“Có nghe nói gì chưa, tối hôm qua nha môn bị trộm, Quan Ấn của Huyện thái gia cũng mất.”
“Có thật không? Tên trộm nào lại to gan dám trộm đồ của Huyện thái gia vậy.”
“Dĩ nhiên là thật. Con cả của em vợ của chú họ của bạn của con trai của dì ta là huynh đệ kết bái với người hầu ở nha môn, tin tức này hoàn toàn chính xác.”
“Thật sao! Tên trộm này nhất định đã ăn gan hùm mật báo rồi.”
“Đây là chuyện đáng sợ nhất, nghe nói trước đó đã có nha môn nhiều huyện bị trộm, kẻ trộm trừ trộm Quan Ấn ra thì chẳng lấy gì nữa. Ta cho rằng nhất định là cùng một tên trộm làm.”
“Ấy da, chuyện này có thể lớn lắm.”
“Đương nhiên lớn. Nghe nói triều đình đã bắt đầu để ý chuyện này, phái bộ đầu đệ nhất thiên hạ Trương Viễn ra tay bắt trộm.”
“Trương bộ đầu đã ra tay thì tên trộm kia chết chắc.”
“Cái này chưa chắc. Nghe nói đây là tên trộm tuyệt thế trăm năm khó gặp, lúc này Trương bộ đầu sợ rằng phải phí chút công sức rồi.”
“Chậc chậc, dạo này, làm trộm mà cũng kiêu ngạo thật.”
Hai người nói lớn tiếng như thế, Phượng Triêu Hoa ngồi ở bàn bên cạnh muốn không nghe được cũng khó. Nghe nói Trương Viễn ra tay, không khỏi, nghĩ tới nghề cũ năm xưa.
Đang suy nghĩ, chợt khóe mắt thoáng thấy bóng người rất giống Trương Viễn đang đi vào khách sạn. Nhìn lại lần thứ hai, Phượng Triêu Hoa xác định người đó chính là Trương Viễn. Bốn mắt nhìn nhau, mà hắn cũng đã thấy được nàng.
Trương Viễn không ngờ qua năm năm sẽ gặp được cố nhân ở trấn nhỏ này, kinh ngạc một lúc lâu mới phản ứng lại, chỉ thoáng sững sờ chốc lát rồi nhanh chóng đi tới trước bàn Phượng Triêu Hoa. Hắn dùng chuôi kiếm đè lên cổ nàng, không lạnh không nóng nói, “Ngươi lại dám lộ diện.”
Phượng Triêu Hoa hơi nhíu mày, giơ tay lên đẩy kiếm hắn ra, lạnh nhạt nói, “Lâu rồi không gặp, Trương huynh quá nhiệt tình rồi đấy.”
Trương Viễn mặt lạnh, nói: “Mặc dù Hoàng thượng miễn tội cho Phượng Liêm nhưng tội cướp pháp trường của Thất thiếu Nam Lăng các ngươi vẫn còn.”
Phượng Triêu Hoa hơi nhướn mày, đột nhiên khẽ cười một tiếng, vừa thong thả ung dung cầm bầu rượu lên rót rượu cho mình, vừa nói: “Ta nghe nói Hoàng thượng sửa lại án xử sai cho Phượng Liêm chứ đâu phải đặc xá. Hơn nữa, tân hoàng lên ngôi đại xá thiên hạ, chuyện này hình như cũng nằm trong hàng ngũ đặc xá. Trương đại nhân sao không ngồi xuống uống một chén, một nụ cười xóa hết thù hận, quên những chuyện kia đi.”
Trương Viễn làm Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn từ trước đến giờ cương trực công chính, hắn đã vốn canh cánh trong lòng chuyện đặc xá, lúc này bị nàng nhắc tới, càng thêm giận. Cộng cả ân oán cá nhân với nàng, khiến kiếm trên tay lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Khóe miệng Phượng Triêu Hoa khẽ nhếch, bưng ly rượu lên hớp một ngụm, khen, “Kiếm tốt.”
