Ngọt Ẩn

Chương 43 - Thạch Đen Đông Lạnh*〔1〕

trước
tiếp

Sửng sốt chớp mắt một cái, Hoắc Trạch Tích từ từ ngồi dậy, Nhan Tiêu cũng vuốt tóc ngồi dậy, rồi nhìn trộm anh.

Hoắc Trạch Tích ngồi ở sofa, khuỷu tay chống ở đùi, hơi thở dần ổn định lại, không nhìn Nhan Tiêu, một lát sau đứng lên rời khỏi phòng khách.

Trong lòng Nhan Tiêu vẫn cảm thấy sợ hãi, ngẩng đầu nhìn anh đi vào hành lang, lại nhảy xuống sofa đi tìm dép lê, nghĩ thầm đều họa là do dép lê mà ra, nếu là vừa rồi bản thân không làm ầm ĩ mình không đi dép, đâu có thể xảy ra chuyện như vừa rồi.

Lúc anh đi ra, đã thay đổi áo màu xám trắng thành áo sơmi, mới vừa tắm rửa xong, sợi tóc vẫn còn ướt, tùy ý vén về phía sau.

Anh bưng một cốc nước, thần sắc đã khôi phục lại như thường, ánh mắt Nhan Tiêu mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn lén anh, bị anh ngẩng đầu nhìn thấy.

Trong lòng Nhan Tiêu cân nhắc một chút, hỏi: “Cảm giác có tốt không?”

“Cảm giác gì?”

“Chính là…… Em nghe nói, con trai sau việc đó, nếu không có cái kia, sẽ rất khó chịu?” Lúc sau Nhan Tiêu hỏi xong lại nhịn không được đỏ mặt.

Nghe cô nói ” cái kia”, câu nói một nửa ngược lại nghe càng cảm thấy quái dị, còn không bằng nói thẳng.

Hoắc Trạch Tích sờ sờ mũi, khóe miệng nở nụ cười, nhìn cô: “Biết rất nhiều?”

Những lời này không biết biểu đạt có ý gì, Nhan Tiêu cười gượng hai tiếng: “Đây không phải là sinh lý bình thường sao, nhưng mà không còn cách nào khác, thân thích của em……”

Nhan Tiêu đang muốn giải thích, Hoắc Trạch Tích thoáng nghiêm mặt, cắt ngang: “Hiện tại còn nói dối? Kỳ sinh lý của em vừa qua khỏi.”

Cái này, bỗng nhiên Nhan Tiêu nhớ tới mấy ngày hôm trước mình còn oán giận chuyện đau bụng kinh với bác sĩ Hoắc……

Hóa ra anh vẫn nhớ rõ.

Vậy tại sao vừa rồi……

Lúc này trong lòng Nhan Tiêu rất phức tạp.

Nếu Hoắc Trạch Tích biết cô đang nói dối, nhất định là biết rõ chuyện cô không tình nguyện, cho nên không lập tức vạch trần, cũng không muốn miễn cưỡng, nghĩ đến cũng đã đủ rồi tôn trọng cô……

Một bên Nhan Tiêu cảm thấy giống như có chút có lỗi với anh, một bên lại vẫn là cảm thấy lo sợ, cân nhắc một lúc, mở miệng: “Rất xin lỗi……”

Sau khi nói xong không khí chỉ còn lại sự yên tĩnh, Hoắc Trạch Tích khẽ cau mày, trầm mặc một lúc, mở miệng: “Không cần phải luôn nói xin lỗi với anh.”

“Em…… Không nên nói sao?”

Anh nhìn vào đôi mắt cô, giọng nói từ từ: “Em không có gì phải xin lỗi anh.”

“Vạn nhất về sau có?”

Anh trầm ngâm vài giây, trầm thấp nói: “Ba chữ này cũng không giải quyết được vấn đề gì.”

Khóe miệng Nhan Tiêu mấp máy, “Vậy em sẽ không bao giờ nói nữa.”

