Vương Bảo Khánh đóng kỹ cửa phòng lại, sau đó xoay người mừng rỡ nói, “Trông mong đã lâu, cuối cùng cũng gặp được ngài rồi!”
Long Liễm Thần nhướng mày ngồi xuống, quyết định bình tĩnh ngồi im để theo dõi biến hóa. Đôi môi mỏng thoáng mím lại, trong đôi mắt đen sâu hút toát lên vẻ bễ nghễ cao ngạo, đây chính là biểu hiện của sự uy nghiêm vốn có của thái tử.
Điều này khiến Phượng Triêu Hoa bỗng nhiên nhận ra y vốn không chỉ có mỗi nét mặt ôn hòa của thường ngày. Chỉ với phong thái khí phách đó cũng đủ khiến người khác phải ngưỡng vọng. Đáng phục hơn là, y biết cách kiềm chế phần cao ngạo của mình, khi cảm thấy nên dừng lại đúng lúc sẽ dừng lại, khi thấy cần phát huy sẽ để mặc nó phát huy tối đa.
Vương Bảo Khánh cũng bị phần khí thế này lấn áp, nhưng không hề cảm thấy lo sợ ngược lại còn rất vui vẻ. Ông ta thầm nghĩ, thiếu chủ quả nhiên cường thế, thật không uổng công mình một lòng trung thành đi theo y nhiều năm qua.
“Ngài tới chuyến này để lấy lương sao?” Vương Bảo Khánh hỏi.
Ông vừa dứt lời, trong lòng hai người Long – Phượng đều trầm xuống. Quan lương quả thật ở chỗ này!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bất ngờ đồng thanh nói, “Lương thảo có an toàn không?”
Rất ăn ý!
Long Liễm Thần vui thích nhìn Phượng Triêu Hoa, nhưng Phượng Triêu Hoa thì cố tình lảng tránh ánh mắt của Long Liễm Thần, mắt vẫn nhìn Vương Bảo Khánh không rời. Dường như đang cố làm ra vẻ trấn định.
Long Liễm Thần thấy vậy thì khoái chí nhếch môi thoáng cười như không cười.
Vương Bảo Khánh nói, “An toàn! Suốt ba năm qua tôi đều thường xuyên tới kiểm tra mỗi ngày, bảo đảm một phần cũng không thiếu.”
Tổ lăng của Vương gia!
Trong đầu của Long Liễm Thần và Phượng Triêu Hoa đều đồng thời hiện lên địa phương này, nhưng không ai lên tiếng hỏi, bởi vì sự việc còn chưa được làm sáng tỏ nên không được phép sơ xuất.
Vương Bảo Khánh bắt đầu lo lắng khi thấy hai người đều im lặng không nói, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Long Liễm Thần lắc nhẹ đầu một cái, suy nghĩ rồi nói: “Dẫn chúng ta đi nghiệm lương trước đã. ”
“Dạ.” Vương Bảo Khánh vừa xoay người đi, sau đó lại bất ngờ quay đầu hỏi: “Ngài muốn động thủ ngay lúc này sao?”
Long Liễm Thần cho là ông ta đang nói tới chuyện qua lương, vì vậy trả lời, “Ừ, thời cơ đã chín mùi rồi.”
“Theo ý kiến của tôi thì chúng ta nên đợi thêm thời gian nữa sẽ tốt hơn.” Vương Bảo Khánh nói.
“Hử? Ngươi nói thử lý do cho ta nghe xem!” Long Liễm Thần nói.
Vương Bảo Khánh: “Ôn dịch hiện đang hoành hành khắp Nam Lăng, tên cẩu hoàng đế chắc chắn sẽ đặc biệt cảnh giác với vùng phía Nam này, nếu chúng ta manh động ắt sẽ bị phát hiện ngay. Theo tôi thấy chúng ta nên tạm thời án binh bất động, chờ thời cơ thích hợp rồi gây hỗn loạn ở Nam Lăng, vừa có thể phân tán sự chú ý của tên cẩu hoàng đế, lại vừa có thể làm lòng dân rối loạn.”
