Phượng Triêu Hoa cười thần bí nói: “Vậy thì chưa chắc.”
“Huynh có cách để thoát ra rồi sao?” Long Liễm Thần tựa lưng vào vách đá ngước đầu hỏi với vẻ lười biếng.
Phượng Triêu Hoa cũng dựa lưng theo vào tường đá nói: “Có người sẽ đến cứu chúng ta.”
“Ai mà có bản lĩnh tìm được chỗ này hả?”
“Ba tỷ muội của Vương gia.”
Long Liễm Thần hơi ngạc nhiên nhưng chỉ tùy ý cười khẽ, nghiêng đầu chau mày nói: “Nên nhớ người bắt giam chúng ta là cha của các nàng ấy.”
“Ta biết.” Phượng Triêu Hoa cười nói, “Ta còn biết các nàng đều là người thông minh.”
Long Liễm Thần thấy Phượng Triêu Hoa không giống nói đùa, hiểu ngay nếu Phượng Triêu Hoa đã nói như thế nhất định là có căn cứ, không cần nghĩ ngợi quyết định tin tưởng. Về phần nguyên do trong đó là gì không quan trọng.
Long Liễm Thần rầu rĩ cười hỏi, “Huynh nói xem tên Thiếu chủ kia sẽ là ai?”
Không mở bình thì ai mà biết được trong bình có gì chứ! Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu mệt mỏi dịu giọng nói, “Đừng hỏi ta.”
Long Liễm Thần nhíu mày nói: “Huynh có chuyện giấu ta.”
“Ừ, huynh đoán đúng rồi.” Phượng Triêu Hoa rất thẳng thắn trả lời.
“Không thể nói sao?”
“Không thể.”
Lời ít mà ý nhiều.
Long Liễm Thần nhướng nhướng mày nhếch môi nói: “Nếu vậy thì cứ tiếp tục giữ ở trong lòng đi.”
Phượng Triêu Hoa cười khẽ vừa lòng nói, “Huynh có biết ta thích điều gì nhất ở huynh không?”
“Xin rửa tai lắng nghe.” Long Liễm Thần khẽ nghiêng đầu, nheo mắt cười cười hỏi.
“Luôn biết rõ khi nào nên dừng lại.”
Long Liễm Thần bĩu môi suy nghĩ, sau đó đột nhiên hỏi sang chuyện khác: ” Huynh có cảm thấy lạnh không?”
Phượng Triêu Hoa hơi sững sờ lập tức nhìn quanh bốn phía: “Hình như nơi này là hầm băng.” Xem ra, để bảo toàn số quan lương này mà bọn họ đã tốn không ít tâm tư.
“Cho dù không phải là hầm băng nhưng lạnh cũng chẳng kém gì hầm băng.” Long Liễm Thần nói xong di chuyển sang bên cạnh dựa sát vào người Phượng Triêu Hoa.
“Làm gì vậy?” Phượng Triêu Hoa cực kỳ không đồng ý với hành động lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của người nào đó.
“Sưởi ấm.” Long Liễm Thần trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên.
Phượng Triêu Hoa nghe mà hoảng hồn. Y vốn không biết mình là nữ nhi, sao có thể rắp tâm chiếm tiện nghi được chứ?
Phượng Triêu Hoa vuốt vuốt mi tâm. Thời gian gần đây nàng nhận thấy mình thường hay lẫn lộn giữa ‘Phượng Triêu Hoa’ và ‘Phượng thất’, nhất là mỗi khi ở trước mặt người này. Mà ‘Phượng thất’ và ‘Phượng Triêu Hoa’ một người là nam một người là nữ, không hề có dính dáng gì đến nhau, hơn thế trước giờ nàng xử lý mọi chuyện luôn kín đáo.
Nhân lúc tâm tư Phượng Triêu Hoa đang xáo trộn, móng sói của người nào đó đã vươn tới.
Phượng Triêu Hoa theo phản xạ chặn lại cánh tay đang có ý đồ xấu xa kia, đồng thời nhíu mày cảnh cáo ai đó đừng được nước làm tới.
“Huynh không lạnh sao?” Long Liễm Thần nhíu mày hỏi.
