Phượng Hí Đông Cung

Q.4 - Chương 11 - Chương 11

trước
tiếp

Phượng Triêu Hoa kể lại qua loa cho Tô Tứ chuyện trên đường bị ám sát xong liền dẫn Phượng Ca Dao về khách sạn. Chạy hai ngày đường, quả thật nên nghỉ ngơi một đêm.

“Mẹ.” Phượng Ca Dao vuốt vuốt hai cái bím tóc trên đầu, nhìn bóng lưng Phượng Triêu Hoa muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì sao?” Phượng Triêu Hoa vừa trải giường chiếu vừa nhàn nhạt hỏi.

“Không có, không có gì.” Phượng Ca Dao tiếp tục giày vò đuôi sam trên đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Con nhóc này học được nói dối từ khi nào vậy? Phượng Triêu Hoa nhíu mày, không biến sắc, tiếp tục trải giường chiếu.

“Mẹ” Phượng Ca Dao mở miệng lần nữa.

“Hả?”

“Giường khi nào mới trải xong? Con mệt rồi.” Để khẳng định rằng mình nói thật, Phượng Ca Dao giả vờ ngáp một cái.

Phượng Triêu Hoa trải phẳng chăn, sau đó nhấc một góc lên, ngồi ở trên giường nhìn Phượng Ca Dao nói, “Xong rồi.”

Phượng Ca Dao run cầm cập, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt đảo quanh, ngọt ngào nói: “Mẹ, người ta rất nhớ mẹ đấy.”

“Hả? Nhớ mẹ cái gì?” Phượng Triêu Hoa hứng thú hỏi.

“Nhớ. . .nhớ. . .nhớ là nhớ thôi.” Phượng Ca Dao bắt đầu làm nũng.

Phượng Triêu Hoa Thanh hếch mày, dịu dàng nói, “Tới đây.”

Phượng Ca Dao chậm chạp từ trên ghế trượt xuống, sau đó run run rẩy rẩy đi tới.

Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, đưa tay ôm Phượng Ca Dao đặt ở trên đùi, nói: “Mệt thì mau ngủ đi.” Dứt lời, nàng giúp cô bé cởi quần áo và giầy, sau đó nhét cô bé vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ.

Phượng Ca Dao có chút mờ mịt trợn mắt, nói: “Mẹ.”

“Ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.” Phượng Triêu Hoa dém chăn, hôn một cái lên trán cô bé, nói: “Mẹ đi ra ngoài làm chút chuyện, ngoan ngoãn đi ngủ.” Sau đó thả rèm giường xuống, xoay người định đi ra cửa.

“Mẹ!” Phượng Ca Dao vội vàng bò dậy thò đầu ra, vội la lên, “Dẫn con đi cùng đi!”

“Không phải con mệt sao?” Phượng Triêu Hoa biết rõ còn hỏi.

“Con. . .con. . . con. . .” Phượng Ca Dao lập tức chống chế, nói: “Người ta sợ một mẹ ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm mà.”

Phượng Triêu Hoa khẽ cười một tiếng, vừa thay đồ đen vừa từ từ nói, “Mang theo con còn nguy hiểm hơn.”

Phượng Ca Dao bất mãn chu môi, nói: “Con sẽ không quấy rối đâu mà.”

“Đây không phải là vấn đề quấy rối hay không. Ngoan ngoãn đi ngủ đi, mẹ đi một lát sẽ về.” Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

“Mẹ. . .” Phượng Ca Dao u oán như bị bỏ rơi, cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Không phải không nghĩ tới chuyện len lén đi theo, nhưng cô bé biết mình không có cơ hội, không cần

nghĩ cũng không biết ngay cả cửa phòng cô bé cũng không ra nổi đâu. Mẹ yên tâm rời đi, điều này chứng tỏ chung quanh nhất định có người đang “bảo vệ” cô bé.

Ai, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận! Nếu như lúc trước tiếp tục kiên quyết đi theo Tứ bá phụ, bây giờ đã được “hành tẩu giang hồ” rồi! Mà nếu như vừa rồi kể chuyện cho mẹ nghe chuyện chuẩn bị lễ ra mắt cho phụ thân không lấy “quà tặng” rồi! Dù sao, mẹ cũng rất yêu phụ thân! Mà nói đi nói lại, đam mê này cha cũng thật kỳ quái, ai đời lại thích sưu tập Quan Ấn. Tứ bá phụ nói cha rất lợi hại nhưng rốt cuộc là lợi hại đến mức nào? Còn lợi hại hơn Hoàng thượng ư?

Nghĩ đi nghĩ lại, Phượng Ca Dao dần dần tiến vào một đẹp, trong mộng, nàng thành công chúa được sủng ái vô cùng.

Phượng Triêu Hoa rời khỏi khách sạn xong liền trực tiếp chạy tới huyện nha, bên cạnh chỉ dẫn theo mình Long Ngũ, những Hộ Long Sĩ khác đều để lại bảo vệ Phượng Ca Dao. Chăn, ga giường và màn giường đều bôi lên nhiều loại kịch độc, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Nhưng dù như thế, Phượng Triêu Hoa vẫn có chút bất an, thỉnh thoảng lại muốn quay về kiểm tra sự an toàn của con bé.