Trương Viễn vốn tưởng nàng định nói “rượu ngon” cho nên khi chữ “kiếm” lọt vào tai hắn có chút kinh sợ, sau đó là lúng túng khi bị người ta nhìn thấu tâm tư.
“Tên trộm này đã sớm cao chạy xa bay rồi, ngươi tới đây cũng vô dụng. Muốn bắt trộm phải phân tích xem giữa các huyện nha bị trộm có liên hệ gì không, từ đó suy đoán ra mục tiêu kế tiếp của hắn, sau đó ôm cây đợi thỏ.” Phượng Triêu Hoa hào phóng tặng hắn một chút ân tình, tự nguyện đưa ra chút đầu mối.
Biết rõ nàng nói có lý, Trương Viễn vẫn mất tự nhiên hừ lạnh một tiếng, đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống.
Phượng Triêu Hoa cười cười, ra dấu tay với tiểu nhị, nói: “Cho vị công tử này một bình rượu ngon, ta mời khách.”
“Hoàng thượng mặc dù miễn tội của ngươi, thế nhưng không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua cho ngươi.” Trương Viễn lạnh lẽo tỏ rõ lập trường.
Phượng Triêu Hoa khẽ cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu, nói: “Nói ngươi nói không thắng ta, đánh ngươi cũng chưa chắc đánh thắng được ta, cần gì mua dây buộc mình? Chuyện Quan Ấn mất trộm lần này, ta mặc kệ là được. Không đúng, ta về sau sẽ không bao giờ giành công với ngươi nữa.”
Trương Viễn cảm thấy bị vũ nhục, vẻ mặt thay đổi càng thêm âm trầm, “Nếu như ngươi có bản lãnh thì cứ việc giành!”
Phượng Triêu Hoa hếch mày, nói: “Chẳng lẽ ngươi không thấy được rằng ta đang muốn giải hòa cùng ngươi sao? Người ta thường nói: oan gia nên cởi không nên buộc. Ngươi cần gì phải cố chấp như thế?” Nói cố chấp là nể mặt hắn lắm rồi, rõ ràng là một tên đầu gỗ không chịu thông thì có.
Trương Viễn trầm mặc không nói.
Phượng Triêu Hoa cũng lười nói nhiều, dù sao, về sau nàng cùng hắn không trở thành quân thần thì cũng sẽ không bao giờ gặp mặt nữa, có thù hay không cũng thế.
Bỏ lại một đĩnh bạc, Phượng Triêu Hoa rời khỏi khách sạn.
Phượng Triêu Hoa chân trước vừa mới đi Trương Viễn chân sau đã đi ra ngoài. Dĩ nhiên, hắn không đi theo nàng, mà là tới nha môn.
Sau khi rời khỏi huyện nhỏ, Phượng Triêu Hoa liền vội vàng chạy tới huyện kế tiếp, bởi vì nàng đã hẹn gặp với Tô Tứ ở đó. Nhưng vừa ra tới vùng hoang dã ngoài trấn nàng đã cảm thấy không khí bên cạnh không bình thường, gió thổi thảo không lay, rất quỷ dị.
Phượng Triêu Hoa lập tức đề cao cảnh giác, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, khẽ kéo dây cương ghìm ngựa chậm lại. Dần dần, ngựa ngừng lại.
Phượng Triêu Hoa biết bên cạnh mình lúc nào cũng có Hộ Long Sĩ đi theo bảo vệ, cho nên cũng không lo lắng bị phục kích. Cái nàng lo lắng chính là những người này chỉ nhằm vào nàng hay là nhằm vào nàng cùng Ny Ny. Nàng phải biết rõ sự tồn tại của Ny Ny đã bị lộ hay chưa, để có bước tính toán tiếp theo.
Yên lặng theo dõi biến hóa một lúc lâu, Phượng Triêu Hoa cao giọng nói, “Đã đến rồi thì ra mặt đi, trốn trốn tránh tránh lãng phí thời gian của mọi người.”
