Editor: Xám
Dìu Lillian ngồi xuống, An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt có chút đau buồn của Lillian thì rất khó chịu, từ khi Thượng Quan Niên mất tích đến giờ đã qua nửa tháng rồi, thế nhưng, cho dù người của An Mặc Hàn tìm thế nào cũng không tìm được Thượng Quan Niên.
“Dĩ Mạch, Mặc Hàn, vẫn không có tin tức sao?” Lillian nhìn về phía An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Thật ra, kể từ sau khi Thượng Quan Niên mất tích ngày nào Lillian cũng sẽ đến nhà Thượng Quan, ngày nào cũng sẽ hỏi thăm tin tức của Thượng Quan Niên mấy lần, thế nhưng lần nào cũng sẽ thất vọng.
“Mẹ, vẫn chưa tìm được, có điều, con nghĩ chắc hẳn điều này là tin tốt với chúng ta, ít nhất, có thể khẳng định chú Thượng Quan vẫn còn sống.”
An Mặc Hàn nghĩ đến đây ánh mắt sâu thẳm, người Ti Dạ phái ra ngoài đã tìm nửa tháng cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào, điều này khiến bọn không biết phải làm sao.
“Haiz… Không biết bây giờ ông ấy thế nào rồi?”
Thật ra, nhìn dáng vẻ hiện giờ của Lillian, An Dĩ Mạch đã biết kỳ thực Lillian vẫn còn yêu Thượng Quan Niên, mặc dù trước đây hai người vì hiểu lầm mà chia xa, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến giờ trong lòng bọn họ vẫn chưa từng quên đối phương. Hận cũng được, yêu cũng được, bọn họ đều đã cắm rễ trong lòng nhau.
“Mẹ, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, Mặc Hàn nói đúng, đối với chúng ta mà nói hiện giờ không có tin tức có lẽ là tin tốt, ít nhất chứng minh được ba vẫn còn sống.”
An Dĩ Mạch an ủi Lillian, hiện giờ cô gọi Thượng Quan Niên là ba cũng đã rất thuận tai, ban đầu Lillian cũng rất kinh ngạc khi An Dĩ Mạch thừa nhận Thượng Quan Niên, có điều An Dĩ Mạch biết Lillian rất vui mừng.
Lại nói, bây giờ, cô là con gái ruột của Thượng Quan Niên, là tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Quan, cô phải bảo vệ tất cả mọi thứ của Thượng Quan Niên.
Kỳ thật, tại cuộc họp hôm đó, kết quả đã thay đổi nhờ sự xuất hiện của luật sư Tề. Thượng Quan Niên đã chuyển nhượng 48% cổ phần của mình cho An Dĩ Mạch, từ lúc đó An Dĩ Mạch chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thượng Quan, cô cũng chính là tổng giám đốc danh xứng với thực. Hơn nữa, luật sư Tề cũng đã lấy ra chứng cứ trước đây Thượng Quan Hồng thu mua trái pháp luật cổ phần của tập đoàn Thượng Quan. Sau đó, Thượng Quan Hồng đã bị đuổi ra khỏi tập đoàn Thượng Quan, mà số cổ phần bị Thượng Quan Hồng mua trái pháp luật rồi chuyển đến tay An Dữ Kình cũng bị An Dĩ Mạch thu hồi, mặc dù chỉ có 20%, nhưng An Dĩ Mạch đã rất hài lòng rồi.
An Dĩ Mạch làm tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Quan, đương nhiên cũng bắt đầu nỗ lực hết sức mình để thích ứng với thương trường ăn thịt người này. Thực ra, An Dĩ Mạch cảm thấy cực kỳ may mắn khi có An Mặc Hàn ở bên cạnh chỉ bảo cho cô, mới có thể giúp cô trong vòng nửa tháng đã ổn định được rối loạn nội bộ của tập đoàn Thượng Quan, khiến tập đoàn Thượng Quan vận hành bình thường.
