Trường Tướng Quái Kiêu nhất thời khinh địch đã bị Diêu Yến Huy đẩy lùi mười mấy bước, bất giác nổi cơn thịnh nộ, tung mình lao tới, hữu chưởng vung ra và quát :
– Tiểu cẩu chớ hiếp người quá đáng, hãy tiếp thêm một chưởng nữa thử xem.
Diêu Yến Huy cũng lớn tiếng nói :
– Tiếp thì tiếp, bổn thiếu gia sợ gì chứ!
Đoạn tay phải vung ra, ngạnh tiếp chưởng lực của đối phương.
Lần này đã khác trước, Trường Tướng Quái Kiêu nhất thời khinh địch suýt bại dưới tay một kẻ tiểu bối, lúc này đã vận dụng đến bảy thành công lực, thế chưởng như bài sơn đảo hải cuồn cuộn ập đến.
Diêu Yến Huy bởi biết Trường Tướng Quái Kiêu công lực thâm hậu, vừa rồi khinh địch bị mình đẩy lui, bèn thi triển Càn Thiên cương khí ngạnh tiếp.
“Bùng” một tiếng rền rĩ, lại cát bay đá chạy, Diêu Yến Huy loạng choạng bật lui năm sáu bước, huyết khí sôi sục.
Trường Tướng Quái Kiêu cũng bị tiềm lực của Càn Thiên cương khí chấn động đến máu ngực trào lên, loạng choạng bật lùi bảy tám bước, mặt mày tái ngắt.
Hồi lâu, lão mới quát to :
– Tiểu tử, hãy tiếp thêm chưởng nữa!
Lần này lão đã vận hết công lực bình sanh, uy lực hung mãnh kinh người.
Diêu Yến Huy chưa kịp suy nghĩ, chưởng lực đối phương đã ập đến, liền vội vung chưởng ngạnh tiếp.
Lần này hai người đều đã vận hết công lực bình sanh, song chưởng vừa chạm nhau, hai người không sao đứng vững được nữa, loạng choạng bật lui ra xa hơn trượng, ngã ngồi xuống đất, há miệng phun ra một vòi máu tươi, nội tạng bị chấn động đến mức cơ hồ ly vị.
Diêu Yến Huy vội vận công điều tức, đè nén huyết khí sôi sục trong lồng ngực.
Trương Tướng Quái Kiêu chẳng ngờ mình mấy mươi năm tu vi mà lại lưỡng bại câu thương với một tên tiểu bối, lòng hết sức tức giận lẫn ê chề.
Chỉ thấy lão từ từ đứng lên, đưa mắt nhìn Diêu Yến Huy đang nhắm mắt vận công điều tức, mặt lộ vẻ hiểm ác ghê rợn, nhẹ bước đi về phía chàng.
Diêu Yến Huy kinh nghiệm giang hồ non nớt, không biết lòng người hiểm ác, chỉ lo điều trị nội tạng bị chấn thương, chẳng ngờ có sự nguy hiểm đang đến gần.
Trường Tướng Quái Kiêu cười ghê rợn đi đến trước mặt Diêu Yến Huy. Tay phải vươn ra, vung chỉ như kích điểm vào huyệt bách hội của Diêu Yến Huy
Diêu Yến Huy lúc này đã quên hết tất cả, chỉ cần bị điểm trúng huyệt bách hội là chết ngay tức khắc, hoặc đang trong giai đoạn gay go này, bị người quấy nhiễu, cũng sẽ khiến tẩu hỏa nhập ma.
Ngón tay của Trường Tướng Quái Kiêu chỉ còn cách huyệt bách hội của Diêu Yến Huy chừng hai tấc, tuy chàng chưa phát giác, mắt thấy một võ lâm kỳ tài đã sắp táng mạng.
Thốt nhiên, một tiếng quát lanh lảnh vang lên :
– Thử bối cả gan, xem ám khí đây!
Vừa dứt tiếng, đã thấy mấy vệt sáng bạc loé lên, như tia chớp bay thẳng vào ngực Trường Tương Quái Kiêu.
Trường Tướng Quái Kiêu bị tiếng quát đột ngột khiến cho giật nảy mình, ngay trong khoảng khắc ấy chòm sác bạc đã bay vút đến, trong cơn kinh hoàng, chẳng còn màng đến ám toán Diêu Yến Huy nữa, tung mình lui ra xa hơn tám thước.
Lão cố nén huyết khí sôi sục trong lồng ngực, quay về phía phát ra ám khí quát :
– Kẻ đui mù nào cả gan dám phá hoại đại sự của lão phu, hãy mau cút ra đây chịu chết.
Chỉ nghe trong rừng vang lên một chuỗi cười lảnh lót, rồi thì bóng đỏ kèm theo bóng lục nhấp nhoáng, đã đến trước mặt Diêu Yến Huy cách chừng hai thước, thì ra là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, toàn thân võ phục màu lục và khoác khăn choàng đỏ rực như lửa.
Thiếu nữ áo lục chúm chím cười nhìn Diêu Yến Huy, rồi quay về phía Trường Tướng Quái Kiêu, nụ cười trên mặt liền tan biến, trừng mắt quát :
– Trường Tướng Quái Kiêu đại danh lừng lẫy, thật không ngờ lại có hành động bỉ ổi thế này.
Trường Tướng Quái Kiêu vừa nhìn thấy rõ đối phương, bất giác giật mình kinh hãi, thầm nhủ :
– “Nữ ma đầu này sao lại xuất hiện tại đây thế nhỉ?”
Lão nghe thiếu nữ áo lục nói vậy, bất giác đỏ mặt, lạnh lùng quát :
– Lão phu hành sự xưa nay luôn tuỳ theo ý thích, gì mà bỉ ổi, lão phu chẳng màng!
Thiếu nữ áo lục sầm mặt, cười khảy nói :
– Láo! Có mặt bổn cô nương ở đây, đâu để cho lão thất phu ngươi lộng hành, khôn hồn hãy cút khỏi đây mau, bổn cô nương niệm…
Nàng bỗng đỏ mặt, nói tiếp :
– Niệm đức hiếu sinh của trời cao, xá bỏ tội ám toán của ngươi khi nẫy. Nếu không, hừ, thủ đoạn của bổn cô nương…
Trường Tướng Quái Kiêu rợn người thầm nhủ :
– “Nữ ma đầu này lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo, hành sự toàn dựa theo vui giận, mới xuất đạo một năm đã vang danh giang hồ, hai giới hắc bạch nghe danh thảy đều táng đởm, võ công cao chẳng kém Thập tứ kỳ nhân, nhất là môn ám khí độc đáo Tuyệt Mệnh thần châm càng oai chấn giang hồ, người trúng phải liền tức kiến huyết phong hầu chết ngay, cực kỳ lợi hại”.
Trường Tướng Quái Kiêu càng nghĩ càng sợ, nữ ma đầu này võ học kỳ dị, một năm qua chưa ai biết được lai lịch, lúc này mình đã thọ nội thương, tuyệt đối không phải đối thủ của nàng ta, mặc dù nàng ta đã nói rõ không giao thủ với mình, nhưng mình cũng là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, sao thể để cho nàng ta quát tháo ở trước mặt hậu sinh vãn bối thế này?
Danh vọng và tính mạng xung đột nhau trong đầu óc Trường Tướng Quái Kiêu, khiến lão xây xẩm mặt mày, lại thêm nội thương trầm trọng, càng khiến lão cuồng khích dữ dội hơn.
Sau cùng, Trường Tướng Quái Kiêu lẩm bẩm :
– Lão phu dù liều chết cũng phải lưu danh, nếu không từ nay sao còn có thể đi lại trên giang hồ nữa? Đúng, mình phải giữ gìn danh vọng mới dược.
Thế là, lão ngửa mặt buông tiếng cười vang, cười đến nỗi nước mắt chảy dài.
Hồi lâu, lão ngưng cười, giận dữ quát :
– Lạt Thủ Hằng Nga ngươi là cái thá gì, hậu sinh vãn bối mà cũng dám can thiệp vào chuyện của lão phu…
Lạt Thủ Hằng Nga cười khảy ngắt lời :
– Lão thất phu chớ ba hoa khoác lác, hậu sinh vãn bối ư? Hừ! Ngươi mới là hậu sinh vãn bối, bổn cô nương chính là sư thúc tổ của ngươi.
Trường Tướng Quái Kiêu tức giận gầm vang :
– Thật tức chết đi được!
Đoạn điên cuồng tung mình lao tới, song chưởng vung động tấn công Lạt Thủ Hằng Nga.
Lạt Thủ Hằng Nga buông tiếng cười khảy, mặt hiện sát cơ, vung chưởng phản công Trường Tướng Quái Kiêu.
Trường Tướng Quái Kiêu cả kinh lách tránh sang trái, rồi liền lại tung mình lao tới, song chưởng liên tục quét ra, nhưng vì nội tạng đã bị chấn thương trầm trọng, lại liên tiếp phun ra hai ngụm máu tươi.
Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy sửng sốt, thì ra nàng chưa nhìn thấy Trường Tướng Quái Kiêu giao đấu với Diêu Yến Huy, nên ngạc nhiên thầm nhủ :
– “Trường Tướng Quái Kiêu cũng là nhân vật có tiếng tăm, hôm nay lão sao thế này?”
Ngay khi nàng kinh ngạc suy tư, Trường Tướng Quái Kiêu bỗng song chưởng vung động, lao tới tấn công Diêu Yến Huy đang ngồi dưới đất điều tức đến hồi vong ngã.
Lạt Thủ Hằng Nga bừng tỉnh liếc thấy, bất giác kinh hãi kêu lên thảng thốt, vội tay ngọc vung ra, toan ngăn cản thế chưởng của Trường Tướng Quái Kiêu, đồng thời giận giữ quát :
– Lão thất phu ngươi dám!
Nhưng đã muộn, Diêu Yến Huy đang điều tức đến hồi gay cấn, bị Trường Tướng Quái Kiêu một chưởng đánh văng bay ra xa hơn trượng, ngã chỏng gọng trên đất.
Chàng bỗng ngồi bật dậy, hai mắt trợn lên, rồi lại ngã nằm trở xuống. Toàn thân run rẩy liên hồi.
Lạt Thủ Hằng Nga buông tiếng quát vang, song chưởng tung ra một luồng kình lực như vũ bão, đồng thời lạng người, lao về phía Diêu Yến Huy.
Trường Tướng Quái Kiêu sau khi một chưởng đánh văng Diêu Yến Huy, lão cũng đã sức cùng lực kiệt, thấy chưởng kình hung mãnh của Lạt Thủ Hằng Nga ập đến, vội lộn người xuống đất, nhưng vẫn tránh không khỏi, chỉ nghe “bình” một tiếng, trúng ngay giữa ngực.
Lão rú lên một tiếng thảm thiết, lộn người đi hai vòng, rồi thì nằm yên bất động.
Lạt Thủ Hằng Nga bồng Diêu Yến Huy lên, đặt nằm ngay ngắn trong lòng, chỉ thấy Diêu Yến Huy mặt mày xám ngắt, toàn thân run rẩy, đó chính là hiên tượng tẩu hỏa nhập ma.
Lạt Thủ Hằng Nga bất giác nghe lòng đau xót, hai dòng nước mắt chảy dài…
Bỗng nàng thò tay vào lòng, lấy ra hai hoàn thuốc, bỏ vào miệng mình, đưa mắt nhìn Diêu Yến Huy, bất giác mặt nóng bừng, thừ ra do dự.
Sau cùng nàng cắn răng, kề môi vào miệng Diêu Yến Huy, dùng lưỡi đẩy thuốc sang cho chàng, rồi vận chân khí giúp chàng nuốt vào, sau đó đỏ mặt thở phào ngẩng đầu lên.
Diêu Yến Huy đang vận Càn Thiên cương khí điều thương, chẳng ngờ bị Trường Tướng Quái Kiêu một chưởng đánh tan, khiến chàng tẩu hỏa nhập ma, toàn thân run rẩy hết sức đau khổ, không hề hay biết mọi sự, kể cả việc Lạt Thủ Hằng Nga dùng miệng mớm thuốc cho chàng.
Lạt Thủ Hằng Nga đã thấy Diêu Yến Huy nuốt thuốc vào, chàng chẳng những không thuyên giảm mà còn có vẻ đau khổ hơn, nàng hoảng kinh, vội điểm khóa huyệt đạo của Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy huyệt đạo bị điểm, liền tức toàn thân giãn ra, ngã vào lòng Lạt Thủ Hằng Nga bất động, nhưng vẻ đau khổ trên mặt vẫn chưa tan biến.
Lạt Thủ Hằng Nga đắm mắt nhìn thiếu niên trong lòng, lòng nghe vô vàn thương cảm…
Nàng nhớ lại hồi thơ ấu, song thân qua đời, nàng trôi giạt trên giang hồ, suýt bị bọn phỉ đồ làm nhục, may được sư phụ cứu giúp mới thoát nạn, kể từ đó, nàng vô cùng căm ghét đàn ông, thậm chí xem tất cả đàn ông đều là kẻ hiếu sắc.
Thế nên, trong một năm nàng xuất đạo giang hồ, đã có không ít kẻ say mê nhan sắc nàng táng mạng dưới Tuyệt Mệnh thần châm và Thiếu Âm chân khí của nàng, do đó đã vang danh thiên hạ.
Lạt Thủ Hằng Nga vốn tên là Diệp Tiểu Huệ, người đẹp như tiên thiên nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn độc, nên mới có ngoại hiệu Lạt Thủ Hằng Nga.
Diệp Tiểu Huệ tiếp tục chìm đắm trong suy tư, bỗng nóng bừng mặt… Bởi nghĩ đến lúc gặp chàng thiếu niên trong lòng ngày hôm nay… gương mặt anh tuấn và đôi mắt sáng như sao hôm của chàng đã khiến lòng nàng bồi hồi sao xuyến, tư tưởng căm thù đàn ông trông hai nươi năm qua bỗng nhiên tiêu tan, sụp đổ.
Sau khi gặp nhau một cách vội vã, hình bóng anh tuấn cao nhã của chàng đã in sâu trong lòng nàng, không sao bôi xóa được. Thế là nàng đã bắt đầu luyến nhớ về chàng… ước ao được gặp lại chàng…
Tình trạng thay đổi tâm lí ấy khiến ngay cả bản thân nàng cũng hết sức lấy làm lạ, từng mấy lần không muốn nghĩ đến chàng nữa, nhưng càng vậy thì hình bóng của chàng lại càng sâu đậm hơn, sau cùng nàng không sao cầm lòng được nữa…
Thế là, nàng quay ngựa lại đuổi theo Diêu Yến Huy, trên đường hỏi thăm, được biết có một thiếu niên đã lần lượt đánh bại Dao Sơn tứ ác và Âm Tiếu nhị vô thường.
Nàng hết sức kinh ngạc lẫn vui mừng, lòng hoa thầm nhủ :
– “Đó chính là chàng, chắc chắn không sai!”
Thế là, nàng giục ngựa đuổi theo, chẳng ngờ vươt qua một chặng đường xa mà vẫn không gặp, nghĩ rất có thể là chàng chưa đến, bèn quay ngựa lại, qua khỏi khu rừng này, quả nhiên đã gặp chàng tại đây.
Đó là lúc chàng sau khi giao đấu với Trường Tướng Quái Kiêu thọ thương, đang ngồi vận công điều tức, Trường Tướng Quái Kiêu nảy sinh độc tâm, vừa định ra tay ám toán, nàng cả kinh thất sắc, ngay trong lúc nguy cơ như ngàn cân treo sợi tóc ấy, nàng đã ném ra mấy ngọn Tuyệt Mệnh thần châm, cứu mạng cho Diêu Yến Huy
Nhưng vì nàng quá sơ ý, lại bị Trường Tướng Quái Kiêu lợi dụng cơ hội, một chưởng đánh cho chàng tẩu hỏa nhập ma.
Lạt Thủ Hằng Nga nhớ lại cảnh dùng miệng mớm thuốc cho chàng, bất giác đỏ mặt thầm nhủ :
– “Thật ra y có gì lôi cuốn mà lại khiến mình thay đổi thành kiến căm thù đàn ông và si yêu thế này? Thậm chí trong hai mươi năm qua, tấm thân trong trắng của mình chưa từng động chạm với người đàn ông nào, vậy mà mình lại ôm chàng trong lòng và dùng miệng mớm thuốc cho chàng”.
Lạt Thủ Hằng Nga phen này cũng là đến vì Bách Hội chân kinh, lúc đêm trung thu nàng vì phải ra quan ngoại không về kịp, lòng hết sức thất vọng.
Về sau nghe chân kinh đã bị người lấy đi từ trước, nàng lại động lòng giục ngựa truy tìm, nào ngờ đã gặp Diêu Yến Huy, và rồi còn biết chân kinh đang ở trên mình chàng, nhưng vì Diêu Yến Huy, lòng tranh đoạt Bách Hội chân kinh của nàng đã phôi phai, chả lẽ đó là do sức mạnh của tình yêu gây nên ư?
Quả vậy, không thể phủ nhận được, đó chính là vì tình yêu… Vị nữ ma đầu lạnh lùng như sương băng này hiện đã bị sa vào vũng xoáy của tình yêu…
Lạt Thủ Hằng Nga ngây ngẩn nhìn Diêu Yến Huy trong lòng, lẩm bẩm :
– Chàng thật là ma tinh trong đời Diệp Tiểu Huệ này!
Nàng không cầm lòng được, lại cúi xuống hôn lên má chàng, mỉm cười đầy vẻ sung sướng.
Bỗng, nàng sa sầm mặt, vẻ ưu sầu thay cho nụ cười, buông tiếng thở dài não ruột, đoạn chúm miệng huýt dài, chú ngựa đỏ liền tức từ trong rừng phóng ra, mừng rỡ hí lên.