Vừa dứt lời, cỏ bốn phía bắt đầu lay động, chỉ chớp măt sau đã có mười mấy người mặc đồ đen che mặt hùng hổ hiện thân.
Phượng Triêu Hoa bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn xuống người tới, nhàn nhạt nói, “Ta xuất phát được hai ngày các ngươi mới động thủ, xem ra công tác chuẩn bị rất kĩ càng.”
Người áo đen dẫn đầu kêu lên, “Hãy bớt sàm ngôn đi, để mạng lại!” Vừa nói vừa rút kiếm tấn công Phượng Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Hay cho một kẻ không sợ chết, bản công tử hôm nay sẽ dùng ngươi luyện tay một chút. Năm năm không dùng không biết Thấu Cốt Châm có rỉ sắt hay không.” Lời còn chưa dứt tám tấm Thấu Cốt Châm đã xuất hiện ở giữa các ngón tay, hai tay khoanh trước ngực, mắt sáng như đuốc, khí thế hừng hực.
Một giây sau, tám tấm Thấu Cốt Châm ngưng tụ mười thành nội lực đồng loạt bắn ra, bay về phía người áo đen, sắc bén không gì cản nổi.
Người áo đen không kịp tránh né, tám tấm Thấu Cốt Châm đã găm thẳng từ mi tâm đến hai chân hắn, tám huyệt vị trí mạng đều bị ghim một châm.
Nhàn Hoa Lạc Địa bách phát bách trúng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Giây phút người đó ngã gục xuống đất, dường như trời long đất lở, những tên áo đen khác sợ hãi rối rít lui về phía sau, tay cầm kiếm run lẩy bẩy.
“Xem ra còn chưa có rỉ.” Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt nói, ánh mắt lướt qua đám người áo đen còn lại, mang theo sát khí dày đặc, nói, “Ta không thích giết người, chỉ muốn các ngươi tự nguyện phối hợp, ta có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Người áo đen ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dường như đang thương lượng.
Chỉ cần liếc một cái Phượng Triêu Hoa liền nhìn ra được kẻ ham sống sợ chết trong đó. Khóe miệng nàng hơi cong lên, một dải lụa trắng bỗng từ trong tay áo bay ra, quấn lấy cổ một người trong đó, kéo hắn đến cách ngựa chừng một thước.
“A. . . .” Người nọ liều mạng lấy tay kéo dải lụa, mặt từ đỏ dần dần chuyển thành trắng bệch.
Phượng Triêu Hoa cười nhạt, giọng điệu nhàn nhạt, “Có sẵn lòng hợp tác không?”
Người nọ vừa gật đầu vừa gian nan trả lời: “Có… có… có…”
“Rất tốt.” Phượng Triêu Hoa buông lỏng một chút để cho hắn thở, cao giọng nói, “Long Ngũ, những người khác giao cho ngươi.”
Vừa dứt lời, Hộ Long Sĩ cũng mặc áo đen đồng loạt hiện thân, bất đồng là bọn họ không che mặt.
Mắt thấy đại sự không ổn, những kẻ áo đen còn lại lập tức nhìn nhau một cái, đồng loạt tấn công kẻ bị Phượng Triêu Hoa bắt được, định giết người diệt khẩu.
Phượng Triêu Hoa nhanh chóng dùng sức kéo người kia lên lưng ngựa, sau đó điểm huyệt đạo của hắn, thúc vào bụng ngựa, quát to một tiếng, “Đi!”
Chỉ chốc lát sau, Phượng Triêu Hoa dừng lại trong một khu rừng nhỏ cách đó trăm mét, quăng kẻ mặc đồ đen xuống ngựa, tay trái nắm dải lụa trắng, từ trên cao nhìn xuống “ Là ai phái các ngươi tới?”
“Trần. . . Trần đại nhân.”
Trong lòng Phượng Triêu Hoa nặng nề, hỏi, “Trần đại nhân nào?”
“Trần Trung.”
