Editor: Xám
Ở trong đại sảnh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mắng to và cả tiếng ném đồ truyền ra từ phòng đọc sách của An Dữ Kình. Người làm nghe thấy âm thanh này, ai cũng dè dặt cẩn thận làm việc của mình. Chú Trần lại nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, trong lòng cũng cầu nguyện cho An Thần Hạo, hi vọng có thể nhìn thấy An Thần Hạo đi ra khỏi phòng đọc sách sớm một chút.
Ước chừng gần một tiếng, cuối cùng An Thần Hạo đã đi ra khỏi phòng đọc sách của An Dữ Kình. Chú Trần lập tức tiến lên, nhìn thấy vết thương trên trán An Thần Hạo, nhíu mày, sau đó vội vàng tiến lên muốn bôi thuốc cho cậu. Có điều, lại bị An Thần Hạo xua tay từ chối.
“Chú Trần, không cần đâu, tôi sẽ tự xử lý, tôi đi ra ngoài trước, tối hôm nay không về.”
Giọng nói của An Thần Hạo nghe có chút mệt mỏi. Chú Trần đau lòng nhìn bóng lưng An Thần Hạo, thở dài một hơi, cuối cùng quay người đi vào phòng đọc sách.
An Dữ Kình trong phòng đọc sách quay lưng về phía cửa phòng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của ông ta. Chú Trần đứng sau lưng ông ta, không mở miệng.
“Muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Giọng nói của An Dữ Kình nghe cũng có chút mệt mỏi. Chú Trần lắc đầu.
“Không có gì muốn nói, tất cả đều là con đường lão gia tự mình chọn, tôi cũng chỉ biết ủng hộ quyết định của lão gia.”
Chú Trần rất cung kính, có điều, An Dữ Kình biết chú Trần càng cung kích, vậy thì có nghĩa là không tán thành chủ ý của ông ta. Song, trong mắt An Dữ Kình đột nhiên phát ra ánh sáng khát máu, sau đó xua tay, bảo chú Trần ra khỏi phòng đọc sách.
Bên này, sau khi An Thần Hạo đi ra khỏi nhà biểu cảm trên mặt lại cực kỳ nhẹ nhõm. Nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng cậu cũng đã được giải phóng.
Thật ra, từ sau ngày xảy ra chuyện ở tập đoàn Thượng Quan, An Thần Hạo đã bất hòa với An Dữ Kình, ngày nào cũng sẽ nghe thấy hai người bọn họ cãi nhau. Mà An Dữ Kình lại càng độc đoán, nửa tháng nay ngày nào ông ta cũng sẽ giới thiệu đối tượng hẹn hò khác nhau cho An Thần Hạo, cuối cùng đã chọn được một tiểu thư nhà quan. Có điều, An Thần Hạo không đồng ý, vì chuyện này mà hai người cũng cãi nhau không ít.
Hôm nay, cuối cùng vì chuyện của Thượng Quan Niên, An Dữ Kình nổi trận lôi đình, mà An Thần Hạo đúng lúc ở trong phòng đọc sách của ông ta, bị ông ta giáo huấn và ra lệnh phải đi ăn cơm với tiểu thư nhà quan kia. Vừa vặn, An Dữ Kình đã bộc phát toàn bộ giận dữ của ông ta lên người An Thần Hạo.
Nhiều ngày như vậy rồi, An Thần Hạo cũng đã hoàn toàn thất vọng với An Dữ Kình, hôm nay cậu đã thật sự cãi nhau với An Dữ Kình. Sau đó, trong cơn tức giận An Dữ Kình còn đập cái gạt tàn trên bàn lên trán cậu.
Một mình An thần Hạo buồn chán đi trên đường, còn thỉnh thoảng đá hòn đá trên mặt đất. Vết thương trên trán vẫn đang chạy máu, cậu cũng không để tâm, chỉ đang nghĩ bây giờ cậu nên đi đâu. Người không có một xu, điện thoại cũng không cầm, đang định nhìn trời thở dài, nhưng vào lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy cô gái tóc dài quần trắng đứng cách cậu ba bước.
Chiếm Nhan cứ yên lặng nhìn An Thần Hạo như vậy, An Thần Hạo cũng bình tĩnh nhìn Chiếm Nhan như thế. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, giống như vừa liếc mắt một cái đã cả vạn năm.
Trong bệnh viện, Hạ Hi, Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn đều đã tới thăm Thượng Quan Niên, có điều, Thượng Quan Niên vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng bác sĩ đã nói bọn họ không cần lo lắng, hẳn là rất nhanh ông sẽ có thể tỉnh lại.
“Hi Hi, hình như đã rất lâu chúng ta không gặp nhau rồi.”
An Dĩ Mạch kéo Hạ Hi. Đúng vậy, từ sau khi Dư Huyên tỉnh lại bọn họ vẫn chưa gặp nhau. Hạ Hi vẫn luôn bề bộn nhiều việc, đầu tiên là tham gia xong một cuộc thi thiết kế thời trang, sau đó lại về nước M một chuyến để giúp đỡ ba mẹ, vừa mới quay về, Toàn Ti Dạ cũng vừa đón Hạ Hi, hai người đã đến thẳng bệnh viện.