Lạt Thủ Hằng Nga tay bồng Diêu Yến Huy vừa định tung mình lên lưng ngựa, bỏ mặc Trường Tướng Quái Kiêu chẳng rõ sống chết đang nằm trên đất, bỗng nghe trong rừng có tiếng quát :
– Hãy khoan!
Rồi thì bóng người nhấp nhoáng, mười mấy người liên tục phóng ra, cản đường Lạt Thủ Hằng Nga.
Lạt Thủ Hằng Nga quét mắt nhìn, bất giác biến sắc mặt, cười khảy nói :
– Cùng Lai song hung, Chưởng môn Không Động, Hoa Sơn nhị lão, Võ Đang nhị tử, Hoàng Sơn Nhất Tẩu, Náo Hải Thương Long, Hà Bắc tam quái, Diêm La Sứ Giả, Âm Phong Ác Đạo, Tam Vỹ Hồ Ly, Độc Giác Đầu Đà, Ngũ Độc Ác Khất, thật không ngờ cao thủ bậc nhất hai giới hắc bạch đều qui tụ tại đây, rất đáng kể được là một thịnh cử vô tiền khoáng hậu.
Quần hào bị nàng nói vậy đều đỏ mặt, một đầu đà trên đầu có bướu lướt tới, hăng hắc dâm tà nói :
– Lạt Thủ Hằng Nga mà cũng biết bồng ẵm trai tơ, thật là chuyện lạ đời.
Độc Giác Đầu Đà nói xong, ngửa mặt buông tiến cười vang.
Lạt Thủ Hằng Nga sầm mặt, sát khí bừng dậy, lạnh lùng quát :
– Nghịch đồ Thiếu Lâm chớ có ngông cuồng, lát nữa ngươi sẽ biết tay.
Đoạn với ánh mắt sắc lạnh quét nhìn quần hào, cười khảy nói tiếp :
– Các người gọi bổn cô nương lại có việc gì?
Chỉ nghe một tiếng thô bạo quát to :
– Nha đầu ngươi có tài cán gì mà cuồng ngạo như vậy?
Lạt Thủ Hằng Nga cười khẩy :
– Ngũ Độc Ác Khất, các hạ hãy thử xem, bổn cô nương chưa xem các hạ ra gì đâu!
Dứt lời, nàng liền thầm vận chân lực, sẵn sàng ứng địch.
Ngũ Độc Ác Khất Tân Lỗ là nhân vật lừng danh trên giang hồ, bị người khinh miệt như vậy sao thể không tức giận, y buông hai tiếng cười lạnh lùng, sầm mặt quát :
– Giang hồ đồn đại Thiếu Âm chân khí lợi hại, lão phu đang định thỉnh giáo đây!
Đoạn sấn tới hai bước, vung chưởng bổ ra.
Hoàng Sơn Nhất Tẩu tóc bạc phất phơ, râu trắng phủ ngực bỗng tiến ra nói :
– Lạt Thủ Hằng Nga Diệp nữ hiệp, chúng lão phu đây định mượn tạm người trong tay nữ hiệp, được không?
Đồng thời ngầm vận công lực vào song chưởng, chuẩn bị ra tay cướp đoạt.
Lath Thủ Hằng Nga trừng mắt quát :
– Lão thất phu xấc láo…
Náo Hải Thương Long cười khảy ngắt lời :
– Lạt Thủ Hằng Nga, Đồng đại hiệp lịch sự nói là mượn, cô nương chớ nên không biết điều, hãy mau bỏ người ấy xuống, nếu không, hừ hừ! Cô nương tự tin có chống lại nổi bọn này hay không?
Lạt Thủ Hằng Nga cân nhắc tình thế trước mắt, quả là nguy cơ trùng trùng, nhưng lại không thể để Diêu Yến Huy lọt vào tay họ.
Tuy nhiên, đối phương đều là cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, mình cô thân độc mã và lại phải bảo vệ cho chàng, hậu quả thật nàng không dám nghĩ đến.
Bỗng, Lạt Thủ Hằng Nga mặt ngập đầy sát cơ, thò tay vào lòng lấy ra một nắm Tuyệt Mệnh thần châm, cười lạnh lùng nhìn quần hào.
Quần hào vừa tiếp xúc với ánh mắt của nàng, bất giác đều rúng động cõi lòng.
Một nữ nhân lẳng lơ khanh khách cười nói :
– Lạt Thủ Hằng Nga thật là bá đạo, lại định độc chiếm một chàng trai trẻ để hưởng thụ. Nào, Tam Vỹ Hồ Ly này cầu xin cô nương chia cho một phần, được chăng?
Nữ nhân này nói giọng ẻo lả, vừa nói vừa uốn éo thân người, đi thẳng về phía Lạt Thủ Hằng Nga.
Lạt Thủ Hằng Nga quát :
– Tam Vỹ Hồ Ly, ngươi dám tiến thêm bước nữa!
Đồng thời tay phải giơ lên, Tuyệt Mệnh thần châm chuẩn bị ném ra.
Tam Vỹ Hồ Ly hoảng kinh chững bước, quả nhiên không dám tiến tới nữa.
Sự lợi hại của Tuyệt Mệnh thần châm chẳng ai không sợ, y thị lẽ nào không tiếc mạng sống của mình.
Nhất thời quần hào thảy đều khiếp sợ Tuyệt Mệnh thần châm của Lạt Thủ Hằng Nga, không ai dám tiến tới một bước.
Lạt Thủ Hằng Nga cười héo hắt, vội đặt Diêu Yến Huy lên lưng ngựa, liền vỗ mạnh vào mông ngựa và quát :
– Hãy đưa người này về mau!
Chú ngựa bị đánh đau, cất tiếng hí vang, tung vó lao đi như gió cuốn.
Quần hào thấy vậy, cùng tức giận quát vang và tung kình lao tới, chỉ Hoa Sơn nhị lão và Võ Đang nhị tử là vẫn đứng yên tại chỗ.
Lạt Thủ Hằng Nga hối hả quát :
– Các ngươi dám…
Đồng thời tay phải vung lên với thế “Mãn Thiên Hoa Vũ”, nắm Tuyệt Mệnh thần châm rời tay bay vút ra, chỉ thấy ánh bạc lấp loá, chia nhau tấn công quần hào.
Quần hào thấy vậy vội vung chưởng đánh rơi Tuyệt Mệnh thần châm, nào ngờ đợt thứ nhất chưa đánh rơi hết, đợt Tuyệt Mệnh thần châm thứ nhì đã bay đến.
Quần hào cả kinh thất sắc, không còn màng đến lao tới nữa, vội tung mình thoái lui, song đã chậm một bước, chỉ nghe hai tiếng rú thảm thiết, đã có hai người ngã xuống đất.
Quần hào ngoảnh lại nhìn, hai người ấy một là lão nhị của Hà Bắc tam quái, một là Ngũ Độc Ác Khất, hai người đều bị trúng một mũi châm vào yết hầu, chết ngay tức khắc.
Hà Bắc tam quái thấy huynh đệ thảm tử, Đại Quái và Tam Quái hét lên một tiếng thống thiết, đồng thanh quát :
– Tiện tỳ thối tha kia, hãy trả mạng huynh đệ ta lại đây!
Rồi cùng điên cuồng lao tới, hai người bốn chưởng bổ ra.
Lạt Thủ Hằng Nga mày liễu nhướng lên, Tuyệt Mệnh thần châm lại rời tay bay ra.
Đại Quái và Tam Quái lửa giận công tâm, không kịp tránh né, lại bị Tuyệt Mệnh Thần Trâm ném trúng, rú lên một tiếng thảm khốc, chết ngay tức khắc.
Lạt Thủ Hằng Nga chỉ trong thoáng chốc đã khiến bốn cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm táng mang dưới Tuyệt Mệnh thần châm, quần hào thảy đều khiếp hãi, chỉ đứng yên trừng mắt giận giữ nhìn nàng, không dám vọng động nữa.
Lạt Thủ Hằng Nga buông tiếng cười khảy, vừa định cất tiếng nói, bỗng nghe tuấn mã của mình hí vang, bất giác giật mình kinh hãi, vội quay đầu nhìn.
Chỉ thấy trước mặt tuấn mã là hai lão nhân một đạo một tục, đang cùng xuất chưởng tấn công tuấn mã, tuấn mã bị đau hí vang, giơ cao hai vó đứng thẳng lên, hất Diêu Yến Huy rơi xuống đất.
Lạt Thủ Hằng Nga kinh hãi, vội tung mình lao đến, bảo vệ cho Diêu Yến Huy, cười khảy nói :
– Mao Sơn Chân Nhân và Thiết Phiến Quỷ Vương, nhân vật danh lừng võ lâm vậy mà lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ thế này đối với một người đang bất tỉnh, nếu đồn đại trên giang hồ, không sợ bị người cười rụng cả răng hay sao?
Hai lão nhân một đạo một tục nghe vậy đỏ mặt, thầm nhủ :
– “Nữ ma đầu này sao hôm nay hoàn toàn thay đổi tính tình, lại bênh vực cho thiếu niên này thế nhỉ?”
