Đường Mộ Bạch đúng là chẳng làm gì cả.
Khoảng cách của anh ta và Kiều Nhân vẫn nằm trong phạm vi an toàn, cách mấy chục centimet, ngay cả hô hấp cũng không hề trong cùng một không gian.
Nhưng lúc này Kỷ Hàn Thanh đang đứng phía dưới, góc độ khác nên nhìn thế vào cũng vẫn cảm thấy khoảng cách của hai người này quá gần rồi. Anh cau mày, dừng bước ở đó vài giây rồi mới từng nhịp từng nhịp đi lên cầu thang.
Đường Mộ Bạch đã thẳng người lại, hơi nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng cong lên khẽ cười: “Làm quen một chút.”
Xem như là trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Kỷ Hàn Thanh.
Trên người anh ta vẫn đang mặc áo blouse trắng, tay tùy tiện nhét vào trong túi áo, khẽ dựa lưng vào lan can cầu thang ở sau lưng nhìn Kỷ Hàn Thanh, lặp lại câu hỏi lúc nãy vừa hỏi Kiều Nhân một lần: “Thành niên chưa?”
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn cậu ta một cái, ngữ điệu lạnh nhạt: “Phí lời.”
Y tá lúc nãy lại vội vàng chạy tới: “Bác sĩ Đường, buổi chiều có ca phẫu thuật, chủ nhiệm bảo anh mau đến văn phòng ông ấy.”
Tốc độ nói của y tá này hơi nhanh khiến người ta có chút không nghe rõ, nhưng giọng nói vẫn nhỏ nhẹ.
Kiều Nhân quay sang liếc nhìn y tá cực kỳ dịu dàng kia, lúc quay đầu lại mới lần đầu tiên nhìn thấy tướng mạo của vị bác sĩ Đường này một cách rõ ràng.
Tinh tế, đẹp đẽ.
Ngoại trừ bốn chữ này, nhất thời cô không thể tìm ra từ ngữ nào khác để hình dung.
Tướng mạo của Đường Mộ Bạch và Kỷ Hàn Thanh rõ ràng không cùng một loại, lúc anh ta cười khóe miệng cong lên, nhìn vừa dịu dàng vừa có phần ngả ngớn.
Kiều Nhân chăm chú nhìn thêm, người kia cũng không nhìn cô mà đáp lại y tá một tiếng. Vừa muốn đi làm việc thì bị Kỷ Hàn Thanh gọi lại: “Tiểu Bạch?”
Bước chân Đường Mộ Bạch hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, “Khoa xương khớp ở tầng ba, ra thang máy rẽ trái.”
Tầm mắt của anh ta lướt một lượt rơi xuống dưới mắt cá chân của Kiều Nhân thì dừng lại, “Không nên vận động mạnh.”
Kiều Nhân: “…”
Hai tai cô nóng lên, tầm mắt vừa nhìn sang hơi khác, vai đã bị anh giữ lấy xoay người lại. Cả khuôn mặt cô đều vùi vào lồng ngực Kỷ Hàn Thanh, hoàn toàn thoát ra khỏi ánh mắt thâm sâu của Đường Mộ Bạch.
Một giây sau, giọng đàn ông vang lên trên đình đầu: “Ví dụ như?”
Kiều Nhân: “…”
Giả bộ đứng đắn gì chứ.
Đường Mộ Bạch liếc nhìn anh, nói trắng ra: “Vận động trên giường.”
“…”
Khoa xương khớp cách cửa thang máy không xa.
Sau khi đến tầng ba, ra khỏi thang máy đi thêm vài bước là có thể thấy được biển tên trên cửa.
Bởi vì bệnh viện là nơi công cộng, khoảng cách vài bước Kiều Nhân cũng không để Kỷ Hàn Thanh cõng cô. Động tác của cô tuy hơi chậm chạp, nhưng mượn lực trên cánh tay anh một chút cũng có thể bước đi được, Kiều Nhân vừa di chuyển về phía trước vừa ngước mắt nhìn anh hỏi: “Anh đến lúc nào thế?”
Kỷ Hàn Thanh nhíu mày: “Vừa xuống máy bay.”
Không trách lúc cô gọi điện cho anh lại không cách nào liên lạc được.
Kiều Nhân lại hỏi: “Không phải anh đi công tác sao?”