Vương Bảo Khánh nói năng hùng hồn như thể thắng lợi đang ở ngay trước mắt ông ta. Cũng vì nói quá hăng say mà ông ta không hề nhận ra sắc mặt âm trầm của Long Liễm Thần khi nghe tới ba chữ ‘cẩu hoàng đế’. Ông ta hào hứng nói tiếp, “Song song đó chúng ta sẽ âm thầm đánh cướp quan lương của triều đình phân phối để cứu tế, rồi lấy đó để củng cố cho thực lực của chúng ta. Đợi tới khi ôn dịch lan tràn khắp chốn đến tình trạng không thể cứu vãn đươc nữa, khi đó chúng ta sẽ phát động binh biến, lấy cớ vì nước vì dân làm cờ hiệu để lật đổ tên cẩu hoàng đế!”
Phượng Triêu Hoa bị những lời của Vương Bảo Khánh làm cho khiếp sợ, lẽ nào đây mới chính là chân tướng phía sau vụ việc quan lương bị mất trộm và ôn dịch hoành hành ư? Có kẻ muốn tạo phản?
Long Liễm Thần vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, im lặng một hồi mới lên tiếng, “Ta sẽ cân nhắc ý kiến của ngươi.”
Vương Bảo Khánh nghe vậy mừng rỡ nói, “Vậy để tôi dẫn ngài đi nghiệm lương.” Nói xong mở cửa phòng tính đi sau đó đột nhiên nhướng mày đóng của lại nói: “Ngài có thể cho tôi xem lại trâm ngọc của ngài được không?”
Long Liễm Thần chau mày im lặng không đáp.
Vương Bảo Khánh lại nói, “Chuyện là thế này. Người giao lương thảo cho tôi ngày đó có căn dặn, chỉ nhận trâm ngọc chứ không nhận người. Tuy chỉ thoáng nhìn tôi đã nhận ra nó, nhưng vì để phòng hờ có sơ xuất, xác nhận lại một lần vẫn tốt hơn.”
Nghe xong Long Liễm Thần hơi đắn đo. Trâm ngọc là y lấy từ chỗ của thái tử phi, mặc kệ trâm ngọc có đúng là tín vật như lời ông ta nói hay không thì kết quả vẫn khiến người khác không hài lòng.
Phượng Triêu Hoa thấy Long Liễm Thần cứ chần chừ bèn đẩy đẩy cánh tay y nói: “Cứ để Vương đại nhân xem một chút đi.” Nàng cũng rất muốn biết trâm ngọc có phải cái gọi là ‘tín vật’ gì kia hay không.
Long Liễm Thần suy nghĩ rồi đưa trâm ngọc cho Vương Bảo Khánh, đồng thời âm thầm vận khí, chuẩn bị đối phó nếu như bị ông ta phát hiện trâm ngọc kia là giả.
Vương Bảo Khánh lật qua lật lại nhìn tới nhìn lui rồi hài lòng cười nói, “Quả đúng là thật.” Dứt lời hai tay dâng trả lại cây trâm ngọc cho Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần nhận lấy ngọc trâm mà không hiểu trong lòng đang có cảm xúc gì. Trâm ngọc này là của thái tử phi, cũng là tín vật của loạn đảng, như vậy, liệu Phượng tướng có liên quan gì đến chuyện này hay không?
Nếu như nói ‘sóng trào mãnh liệt’ để hình dung tâm trạng của Long Liễm Thần lúc này, thì Phượng Triêu Hoa lại đang bị vây trong trạng thái nước lặng không gợn sóng.
Chân mày Phượng Triêu Hoa xoắn bện vào nhau, cõi lòng thì rối rắm không yên. Bảy cây trâm ngọc giống nhau như đúc, mà bản thân nàng hoàn toàn không hề hay biết gì về âm mưu động trời này, theo tình thế này, thiếu chủ qua lời kể của Vương Bảo Khánh chắc chắn là một trong năm vị nghĩa huynh kia rồi. Dù không phải là chính bản thân bọn họ thì hẳn là những có người quan hệ mật thiết với họ.
Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra chứ? Phượng Triêu Hoa cảm thấy trái tim mình như hóa đá. Bảo nàng tin rằng trong năm vị nghĩa huynh có người muốn tạo phản còn khó hơn việc tin tưởng cha mình sẽ tạo phản.
Ba người mỗi người đang theo đuổi tâm sự riêng của mình thì bên ngoài vang lên tiếng gõ, ‘Cốc, cốc.’
“Lão gia, ngoài cửa có người cầu kiến.”
“Không thấy ta đang bận tiếp đãi khách quý sao? Không gặp!” Vương Bảo Khánh bực dọc đáp.
“Nô tỳ có nói, nhưng người đó nói có hẹn với ngài đi câu cá ạ.”
Vương Bảo Khánh nghe xong đáy mắt liền sáng rực lên, sắc mặt cũng thay đổi ngay lập tức, vẻ khó chịu trước đó cũng biến mất theo, vỗ đầu mình nói: “Xem trí nhớ của tôi này, lại quên có hẹn với hắn.” Than thở rồi quay sang nói với Long Liễm Thần, “Phiền ngài ở đây chờ tôi một lát, tôi đi rồi sẽ quay lại ngay.”
“Đi đi.” Long Liễm Thần cũng cần yên tĩnh một chút.
Đợi Vương Bảo Khánh đi rồi Long Liễm Thần mới lấy trâm ngọc ra, nhìn nó thản nhiên nói, “Đây là cây trâm của thái tử phi ta.”
“Ồ.” Phượng Triêu Hoa chỉ hờ hững đáp một tiếng, tâm tình có phần phức tạp.
“Cũng là tín vật của loạn đảng.” Long Liễm Thần nhếch môi cười nhạt nói: “Là nhi nữ của Thừa tướng, thái tử phi đương triều, mà trong tay lại có tín vật của loạn đảng. Huynh nói xem chuyện này có ly kỳ hay không?”
Phượng Triêu Hoa nghe xong mới hiểu tại sao y lại có vẻ mặt phức tạp kia. Nàng ảo não nhíu mày nói: “Nghe nói Thừa tướng là một đại trung thần.”
Long Liễm Thần gật đầu nói: “Trước kia ta cũng từng nghĩ vậy.”
Trước kia? Quả nhiên y hoài nghi cha mình! Phượng Triêu Hoa không biết nên giải thích thế nào, trận hỗn loạn này tới quá đột ngột, bởi vì bản thân nàng cũng chưa hiểu được ngọn nguồn.
Phượng Triêu Hoa mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm nói: “Trước mắt cứ giải quyết xong chuyện quan lương rồi hãy tính tiếp.”
Long Liễm Thần gật đầu tán thành, cười khổ nói, “Đã bị huynh nói trúng rồi. Quả nhiên có thu hoạch ngoài ý muốn sẽ rướt lấy tai họa.”
“Vẫn tốt hơn là chờ nó bộc phát.” Phượng Triêu Hoa hoàn trả lại lời nói ban đầu của người nào đó.
“Nói cũng phải.” Chẳng hiểu sao, mỗi lần cả hai khiêu khích qua lại thế này y cảm thấy tâm tình mình thoải mái hơn rất nhiều.
Không lâu sau Vương Bảo Khánh quay trở lại, mặt vẫn mang vẻ mặt tươi cười nói, “Bây giờ có thể đi nghiệm lương rồi.”
***
Sau đó ba người đi tới trước Tổ lăng của Vương gia.
Vương Bảo Khánh dừng bước nói: “Mặc dù quan lương ở bên trong, nhưng để tỏ lòng tôn trọng với người quá cố, xin đừng mang theo vũ khí vào.”
Nghe vậy cả hai đều cảm thấy có nguy cơ báo động, nhưng vẫn bình tĩnh thản nhiên giang hai tay, để chứng tỏ mình không mang theo vũ khí.