“Vất vả cho cậu rồi Dĩ Mạch, mình đã nghe Ti Dạ nói rồi, khoảng thời gian gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Hạ Hi ở trong lòng Toàn Ti Dạ nhìn An Dĩ Mạch mà trên mặt cực kỳ đau lòng. Thật ra, Hạ Hi vẫn luôn cho rằng An Dĩ Mạch cực kỳ may mắn, bởi vì từ nhỏ đã có An Mặc Hàn cưng chiều như vậy, yêu thương như vậy. Chỉ là, Hạ Hi cũng biết An Dĩ Mạch cô đã trải qua rất nhiều đau khổ người ta chưa từng trải qua mới có được hạnh phúc đó. Cho tới nay, cô rất vui mừng khi Dĩ Mạch dũng cảm như vậy. Cô tin rằng, lúc nào sau giông bão cũng sẽ có cầu vồng, cho dù gặp phải điều gì bọn họ đều sẽ ở bên Dĩ Mạch, Dĩ Mạch cô cũng nhất định có thể vượt qua.
“Không sao, đã qua hết rồi.” An Dĩ Mạch lắc đầu. Vất vả, thực ra cũng chỉ là khi mới tiếp nhận tập đoàn Thượng Quan thì có chút vất vả, có điều, may mà có An Mặc Hàn giúp đỡ cô.
An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn, sau đó An Mặc Hàn ôm thật chặt cô vào lòng. Dư Huyên cũng được Chiếm Nam Huyễn ôm chặt vào lòng. Lillian ngồi bên cạnh giường bệnh của Thượng Quan Niên nhìn thấy cảnh tượng này, vui vẻ mỉm cười.
Hạnh phúc của bọn nhỏ cũng chính là kỳ vọng lớn nhất của người làm cha mẹ như các bà. Hiện giờ, Dĩ Mạch đã có hạnh phúc của mình, bà cũng hi vọng Thượng Quan Niên có thể tỉnh lại, sau đó, bọn họ có thể an hưởng tuổi già rồi. Nghĩ đến lời Lãnh Hạ nói trước đây, Lillian nhìn khuôn mặt say ngủ của Thượng Quan Niên mà mỉm cười hạnh phúc, thật ra cũng đúng, đời người không có ai chưa từng đi qua hố sâu, chỉ cần đi qua được cái hố đó, con đường về sau đều là hạnh phúc. Bà đã oán hận hai mươi mấy năm, bây giờ toàn bộ sức lực để hận của bà đã không còn nữa, bà chỉ muốn nắm thật chặt hạnh phúc đã bỏ lỡ hai mươi mấy năm nay của mình.
Ngày hôm sau, chính là cuộc đấu thầu mảnh đất Kinh Đô. Đối với mọi người mà nói dường như ngày này rất quan trọng, bởi vì người cạnh tranh thành công mảnh đất đó sẽ có khả năng là người là lãnh đạo giới kinh doanh mấy chục năm về sau.
An Mặc Hàn nghe thấy bạn bè truyền thông tuôn ra tin tức này, bất đắc dĩ cười cười. Thật ra ban đầu chỉ là một mảnh đất mà thôi, nếu như không có sự tham dự của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch, hoặc là không có sự tham dự của tập đoàn Hạo Thiên, nó thật sự chỉ là một mảnh đất không có gì quan trọng.
Thế nhưng, điểm khác biệt là vì có sự tham dự của tập đoàn quốc tế Mặc Mạch và tập đoàn Hạo Thiên, mảnh đất này được khuếch đại gấp mấy lần, lại trở thành biểu tượng của người dẫn đầu giới kinh doanh tương lai.
Thật ra đám truyền thông nói cũng không sai. Nếu như đến cuối cùng công ty nào có được mảnh đất đó, vậy thì công ty đó sẽ là thủ lĩnh của cả giới kinh doanh suốt hai mươi năm sau. Vậy nên, An Mặc Hàn híp đôi mắt đào hoa ưa nhìn, sau đó ấn một nụ hôn lên trán An Dĩ Mạch vẫn đang ngủ say, cuối cùng rời giường bắt đầu chuẩn bị tham gia đấu thầu.
Sau khi An Mặc Hàn rời giường sắp ăn xong bữa sáng, An Dĩ Mạch mới mơ mơ màng màng đi từ trên lầu xuống, trên người vẫn mặc áo ngủ, đôi mắt mỹ lệ động lòng người vẫn hơi mông lung. Lãnh Hạ đã ra ngoài đi thăm Thượng Quan Niên, vậy nên hiện giờ chỉ có dì Lan và An Mặc Hàn ở nhà.
Dì Lan nhìn thấy An Dĩ Mạch hơi lảo đảo đi từ trên lầu xuống, trong lòng thầm hít một hơi, chỉ sợ cô không cẩn thận một cái sẽ ngã, mãi đến khi cô xuống đến nơi, lúc này dì Lan mới yên tâm đi chuẩn bị bữa sáng cho cô.