Trong khi ấy quần hào lại xông tới, Lạt Thủ Hằng Nga thấy tiền hậu thọ địch, Diêu Yến Huy lại tẩu hỏa nhập ma như người chết, đã chẳng thể giúp mình mà còn phải phân tâm bảo vệ cho chàng, những người trước mắt lại đều là cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, nếu một chọi một, có thể nói thảy đều không phải đối thủ của mình, nhưng sức cám dỗ của Bách Hội chân kinh quá lớn, chắc chắn sẽ khiến họ liên thủ quần công, lúc này tuy họ khiếp hãi Tuyệt Mệnh thần châm, không dám vọng động, nhưng đó chẳng phải là thượng sách.
Lạt Thủ Hằng Nga bề ngoài tỏ ra hết sức điềm tĩnh, thật ra trong lòng lo lắng khôn tả, mắt lạnh lùng chú ý đối phương, một mặt nghĩ kế thoát thân.
Quần hào thảy đều đứng yên chòng chọc nhìn nàng, vốn ra võ công của họ chỉ kém hơn Thập tứ kỳ nhân, nhưng Tuyệt Mệnh thần châm của Lạt Thủ Hằng Nga quá ư lợi hại, và lại có gương của Hà Bắc tam quái với Ngũ Độc Ác Khuất, nên đã khiến họ sinh lòng khiếp sợ, chần chừ không dám xuất thủ.
Lạt Thủ Hằng Nga hai tay cầm đầy Tuyệt Mệnh thần châm, mày liễu ngập đầy sát khí, sẵn sàng xuất thủ ứng địch.
Bầu không khí mỗi lúc càng trở nên căng thẳng và nặng nề, mọi người đi đường như biết đây là một cuộc xung đột võ lâm, không dám đi ngang qua, thảy đều đổi sang đường khác mà đi.
Quần hào ngoại trừ Hoa Sơn nhị lão và Võ Đang nhị tử đang đứng ở xa, thảy đều lẳng lặng nhìn nhau, vẻ mặt hết sức khó coi.
Bỗng nghe một người quát :
– Tiểu nha đầu còn chưa chịu xuôi tay đầu hàng, chả lẽ đã chán sống rồi sao?
Giọng nói hết sức lạnh lùng cao ngạo, chẳng chịu thua kém chút nào.
Lạt Thủ Hằng Nga quay nhìn về phía phát ra tiếng nói, cười khảy nói :
– Âm Phong ác đạo, lão cũng chỉ là phế liệu thôi!
Âm Phong đạo nhân tức giận gầm vang, gắt giọng nói :
– Tiện tỳ thối tha, ngươi dám buông lời thóa mạ đạo gia, hãy xem đạo gia giáo huấn ngươi đây.
Đoạn liền tay phải vung lên, một chưởng bổ ra.
Lạt Thủ Hằng Nga sớm đã vận công giới bị, liền tức vung chưởng đón tiếp.
“Bùng” một tiếng, chưởng lực đôi bên chạm nhau, Âm Phong đạo nhân bị chấn lui mấy bước, mặt mày tái ngắt, buông tiếng quát vang, lại với chiêu “Kim Báo Thám Trảo” chộp vào mặt Lạt Thủ Hằng Nga.
Chiêu này nhanh khôn tả, Lạt Thủ Hằng Nga vội lùi sau một bước, song chưởng với chiêu “Toàn Phong Tảo Vũ” đón tiếp và quát :
– Ác đạo muốn chết!
Quần hào không để lỡ cơ hội, cùng buông tiếng quát vang, lại lao tới bao vây.
Lạt Thủ Hằng Nga hai tay vung lên, hai chùm Tuyệt Mệnh thần châm bay vút ra, lạnh lùng quát :
– Thật vô sỉ, hãy nếm tiếp mùi lợi hại của thần châm!
Rồi bỗng quay người, song chưởng tung ra, thì ra Mao Sơn Chân Nhân và Thiết Phiến Quỷ Vương đã ám toán từ phía sau.
Quần hào thấy Tuyệt Mệnh thần châm bay đến, vội vung động song chưởng liên hồi, đánh rơi thần châm, rồi lại tiếp tục xông tới.
Chưởng lực của Mao Sơn Chân Nhân và Thiết Phiến Quỷ Vương vừa chạm nhau với chưởng lực của Lạt Thủ Hằng Nga, liền cảm thấy lồng ngực chấn động, bật lùi ba bước mới đứng vững lại được.
Lạt Thủ Hằng Nga trước sau thọ địch, Tuyệt Mệnh thần châm chẳng thể liên tục phóng ra, hết sức nguy cấp, vội vận dụng Thiếu Âm chân khí ứng phó.
Diêu Yến Huy vẫn nằm bất động trên đất, hoàn toàn không hay biết việc Lạt Thủ Hằng Nga đang liều mạng bảo vệ cho chàng.
Lạt Thủ Hằng Nga bị mười mấy cao thủ vây đánh, không còn rảnh tay để lấy Tuyệt Mệnh thần châm, nên quần hào đã bớt một phần e ngại, có thể phóng tay tấn công.
Sau mấy chiêu, Lạt Thủ Hằng Nga đã đuối sức, song vì Diêu Yến Huy, nàng vẫn liều chết bảo vệ, quyết không để chàng lọt vào tay người.
Vị nữ ma đầu lạnh lùng giết người không chớp mắt này hôm nay đã vì chữ tình liều mạng bảo vệ cho chàng trai chỉ mới gặp lần đầu, nhưng nàng không chút hối hận, vậy đủ thấy tình yêu lớn lao và có ma lực khủng khiếp đến mức nào.
Lạt Thủ Hằng Nga lúc này toàn thân đã đầm đìa mồ hôi, hơi thở hào hển, người lảo đảo chực ngã.
Lúc này Náo Hải Thương Long và Diêm La Sứ Giả đang ở phía sau nàng, hai người buông tiếng cười ghê rợn, chớp nhoáng tung chưởng bổ vào sau lưng Lạt Thủ Hằng Nga.
Lạt Thủ Hằng Nga phát giác, vội lách tránh sang trái, lại nghe tiếng chưởng phong từ phía trước ập đến, nàng cả kinh thất sắc, không sao tránh né được nữa, bị chưởng phong quét chúng vai trái, bật lui hơn năm bước, suýt ngã ra đất.
Quần hào chẳng bỏ lỡ cơ hội, cùng lao nhanh tới, toan chộp lấy Diêu Yến Huy.
Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy, vội lấy ra một nắm Tuyệt Mệnh thần châm, vung tay ném ra và quát to :
– Các ngươi dám…
Tiếng quát nàng run rẩy, đủ thấy lòng nàng lúc này lo lắng và hốt hoảng đến nhường nào.
Quần hào lao đến gần Diêu Yến Huy, nghĩ Bách Hội chân kinh đã sắp đến tay, vui mừng khôn xiết, khi Tuyệt Mệnh thần châm bay đến gần mới phát giác, tính mạng mình quan trọng hơn hết, vội tung mình lui ra xa hai trượng, tránh khỏi Tuyệt Mệnh thần châm, lại toan lao tới…
Lạt Thủ Hằng Nga hai tay giơ lên, giọng sắc lạnh nói :
– Các ngươi thử xông tới nữa xem!
Quần hào rợn người, quả nhiên không dám tiến tới, nhất thời đôi bên đều đứng lại gườm nhau, không ai muốn xuất thủ trước nữa.
Hoa Sơn nhị lão và Võ Đang nhị tử bỗng chậm tiến bước ra, cười nói :
– Mọi người không thù, không oán, hà tất liều mạng với nhau thế này? Nào, bọn lão phu bốn người đã nghĩ ra một giải pháp, mọi người khỏi phải chém giết nhau thế này…
Quần hào nghe vậy hết sức ngạc nhiên, cùng quay nhìn về phía Hoa Sơn nhị lão và Võ Đang nhị tử.
Chỉ thấy bốn người mỉm cười, lão đại Hoa Sơn lão nhân Chu Lương Phu trong Hoa Sơn nhị lão cười nói :
– Huynh đệ lão phu với hai đạo hữu Võ Đang cũng là đến tranh đoạt Bách Hội chân kinh, nhưng hôm nay thấy vậy, nhận thấy mọi sự đều có định số, chẳng thể cưỡng cầu, hơn nữa bảo vật cũng chỉ kẻ có đức mới được.
Vị thiếu niên được chân kinh này, hẳn các vị cũng đã trông thấy trên Độc Tú phong rồi, với nhân phẩm của y, rất xứng đáng làm chủ nhân chân kinh, nhưng y đã vì bảo vệ chân kinh để khiến lưỡng bại câu thương với Trường Tướng Quái Kiêu. Ôi! Chúng ta tuổi đều đã gần đất xa trời, hà tất còn chuốc thêm phiền phức làm gì?
Lão đại Ngộ Huyền Tử trong Võ Đang nhị tử tiếp lời :
– Vả lại, các vị dù lúc này dành được Bách Hội chân kinh, có tự tin giữ nổi hay không?