“Nhóm Hộ Long Sĩ này đều là những người giỏi nhất trong sơn trang, để họ bảo vệ tiểu thư sẽ không có chuyện gì đâu.” Long Ngũ nói.

“Nếu như năm đó không bị phái đi nam Lăng, bọn họ sẽ bảo vệ Hoàng thượng sao?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

Long Ngũ gật đầu, “Đúng vậy. Bọn họ ban đầu được huấn luyện để bảo vệ Hoàng đế, nếu như không phải vì Trang chủ Hộ Long sơn trang chết, bọn họ cũng sẽ không bị Thái tử lúc ấy, bây giờ là Hoàng thượng điều đi.”

Xem ra quả thực không phải những kẻ đơn giản. Phượng Triêu Hoa thoáng yên tâm đôi chút, nhưng vẫn thấp thỏm. Tử sĩ dù lợi hại thế nào cũng không phải người thân.

Chỉ chốc lát sau, Phượng Triêu Hoa ôm theo nỗi lòng thấp thỏm lo lắng, đi tới huyện nha.

Cửa nha môn đóng chặt, tối đen như mực, xem ra kẻ trộm còn chưa tới.

Phượng Triêu Hoa quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhanh chóng phát hiện cái hẻm nhỏ sát cửa chính phía tây là địa điểm tốt nhất để thoát khỏi quan binh.

Phượng Triêu Hoa khẽ cười một tiếng, đề khí nhảy lên, dưới bàn chân nhẹ bẫng, chỉ chớp mắt đã bay đến con hẻm nhỏ.

Long Ngữ vội vàng theo sát phía sau, mặc dù chỉ thoáng động thân chậm một bước, nhưng so ra vẫn chậm hơn nàng vài bước mới đến nơi. Cự ly ngắn như vậy cũng có thể sinh ra khoảng cách lớn chừng ấy, chứng tỏ khinh công của nàng cao đến nhường nào.

Long Ngữ không khỏi có chút tự ti mặc cảm, nếu như quả thật gặp phải kình địch, sợ rằng kẻ cản trở chính là hắn mà không phải nàng. Cô gái như thế này còn cần bảo vệ thì còn ai không cần? Sợ rằng Hoàng thượng phái bọn họ tới cũng không hẳn là vì bảo vệ nàng, mà là để theo dõi tình hình của nàng thì đúng hơn. Nếu không, cũng sẽ không yêu cầu hắn mỗi ngày dùng chim bồ câu truyền “quân tình” về rồi.

“Ngươi coi chừng ở dưới, ta lên trên trông, tối nay cần phải bắt được kẻ trộm.” Nói xong, Phượng Triêu Hoa bay lên nóc nhà.

Tại sao nàng lại khẳng định tên trộm ấy sẽ tới đây? Long Ngũ đang lấy làm lạ, chợt trong nha môn xuất hiện vô số cây đuốc, xem ra kẻ trộm xuất hiện rồi.

Phượng Triêu Hoa ôm ngực, miệng hơi cười nhìn quan binh đang xôn xao cách đó không xa, tự nhủ: ‘Kịch hay lên sàn rồi.”

Cách đó không xa, trong nha môn càng lúc càng ầm ĩ, cây đuốc bắt đầu di động về phía cửa. Sau đó cửa nha môn bị mở ra, một đám quan bình cầm đuốc vọt ra, có người lớn tiếng kêu: “Nhanh, nhanh, hắn chạy sang bên kia rồi.”

Cùng lúc ấy, Phượng Triêu Hoa đang đứng đối diện với một người áo đen trên nóc nhà.

“Các hạ hoàn toàn không bị thương, xem ra thiên la địa võng Trương Đại đầu mục giăng ra thật sự làm cho người ta có hơi thất vọng.” Phượng Triêu Hoa cười nói.

Người áo đen không đáp lời cũng không ra chiêu, chỉ đang nghĩ phương pháp chạy trốn.

Phượng Triêu Hoa nhăn lông mày, phi thân chặn đường hắn, buộc hắn ra tay.

Cứ như vậy, một đánh một tránh, một trốn một đuổi theo, người áo đen mãi không chịu ra chiêu. Điều này làm cho Phượng Triêu Hoa nảy sinh nghi ngờ, đây là người quen, vì vậy nàng bắt đầu nhắm vào mặt hắn, cố gắng xé mặt nạ của hắn.

Lúc này, Trương Viên đã chạy tới, điều này làm cho người áo đen hốt hoảng. Trong lúc bối rối đã rút kiếm chém đứt dải lụa trắng của Phượng Triêu Hoa. Hắn liếc nhìn nàng một cái, sau đó chạy mất.

Long Ngũ thấy thế liền định đuổi theo.

“Không cần đuổi theo.” Phượng Triêu Hoa ngăn Long Ngũ.

Trương Viễn muộn một bước sắc mặt tái xanh: “Ngươi thả hắn!”

Phượng Triêu Hoa liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói, “Bắt trộm là chuyện của quan phủ, ta chỉ là dân chúng tới xem náo nhiệt thôi.” Nói xong, phi thân rời đi.

Trương Viễn tức giận cắn răng, oán hận nhìn bóng lưng Phượng Triêu Hoa một lúc lâu mới rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.