Mà Thượng Quan Hồng, An Dĩ Mạch đã đuổi cô ta ra khỏi tập đoàn Thượng Quan, đồng thời cũng đuổi cô ta ra khỏi nhà Thượng Quan. Thượng Quan Hồng hiện giờ không có nơi nào để đi, An Dĩ Mạch nghe Tô Lạc nói cô ta đã đi tìm mẹ của mình.
Ngày hôm sau khi Thượng Quan Hồng rời khỏi tập đoàn Thượng Quan, cô ta đã đến tìm An Dĩ Mạch. Kỳ thật An Dĩ Mạch chưa hề nói chuyện này cho bất cứ ai. Khi đó Thượng Quan Hồng đến tìm cô là có nghi vấn muốn hỏi cô, Thượng Quan Hồng cũng thật sự biết mình đã bị người khác lợi dụng, có điều An Dĩ Mạch không trả lời gì chỉ bảo cô ta tự mình đi tìm đáp án. An Dĩ Mạch đoán chừng mấy ngày này chắc hẳn Thượng Quan Hồng sẽ lại đến tìm cô.
“Dĩ Mạch, Mặc Hàn, các con đi trước đi, mẹ đợi ở đây.”
Lillian biết hiện giờ An Dĩ Mạch đã tiếp nhận tập đoàn Thượng Quan, cho nên cô nhất định rất bận, bà cũng không thể liên tục bảo Dĩ Mạch bên cạnh bà. Hơn nữa, qua một tháng nữa chính là ngày đính hôn của Dĩ Mạch và Mặc Hàn rồi, bà cũng không thể chỉ lo đau lòng, bà cũng phải đi chuẩn bị. Dĩ Mạch là con gái của bà, bà cũng muốn cho con gái bà những thứ tốt nhất, sau đó nhìn cô đi lấy chồng. FFương nhiên, thật ra điều bà hi vọng nhất cũng là điều An Dĩ Mạch hi vọng nhất, chính là Thượng Quan Niên có vẻ quay về an toàn, có thể đến tham dự lễ đính hôn của bọn họ.
“Vâng, vậy mẹ chăm sóc mình thật tốt, bọn con về công ty trước.”
“Ừ, được, mau đi đi, không cần lo lắng cho mẹ.”
“Vâng, tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt.”
Sau khi chia tay Lillian, An Mặc Hàn bèn lái xe đưa An Dĩ Mạch đến tập đoàn Thượng Quan, hiện giờ An Dĩ Mạch là tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Quan, có rất nhiều chuyện cần cô xử lý.
“Đưa em đến phía trước là được rồi, anh cũng mau về công ty đi, chưa đến hai ngày nữa là đến cuộc đấu thầu mảnh đất trống Kinh Đô kia rồi, anh chuẩn bị kỹ một chút.”
An Dĩ Mạch chỉ vào đầu đường phía trước tập đoàn Thượng Quan mà nói, An Mặc Hàn gật gật đầu. An Dĩ Mạch nói đúng, ngày kia chính là cuộc đấu thầu mảnh đất Kinh Đô, cuộc đấu thầu này tiến hành trên thương trường quốc tế, có rất nhiều công ty dự thi. Có điều, bên có thể cạnh tranh với tập đoàn quốc tế Mặc Mạch chỉ có tập đoàn Hạo Thiên.
Anh cũng cần chuẩn bị tài sản và giá trị địa vị của mình một chút, phải biết cuộc cạnh tranh lần này chỉ có đủ giá trị địa vị mới có thể tham gia.
“Được, em cũng đừng khiến mình mệt mỏi quá, hiện giờ tập đoàn Thượng Quan đã đi vào quỹ đạo, có rất nhiều chuyện giao cho cấp dưới đi làm là được rồi, tan làm anh qua đón em.”
“Ừm, vâng.”
An Mặc Hàn hôn lên trán An Dĩ Mạch một cái, sau đó nhìn An Dĩ Mạch xuống xe đi vào tập đoàn Thượng Quan, bản thân cũng bắt đầu lái xe rời đi, đi đến tập đoàn quốc tế Mặc Mạch.
Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Sau khi An Dĩ Mạch đi vào tập đoàn Thượng Quan nửa tiếng, đã có trợ lý tới nói với cô Thượng Quan Hồng muốn tới tìm cô, An Dĩ Mạch cười, sau đó cho người gọi Thượng Quan Hồng vào.
