Hoắc Trạch Tích lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên Nhan Tiêu ý thức được, nếu nói thêm vài câu nữa, lúc sau trở về đoán chừng kết quả không được tốt lắm.
Nhưng mà chuyện bác sĩ Hoắc bị gay phi lễ khiến cho cô kinh ngạc cảm thán không thôi, xem ra bác sĩ Hoắc chính là “ thể chất chiêu phi lễ”* trong truyền thuyết, vì thế cô thu lại nụ cười, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh một chút, “Bác sĩ Hoắc……”
*)Thể chất chiêu phi lễ: cơ thể thu hút người khác muốn phi lễ.
Hoắc Trạch Tích đang bị Hoàng Mao lôi kéo nói chuyện, nghe vậy quay qua nhìn cô.
“Em cảm thấy áp lực của em thật lớn……” Nhan Tiêu cố gắng nhịn cười, cố gắng thể hiện vẻ mặt u buồn.
Hoắc Trạch Tích đoán được cô muốn nói cái gì, nhìn về phía khác, không nói gì chớp mắt một cái dời khỏi ánh mắt của cô: “Không phải em đói bụng sao? Vậy nghiêm túc ăn đi.”
“Em không phải là heo, cái gì cũng muốn ăn?” Nhan Tiêu phản đối anh qua loa cho có lệ.
“Ai nha, Hoắc Hoắc cậu đối với em dâu có thể phóng khoáng chút hay không?” Mọt sách đeo khuyên nói.
Hoắc Trạch Tích nhìn về phía một sách, cau mày, dùng ánh mắt không tiếng động hỏi: “Có liên quan đến cậu?”
Mọt sách: “Hoắc Hoắc cậu nhìn gì?”
“Đừng gọi tôi như vậy.”
“Đều đã gọi bao nhiêu năm, vẫn để ý sao?” Mọt sách xua tay tỏ vẻ không sao cả.
Điều này khiến cho Nhan Tiêu cảm thấy rất nghi ngờ, loại tính cách lại thiếu chỉ số thông minh như mọt sách này tại sao lại sống được đến tận bây giờ.
Hoàn toàn là bởi vì bác sĩ Hoắc với nhóm bạn này quá lương thiện rồi.
Nhưng mà hôm nay anh ta khiến mọi người rất vui vẻ, trừ bỏ bác sĩ Hoắc bị mọt sách đóng giả……
Chuyện đêm nay đúng là ngoài ý muốn, nhưng mà Nhan Tiêu cảm thấy rất vui vẻ, có thể từ bạn học của anh mà hiểu anh được thêm một chút, lại cảm thấy gần anh thêm một bước, mặc dù cô không quá hiểu Hoắc Trạch Tích, nhưng mọi thứ rất chân thật, thậm chí rất đáng yêu.
Lúc chia tay, Nhan Tiêu thêm Wetchat của mấy bạn học nữ kia, Hoàng Mao còn hẹn nếu có thời gian thì lần sau lại gặp mặt, đi ra khỏi quán ăn đã là 10 giờ tối.
Bên ngoài từng cơn gió lạnh, nhưng tâm trạng Nhan Tiêu rất tốt, cũng không cảm thấy quá lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hoắc Trạch Tích, nghĩ tới điều gì, có chút buồn cười mà gọi anh: “Hoắc Hoắc……”
“……”
Anh chậm rãi cúi đầu, nhìn cô, không nói gì.
Nhan Tiêu cười đến vẻ mặt sáng lạn, bắt chước mẹ Hoắc: “Hoắc Hoắc anh là nhất.”
“…… Nhan Tiêu đêm nay em có chút không bình thường.”
“Về sau em gọi anh như vậy là sẽ khỏe.”
“Em thử xem.”
Tâm lý Nhan Tiêu không cân bằng: “Người khác đều có thể gọi, dựa vào cái gì mà em không thể?”
“Em chính là không thể.”
Bị câu nói có vẻ bá đạo này chặn lại, trong nháy mắt Nhan Tiêu cảm thấy tức giận, nếu là dựa vào tính tình ngày thường của cô, đều đã cãi lại, nhưng mà chính là anh, Nhan Tiêu vẫn nuốt trở vào.