“Không….Hắt xì….”
“Còn dám nói không.” Long Liễm Thần bất lực thở dài, vươn tay kéo nàng vào lòng nói: “Thế này có phải đỡ nhiều hơn rồi hay không?”
Phượng Triêu Hoa vì quá bất ngờ mà chỉ biết ngồi đờ người ra, mãi lúc lâu sau mới nhận ra mình đang ở trong tình huống gì mặt lập tức đỏ lựng lên ấp úng nói, “Huynh….Huynh….Buông ta ra.”
Long Liễm Thần nghe vậy chau mày lên, sau đó buộc phải buông tay cười cười nhìn Phượng Triêu Hoa.
Không lâu sau Phượng Triêu Hoa bắt đầu cảm thấy hơi lạnh đang ngấm dần qua lớp y phục, nàng buộc phải dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể để chống lạnh.
“Nếu bây giờ có cái gương ở đây, huynh sẽ thấy sắc mặt mình tệ hại tới mức nào.”
Phượng Triêu Hoa chẳng ừ chẳng hử. Thà kiên cường để bản thân co ro cúm rúm chứ không chịu cho Long Liễm Thần sưởi ấm. Sự thật là nàng rất sợ lạnh, dù là mùa đông ấm áp ở phương nam nàng cũng không thể chịu nổi, lúc nào cũng phải khoác thêm lớp áo choàng thật dày. Ngay lúc này nàng thật sự rất muốn sà vào lòng ai đó biết bao, chẳng có tâm tư gì khác chỉ mong mỏi được sưởi ấm mà thôi. Có điều làm vậy thì thậ quá khó coi, hai tên con trai mà ôm ôm ấp ấp thì không hay cho lắm.
Long Liễm Thần thấy Phượng Triêu Hoa đã bắt đầu run lẩy bẩy, đôi môi tái nhợt khiến thấy mà phải đau lòng. Lần này Long Liễm Thần bất người kia có đồng ý hay không cũng kéo lại ôm luôn vào trong ngực, lẩm bẩm càu nhàu, “Tội gì phải tự làm khổ mình vậy chứ?”
Phượng Triêu Hoa không còn sức phản kháng nữa. Nàng nép vào bờ ngực bền chắc mà ấm áp của Long Liễm Thần, còn đầu thì tựa lên bờ vai vững chãi kiên cố, cơ thể lạnh cứng dần dần cũng được thả lỏng.
Mãi tới giờ phút này Phượng Triêu Hoa mới nhận ra bấy lâu nay mình khao khát muốn có vòng tay ấm áp này đến nhường nào, luôn mong mỏi không biết đến bao giờ mới có người sẽ có một người vì nàng mà che gió che mưa để nàng nương tựa.
Nếu mỗi khi nàng mệt mỏi mà có một chỗ dựa vững chắc như thế này thì thật tốt biết bao….
***
Hơi thở của Phượng Triêu Hoa cũng dần dần ổn định lại.
Long Liễm Thần rũ mắt nhìn người trong lòng đã ngủ thiếp đi mà không nén được cười. Trong tình cảnh này mà còn có thể ngủ được! Y còn ham ngủ hơn cả vị Thái tử phi trong cung kia của hắn….
Hai mắt Long Liễm Thần bỗng trở nên mơ màng. Do dự một lúc cuối cùng cũng vươn tay xoa nhẹ hai hàng lông mày đang nhíu lại, sau đó đến mi tâm rồi tới sống mũi, cuối cùng trượt xuống môi….
Tim Long Liễm Thần bỗng nhói lên rất đau khi tay chạm tới bờ môi mềm mại nhợt nhợt, cái đau ấy lan dần từng chút một như muốn nhắc nhở hắn nên có chừng có mực.
Long Liễm Thần lưu luyến thu tay về thở dài một tiếng, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù đến đờ người ra, trong lòng như đang nung nấu một loại tình cảm không nói thành lời. Nếu y là nữ nhi thì tốt biết bao….
Long Liễm Thần cứ thế ngồi nhìn đắm đuối nhìn người trong lòng, mặc cho muôn vạn tư tưởng hoang đường đang cuộn trào trong đầu hắn.