Anh lại nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Kiều Nhân còn muốn tiếp tục hỏi, há miệng còn chưa phát ra âm thanh thì Kỷ Hàn Thanh đã giơ tay gõ cửa phòng bác sĩ.
Bên trong nhanh chóng có người trả lời: “Mời vào.”
Kiều Nhân bĩu môi, mấy vấn đề liên tiếp còn chưa kịp hỏi đành phải nén lại.
Bên trong phòng khám, vì các bộ phận hôm nay đều được điều đi hỗ trợ cho khoa cấp cứu nên lúc này cũng chỉ còn lại một bác sĩ trung niên trực.
Chân Kiều Nhân hiện tại đã không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là cảm thấy không có chút sức lực nào. Bác sĩ bảo cô nâng chân lên nhưng mất nửa ngày mà cô không nhấc lên nổi. Cuối cùng bác sĩ vừa định giúp đỡ thì một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, nhẹ nhàng nắm mắt cá chân của Kiều Nhân đỡ lên.
Bác sĩ vừa nhìn chằm chằm vào mắt cá chân sưng đỏ của cô vừa hỏi: “Sao lại sưng thế này?”
Kiều Nhân nghiêm chỉnh đáp: “Lúc xuống lầu bị trẹo.”
“Ở khu Thiên Kiều đến à?”
Kiều Nhân gật đầu.
Bác sĩ cũng là người quan tâm tới tin tức xã hội, anh ta trực ban cả buổi cũng không được nói chuyện với ai, bỗng dưng tóm được một người biết tình hình: “Bên đó hiện tại thế nào rồi?”
Kiều Nhân lắc đầu, thật sự là cực kì hỗn loạn.
Cô đưa tay ấn huyệt thái dương, “Hơn năm giờ đã xảy ra vụ nổ thứ hai, lửa không có xu hướng giảm bớt.”
Không chỉ không giảm mà ngược lại do có gió nên càng lúc càng cháy mạnh hơn.
Dân cư trong bán kính 2 kilomet từ hiện trường đã bắt đầu được sơ tán, chỉ sợ có thể xảy ra những vụ nổ tiếp theo.
Lúc Kiều Nhân và Lục Hạ rời khỏi hiện trường, tới gần khu dân cư gần đó không bị ảnh hưởng bởi sóng xung (xảy ra trong các vụ nổ) thì thấy một loạt già trẻ gái trai chạy tán loạn ra bên ngoài.
Có người mặc đồ ngủ, chân chỉ đi dép lê trực tiếp quấn chăn chạy ra ngoài.
Kiều Nhân vừa đi vừa phải tránh tránh né né, không cẩn thận liền bị trẹo chân.
Lúc đó cô cảm thấy không đau lắm, đi vài bước cũng không có chuyện gì. Kết quả không ngờ được là bong gân dần dần mới ngấm, tới lúc đến đây thì hoàn toàn phát tác.
bác sĩ thuần thục cầm bông tẩm cồn giúp cô tiêu độc, sau đó mới lấy thuốc cao Đông Y tiêu sưng giảm đau ra, khắp phòng đều là mùi vô cùng đắng.
Kiều Nhân nhăn mũi, hơi nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Kỷ Hàn Thanh.
Anh hơi cau mày, mi mắt cụp xuống, đúng là không thể đoán được tâm tình gì.
Nhưng Kiều Nhân dễ dàng phát hiện ra tâm trạng của anh không hề tốt.
Từ lúc anh đi vào đến giờ không hề nói câu nào.
Từ đầu đến cuối đều là bác sĩ hỏi, Kiều Nhân đáp.
Sau khi bác sĩ hỏi tình hình vụ nổ xong mới quay trở lại tình hình vết thương của cô: “Bị trẹo chân từ lúc nào?”
Kiều Nhân lại liếc nhìn Kỷ Hàn Thanh, giọng đè nén càng lúc càng nhỏ: “Hai tiếng rồi…”
Lời vẫn chưa nói hết, người bên cạnh liếc nhìn sang.
Kiều Nhân ngồi trên giường bệnh, Kỷ Hàn Thanh ngồi trên chiếc ghế ở cạnh đầu giường. Anh hơi cúi đầu, vừa ngước mắt lên, đường viền trên hai mí mắt dường như hằn sâu hơn bình thường không ít.