Hôm nay Thượng Quan Hồng ăn mặc vô cùng giản dị, quần jean và áo trên màu trắng, bên ngoài choàng một cái áo khoác to, hơn nữa, hình như hôm nay cô ta không chăm chút cho mình, không trang điểm, cộng thêm sắc mặt hơi trắng bệch.
Đột nhiên, An Dĩ Mạch cảm thấy Thượng Quan Hồng giống như một người khác, cô không nói gì, bởi vì cô đang chờ Thượng Quan Hồng mở miệng hỏi cô.
“Cô… Có phải đã sớm biết Tô Nguyệt đang lợi dụng tôi?”
Nhận lấy cà phê trợ lý đưa tới, Thượng Quan Hồng ngồi xuống ghế salon đối diện An Dĩ Mạch, hai tay cầm ly, nhìn có chút căng thẳng.
Nhiều ngày như vậy, cô ta thật sự đã nghĩ thông rồi. Cho dù An Dĩ Mạch này không xuất hiện, An Dữ Kình thật sự ngồi lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Thượng Quan, việc ông ta đồng ý cho cô ả 48% cổ phần của ba cũng là điều không thể. Từ đầu đến cuối An Dữ Kình đều lợi dụng cô ta, mà cô ta, còn ngốc nghếch phối hợp với ông ta, ngốc nghếch giúp ông ta moi được từng chút cổ phần của tập đoàn Thượng Quan.
Mà Tô Nguyệt, người chị em thân nhất của cô ta, thì ra lại chỉ là lợi dụng cô ta, từ trước đến giờ không hề xem cô ta là chị em tốt. Từ trước đến nay cô ta chưa từng nghi ngờ cô ấy, thế nhưng, đến cuối cùng, lại là cô ấy lừa gạt cô ả bấy lâu nay.
Từ sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, cô ta đã tách khỏi Tô Lạc, cô ta không gặp Tô Lạc nữa, cũng không còn gặp Tô Nguyệt, hai người bọn họ cứ giống như đã hoàn toàn biến mất.
Đương nhiên, An Dĩ Mạch vẫn không biết chuyện này, bằng không, nếu như Dĩ Mạch biết được chắc hẳn sẽ nghĩ Tô Lạc đã đáp ứng lời đề nghị trước đây của cô, chỉ là anh không hề để cô giúp đỡ.
“Đúng, ngay từ đầu tôi đã biết, bây giờ Thượng Quan Hồng cô biết cũng chưa tính là muộn, ít nhất, hiện giờ tập đoàn Thượng Quan vẫn còn ở trong tay ba.”
An Dĩ Mạch sẽ không thông cảm cho Thượng Quan Hồng, bởi vì toàn bộ kết cục hiện giờ của Thượng Quan Hồng đều là do cô ta tự mình chuốc lấy, cô sẽ không thương xót cô ta. Đương nhiên, nếu như cô ta đã nhận ra sai lầm của mình, nể mặt Thượng Quan Niên, cô sẽ không làm khó cô ta.
“An Dĩ Mạch, tôi thật sự rất ghét cô.”
Thượng Quan Hồng đột nhiên nhìn về phía An Dĩ Mạch, có điều, lúc này, trong ánh mắt của cô ta đã không còn vẻ căm hận và đố kỵ như trước đây, chỉ còn hâm mộ. An Dĩ Mạch nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của cô ta, cười, xem ra Thượng Quan Hồng hiểu chuyện hơn Hàn Ngữ Yên.
“Phải, tôi cũng không thích cô.” An Dĩ Mạch đáp lại một câu, Thượng Quan Hồng ngẩn ra một chút, sau đó cười khổ.
“Ba đang ở trong một biệt thự của nhà Thượng Quan, ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, đây là địa chỉ.”
Sau đó mặc kệ vẻ kinh ngạc của An Dĩ Mạch, cô ta đã cao ngạo rời khỏi tập đoàn Thượng Quan, chờ đến khi An Dĩ Mạch muốn gọi cô ta lại, cô ta đã đi xa.