Ngộ Huyền Tử quét mắt nhìn quần hào, nói tiếp :
– Trên Độc Tú phong, các vị cũng đã chứng kiến mối quan hệ giữa vị thiếu niên được chân kinh này với Tứ tuyệt lão tiền bối, võ công của Tứ tuyệt, hẳn các vị cũng rất rõ…
Ý của Hoa Sơn nhị lão và Võ Đang nhị tử là muốn nêu rõ mối quan hệ mâth thiết giữa Diêu Yến Huy với Tứ tuyệt, cho dù quần hào dành được chân kinh lúc này thì cũng không tránh khỏi sự truy kích của Tứ tuyệt, muốn quần hào từ bỏ ý định tranh cướp chân kinh, có thể Tứ tuyệt cũng sẽ không truy cứu việc ngày hôm nay.
Nhưng quần hào lại nghĩ khác, nếu lấy được Bách Hội chân kinh, sẽ tìm một nơi thật kín đáo ẩn nấp, nghiên luyện tuyệt học vài năm rồi hẵng tái xuất giang hồ, lúc ấy sẽ độc tôn thiên hạ, còn sợ gì Tứ tuyệt nữa.
Bởi hai ý nghĩ khác nhau nên quần hào nghe xong lời nói của Hoa Sơn nhị lão và Võ Đang nhị tử, đã cung buông một tiếng “hừ” thật mạnh.
Không Động chưởng môn Linh Không Chân Nhân cười hăng hắc nói :
– Nếu các vị sợ thì hãy nhân sớm cút khỏi đây, hà tất lắm lời!
Người ngày tuy là Chưởng môn nhân một phái, nhưng nói năng hết sức ngông cuồng thô bạo, khồng hề có chút phong độ lãnh đạo một phái.
Hoa Sơn nhị lão lão nhị Thần Hành Tẩu Thạch Khánh Đạc cười khảy :
– Linh Không đạo hữu là Chưởng môn một phái, vậy mà lại nói năng hẹp hòi thế này, đó thật là phong độ không nên có của một vị Chưởng môn nhân.
Linh Không Chân Nhân đỏ mặt, tức giận quát :
– Thạch Khánh Đạc, ngươi là cái thứ gì mà dám phê bình lão phu hả?
Thần Hành Tẩu ngửa mặt cười vang, lạnh lùng nói :
– Lão phu là người, còn các hạ mới là cái thứ gì!
Đoạn lại buông tiếng cười to.
Linh Không Chân Nhân cả giận quát to :
– Lão thất phu dám buông lời xúc phạm bổn chân nhân, xem chưởng đây!
Dứt lời tay phải đã vung lên, “vù” một chưởng bổ ra, công thẳng vào ngực Thần Hành Tẩu.
Thần Hành Tẩu sớm đã vận công giới bị, liền cũng tay phải xuất chưởng đón tiếp.
Hai người công lực không hơn kém nhau bao nhiêu, chỉ nghe “bùng” một tiếng rền rĩ, cùng bật lùi ba bước, Thần Hành Tẩu hai vai thoáng lay động, người tinh mắt biết ngay công lực của Thần Hành Tẩu kém hơn một chút.
Linh Không Chân Nhân hăng hắc cười nói :
– Thần Hành Tẩu quả nhiên bất phàm, hãy tiếp một chưởng nữa thử xem!
Độc Giác Đầu Đà với Diêm La Sứ Giả cùng phi thân đến quát :
– Các vị muốn động thủ, bọn này không ngăn cản, nhưng lúc này không thể để cho các vị lộng hành ở đây.
Linh Không Chân Nhân nghe vậy mặt tái ngắt, trừng mắt hung hãn nhìn Thần Hành Tẩu, trầm giọng nói :
– Bần đạo hôm nay tạm tha mạng cho các hạ một phen đấy!
Thần Hành Tẩu ha hả cười vang, mặt đầy vẻ khinh miệt.
Linh Không Chân Nhân tức đến râu dài thẳng đứng, mắt trợn trừng không thốt nên lời.
Lạt Thủ Hằng Nga thấy Linh Không Chân Nhân với Thần Hành Tẩu sắp động thủ với nhau, nhưng bị Độc Giác Đầu Đà và Diêm La Sứ Giả ngăn cản, nàng tức đến nghiến chặt răng, quắc mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói :
– Bản thân mình còn chưa giữ nổi, lại còn can thiệp vào chuyện của kẻ khác, thật không tự biết lượng sức mình.
Độc Giác Đầu Đà cười dâm tà :
– Kẻ khác chém giết nhau, Lạt Thủ Hằng Nga ngươi có thể cùng thiếu niên này đi chỗ khác vui vầy phải không?
Người này tuy đã xuất gia, nhưng bản tính hiếu sắc, đến nỗi bị đuổi ra khỏi giáo môn, nói năng hết sức nhơ nhuốc.
Lạt Thủ Hằng Nga nghe vậy tức giận trừng mắt, mày liễu ngập đầy sát cơ, tay phải vung lên, Tuyệt Mệnh thần châm rời tay bay ra và quát :
– Dâm tặc đáng chết, hãy nếm thử mùi vị thần châm của bổn cô nương!
Độc Giác Đầu Đà song chưởng liên tục bổ ra, đánh rơi Tuyệt Mệnh thần châm, vừa định thừa thế lao tới, bỗng lại thấy ánh bạc lấp loá, bất giác kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh, hữu chưởng gắng sức quét ra, đồng thời người lách nganh sang trái ba bước.
Lạt Thủ Hằng Nga nắm thần châm thứ hai ném ra, bị chưởng lực của Độc Giác Đầu Đà đánh bạt chếch đi, bay về phía Náo Hải Thương Long.
Náo Hải Thương Long cả kinh, vội tung mình tránh ra, lúc hạ xuống quắc mắt hung hãn quát :
– Độc Giác Đầu Đà, ngón tuyệt kỹ mượn châm giết người này, lão phu kể như đã mở rông tầm mắt rồi.
Độc Giác Đầu Đà vốn cũng có lòng ái ngại, nghe vậy tức giận nói :
– Nghiệt long ngươi không phục ư? Vậy hãy đến đây, sái gia sẵn sàng hầu tiếp!
Náo Hải Thương Long cũng là nhân vật thành danh, sao chịu nổi sự khinh miệt thế này, tức giận quát :
– Giặc trọc, ngươi chớ ngông cuồng, xem chưởng!
Song chưởng đẩy ra, lập tức một luồng kình lực như vũ bão xô nhanh về phía Độc Giác Đầu Đà.
Độc Giác Đầu Đà biến sắc mặt, gắt giọng quát :
– Náo Hải Thương Long, đây là ngươi tự tìm lấy cái chết, chớ oán trách lão phu.
Đoạn song chưởng với chiêu “Song Long Xuất Hải” tung ra, chưởng thế cuồn cuộn như sóng dữ, đón tiếp chưởng lực của đối phương.
“Bùng” một tiếng như sấm rền, cát bụi bay mù trời, chỉ nghe Náo Hải Thương Long “hự” lên một tiếng, bị chấn lùi hai bước.
Náo Hải Thương Long, mặt mày tái ngắt, mắt rực sát cơ quát :
– Giặc trọc, hãy tiếp thêm một chưởng nữa!
Đoạn song chưởng đẩy mạnh ra, để giành lại thể diện, phen này y đã vận hết công lực bình sanh.
Độc Giác Đầu Đà một chiêu đắc thắng, lập tức buông tiếng cười ác ý, nhưng biết Náo Hải Thương Long hẳn không chịu thua kém trước mặt quần hào, nên cũng vội vận công lực chuẩn bị ứng phó.
Lần này Náo Hải Thương Long đã vận hết công lực bình sanh, chưởng thế hệt như trời long đất lở, uy lực thật kinh người.
Độc Giác Đầu Đà vội vung chưởng đón tiếp, “bùng” một tiếng vang rền, bụi cát tung bay mù mịt, chưởng kình dạt ra tứ phía, cơ hồ thổi tung quần hào.
Chỉ thấy Độc Giác Đầu Đà loạng choạng lùi sau mười mấy bước, suýt ngã ra đất, mặt mày xám ngắt. Còn Náo Hải Thương Long thì bị văng bay ra xa hơn hai trượng, ngã ngồi trên đất, há miệng phun ra một ngụm máu to, mặt mày trắng bệch.
Náo Hải Thương Long gắng gượng đứng lên, tiu nghỉu lê bước đến trước mặt Âm Phong đạo nhân, cười não nề nói :
– Phiền Hồ huynh khi nào về đến Tổng đàn, bẩm lại với giáo chủ là Uông Kỳ Vũ này học nghệ bất tinh, uổng chưởng Thủy Giao Đường, từ nay xin hãy giao lại cho cao nhân khác.
Rồi chẳng chờ Âm Phong đạo nhân lên tiếng, y liền quay người quắc mắt căm thù nhìn Độc Giác Đầu Đà, gằn giọng nói :
– Giặc trọc kia, Uông mỗ nhất định sẽ báo đáp một chưởng hôm nay, ngươi hãy chờ xem!
Dứt lời xoay người bỏ đi.