Từ sau khi đính chính lại chuyện đó, Nhan Tiêu cũng không có kể lại với nhóm bạn cùng phòng, trước đó dò hỏi, cô cũng không dám nói đang ở nhà bạn trai, bằng không màng nhĩ của cô sẽ không được thanh tịnh.

Lúc đến giờ ăn cơm trưa, Nhan Tiêu không cẩn thận nói lỡ miệng, nói ở trung tâm thành phố rất tiện, kết quả bị Tiểu Giai tóm được vấn đề hỏi: “Chừng nào thì cậu ở trung tâm thành phố?”

“Mình nói nếu, nếu ở tại trung tâm thành phố, nhất định rất tiện.”

Nói xong, Nhan Tiêu rất muốn tán thưởng vì năng lực ứng biến của mình.

“Từ chỗ thực tập cách nhà cậu rất xa, vì sao không ở trường? Lúc cậu không ở đây phòng ngủ của chúng ta rất tịch mịch và lạnh lẽo.” Tráng Tráng cảm thán.

Trong phòng ngủ kỳ thật các em gái rất yêu thương nhau, nghe được lời này trong lòng mềm một chút: “Liền thực tập một tháng thôi, cũng giống như mình về nhà thôi, mình cũng sẽ công tác ở kia không lâu dài, vẫn sẽ trở về.”

Lời này là lời nói thật, nguyên bản cô cũng chỉ là muốn mượn cơ hội rèn luyện một chút, không tưởng được lại lâu như vậy, hơn nữa nói thực tập một tháng, cô cũng chỉ ở nơi đó của Hoắc Trạch Tích một tháng thôi.

Sau đó công việc lu bu, thời gian giống như là bị cắt ngắn, nên phá lệ một ngày trở lên rất ngắn ngủi.

Sau khi thực tập buổi chiều xong, Nhan Tiêu rời khỏi trung tâm vũ đạo cùng với Phùng Thi Dư, hai người nói chuyện phiếm, Phùng Thi Dư nói mấy ngày hôm trước đi Thái Lan một chuyến, lại nghe nói Nhan Tiêu thích ăn sầu riêng, vừa vặn trong nhà mua rất nhiều sầu riêng, nói trở về sẽ mang cho Nhan Tiêu một chút, Nhan Tiêu cũng không từ chối, vừa vặn hôm nay bác sĩ Hoắc không tới đón cô, liền đi theo Phùng Thi Dư về nhà cô ấy.

Ngày thường Phùng Thi Dư ở cùng với chị, chị của cô ấy là bác sĩ, trước kia có ra nước ngoài học tập, gần đây mới về nước, Nhan Tiêu nghĩ thầm tình huống của cô ấy rất giống với bác sĩ Hoắc, nhưng mà chị của cô ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình, thực tập ở bệnh viện.

Chung cư nhà cô ấy không phải không có thang máy, còn bảy lầu, Nhan Tiêu leo cầu thang thở hồng hộc, Phùng Thi Dư đi ở phía trước kéo cô: “Chưa rèn luyện như vậy bao giờ?”

“Ngày thường ký túc xá chỉ ở lầu hai, nơi ở cũng là đi thang máy, chưa thử qua leo cầu thang nhiều như vậu.” Nhan Tiêu nói ghé vào lan can, “Không được, dừng lại một chút!”

Phùng Thi Dư cười nhìn cô, Nhan Tiêu nhịn không được hỏi: “Chị cậu ở nhà sao?”

“Không biết, chị ấy cũng không thích ngốc ở nhà, ngày thường không có việc gì cũng hẹn bạn đi ra ngoài ăn cơm.”

Nhan Tiêu bắt lấy lan can đi từng bước một lên trên, vừa nói chuyện phiếm: “Một người không thấy chán sao?”

“Không biết, đại khái nghĩ ra đi tìm bạn trai.”

Nhan Tiêu cười hỏi: “Vậy tại sao cậu không tìm?”

Phùng Thi Dư cúi đầu cười cười: “Xem duyên phận đi.”