Nhưng mà càng nghĩ càng tức giận, đi được một lúc, dần dần Nhan Tiêu không nhịn được, miệng không tự giác chu lên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được dáng vẻ tức giận của cô.
Hai người cách nhau một khoảng, Hoắc Trạch Tích cầm tay cô, Nhan Tiêu nắm tay, ngón tay anh đan vào từng ngón tay cô, cầm vững vàng.
Biết cô tức giận, Hoắc Trạch Tích cũng không nói chuyện, chỉ im lặng nắm tay cô đi trên đường.
Lúc sau về nhà, anh mới buông Nhan Tiêu ra, trở tay đóng cửa lại, nói: “Người khác cho rằng em là một con cá nóc.”
Cá nóc……
Cái này lại có thể liên tưởng đến động vật……
Bỗng nhiên Nhan Tiêu nhìn thấy mặt mình trên gương ở cửa, xác thật là dáng vẻ tức giận.
Cô dừng lại trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Em không có tức giận.”
Mới là lạ.
Cô cúi đầu, Hoắc Trạch Tích cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, lại beo nhẹ trên gương mặt cô một cái: “Dáng vẻ này mà còn nói không tức giận?”
Nhan Tiêu bị anh beo tạo thành miệng cá vàng, đang muốn giãy giụa thoát khỏi tay anh, bỗng nhiên anh khom lưng, một cánh tay ôm lấy hai đùi cô, cả người Nhan Tiêu bỗng bị nâng lên.
Nhan Tiêu bị dọa nhảy dựng lên, cho rằng sẽ bị anh khiêng trên vai, anh lại chỉ cứ như vậy ôm cô vào phòng khách, Nhan Tiêu để tay ở bả vai của anh, “Em, em sợ độ cao!”
“Hai ba mét mà đã sợ cao rồi?”
“Anh để em xuống trước đi!”
Khi còn nhỏ Nhan Tiêu thường xuyên bị ba bế lên như vậy, nói cái gì ném xuống lầu để dọa cô, để lại bóng ma tâm lý.
Ôm cô đến gần sofa, lúc sau thả tay để Nhan Tiêu đứng trên ghế sofa, lại ngồi xuống: “Dép em đâu?”
Hoắc Trạch Tích ngồi xuống bên cạnh cô, “Vừa rồi em không có mang.”
“Em đang muốn đi thì bị anh ôm lại đây! Vậy anh giúp em lấy đi!” Nhan Tiêu chỉ ra cửa.
“Anh đã ôm em lại đây lại còn giúp em lấy dép?”Nghe giọng điệu của Hoắc Trạch Tích hiển nhiên có chút không vui, đứng lên chắc là muốn đi rửa tay.
Đây là logic gì vậy? Rõ ràng là anh muốn ôm cô, cô mới không có đi dép được không phải sao?
Nhan Tiêu trừng mắt nhìn bóng dáng của anh, lại hừ cười: “Vậy em cứ ngồi ở đây không xuống đất.”
Không được trả lời, Nhan Tiêu thở hồng hộc mở TV lên, Hoắc Trạch Tích rửa sạch tay rồi lại ngồi lại, thấy Nhan Tiêu giống như mỹ nhân ngư nằm chiếm hai phần ba diện tích ghế.
Anh hơi đẩy chân cô sang một chút: “Ngồi dịch qua chút.”
Nhan Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, lại cố gắng duỗi thẳng chân ra.
Hoắc Trạch Tích: “……”
Anh từ trên cao nhìn xuống Nhan Tiêu, không thể bỏ qua ánh mắt nhìn chăm chú, Nhan Tiêu giả bộ bừng tỉnh, nói: “Thật ngượng ngùng, chân em quá dài.”
Ánh mắt hai người giằng co vài giây, Hoắc Trạch Tích thoải mái nhướng mày, còn mơ hồ lộ ra một chút ý cười.
Phản ứng của anh khiến Nhan Tiêu nghĩ mà thấy sợ, lại vẫn không chịu thua mà thu chân lại, nhưng mà sau một giây, cô liền hối hận.
Hoắc Trạch Tích cầm cổ chân cô, tách hai chân cô ra, từ giữa hai chân cô mà tiến lên.
