười, rõ là ngớ ngẩn. Chàng bỗng nhớ đến con tuấn mã màu đỏ sậm kia, liền thì một hình bóng kiều diễm hiện ra trước mắt, ánh mắt ấy… nụ cười ấy… thảy đều in sâu trong trí não chàng. Nghĩ đến nàng, Diêu Yến Huy bất giác nghe lòng lâng lâng ngây ngất.

Diêu Yến Huy lặng lẽ suy tư, chầm chậm bước đi, lát sau bỗng nghe tiếng người ồn ào, ngẩng lên nhìn, thì ra chàng đã đi vào một tiểu trấn. Thế là, chàng liền cảm thấy đói bụng cồn cào, vội tìm vào một quán ăn, gọi lấy vài món thức ăn.

Đang cắm cúi ngồi ăn, bỗng nghe bàn bên cạnh có tiếng người nói :

– Này, lão Hoàng, Diêu Yến Huy đó rất là lợi hại…

Đến đó, vì người nói bỏ một miếng thịt to vào miệng nên ngừng lại.

Diêu Yến Huy vừa nghe có người đề cập đến tên mình, liền ngưng thần lắng nghe.

Chỉ nghe người ấy nói tiếp :

– Y quả là võ công cao cường, nghe đâu hôm qua đã đánh cho Dao Sơn tứ ác thất điên bát đảo, mới đây lại đánh cho Âm Tiếu nhị vô thường thảm bại bỏ chạy. Này! Lão Hoàng, ngươi thấy có tài giỏi không?

Một người khác nói :

– Lão Lý, sao ngươi biết chuyện ấy vậy?

– Hắc hắc, lão Lý này có tiếng là Thuận Phong Nhĩ, chuyện lớn lao như vậy mà có thể không biết sao?

Ngưng chốc lát, lão Lý nói tiếp :

– Hôm nay, có người từ Thái Bình quan về, trên đường đã trông thấy. Vị đồng hương ấy cũng hết sức đam mê võ nghệ, cơ hội như vậy đâu thể bỏ qua, nên đã trông thấy Dao Sơn tứ ác bỏ chạy, rồi lại đi theo Diêu Yến Huy từ xa, không bao xa thì lại gặp Nhị Vô Thường, đánh cho hai người thất điên bát đảo bỏ chạy…

Nói đến đó, y lại ngấu nghiến ăn một hồi, đoạn mới nói tiếp :

– Diêu Yến Huy đánh người bỏ chạy xong, bỗng đứng thừ ra đó, vị đồng hương ấy sợ làm kinh động mang họa vào thân, không dám qua đường lớn, đi đường nhỏ trở về, kể cho lão Lý này nghe…

Lão Hoàng nghe đến mê mẩn, bỗng hỏi :

– Lão Lý, Diêu Yến Huy ấy bao nhiêu tuổi?

Lão Lý vỗ tay :

– Rất trẻ và anh tuấn… Đúng rồi, ta còn nghe vị đồng hương ấy nói, trên đường có một vị cô nương đẹp như thiên tiên cưỡi ngựa đỏ trông thấy y đã dừng ngựa lại, cười duyên và liếc mắt đưa tình, thật là diễm phúc!

Diêu Yến Huy nghe rõ hết cả, bất giác thầm mắng kẻ hiếu sự ấy thật quá lắm mồm, bỗng nghe lão Lý đề cập đến thiếu nữ cưỡi ngựa đỏ, chàng bất giác đỏ mặt cúi đầu xuống.

Lại nghe lão Hoàng nói :

– Lão Lý này, ngươi có nghe vị đồng hương ấy vì sao họ đánh nhau không?

– Nghe đâu là vì Bách Hội chân kinh gì đó!

Lão Hoàng cười khảy :

– Hừ! Chỉ vì một quyển kinh hòa thượng mà giết chóc nhau như vậy thật là không đáng, giới võ lâm hiện nay thật là…

Diêu Yến Huy chỉ mỉm cười bỏ qua, vội vã ăn xong, trả tiền rồi lướt mắt nhìn hai người, quay người đi ra khỏi quán ăn.

Thế là, lão Hoàng đã phát hiên, thấp giọng nói :

– Này! Lão Lý, người kia…

Lão Lý ngoảnh lại nhìn, liền sửng sốt kêu lên :

– Ồ! Chính là y!

– Diêu Yến Huy phải không? Thật là anh tuấn, đúng là một mỹ nam tử.