Âm Phong đạo nhân sửng sốt, vội lớn tiếng gọi :
– Uông đường chủ…
Độc Giác Đầu Đà cười khảy nói :
– Lão mũi trâu, ngươi la lối gì vậy hả? Đây đâu phải là chỗ nói chuyện riêng tư của các ngươi, im miệng thối lại mau.
Âm Phong đạo nhân vụt quay người,mắt rực sát khí quát :
– Tên trọc kia hãy im miệng, ngươi may mắn thắng được Náo Hải Giao Long, đáng kể gì chứ? Có giỏi hãy tiếp ba chưởng của tổ sư gia ngươi thử xem!
Dứt lời, liền tức tiến tới ba bước.
Độc Giác Đầu Đà tuy đánh bại Náo Hải Giao Long, nhưng bản thân y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, huyết khí sôi sục trong lồng ngực tuy nén lại được, nhưng nếu vọng động chân khí lúc này ắt sẽ gây nên nội thương trầm trọng, nên nghe Âm Phong đạo nhân nói vậy, y chẳng thốt nên lời.
Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy cười mỉa mai nói :
– Độc Giác Đầu Đà đại danh lừng lẫy, một chưởng đánh bại Náo Hải Giao Long, oai phong biết bao, vậy mà gặp Âm Phong ác đạo lại sợ đến chân tay bủn rủn thế này!
Độc Giác Đầu Đà tái mặt, giận giữ quát :
– Tiện tỳ thối tha kia, ngươi dám sỉ nhục Phật gia, Phật gia là hạng người gì, lại sợ lão mũi trâu ấy hay sao?
Lạt Thủ Hằng Nga nghe đối phương mắng mình là “tiện tỳ thối tha”, liền bừng lửa giận, tay phải vung lên, vừa định ném Tuyệt Mệnh thần châm, nhưng chợt nhớ đến một điều, lại buông tay xuống, cười khảy nói :
– Độc Giác Đầu Đà, ngươi chớ ba hoa khoác lác, người ta Âm Phong ác đạo đã chỉ đích danh khiêu chiến, ngươi đã khiếp sợ đến mức không dám hó hé…
Độc Giác Đầu Đà giận run, quát to :
– Tiện tỳ thối tha, ngươi chớ xúc phạm người quá đáng, để Phật gia giáo huấn lão mũi trâu Âm Phong cho ngươi xem!
Dứt lời, y từ từ tiến đến gần Âm Phong đạo nhân, vận công sẵn sàng xuất thủ.
Độc Giác Đầu Đà tính rất cuồng ngạo và nóng nảy, lại bị Lạt Thủ Hằng Nga nói khích, trước mặt quần hào sao thể chịu nổi, nên cố nén sự đau đớn trong lồng ngực, chuẩn bị động thủ với Âm Phong đạo nhân.
Y biết đây không phải là một hành động sáng suốt, nhưng vì bảo toàn danh vọng, chẳng còn cách nào khác hơn, đủ thấy chữ “Danh” hại người vô cùng.
Âm Phong đạo nhân tiến tới một bước dài, cười khảy nói :
– Đạo gia xưa nay không bao giờ lợi dụng thời cơ lúc người lâm nguy, lão trọc ngươi hãy nghỉ ngơi một hồi, rồi hẵng chịu chết cũng được.
Độc Giác Đầu Đà điên tiết quát :
– Lão mũi trâu ngươi bản lĩnh là bao mà dám nói khoác, hãy tiếp Phật gia một chưởng trước đã!
Đoạn liền vung tay, một chưởng bổ ra.
Âm Phong đạo nhân buông tiếng cười khảy, chẳng chút nao núng vung chưởng đón tiếp, chưởng kình rít lên ghê rợn.
Độc Giác Đầu Đà vốn đã thọ nội thương, vừa vọng động chân lực, thương thế liền nặng hơn,công lực cũng vì vậy giảm sút, chưởng lực hai người chạm nhau, Âm Phong Đạo Nhan chỉ nhẹ chao người, lùi sau nửa bước.
Trong khi Độc Giác Đầu Đà bị chấn lùi dến năm sáu bước, và huyết khí trào lên cổ họng, nhưng y cố dằn nén, không để phun ra ngoài.
Âm Phong đạo nhân buông tiếng cười hăng hắc, khinh miệt nói :
– Đạo gia đã nói rồi, đạo gia không bao giờ lợi dụng thời cơ lúc người lâm nguy, ngươi tội gì lại vậy chứ?
Độc Giác Đầu Đà nghe vậy còn đau đớn hơn là chết, sắc mặt thoạt xanh, thoạt trắng, hét to :
– Mốc xì! Phật gia nhất thời khinh xuất nên ngươi mới thắng thế, có giỏi hãy tiếp một chưởng nữa!
Y đã thọ nội thương trầm trọng đến mức suýt nữa thổ huyết, vậy mà miệng vẫn nói cứng, một chút cũng chẳng chịu thua, thật cuồng ngạo và ương ngạnh đến mức khó ai sánh bằng.
Âm Phong đạo nhân cười khảy :
– Lão trọc, ngươi rõ là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, muốn chết thì cứ xông lên, đấu thêm một chưởng nữa xem thử!
Đoạn liền hít sâu một hơi không khí, chuẩn bị vung chưởng bổ ra.
Độc Giác Đầu Đà lời đã nói ra, không còn sự lựa chọn nào khác, bèn cố nén thương thế, vận công sẵn sàng ứng phó, quyết định người chết lưu danh.
Bỗng Diêm La Sứ Giả tung mình lướt ra, cười khảy nói :
– Mỗ đang có việc cần, chẳng thể phân thân dẫn đạo âm hồn của hai vị, thôi thì để hai vị sống thêm một thời gian, sau này hẵng đấu tiếp!
Âm Phong đạo nhân và Độc Giác Đầu Đà nghe vậy giật mình, liền tung mình lui ra, cùng quay nhìn về phía Diêu Yến Huy.
Lạt Thủ Hằng Nga tiếc vô cùng, mày liền nhướng lên, châm bước đi về phía Diêu Yến Huy.
Mao Sơn Chân Nhân thấy vậy quát to :
– Lạt Thủ Hằng Nga, ngươi dám tiến thêm bước nữa…
Lạt Thủ Hằng Nga nghe vậy chững bước đưa mắt nhìn, chỉ thấy Mao Sơn Chân Nhân đang giơ tay lên, ra thế sẵn sàng vung chưởng bổ vào Diêu Yến Huy nằm cách y không xa, nụ cười lạnh lùng treo trên khoé môi.
Lạt Thủ Hằng Nga kinh hãi nhủ thầm :
– “Nguy rồi, lão mũi trâu Mao Sơn cách chàng quá gần và lại có chuẩn bị, mình không thể nào kịp đến giải cứu, vậy biết tính sao đây?”
Chỉ thấy nàng giận giữ trừng mắt quát :
– Lão mũi trâu thối tha, có giỏi hãy đến đây so tài với cô nãi nãi, dùng thủ đoạn đê hèn bỉ ổi như vậy, ngay cả tổ tông mười tám đời của ngươi cũng phải xấu hổ.
Mao Sơn Chân Nhân quát to :
– Tiên tỳ thối tha, ngươi dám buông lời xúc phạm đạo gia, đạo gia phải lấy mạng tiểu tử này mới được!
Đoạn liền vung chưởng bổ vào Diêu Yến Huy.
Lạt Thủ Hằng Nga hoảng kinh, vội vung tay ném ra Tuyệt Mệnh thần châm và hối hả quát :
– Mao Sơn ác đạo, ngươi dám!
Đồng thời nàng tung mình lao xuống.
Mao Sơn Chân Nhân thấy Tuyệt Mệnh thần châm bay đến, hoảng kinh thu chưởng tung mình lui xa, thế là chưởng lực suy giảm và mất chuẩn xác, nhưng vẫn trúng vào hai chân Diêu Yến Huy, khiến thân người cứng đơ của chàng quay đi chín mươi độ.
Quần hào thấy Lạt Thủ Hằng Nga lao tới, vội xông tới xuất chưởng ngăn cản, có số lao về phía Diêu Yến Huy.
Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy cả kinh thất sắc, nắm Tuyệt Mệnh thần châm trong tay trái vội vã ném ra, đồng thời tay phải vung mạnh, một luồng Thiếu Âm chân khí xô ra, công vào những kẻ cản đường.
Chỉ nghe một tiếng rú thảm khốc, quần hào kinh hãi đứng cả lại.
Lạt Thủ Hằng Nga mặt lạnh như tiền, đứng cách Diêu Yến Huy khoảng năm bước.
Quần hào có người đứng cách nàng mấy thước, có người ở xa hơn trượng, mặt đầy vẻ phẫn nộ lẫn khiếp sợ.
Một thi thể nằm sõng soài trên mặt đất, người ấy tay cầm thiết phiến, má trái trúng một ngọn Tuyệt Mệnh thần châm, khắp người bầm đen, đã hồn lìa khỏi xác.
Thì ra Thiết Phiến Quỷ Vương cậy mình võ công cao cường, chẳng những không tránh Tuyệt Mệnh thần châm mà còn sấn tới vung phiến đỡ gạt, nào ngờ Tuyệt Mệnh thần châm quá ư kỳ diệu, bị thiết phiến đánh bạt nhưng bay đi không xa thì liền chuyển hướng, chạm nhau trên không rồi bay vòng trở lại.