“Tại sao không ngủ thêm?”
An Mặc Hàn đặt bánh bao trong tay xuống, lau tay xong mới tiến đến bên cạnh An Dĩ Mạch.
Mắt An Dĩ Mạch vẫn chưa mở hoàn toàn. Sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên cạnh An Dĩ Mạch đã tựa vào, ôm thật chặt eo An Mặc Hàn, sau đó tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, tiếp đó lại nhắm đôi mắt vẫn chưa mở hoàn toàn lại.
An Mặc Hàn nhìn thấy dáng vẻ giống như con mèo nhỏ của An Dĩ Mạch, bất đắc dĩ lắc đầu, có điều, trong nụ cười lại tràn ngập sự cưng chiều, trong lòng cũng đang âm thầm lập lời thề, sau khi chuyện hôm nay qua đi anh nhất định phải khiến Dĩ Mạch mỗi ngày về sau đều không chút lo âu như vậy.
“Ngoan, Dĩ Mạch, ăn bữa sáng đi.”
Thấy dì Lan đã chuẩn bị xong bữa sáng của Dĩ Mạch, An Mặc Hàn nhẹ nhàng lay An Dĩ Mạch.
“Ừm ừm…”
An Dĩ Mạch ở trong lòng An Mặc Hàn lầu bầu một câu, sau đó mới từ từ mở mắt ra, lần này đã mở mắt hoàn toàn.
An Mặc Hàn kéo tay cô sau đó để cô ngồi vào vị trí bên cạnh anh, bày phía trước chính là bữa sáng của cô. An Dĩ Mạch nhìn bữa sáng phong phú, lại nhìn bữa sáng của An Mặc Hàn đã sớm sạch sẽ, sau đó đáng yêu chớp chớp mắt với An Mặc Hàn, xê dịch cái ghế đến gần An Mặc Hàn hơn.
“Anh đút cho em ăn.”
An Dĩ Mạch vừa nói xong An Mặc Hàn hơi ngây người, thật ra là bị biểu hiện của An Dĩ Mạch làm cho kinh ngạc. Phải biết, nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến giờ An Dĩ Mạch chưa từng làm nũng với anh như vậy. Có điều, bây giờ anh đang cực kỳ vui mừng, sau đó vội đút bữa sáng cho Dĩ Mạch.
Hai người một vui vẻ đút, một vui vẻ ăn. Nửa giờ sau, An Mặc Hàn đã kéo An Dĩ Mạch vào phòng ngủ, sau đó tìm quần áo mặc lên cho cô. Từ đầu đến cuối, An Mặc Hàn cứ giống như đang xem An Dĩ Mạch là một đứa bé, trong ánh mắt tràn ngập cưng chiều nồng đậm.
Mà An Dĩ Mạch cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác được An Mặc Hàn cưng chiều, suốt cả quá trình cô cũng cực kỳ hưởng thụ, trong lòng nghĩ nếu như sau này ngày nào cũng như vậy thì thật tốt.
Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“An Mặc Hàn, nếu như sau này ngày nào anh cũng thế này, nhất định sẽ chiều hư em mất.”
Mặc dù An Dĩ Mạch muốn ngày nào cũng thế này, có điều, cô nghĩ nếu như thật sự sau này hôm nào cũng như vậy, cô nhất định sẽ bị An Mặc Hàn chiều chuộng sinh hư.
“Không sao, anh bằng lòng, ai dám có ý kiến?”
Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
An Mặc Hàn nhìn An Dĩ Mạch đã ăn mặc chỉnh tề, sau đó ấn một nụ hôn lên môi cô, hai người đang định ra ngoài, vào lúc này, dì Lan vội vàng hốt hoảng đi tới, hơn nữa biểu cảm trên mặt cực kỳ kích động.
“Thiếu gia, tiểu thư, thiếu gia…”
“Dì Lan, sao vậy?”
Hai người An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch nhìn nhau một cái, sau đó đều nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương. Mãi đến khi dì Lan hốt hoảng vội vàng đi đến trước mặt bọn họ, hít thở sâu mấy hơi, cuối cùng dưới sự chờ đợi của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đã nói ra chuyện vừa mới xảy ra.
“Thiếu gia, tiểu thư, lão gia, lão gia ông ấy cử động rồi…”
“Dì nói gì?”
“Là thật sao dì Lan, có thật không?”
Cả hai người An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn kinh ngạc không thôi, hai người mỗi người kéo một cánh tay của dì Lan, nhìn bà với vẻ tràn đầy hi vọng, hi vọng nghe thấy lời bà vừa nói từ miệng bà lần nữa, để chứng thực bọn họ không nghe lầm.
“Thật, vừa nãy, lão gia đã thật sự cử động rồi…”
Dì Lan nói xong những lời này đang định tiếp tục nói, nhưng phát hiện đâu còn có bóng dáng An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, hai người đã dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phòng An Dữ Triết.