Diêu Yến Huy nghe rõ cả, chàng nhếch môi cười, sải bước bỏ đi. Chàng bởi trước đó ngỡ là chuyện nghĩa huynh được kinh đã bị tiết lộ, khiến người võ lâm chặn đường cướp đoạt, nên vội đến Lư Sơn xem sự thể ra sao, nào ngờ lời đồn đại trên giang hồ lại là mình, nguyên nhân là bởi mình đã hiện thân trên Độc Tú phong báo cho Tây Phong biết, rồi sau đó Tứ tuyệt đã bỏ đi theo mình. Nay trước sau mình đã bị Dao Sơn tứ ác và Âm Tiếu nhị vô thường chặn đường, từ nay khó tránh khỏi còn có rắc rối, bèn thầm nhủ :

– Nếu mình mà không đổi đường, vậy chẳng phải tự báo cho người giang hồ biết chân kinh ở đâu là gì?

Diêu Yến Huy nghĩ vậy, bất giác rúng động cõi lòng, vội chuyển hướng đi về phía đông bắc. Theo ý chàng, nếu mình đi về phía đông bắc, người giang hồ hẳn cũng đi về hướng ấy, vậy thì nghĩa huynh sẽ có thể thuận lợi về đến Lư Sơn. Ý tưởng của chàng thật quá trung thành với bằng hữu, nhưng chàng không nghĩ đến, nghĩa huynh chàng đã rời khỏi Độc Tú phong nhiều ngày, hiện có lẽ đã về đến Lư Sơn rồi. Diêu Yến Huy nếu không đổi đường, cứ đi thẳng đến Lư Sơn, với uy danh của Từ Bi thánh ni, phóng mắt võ lâm ai dám trêu vào.

Nhưng sự tính toán của con người luôn không được như ý, chuyến đi này của Diêu Yến Huy tuy trải qua rất nhiều gian khổ, nhưng cũng tạo nên cho chàng một thân võ công cái thế, hơn hẳn Võ Lâm Thập tứ kỳ nhân, lãnh đạo thiên hạ, đó thật là điều chàng không sao ngờ được.

Diêu Yến Huy chốc lát đã đi được mấy dặm, phía trước là một khu rừng rậm, chàng thản nhiên đi vào, mới gần đến cửa rừng, bỗng từ trong vang lên một chuỗi cười vang, rồi thì bóng người nhấp nhoáng, từ trong rừng phóng ra một lão nhân áo xám, mũi ưng miệng chó, râu ria xồm xoàm, ánh mắt thâm trầm và gương mặt rất dài.

Người ấy vừa xuất hiện, Diêu Yến Huy biết ngay là rắc rối lại đến, liền chững bước đứng lại, mắt nhìn chốt vào đối phương, ngưng thần sẵn sàng ứng phó.

Lão nhân áo xám mắt rực hung quang nhìn Diêu Yến Huy, há to miệng cười khằng khặc nói :

– Tiểu tử ngươi là Diêu Yến Huy phải không?

Tiếng nói người này hệt như cú kêu, nghe hết sức ghê rợn.

Diêu Yến Huy thầm nhủ :

– Lại là một kẻ ngông cuồng ngạo mạn nữa!

Bèn lạnh lùng đáp :

– Tại hạ chính là Diêu Yến Huy, lão già cứ nói thẳng ra, cũng là đến vì Bách Hội chân kinh phải không?

Lão nhân áo xám nghe Diêu Yến Huy gọi mình là lão già, vốn đã mắt rực lửa giận, lại nghe Bách Hội chân kinh, vẻ tức giận bỗng tan biến, cười hề hề nói :

– Tiểu tử ngươi thật là tri tâm!

Diêu Yến Huy thấy đối phương da cười mà thịt không cười, hết sức kỳ khôi, bất giác chau mày, cười to nói :

– Vậy thì lão già đừng nhọc tâm nữa!

Lão nhân áo xám ngẩn người, đoạn quát to :

– Tiểu tử ngươi đã giấu chân kinh ở đâu?

Diêu Yến Huy ngửa mặt cười vang :

– Tại hạ là trang nam tử hán đại trượng phu, vật đã đắc thủ hà tất cất giấu. Ha ha…

Lão nhân áo xám biến sắc mặt quát :

– Tiểu tử chớ có giở trò xảo trá ở trước Trường Tướng Quái Kiêu Sở Diêm Sơn này, hãy mau hiến ra chân kinh, nếu không, hừ hừ…

Diêu Yến Huy vừa nghe lão nhân áo xám này là Trường Tướng Quái Kiêu, bất giác giật mình kinh hãi.

Phải biết Sở Diêm Sơn này lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo, võ công chỉ kém Võ Lâm Thập tứ kỳ nhân, hai giới hắc bạch nhắc đến người này đều ngán sợ, chẳng ngờ lão cũng đến vì Bách Hội chân kinh, Diêu Yến Huy không kinh tâm sao được?

Thế nhưng, Diêu Yến Huy tính rất quật cường, chẳng chút lộ vẻ khiếp sợ, trái lại còn cao ngạo nói :

– Thì ra là lão quái kiêu, thảo nào ngông cuồng thế này!