Rốt cuộc cũng đến cửa nhà cô ấy, Phùng Thi Dư cầm chìa khóa mở cửa, Nhan Tiêu chống tay ở vách tường thở dốc.

Lúc sau mở cửa, Nhan Tiêu thoáng sửng sốt một chút, bởi vì bên trong rất gọn gàng sạch sẽ, phần lớn là màu sắc nhạt, sàn nhà bằng gỗ cơ hồ không nhiễm một hạt bụi.

Nhan Tiêu kinh ngạc cảm thán một tiếng, lại nghĩ tới chuyện chị của cô ấy là bác sĩ, nhịn không được hỏi: “Ngày thường có phải chị cậu rất hay quét phòng hay không?”

Phùng Thi Dư nhướng mày:” Tại sao cậu biết?”

Thật sự đoán đúng rồi……

Nhan Tiêu nhịn không được cảm thán: “Bác sĩ luôn thích sạch sẽ không phải sao?”

Cảm giác Hoắc Trạch Tích cũng là loại này, cảm giác mỗi ngày anh phải rửa tay một trăm mười tám lần, một lúc về đến nhà là thay quần áo……

Hôm nay chị của cô ấy không ở nhà, Nhan Tiêu cũng tính toán không ở lâu, Phùng Thi Dư cầm tới một hộp sầu riêng, Nhan Tiêu đang định hàn huyên hai câu rồi rời đi, bỗng nhiên lại bị Phùng Thi Dư gọi lại: “Nhan Tiêu, cánh tay cậu tại sao lại chảy máu?”

Cánh tay cô bị thương ngoài da có một chút, Nhan Tiêu nhớ tới đại khái là vừa này leo cầu thang bị cọ vào, chỉ là trầy da chảy máu một chút, cũng không để bụng: “Không sao, mình về nhà dán băng cá nhân là xong.”

“Cậu từ từ!” Phùng Thi Dư nói rồi lại chạy về phòng, cầm một hộp thuốc đi ra, lấy ra một cái băng cá nhân, “Nhân lúc vết thương còn chưa có kết vẩy thì phải xử lý tốt, bằng không sẽ uốn ván.”

Nhan Tiêu ngồi ở trên sô pha, Phùng Thi Dư dùng bông tăm chấm vào cồn rồi chấm vào miệng vết thương của cô, dáng vẻ rất chuyên chuyên tâm.

“Tại sao cậu lại ôn nhu dịu dàng như vậy? Mình rất muốn cưới cậu!” Nhan Tiêu nhịn không được cười nói.

Phùng Thi Dư không nói chuyện, cười cười tiếp tục dán băng cá nhân cho cô.

Nhan Tiêu chú ý tới hộp thuốc của cô ấy, bên trong hộp thuốc giống y hộp thuốc ở nhà

Hoắc Trạch Tích, vốn dĩ không có gì đáng giá tò mò, nhưng là ở nơi nào đó trong lòng lại có chút nghi hoặc, đều là thuốc, hầu như là thuốc dạ dày.

Bởi vì bị đau ở trong sẽ không thấy, ấn tượng của Nhan Tiêu khắc sâu, cái này cư nhiên ở nhà cô ấy cũng có, nhịn không được hỏi: “Loại thuốc này rất tốt?”

“Hộp thuốc này là của chị mình, trước kia chị ấy bị đau dạ dày, lúc ở nước ngoài lại không quen ăn đồ bên đó, thường xuyên đau dạ dày, cho nên phòng cái này.” Phùng Thi Dư giải thích.

Nhan Tiêu lên tiếng, “Quan hệ của cậu với chị cậu rất tốt?”

“Đúng vậy, từ nhỏ chúng mình đã ở cùng nhau, đều là bà ngoại nuôi lớn, đặc biệt chị của mình rất ganh đua, khi còn nhỏ mẹ và ba chị ấy ly hôn, không ai quản chị ấy, nhưng mà thành tích của chị ấy vẫn luôn đứng đầu, được cử đi nước ngoài học tập…… Lớn lên cũng rất xinh đẹp.”