Không biết qua bao lâu, mãi tới khi trên đầu đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hãi….
“Ngươi….Các ngươi….”
Long Liễm Thần nghe tiếng thét mới sực tỉnh nhận ra không hiểu tại sao mình lại có lòng bất chính với Phượng thất, hơn nữa còn nuối tiếc vì hành động của mình chưa thực hiện được.
Long Liễm Thần ão não khi nhận ra điều này, nhưng sau đó khôi phục lại tinh thần vốn có, hết sức ung dung ngẩng đầu lên để tầm mắt rời xa đôi môi đầy cám dỗ kia.
“Các ngươi….Các ngươi….” Vương đại tiểu thư bị cảnh tượng mình vừa nhìn thấy mà hoảng sợ không thôi. Phượng công tử lại đang tựa vào lòng một người đàn ông? Hơn nữa….Miệng hai người còn đang rất gần….Gần đến nỗi như muốn dính vào nhau….
Long Liễm Thần đương nhiên biết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì cho nên mới càng ảo não nhíu mày, cẩn thận nhẹ nhàng ôm Phượng Triêu Hoa đứng lên chuẩn bị rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Vương đại tiểu thư vẫn chưa hoàn hồn sau trận khiếp sợ vừa rồi làm sao biết được hành động kếp tiếp này của Long Liễm Thần, nóng lòng hỏi, “Phượng công tử làm sao vậy?”
“Nhỏ giọng một chút.” Long Liễm Thần chau mày nói: “Hắn đang ngủ.”
Vương đại tiểu thư nháy nháy mắt, đang ngủ? Vậy chẳng phải chứng tỏ Phượng công tử hoàn toàn không hay biết gì về sự việc này?
Vương đại tiểu thư nghĩ vậy thì cũng liền sáng tỏ thông suốt, mình biết ngay mà, một nhân tầm cỡ như Phượng công tử thì sao có thể có sở thích đoạn tụ được.
Vương đại tiểu thư thở phào một hơi, nhìn Long Liễm Thần với ánh mắt thù hằn vô biên, vừa đưa cả hai ra ngoài vừa nhỏ giọng cảnh cáo, “Không được có tư tưởng sằng bậy với Phượng công tử.”
Long Liễm Thần run run môi chứ không đáp lại.
***
Ba người rời khỏi hầm băng mà không gặp một trở ngại nào.
Có lẽ cảm nhận được sự thay đổi của hoàn cảnh chung quanh Phượng Triêu Hoa mơ màng mở mắt ra, vừa mở mắt thì bất ngờ chiếc cằm đẹp của ai đó bất ngờ đập vào mắt nàng. Giật mình rồi hiểu được đó là ai sau đó lại sửng sốt, đủ loại tâm trạng quấn lấy nàng, cuối cùng khôi phục thần thái bình tĩnh vốn có.
Hơi bất ngờ vì không ai phát hiện ra mình đã tỉnh, vì vậy Phượng Triêu Hoa lại nhắm mắt ngủ tiếp.
***
Đi thêm một lát ba người cũng tới được trước cửa sau Vương phủ.
Vương đại tiểu thư nói: “Đây là cửa sau. Sau khi giao thuốc giải cho ta, ngươi có thể đưa Phượng công tử rời đi.”
Thuốc giải? Đến đây Long Liễm Thần mới choàng hiểu, khó trách người nào đó lại khẳng định nàng ta sẽ đến giúp họ!
Lúc này Phượng Triêu Hoa ‘ưm’ một tiếng sau đó mở mắt nói: “Thả ta xuống đi.”
Long Liễm Thần rất thản nhiên thả Phượng Triêu Hoa xuống như thể chuyện lúng túng xảy ra ở hầm băng chưa từng bị ai nhìn thấy.
Phượng Triêu Hoa ung dung sửa sang lại quần áo hơi nhăn nhúm của mình sau đó nhướng mắt nói, “Đa tạ đại tiểu thư đã ra tay cứu giúp.”
Vương đại tiểu thư liếc mắt nhìn Long Liễm Thần rồi liếc nhìn sang Phượng Triêu Hoa biểu lộ như muốn nói lại thôi.