Lập tức Nhan Tiêu vẫn chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi thấy anh cúi người, gần trong gang tấc, cười cười với cô, sau đó cúi đầu hôn cô.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, đây căn bản không tính hôn môi, bởi vì còn mang theo mãnh liệt và trừng phạt, Nhan Tiêu bị đè nặng giãy giụa không được, ngay từ đầu anh chỉ là hôn nhẹ, sau đó hơi thở nhanh hơn, Nhan Tiêu cảm thấy trên môi hơi đau, cư nhiên bị cắn.
Biến thành quỷ hút máu? Cắn người để làm gì vậy?
Nhan Tiêu muốn đẩy anh, lại bị anh dùng tay ấn lại, dưới tình thế cấp bách cô muốn cắn lại, lại sợ hậu quả thảm hại hơn, giữ vững nguyên tắc “ Quân tử có thể duỗi có thể khuất”, Nhan Tiêu từ bỏ ngay cái ý tưởng nguy hiểm này.
Môi răng ở giữa, hô hấp cũng trở nên mỏng manh, Nhan Tiêu cảm thấy nghẹt thở, anh mới dần dần tách ra, lại không rời khỏi người cô này, nghiêng người, mặt chôn ở bên tai cô.
Nhan Tiêu có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của anh, nghe thấy tiếng hít thở không bình tĩnh của anh, nhợt nhạt quanh quẩn ở bên tai cô……
Bỗng nhiên giống như bị đánh trúng, toàn thân Nhan Tiêu như có dòng điện chạy qua, không thể nói rõ được cảm giác mềm mại lan tỏa khắp lồng ngực, cô không tự giác mà hừ nhẹ một tiếng, đầu hơi nghiêng về bên trái, né tránh tiếng hít thở ở bên tai.
Cảm nhận được động tác của Nhan Tiêu, bỗng nhiên anh nhớ tới cô nói điểm mẫm cảm của cô là ở tai, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, cố ý tới gần nói chuyện ở phía bên phải cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Lần sau còn dám như vậy không?”
Hiện tại đại não của cô đang trong trạng thái trống rỗng, một bên trốn một bên hỏi dám hay không.
Anh tiếp tục: “Cố ý chọc anh.”
Đã quên chuyện vừa rồi, hiện tại Nhan Tiêu chỉ nghĩ nhanh nhanh thoát khỏi loại tra tấn này, lại lắc đầu: “Không dám……”
Anh cúi đầu, cắn nhẹ vành tai Nhan Tiêu, giọng nói rất nhẹ rất thấp, không che dấu vẻ cưng chiều: “Vậy có ngoan hay không?”
Nhan Tiêu cảm thấy bản thân thật sự xong rồi……
Đã cảm thấy thoải mái, lại cảm thấy đây là tra tấn, Hoắc Trạch Tích nuốt hết những ý nghĩ muốn giẫy giụa cuối cùng của cô, Nhan Tiêu mơ hồ bất giác đưa tay lên ôm lấy cổ anh, hôn lên, “Vâng, sẽ ngoan……”
Nói xong, Nhan Tiêu thấy ánh mắt anh trầm xuống, trong ánh mắt có cảm xúc nào đó, hoàn toàn khác biệt với ngày thường, giống như tỉnh táo rất nhanh, lại rõ ràng có một loại nguy hiểm, lập tức cô cảm thấy có chút xa lạ và sợ hãi.
Đầu óc cô rất nhanh tỉnh táo lại, hối hận vừa rồi nói vậy, vực dậy tinh thần khỏi những mớ hỗn độn, theo bản năng mở miệng: “Không được……”
Anh đã vùi đầu ở cổ cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Sẽ không đau……”
“Không phải…… Tóm lại hiện tại không được……” Nhan Tiêu nói lại có chút thẹn thùng, mặt mũi lỗ tai đều đỏ hết lên.
Anh dừng lại động tác, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, nhìn cô: “Vì sao? Không tin anh?”
Nhan Tiêu không thể nói được nguyên nhân, chẳng nhẽ nói là sợ hãi, hay nói là chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Cuối cùng khẽ cắn môi, giọng nói yếu ớt giống như muỗi kêu, nói dối: “Em, thân thích của em tới……”