Nghiên Dương chỉ đứng một góc lấp ló sau bụi cây gần đó mà nhìn. Cô nhìn thái tử – hắn đang cố gắng tìm kiếm cô.
Lúc này, cô không biết phải như thế nào nữa! Dù hắn ta là người đã giết chết phụ thân của cô, cả gia đình cô…nhưng hắn mới là người duy nhất nguyện lao vào đám lửa đó vì cô.
Cô đang phân vân, suy nghĩ rất nhiều!
Đột nhiên phía sau lưng cô, Hạc Hiên đến và nói:”Môn chủ! Lãng Nghệ đã đi trộm binh phù thành công!”
“Đi về Tân Vinh rồi nói! Ta đi vào ngày rồi quay lại đây cũng được! Báo cho Hạ Tâm, cứ khóc lóc, diễn sâu vào!”
“Vâng!”
Trời cũng đã tối, thái tử tìm và la hét mãi vẫn không thấy bóng dáng của Nghiên Dương đâu. Đám cháy cũng dần tắt đi! Hắn ngồi đó, hắn ngồi ngay dưới đất!
Các tên thái giám và cung nữ đều bất lực cả! Bây giờ có nói gì thì thái tử sẽ không nghe, hơn nữa thái tử sẽ tức giận. Lúc đó, bọn họ cũng khó bảo toàn được tính mạng.
Hạ Tâm vẫn ngồi khóc lóc, công nhận nàng ấy diễn sâu thật:” Huhuhu…tiểu thư….nô tỳ biết ăn nói sao với lão gia…biết ăn nói sao với nhị hoàng tử….huhu….Tiểu thư đợi nô tỳ, nô tỳ sẽ đi chung với tiểu thư….!”