Không phải Trần gia kia. Phượng Triêu Hoa thở phào một hơi, tiếp tục hỏi, “Hắn phái các ngươi tới ngoại trừ giết ta còn nhiệm vụ gì khác không? Chẳng hạn như, giết những người khác.”
“Không có.”
“Thật không?” Nói xong, Phượng Triêu Hoa khẽ kéo dải lụa trong tay.
“Thật . . Thật” Mặt của người kia trong nháy mắt biến thành máu trắng bệch, con ngươi hơi lồi ra ngoài lên, giống như một giây sau sẽ tắt thở.
Không giống như đang nói láo, xem ra Ny Ny còn chưa bị phát hiện. Phượng Triêu Hoa rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm. Nàng có chút không đành lòng liếc người nọ một cái, sau đó hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm một tiếng “xin lỗi”. Tay chợt dùng sức.
“A. . .” Người nọ tắt thở.
Thu lại dải lụa, Phượng Triêu Hoa than nhẹ một tiếng, giục ngựa vội vã đi.
Rời khỏi giang hồ nhiều năm như vậy, thật sự có chút không quen với cuộc sống gió tanh mưa máu này nữa. Nhưng đã cùng
đường rồi không thể không làm.
Nghĩ vậy, roi ngựa trên tay Phượng Triêu Hoa càng vung mạnh hơn, giống như muốn dùng roi đuổi những cảm giác không thoải mái này đi.
Khi mặt trời lặn, Phượng Triêu Hoa đúng hẹn tới bên ngoài thành trấn hẹn gặp mặt Tô Tứ. Nàng vòng dây cương quanh cổ ngựa, vỗ nhẹ mông ngựa, nói: “Đi nghỉ ngơi một lát, ngày mai sẽ lên đường.”
Giống như đáp lại lời của nàng, con ngựa quay đầu lại nhìn nàng hí dài một tiếng, sau đó chạy đi.
Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười nhìn hướng nó rời đi, sau đó xoay người vào trấn.
Chỉ chốc lát sau, nàng đã tìm được Yên Vũ Lâu. Vừa bước vào nàng lập tức hiểu ra, khó trách lúc trước hỏi đường bị người đi đường nhìn bằng ánh mắt phê phán.
“Ái chà, công tử tuấn tú, lần đầu tiên tới sao.” Một người đàn bà chủ động quyến rũ, nhìn dáng vẻ có lẽ là ma ma ở nơi này.
Phượng Triêu Hoa bẩm sinh ghét phụ nữ trét son quá dầy, nhất là khi người phụ nữ kia còn táy máy tay chân với nàng. Nhưng vì nguyên tắc thân thiết với mọi người, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn nể mặt họ ba phần, mặc dù tâm trạng của nàng bây giờ tương đối không tốt.
“Đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên vào.” Phượng Triêu Hoa vừa nói vừa lặng lẽ tránh bàn tay quấy rối của nàng ta, còn nhét một đĩnh bạc vào trong tay nàng ta, nói: “Ta có hẹn với một vị công tử họ Tô, ma ma có biết hắn đang ở phòng cô nương nào không?”
“Thì ra là bằng hữu của Tô công tử!” Tú bà lập tức rụt bàn tay đang định sàm sỡ lại, quay đầu phân phó nha hoàn bưng trà đưa nước, “Mang vị công tử này đến phòng Xuy Yên.”
“Vâng.”
Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn, Phượng Triêu Hoa đi tới trước phòng Xuy Yên.
“Xuy Yên cô nương, bằng hữu Tô công tử tới.” Nha hoàn gõ cửa nói.
Cạnh một tiếng, cửa mở ra, một cô gái mang đậm mùi vị phong trần xuất hiện trước mặt Phượng Triêu Hoa.
Nha hoàn hơi cúi người với Phượng Triêu Hoa, sau đó lui ra.
“Tiểu Thất, sao giờ muội mới đến, ta sắp không chờ nổi nữa rồi.” Tô Tứ cợt nhả ra đón.