Thiết Phiến Quỷ Vương nằm mơ cũng chẳng ngờ có vậy, khi phát giác thì đã muộn, chỉ cảm thấy má trái tê dại, biết là không ổn, vội đưa tay toan rút ra, chợt nhớ thần châm kiến huyết phong hầu, liền dừng tay lại, song vì đã cử động, máu chảy ra không ít, y rú lên một tiếng thảm thiết, ngã ra đất chết ngay.
Chỉ nghe mấy tiếng hự đau đớn, đó là do những người bị Thiếu Âm chân khí của Lạt Thủ Hằng Nga chấn lui phát ra.
Lạt Thủ Hằng Nga đưa mắt nhìn thi thể của Thiết Phiến Quỷ Vương, đoạn quét nhìn quần hào, cười lạnh lùng nói :
– Kẻ nào không sợ chết cứ xông lên!
Hai tay nàng cầm đầy Tuyệt Mệnh thần châm, thủ thế sẵn sàng ném ra.
Quần hào tiếp xúc với ánh mắt sắc lạnh của nàng, thảy đều bất giác rợn người, không tự chủ được lùi sau một bước.
Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy mỉm cười, cúi xuống bồng Diêu Yến Huy lên định bỏ đi.
Quần Hào trước đó không dám vọng động bởi Tuyệt Mệnh thần châm quá ư lợi hại, giờ thấy Lạt Thủ Hằng Nga định mang Diêu Yến Huy đi, sức lôi cuốn của Bách Hội chân kinh quá mạnh, Lạt Thủ Hằng Nga lại một tay bồng Diêu Yến Huy, chỉ còn lại một tay, quần hào sao thể bỏ qua cơ hội, trong tiếng quát vang, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, ánh thép loang loáng, từ bốn phương tám hướng ập vào Lạt Thủ Hằng Nga.
Lạt Thủ Hằng Nga sớm đã phòng bị, thấy vậy liền thi triển thế Phụng Phi Cửu Thiên” bồng Diêu Yến Huy tung mình lên cao hơn ba trượng, buông tiếng quát vang trên không, tay phải vung ra, Tuyệt Mệnh thần châm với thế Mãn Thiên Hoa Vũ phủ chụp xuống, rồi lại thò tay vào lòng lấy ra một nắm thần châm khác.
Quần hào tấn công không trúng đích, chợt thấy ánh bạc từ trên không phủ chụp xuống, vội tung mình ra xa, tránh khỏi Tuyệt Mệnh thần châm, rồi cũng lấy ám khí ra, vung tay ném Lạt Thủ Hằng Nga đang lơ lửng trên không.
Lạt Thủ Hằng Nga chẳng thể ở lâu trên không, đang từ từ hạ xuống, chợt thấy ám khí từ bốn phía bay lên, vội vận Thiếu Âm chân khí bảo vệ toàn thân và hạ nhanh xuống.
Thế là ám khí của quần hào đa số đều rơi vào khoảng không, chỉ một số ít đến gần người Lạt Thủ Hằng Nga ba tấc thì bị Thiếu Âm chân khí chấn rơi.
Lạt Thủ Hằng Nga chân vừa chạm đất, quần hào lại ùa đến, nàng vội tung mình lui ra sau năm thước, tay phải Tuyệt Mệnh thần châm ném ra.
Chỉ nghe hai tiếng rú thảm, Lạt Thủ Hằng Nga định thần nhìn, chỉ thấy lão đại trong Cùng Lai song hung với Hoàng Sơn Nhất Tẩu đều bị trúng một châm ở cổ tay, toàn thân run rẩy, cắn răng rút binh khí ra, chặt bỏ cánh tay trái, máu tuôn xối xả.
Quần hào thấy vậy thảy đều kinh tâm động phách, tham vọng đối với Bách Hội chân kinh bất giác suy giảm, đứng ngây ra nhìn Lạt Thủ Hằng Nga.
Lạt Thủ Hằng Nga mỉnm cười lạnh lùng nói :
– Các vị hãy lấy đó làm gương…
Chưa kịp dứt lời, chợt cảm thấy hai luồng tiềm lực từ phía sau ập tới, vội lách sang bên tránh, một luồng tiềm lực lướt qua vai, nhưng một luồng trúng vào lưng trái.
Lạt Thủ Hằng Nga bởi không vận Thiếu Âm chân khí hộ thân, liền bị đánh văng ra sau sáu bảy thước, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, Diêu Yến Huy trên tay cũng bị rơi xuống đất.
Lạt Thủ Hằng Nga lẹ làng ngoảnh lại nhìn, vung tay ném Tuyệt Mệnh thần châm ra và giận giữ quát :
– Linh Không ác đạo, Diêm La Sứ Giả, hai ngươi thật là vô sỉ, bổn cô nương mà không cho hai ngươi nếm mùi lợi của Tuyệt Mệnh thần châm, từ nay sẽ đổi tên Lạt Thủ Hằng Nga!
Thì ra Linh Không Chân Nhân và Diêm La Sứ Giả nhân lúc Lạt Thủ Hằng Nga Khinh suất đã lẻn đến sau lưng ám toán, quả nhiên đắc thủ lòng mừng khôn xiết, nghe vậy, Linh Không Chân Nhân cười khằng khặc nói :
– Tuyệt Mệnh thần châm tuy lợi hại, nhưng chẳng làm gì được đạo gia, ngươi thấy mùi một chưởng thế nào?
Đồng thời y nhanh nhẹn lách người sang bên, tránh khỏi Tuyệt Mệnh thần châm.
Lạt Thủ Hằng Nga giận đến mặt tái ngắt, nhưng vì Diêu Yến Huy dưới đất, nàng bắt buộc phải đi đến gần bảo vệ, giận giữ trừng mắt nhìn quần hào.
Hoang Sơn Nhất Tẩu và Cùng Lai Đại Hung bị mất một cánh tay, lòng cực kỳ căm hận, nhưng vì Tuyệt Mệnh thần châm lợi hại, không làm gì được, chỉ đứng từ xa chửi mắng Lạt Thủ Hằng Nga thậm tệ.
Quần hào lẳng lặng đứng yên, lòng hết sức bực tức, với mười mấy cao thủ bậc nhất võ lâm mà không làm gì nổi một Lạt Thủ Hằng Nga chỉ mới xuất đạo giang hồ vỏn vẹn một năm, mặc dù Lạt Thủ Hằng Nga cậy vào ám khí độc môn Tuyệt Mệnh thần châm, nhưng nàng một mình chọi với mười mấy người, lại còn giết được một số, bảo quần hào không tức tối sao được.
Lạt Thủ Hằng Nga bị Linh Không Chân Nhân đánh trúng một chưởng, thương thế rất nặng, nàng cảm thấy trong ngực đau nhói, cơ hồ không đề khí nổi, mắt thấy khó thoát nổi vòng vây của quần hào, lòng hết sức lo lắng, song nhờ lịch duyệt giang hồ, nàng giữ được điềm tĩnh, không để lộ ra ngoài nên chưa bị quần hào nhận ra.
Đôi bên án binh bất động, không khí lại trở nên căng thẳng, Lạt Thủ Hằng Nga không nén được cất bước tiến tới, quần hào liền tức xuất thủ, chưởng kình từ bốn phương tám hướng ập đến.
Lạt Thủ Hằng Nga vội ném Tuyệt Mệnh thần châm ra, nhưng chậm một bước, lại bị trúng một chưởng sau lưng, văng bay ra xa mấy bước, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Trong khi ấy quần hào biết Tuyệt Mệnh thần châm lợi hại, sau khi xuất chưởng liền tức tung mình lui tránh.
Thế là, Diêu Yến Huy càng cách Lạt Thủ Hằng Nga xa hơn, và quần hào cũng đã nhận thấy Lạt Thủ Hằng Nga sắp kiệt lực, nên bắt đầu di chuyển đến gần Diêu Yến Huy.
Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy, vừa định liều mạng lao tới, bỗng tai nghe một giọng trong trẻo nói :
– Cô nương hãy mau rời khỏi, việc ở đây để ta giải quyết cho!
Lạt Thủ Hằng Nga phóng mắt nhìn quanh, chẳng thấy người nói đâu cả, nàng sửng sốt thầm nhủ :
– “Đây chẳng phải tuyệt kỹ thiên lý truyền âm là gì?”
Lòng hết sức mờng rỡ, nhưng nhìn Diêu Yến Huy nằm trên đất, thật chẳng đành lòng bỏ đi, đang do dự thì tiếng nói ấy lại giục, đành cắn răng ném cho Diêu Yến Huy cái nhìn đau xót, quay người tung mình bỏ đi.
Quần hào vốn ngỡ Lạt Thủ Hằng Nga hẳn sẽ liều mình ngăn cản, nên cùng toàn thần giới bị, thấy vậy đều bất giác ngẩn người, ngay trong khoảnh khắc ấy, bỗng thấy bóng trắng nhấp nhoáng, rồi tức khắc biến mất ngay.