Trường Tướng Quái Kiêu cả giận quát :

– Tiểu tử hãy nói mau sư thừa là ai? Quan hệ thế nào với bọn lão bất tử Tứ tuyệt?

Cho dù Sở Diêm Sơn ngông cuồng là thế, nhưng cũng chẳng dám trêu vào Thập tứ kỳ và Tứ tuyệt, nên mới hỏi vậy.

Diêu Yến Huy ha hả cười to :

– Lão quái kiêu chẳng phải muốn chân kinh là gì? Hà tất e ngại? Hơn nữa sư thừa tại hạ là ai, lão cũng chẳng xứng đáng để biết…

Trường Tướng Quái Kiêu giận đến râu ria rung động, mặt dài tái ngắt, gầm to :

– Lão phu sống đến từng tuổi này, ai dám vô lễ với lão phu như vậy, tiểu cẩu ngươi đừng tưởng cậy có Tứ tuyệt hậu thuẫn mà cuồng ngạo. Hừ hừ, lão phu vẫn lấy mạng ngươi như thường.

Người này hết sức xảo quyệt, mặc dù đã giận đến cực độ, song vẫn không quên dùng lời nói khích Diêu Yến Huy, mong có thể moi ra mối quan hệ giữa chàng và Tứ tuyệt, đúng là gừng càng già càng cay.

Diêu Yến Huy tuổi đã còn trẻ, lại thiếu kinh nghiệm giang hồ, quả nhiên đã bị mắc lừa, nhướng mày cười khảy nói :

– Cứ kể như bổn thiếu gia là sư điệt của Tứ tuyệt thì cũng chẳng xem lão ra gì, vẫn thừa sức đánh đuổi lão.

Sở Diêm Sơn nghe vậy thầm nhủ :

– Tiểu tử này nói là sư điệt của Tứ tuyệt, chả lẽ hắn là đồ đệ của Nhị kỳ?

Bèn lại cười khảy nói :

– Hừ! Nếu không cậy vào Tứ tuyệt, chỉ bằng vào Nhị kỳ thì cũng không cho ngươi tiếp tục ngông cuồng.

Diêu Yến Huy thông minh tuyệt đỉnh, nghe vậy chợt động tâm, cười khảy nói :

– Lão quái kiêu nếu sợ thì cứ cút đi, hà tất lải nhải? Hơn nữa bổn thiếu gia đang có việc cần, chẳng thể ở lâu, phải đi ngay đây.

Đoạn liền cất bước tiến tới, định đi vào rừng.

Thì ra Diêu Yến Huy thấy Trường Tướng Quái Kiêu bị mình khích đến giận sôi gan mà vẫn chần chừ chưa dám động thủ, lại còn dùng kế khích mình tiết lộ lai lịch, nên giả vờ bỏ đi để trêu chọc lão.

Trường Tướng Quái Kiêu thấy Diêu Yến Huy toan bỏ đi, vội tung mình cản lại, quát :

– Tiểu tử kia, bảo vật chưa để lại mà muốn chuồn ư? Đâu dễ dàng vậy được!

Diêu Yến Huy dừng bước nói :

– Trong lòng lão đã sợ, lại còn gọi bổn thiếu gia lại chi vậy?

Trường Tướng Quái Kiêu la oai oái, gắt giọng nói :

– Hãy im cái miệng thối của ngươi lại, lão phu cả đời ngang dọc giang hồ, chưa từng biết đến chữ sợ…

Ngưng chốc lát, lại sầm mặt quát :

– Ngươi còn chưa chịu hiến chân kinh ra, lão phu đành phải dùng đến võ lực. Tiểu tử hãy tiếp chưởng!

Đoạn tay phải vung lên, chưởng kình liền xô ra như vũ bão.

Diêu Yến Huy sớm đã vận công sẵn sàng, thấy vậy hữu chưởng liền tung ra, chỉ dùng bảy

thành công lực mà chưởng kình đã như bài sơn đảo hải.

“Bùng” một tiếng vang dội, chưởng lực đôi bên chạm nhau, cát bay đá chạy, Diêu Yến Huy bị chấn lui mấy bước, còn Trường Tướng Quái Kiêu bởi khinh địch, chỉ sử dụng năm thành công lực, nên đã bị chấn lui mười mấy bước mới đứng vững lại được, mặt mày tái ngắt.

Diêu Yến Huy cười to nói :

– Trường Tướng Quái Kiêu đại danh lừng lẫy, thật không ngờ lại là kẻ chỉ có hư danh.

Chàng tuy nói vậy, nhưng biết đối phương vì khinh định, chỉ sử dụng mấy thành công lực, nên nói xong biết là đối phương hẳn tức giận tột cùng, liền vội vận công vào hai tay, ngạo nghễ chờ địch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.