Phượng Triêu Hoa hếch mày, sắc mặt tương đối âm trầm, giọng nói lạnh lẽo, “Ny Ny đâu?”
“Con ở đây.” Phượng Ca Dao vừa ăn bánh ngọt vừa cười ha hả vẫy tay với mẫu thân mình.
Phượng Triêu Hoa đi vào sắc mặt không vì Phượng Ca Dao mà tốt lên, ngược lại càng thêm âm trầm.
Trong lòng Tô Tứ biết đại sự không ổn, vội vàng đuổi đi cô nương kia đi trước khi hình tượng của mình bị hủy, sau đó đóng cửa phòng, lập tức bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, “Cái này không liên quan ta, là con bé muốn tới.”
Phượng Triêu Hoa cầm một miếng trước mặt Phượng Ca Dao lên, ăn thử một miếng. Bỗng chốc, mặt nàng lúc trắng lúc xanh, gầm nhẹ nói, “Huynh lại dám để cho con bé ăn phải thuốc!”
Mặt Tô Tứ lập tức trắng bệch, chỉ muốn đập đầu vào tường tự sát….Hắn sơ ý, lại quên đồ ăn trong thanh lâu lúc nào cũng bỏ xuân dược, hơn nữa không chỉ một loại.
“Mẹ, thuốc gì sao? Là bánh ngọt sao?” Phượng Ca Dao giơ bánh ngọt lên, đôi mắt chớp chớp.
Phượng Triêu Hoa gật đầu, hất bánh ngọt trên tay cô bé đi, láy khăn tay dịu dàng lau vụn bánh bên miệng cô bé, nói: “Về sau đừng ăn linh tinh.”
“Dạ.” Phượng Ca Dao lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ đó của Phượng Triêu Hoa, trong lòng biết mình chọc họa, vì vậy thức thời ngoan ngoãn nghe lời.
“Tiểu…..Tiểu Thất.” Tô Tứ lấy lòng nói, “Muội xem Tiểu Ca Dao không sao mà, tám phần là có kháng tính với xuân dược, thật không hổ là con gái của muội!”
Hắn nói vậy Phượng Triêu Hoa lúc này mới chú ý tới Phượng Ca Dao hình như không bị xuân dược ảnh hưởng, vội vàng bắt mạch cho cô bé. Mạch tượng vững vàng, không hề có dấu hiệu trúng thuốc.
Phượng Triêu Hoa khó hiểu nhíu mày, chẳng lẽ Ny Ny thật sự di truyền thể chất bách độc bất xâm từ mình? Không đúng, bách độc bất xâm là về sau mới có, theo lý không thể di truyền cho cô bé. Chẳng lẽ….”
Phượng Triêu Hoa chợt nhớ lại lần đó cùng Long Liễm Thần ở trong rừng bị Tần Phi Yến bắt, hắn rõ ràng đã xúc với chim độc nhưng không trúng độc. Nếu không phải hắn có thể chất bách độc bất xâm luyện được như nàng, thì nhất định là trời sanh kháng độc. Đúng, nàng nhớ hắn đã từng nói thể chất hắn đặc biệt.
Vậy Ny Ny nhất định là di truyền thể chất của hắn.
Chuyện này khiến tâm tình Phượng Triêu Hoa tốt lên, vẻ mặt mới vừa rồi còn âm trầm trong nháy mắt đã quang đãng. Nàng ôm lấy Ny Ny ngồi xuống, nói với Tô Tứ: “Lần sau không được làm vậy đâu đấy.”
Tô Tứ ngạc nhiên, bỏ qua cho hắn dễ thế sao? Không giống tác phong của nàng tẹo nào.
“Muội muốn tư liệu về Trần Trung, cho huynh mười hai canh giờ, phải chi tiết không được bỏ sót.” Phượng Triêu Hoa nói.
“Không thành vấn đề!” Tô Tứ lần đầu tiên vui lòng miễn phí phục vụ như thế. Hắn cảm thấy không làm chút chuyện cho nàng, nàng sẽ không bỏ qua.