Tiếp theo, quần hào kêu lên sửng sốt, thì ra Diêu Yến Huy nằm trên đất đã biến mất, vội phi thân tìm kiếm tứ phía, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng Diêu Yến Huy đâu nữa, bất giác đứng thừ ra nhìn nhau.
* * * * *
Bình minh vừa ló dạng, bầu trời không một gợn mây, trên đường từ Qua Dương đến Thẩm Dương, một thiếu niên anh tuấn lưng đeo Ngân tiêu thư thả bước đi, trông rất chậm chạp, nhưng thật ra nhanh khôn tả.
Thiếu niên này chính là Diêu Yến Huy đã được người cứu khỏi vòng vây quần hào và chữa trị khỏi tẩu hỏa nhập ma.
Diêu Yến Huy lầm lũi bước đi, một mặt nghĩ đến thiếu nữ điều thương cho mình, trông nàng như rất có cảm tình với mình, nhưng lại lạnh lùng như băng sương, đã giục mình mau rời khỏi, nhưng lại có vẻ quyến luyến, thật là khó hiểu.
Mặc dù nàng đối với mình như vậy, nhưng người ta đã chữa trị tẩu hỏa nhập ma cho mình, ơn nghĩa mười mấy hôm săn sóc ấy chẳng thể nào quên được.
Diêu Yến Huy ngẩng lên, bỗng thấy một tuấn mã lao đến nhanh như gió, thoáng chốc đã đến trước mặt, trên lưng là một thiếu nữ tuyệt sắc áo lục và khoác khăn choàng đỏ, theo gió tung bay phất phới.
Diêu Yến Huy thấy thiếu nữ này mặt rất quen, bất giác chững bước đứng lại.
Ngay khi ấy thiếu nữ áo lục cũng đã nhận ra chàng, bật lên một tiếng “ồ” kinh ngạc, đồng thời kéo mạnh dây cương.
Tuấn mã đang phi nhanh, đột nhiên bị kéo lại, con vật cất tiếng hí vang, giơ cao hai chân trước đứng thẳng lên, thiếu nữ trên lưng trong khi ngựa chưa dừng hẳn đã tung mình xuống đất, đưa mắt nhìn Diêu Yến Huy nói :
– Công tử… Công tử…
Diêu Yến Huy thấy thiếu nữ áo lục biết mình, hết sức ngạc nhiên nói :
– Cô nương nói chuyện với tại hạ đó phải không?
Thiếu nữ áo lục nghe như vậy hết sức ấm ức, mắt bỗng rướm lệ, não nùng nói :
– Liều mạng bảo vệ cho người ta chẳng kể, lại còn gây kết vô số cường thù, vậy mà người ta lại không biết mình. Diệp Tiểu Huệ hỡi! Ai bảo ngươi tự chuốc lấy…
Nàng như nói một mình, lại như nói với Diêu Yến Huy.
Nói xong, mắt nàng bỗng rực sát cơ, nhưng liền tức tan biến, rồi ném cho Diêu Yến Huy cái nhìm hậm hực, quay ngươi tung mình lên lưng ngựa.
Diêu Yến Huy nghe thiếu nữ áo lục nói vậy, bất giác lòng rúng động, buột miệng nói :
– Cô nương là Lạt Thủ Hằng Nga ư?
Thiếu nữ áo lục vừa định giục ngựa phóng đi, nghe vậy ngoảnh lại nói :
– Lạt Thủ Hằng Nga thì có gì là không đúng…
Diêu Yến Huy nghe nói đối phương đúng là Lạt Thủ Hằng Nga, bất giác xấu hổ nói :
– Diêu Yến Huy thật đáng chết, lại không biết cô nương là Diệp hiệp nữ, có gì không phải, mong cô nương lượng thứ cho!
Lạ Thủ Hằng Nga cười khảy nói :
– Diệp Tiểu Huệ này chỉ là một nữ đạo lục lâm, nào dám có chuyện không lượng thứ đối với môn hạ vủa Võ Lâm thập tứ kỳ nhân.
Diêu Yến Huy biết mình có lỗi, nghiêm giọng nói :
– Tại hạ thật quá ngu ngốc, lại xem ân nhân cứu mạng như người xa lạ, nếu cô nương thật sự không thể lượng thứ, tại hạ tự chịu tội vậy!
Dứt lời liền tay phải đưa lên, dợm bổ xuống đỉnh đầu mình.
Lạt Thủ Hằng Nga thấy vậy cả kinh thất sắc, vội tung mình lướt tới, nắm lấy tay Diêu Yến Huy, dằn dỗi nói :
– Nam nhi đại trương phu động tí là tự sát, thật vô tích sự!
Diêu Yến Huy kích động :
– Nếu không nhờ cô nương liều mạng bảo vệ cho, e lúc này tại hạ đã trở thành một đống xương trắng rồi, chỉ vì lúc đấy tại hạ bị tẩu hỏa nhập ma nên chưa được nhìn rõ diện mạo cô nương, thật hết sức có lỗi…
Lạt Thủ Hằng Nga ngắt lời :
– Thôi được rồi, chớ tâng bốc Diệp Tiểu Huệ này lên cao quá, kẻo rơi xuống chết mất.
Đoạn nhìn chằm chặp vào Diêu Yến Huy hỏi :
– Người đã cứu Diêu công tử là ai vậy?
Duy Yến Huy trầm ngâm :
– Một vị nữ hiệp như cô nương vậy!
Lạt Thủ Hằng Nga lòng thầm rúng động, vội hỏi :
– Nàng ta danh tính gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Diêu Yến Huy cười gượng :
– Đó thì tại hạ không sao trả lời cô nương được.
Lạt Thủ Hằng Nga trừng mắt giận dỗi :
– Không nói thì thôi!
Diêu Yến Huy biết đối phương hiểu lầm, vội giải thích :
– Tại hạ không hề biết nàng ấy danh tánh là gì, làm sao nói với cô nương đây?
Lạt Thủ Hằng Nga ngẩn người, không tin nói :
– Nàng ta đã cứu công tử mà lại không cho công tử biết danh tánh ư?
Diêu Yến Huy cười gượng gật đầu.
– Vậy bao nhiêu tuổi hẳn biết chứ?
– Tại hạ đã nói là như cô nương rồi mà!
– Ý công tử nói là trang lứa với tôi, hay là…
Diêu Yến Huy gật đầu.
– Nàng ấy chẳng những trạc tuổi cô nương, mà còn xinh đẹp cũng như cô nương!
Lạt Thủ Hằng Nga ngước mặt nhìn trời hỏi :
– Công tử đã ở bên nàng ta bao lâu?
– Cả thảy mười ba ngày!
Lạt Thủ Hằng Nga trừng mắt :
– Vậy mà nói là không biết danh tánh nàng ta, chẳng phải nói dối là gì?
Diêu Yến Huy khẽ thở dài :
– Tại hạ tuy có hỏi mấy lần, nhưng nàng ấy đều nói là “Gặp nhau hà tất phải quen nhau” hoặc “Kết giao quý ở chỗ hiểu nhau, hà tất phải biết danh tánh”. Người ta đã nói vậy, tại hạ biết sao hơn?
Lạt Thủ Hằng Nga ngẫm nghĩ một hồi, bỗng hỏi :
– Bây giờ công tử định đi đâu?
Diêu Yến Huy ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu đáp :
– Tại hạ chưa có một mục đích đến nhất định nào cả!
Lạt Thủ Hằng Nga mỉm cười :
– Vậy công tử định đi bừa sao?
– Không phải vậy, tại hạ định hành hiệp trên giang hồ một thời gian!
– Vậy cũng như nhau thôi!
Lạt Thủ Hằng Nga tròn mắt, nói tiếp :
– Này! Ba ngày sau ở hồ Bá Dương có một thịnh hội, có muốn đến xem không?
– Thịnh hội gì vậy?
– Đùng hỏi trước, muốn đi hay không, hãy trả lời đã!
– Đi.
Lạt Thủ Hằng Nga lộ vẻ vui mừng, cười nói :
– Vậy đi ngay bây giờ phải không?
Diêu Yến Huy gật đầu, Lạt Thủ Hằng Nga tung mình lên ngựa, chừa chỗ phía sau nói :
– Lên đi, ngựa này rất rộng, đủ cho hai người ngồi!
Diêu Yến Huy chẳng ngờ Lạt Thủ Hằng Nga lại không tị hiềm nam nữ thế, bối rối nói :
– Cô nương hãy cưỡi một mình, tại hạ tự tin đôi chân có thể theo kịp.
Lạt Thủ Hằng Nga cười :
– Công tử hà tất tâm khẩu bất nhất!
Diêu Yến Huy chẳng ngờ đối phương liến thoáng đến vậy, ngượng ngùng nói :
– Tại hạ… tại hạ là… là vì…
Lạt Thủ Hằng Nga khanh khách cười to :
– Vì sao nào? Không muỗn cưỡi chung ngựa thì thôi, hà tất nói quanh nói co.
– Cô nương…
– Thôi đừng nói nữa, tôi chờ công tử ở phía trước!