Nghe Phùng Thi Dư nói như vậy, nhìn ra được cô ấy rất thích người chị này, nhưng mà câu cuối cùng khiến Nhan Tiêu cảm thấy hứng thú, bát quái hỏi:” Xinh đẹp hơn so với cậu?”

“Đẹp hơn so với mình.”

Nhan Tiêu vốn dĩ muốn ca ngợi Phùng Thi Dư một chút, không thể tưởng được cô ấy vẫn luôn khen chị mình, Nhan Tiêu rốt cuộc nhịn không được tò mò: “Mình muốn nhìn một chút.”

Phùng Thi Dư đi lấy điện thoại cho Nhan Tiêu xem, tuy rằng trong lòng mong muốn đánh giá rất cao, nhưng mà lúc nhìn thấy ảnh vẫn kinh ngạc một chút, là lúc tùy ý cười rộ lên, khí chất rất sạch sẽ, cho người ta cảm giác có điểm giống diễn viên Nhật Bản.

“Có phải xinh đẹp hơn tiểu hoa đán trong TV không?” Phùng Thi Dư không dừng lại việc quá khích.

Nhan Tiêu cười: “Đây quả thực là hình mẫu cho các em gái.”

Lại nhìn vài lần, Nhan Tiêu nhịn không được nói: “Kỳ thật cậu lớn lên nhìn rất giống chị cậu, đặc biệt là đôi mắt, cười rộ lên liền tạo thành một đường nhỏ.”

“Đây là cậu khen mình hay mắng mình?”

“Đương nhiên là khen cậu, một đường nhỏ trông rất đáng yêu!” Nhan Tiêu nói cười đôi mắt cũng tạo thành một đường nhỏ, Phùng Thi Dư đi véo cô, Nhan Tiêu cười đứng lên: “Mình phải về rồi, nếu không trở về nhà là trời sẽ tối.”

Lúc sau xuống lầu, Nhan Tiêu chuẩn bị ngồi xe điện ngầm về nhà, trên đường nhận được tin nhắn Wetchat của Phùng Thi Dư:

Đâu có tạo thành đường nhỏ?

Ảnh là mình chụp chung với chị mình, nhưng mà hai người đều khoa trương mở to mắt tạo thành p.

Nhan Tiêu bị câu trả lời của cô ấy khiến cho buồn cười, rồi xem ảnh kia giống đồ bảo tồn, lại đăng lên bạn bè, viết một câu:

Bạn bè ở nước ngoài thật mỹ lệ [ cười khóc ]

Ngồi ở tàu điện ngầm, cô lại nhận được điện thoại của Hoắc Trạch Tích, hỏi cô không về nhà mà đi chỗ nào vậy, Nhan Tiêu nói đang đợi tàu điện ngầm, lại một năm một mười nói hành tung hôm nay cho anh, anh dặn dò vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Hoàn toàn đối đãi với cô như một đứa trẻ……

Nhan Tiêu nhớ rõ trước kia lúc ở nhà, ba mẹ cô cũng sẽ không lo lắng nhiều như vậy.

Đang chuẩn bị muốn bỏ điện thoại xuống, bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên, là Hoắc Bình Quả gọi tới.

Nơi này có chút khó, đặc biệt đây không phải là nơi nhận điện thoại, Nhan Tiêu hung hăng tắt đi trước, đang chuẩn bị đi lên tàu điện ngầm, không nghĩ tới điện thoại lại vang lên lần nữa, vẫn là cô ấy.

Xem ra là có việc gì gấp.

Nhan Tiêu rối ren nghe điện thoại, vừa nói vừa cúi thấp xuống: “Chị đang ở trạm xe điện ngầm, nơi này có chút không tốt……”

Cô còn chưa nói xong, Hoắc Bình Quả vội vàng cắt ngang: “Chị mau xóa trạng thái kia của chị đi……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.