“An Dĩ Mạch, tạm biệt, cả đời này tôi sẽ không còn có lúc thất bại như vậy nữa, có điều An Dĩ Mạch, tôi sẽ không chúc phúc cho cô, tạm biệt, vĩnh viễn đừng gặp lại.”
Thượng Quan Hồng nói thầm trong lòng, sau đó nhìn kiến trúc vĩ đại của tập đoàn Thượng Quan một lát, cuối cùng đã rời đi. Từ đó về sau, không có ai nhìn thấy Thượng Quan Hồng nữa, ngay cả Đường Uyển cũng đã biến mất khỏi thành phố S. Có điều An Dĩ Mạch biết, ở một góc nào đó trên thế giới, hai người Thượng Quan Hồng và Đường Uyển sống rất tốt.
Cầm địa chỉ Thượng Quan Hồng cho cô, An Dĩ Mạch có chút căng thẳng gọi xe đến đó, bên ngoài có mấy người đứng gác. An Dĩ Mạch tiến vào bọn họ không ngăn cản, xem ra, Thượng Quan Hồng đã dặn dò bọn họ rồi.
An Dĩ Mạch đi vào thì thấy Thượng Quan Niên đang nằm hôn mê trên giường, còn đeo ống thở oxy, hình như bị thương rất nặng.
An Dĩ Mạch đi từng bước đều giống như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, cô chậm rãi đi tới đưa tay nắm lấy bàn tay hơi già nua của Thượng Quan Niên, sau đó nước mắt đã không tự giác mà rơi xuống.
“Dĩ Mạch.”
Lúc này, Toàn Ti Dạ cũng đã dẫn người chạy tới. An Dĩ Mạch đã thông báo cho An Mặc Hàn, có điều biết anh đang bận, An Dĩ Mạch cũng thông báo cho Toàn Ti Dạ để An Mặc Hàn không cần tới đây, cho nên Toàn Ti Dạ đã chạy tới.
“Ti Dạ, anh qua xem thử, xem xem ông ấy thế nào rồi.”
An Dĩ Mạch hơi căng thẳng và sợ hãi, thấy Thượng Quan Niên hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh như vậy, An Dĩ Mạch giống như đã nhìn thấy An Dữ Triết cũng hôn mê bất tỉnh như thế. Cô rất sợ, sợ Thượng Quan Niên và An Dữ Triết đều sẽ nằm hôn mê trên giường. Toàn Ti Dạ tiến lên ôm An Dĩ Mạch an ủi cô, sau đó bảo bác sĩ phía sau anh khám cho Thượng Quan Niên.
Trải qua một lượt kiểm tra, sau khi bác sĩ nói tình hình của Thượng Quan Niên đã ổn định, lúc này An Dĩ Mạch mới yên tâm.
“Dĩ Mạch, tôi đã chuẩn bị xong xe rồi, chúng ta nên đưa chú Thượng Quan đến bệnh viện thôi.”
“Ừ, được.”
Sau đó, Toàn Ti Dạ bèn cùng An Dĩ Mạch đưa Thượng Quan Niên đến bệnh viện, đồng thời, tin tức Thượng Quan Niên mất tích nửa tháng đã được tìm thấy, hơn nữa đã thoát khỏi nguy hiểm cũng lập tức truyền đi, đương nhiên là có người vui có người buồn.
Sau khi nhận được tin, Lillian là người đầu tiên đến bệnh viện. Sau khi nghe được An Dĩ Mạch nói tình hình của Thượng Quan Niên đã ổn định, hơn nữa hai ngày nữa sẽ tỉnh lại, bà mới yên tâm. Có điều, cho dù Dĩ Mạch khuyên bà thế nào bà cũng không chịu đi nghỉ, nhất định nói phải ở đây chăm sóc Thượng Quan Niên, An Dĩ Mạch không lay chuyển được bà, đã đồng ý với bà.
Dĩ nhiên, khi tin tức Thượng Quan Niên an toàn quay về truyền đến tai An Dữ Kình, An Dữ Kình lại nổi trận lôi đình. Mà, An Thần Hạo lại trở thành một người vô tội phải gánh chịu.