Phượng Triêu Hoa cho là nàng ta đang nói đến chuyện Vương Bảo Khánh bị trúng độc, vì vậy không đánh đã khai, thẳng thắn nói: “Đúng vậy! Khi lệnh tôn bắt chúng ta để lại vũ khí trước cửa lăng mộ thì ta đã nghi ngờ ông ta đoán được chúng ta là kẻ giả mạo, vì vậy ta đã hạ chút độc lên người ông ta để phòng ngừa rủi ro.”
Vương đại tiểu thư nghe xong lại liếc nhìn Long Liễm Thần thêm lần nữa, cuối cùng quyết định bỏ qua việc vạch trần hành vi xấu xa của kẻ nào đó trong hầm băng, thở dài nói: “Ta đã sớm khuyên cha nên dừng tay nhưng người không nghe.”
“Vì vậy nên cô mới phụ trách chức vụ quân sư phía sau cho ông ta?” Phượng Triêu Hoa hỏi.
“Ta chỉ muốn bảo vệ cha mình.” Vương đại tiểu thư mím mím môi sau đó nói tiếp, “Nói cho cùng thì ông ấy vẫn là cha ta. Nếu ông ấy cứ chấp mê bất ngộ mà rước lấy tai ương, ta cũng chỉ có thể tận hết sức của mình để bảo vệ ông ấy.”
Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu nói, “Ta có thể hiểu cho tâm tình của cô.”
Vương đại tiểu thư ảm đạm cười nói: “Hiểu nhưng không thể tha thứ, đúng không?”
“Lập trường của chúng ta không giống nhau.” Phượng Triêu Hoa chỉ ta vấn đề.
“Cho nên hôm nay từ biệt….”
“Không hẹn gặp lại.” Phượng Triêu Hoa dứt khoát nói.
Vương đại tiểu thư mím môi gật đầu, “Không hẹn ngày gặp lại.” Không hẹn….mới là kết quả tốt nhất. Bởi vì hôm nay tạm biệt biết đâu mai này gặp lại cũng là lúc đối diện nhau trên chiến trường.
Phượng Triêu Hoa đưa thuốc giải cho nàng ta nói: “Bảo trọng.” Nói xong xoay người rời đi.
“Đợi đã.” Vương đại tiểu thư kêu lên.
Phượng Triêu Hoa dừng chân nhưng không quay đầu lại.
“Trước khi tới ta đã xem cho huynh một quẻ.” Vương đại tiểu thư nói: “‘Thiên tượng kiền tam liên, địa hiệu khôn lục đoạn’, là quẻ thiên địa huyền diệu nhất từ xưa tới nay, lành hay dữ….Đều rất khó dò. Trên đường đi công tử phải thật cẩn thận.”
“Đa tạ.” Phượng Triêu Hoa hờ hững bỏ lại hai chữ rồi bước ra khỏi cửa sau.
Long Liễm Thần cũng nhanh chóng bước theo sau.
***
Sau khi ra khỏi của sau Vương phủ cả hai đi tới mọt con đường nhỏ Phượng Triêu Hoa đi chậm lại, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Ba nữ nhi của Vương gia không chỉ thông minh tuyệt đỉnh hơn nữa ai cũng có sở trường riêng. Lão đại am hiểu kỳ môn độn giáp, lão nhị am hiểu cơ quan, lão tam thì tinh thông binh pháp, cả ba hợp lại sẽ rất khó đối phó.”
Long Liễm Thần nhướng mày thở dài nói, “Thảo nào huynh đặc biệt kính trọng với ba người họ như vậy.” Có thể dưỡng dục được ba nữ nhi tài giỏi thế này hẳn kiếp trước Vương Bảo Khánh đã tích không ít công đức.
Phượng Triêu Hoa đang đi bỗng dừng bước nói: “Huynh đoán xem hiện ta đang nghĩ gì?”
Long Liễm Thần nghe vậy nhếch mày nói: “Giống như ta nghĩ.”
Dứt lời hai người đồng thời xoay người thi triển khinh công quay trở lại, trong lòng đồng thời cầu nguyện: Mong rằng vẫn còn kịp!