“Nhuyễn kiếm bên hông và kim châm trong tay áo.” Vương Bảo Khánh mỉm cười chỉ ra nơi vẫn còn cất giấu vũ khí của hai người.
Long Liễm Thần khẽ cười nói: “Nhẫn lực của Vương đại nhân rất tốt.” Dứt lời rất sảng khoái rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra giao cho binh lính canh cửa.
Phượng Triêu Hoa cũng giao ra Thấu Cốt châm, còn đùa cợt nói: “Tin tức của Vương đại nhân thật nhanh nhạy, có hứng thú gia nhập Phi Oanh các không? Lương tháng Tô Tứ công tử trả không ít hơn của triều đình đâu.”
“Phượng công tử đừng nói đùa.” Nói xong, Vương Bảo Khánh dẫn hai người đi vào lăng mộ.
Lăng mộ rất lớn, ngoại trừ ánh sáng hơi tối, cơ quan nhiều hơn một chút, thì phòng ốc cũng không khác bình thường là bao.
Ba người đi thông qua tầng tầng cơ quan, rất nhanh đã đi tới chỗ sâu nhất của lăng mộ, một gian phòng có đầy binh khí.
Đang lúc cả hai chấn động vì kho binh khí cường đại của nơi này thì Vương Bảo Khánh bất ngờ nhấn cơ quan trên vách đá nói: “Quan lương ở phía dưới, các ngươi cứ từ từ kiểm tra.”
Hai người Long – Phượng thấy thế tựa hồ như đều vận khí một lượt để xuất thủ, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
Đất trời xung quanh như sụp đổ, hai người bắt đầu rơi xuống.
Long Liễm Thần một tay bắt được vết nứt trên vách, tay còn lại giữ chặt Phượng Triêu Hoa nói: “Cho ta mượn lực để phi thân lên.”
“Mau buông tay ra, kẻo bị va vào đá.” Phượng Triêu Hoa cao giọng nhắc nhở.
Lời vừa dứt khối đá lớn phía trên cũng nứt ra lao xuống.
Long Liễm Thần lập tức buông tay, hai người vù vù rơi xuống, cùng lúc đó, tảng đá lớn kia cũng bịt luôn cửa động lại.
Mọi thứ dần rơi vào yên tĩnh.
Hai người thở hồng hộc ngồi bệt dưới đất, sau đó nhìn vào mắt nhau cười thật to. Cả hai đều không nghĩ tới có ngày họ sẽ rơi vào tình thế chật vật thế này.
Lúc này ở phía trên văng vọng xuống một tràng cười nhạo, “Xém chút nữa đã bị các người lừa! Nếu không phải khi nãy thiếu chủ đúng lúc phái người tới truyền tin thì ta thật sự đã tin ngươi chính là thiếu chủ rồi đấy. Bởi cây trâm ngọc kia quá giống với cây của thiếu chủ, dường như không có sự khác biệt.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy liền liếc xéo người nào đó, bị lộ tẩy không phải là lỗi của huynh, ai mà ngờ được tên thiếu chủ đáng ghét kia lại phái người tới truyền tin vào đúng lúc này chứ?
Long Liễm Thần bĩu môi tỏ ra vô tội nói: “Oan uổng nhất là ta.” Y vốn không hề có ý muốn giả trang làm kẻ nào, càng không biết người mình cần giả trang là ai, phụ tá gì đó, thiếu chủ gì đó, đều do tên nghịch thần Vương Bảo Khánh kia tự mình phỏng đoán bừa bãi thôi.
“Nói đi thì phải nói lại, thật ra không phải chúng ta cũng không có thu hoạch gì.” Phượng Triêu Hoa hất hất cằm bảo y hãy nhìn sang bên cạnh.
Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn lại, thoáng chút ngỡ ngàng sau đó cười nói: “Không ngờ Vương Bảo Khánh đã nói thật, quả nhiên nơi này đang cất giấu quan lương, tiếng rằng chúng ta không thể mang nó ra ngoài.”
Phượng Triêu Hoa cười thần bí nói: “Vậy thì chưa chắc.”