Có thể là vì mấy ngày qua quá bận rộn, râu dưới cằm anh đã nhô ra một chút, ngăn ngắn nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Nhân càng lúc càng cảm thấy chột dạ,
Đặc biệt là vị bác sĩ trung niên bên cạnh còn giống như thêm mắm dặm muối hỏi: “Bây giờ mới chịu đến đây, hai tiếng trước đã làm gì?”
Bác sĩ cau mày, kết hợp với giọng điệu nghiêm khắc khiến Kiều Nhân sợ tới mức rụt về phía đầu giường.
Chân mày Kỷ Hàn Thanh nhíu chặt hơn, rốt cục mở miệng nói chữ đầu tiên kể từ lúc tiến vào phòng bệnh đến giờ: “Đau?”
Kiều Nhân gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
“Không đau lắm.”
“Đây là đau quá mức rồi.”
Bác sĩ tiếp tục bôi thuốc lên mắt cá chân của cô, “Hôm nay về ngủ một giấc…”
Kiều Nhân ngước mắt nhìn, “Là sẽ ổn?”
Bác sĩ lạnh lùng hừ một tiếng, “Tuyệt đối cô sẽ đau tới mức không cần cái chân này nữa.”
Kiều Nhân: “…”
Nói thì lâu nhưng xảy ra thì rất nhanh.
Bác sĩ vừa nói xong, mắt cá chân Kiều Nhân lại như bị kim châm một hồi, nhói lên vài giây.
Kiều Nhân nhíu mày, không dám lên tiếng phản bác.
Sau mười phút, rốt cục Kiều Nhân được bác sĩ dặn dò và băng bó xong xuôi.
Cô bị bác sĩ dọa một hồi, chân trái hoàn toàn không dám cử động nữa. Lúc đi ra ngoài cũng không dám bước đi, kéo ống tay áo của Kỷ Hàn Thanh muốn trèo lên lưng anh.
Tâm trạng Kỷ Hàn Thanh hôm nay không được tốt, nhưng không từ chối cô, không nói lời nào cõng cô ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đến cửa thang máy, Kiều Nhân rất tự giác chủ động đưa tay ấn nút xuống. Sau khi vừa giữ nút khoảng hai giây, cô liền hối hận rồi. Đáng lẽ cô nên ngoan ngoãn đợi, sau đó chờ Kỷ Hàn Thanh mở miệng nhắc nhở thì mới ấn nút.
Nửa ngày trời, Kiều Nhân nhẩm tính trên đầu ngón tay mới chỉ nghe thấy anh nói đúng bảy câu. Trong đó hơn một nửa đều là không nói với cô.
Kiều Nhân biết anh tức giận trong lòng, hơn nữa cơn giận này nhất định không phải tới do bác sĩ Đường ban nãy.
Nhìn hai người này nói chuyện, Kiều Nhân cũng biết quan hệ của họ không tệ, không thể xuất hiện tình huống ăn giấm chua được.
Sau khi loại trừ các khả năng, vậy chỉ còn lại một cái có độ khả thi cao nhất.
Tám phần là do hôm nay lúc cô đưa tin đã dày vò cổ chân mình.
Kiều Nhân nhích lại gần phía trước, ghé sát vào tai anh nhỏ giọng gọi: “Chú nhỏ.”
Kỷ Hàn Thanh không để ý đến cô.
Lần này Kiều Nhân dứt khoát không đưa tay ấn nút thang máy nữa, cửa thang máy đóng lại sau đó lặng lẽ dừng ở tầng ba không di chuyển.
“Đã hết đau rồi.”
“Vậy thì đứng xuống tự đi.”
“…”
Mặc dù lời nói này không có ý tốt gì nhưng ít nhất thì cũng chịu nói chuyện với cô rồi.
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay ôm cổ anh càng chặt hơn, “Anh vẫn tức giận phải không?”
Anh trả lời: “Ừ.”
“…”
Cằm Kiều Nhân đè lên vai Kỷ Hàn Thanh, nghiêng đầu nhìn anh.
Đường nét trên gò má anh vừa rõ ràng, vừa mạnh mẽ. Kiều Nhân nhìn chằm chằm hai giây, lúc này không biết dưới tầng có ai bấm thang máy, thang máy bắt đầu chạy xuống dưới.
Kiều Nhân mím môi: “Anh nhìn em đi.”
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, nửa giây sau, anh vừa quay đầu sang môi đã bị một cảm giác ấm áp ngòn ngọt đặt lên.
Đúng lúc đó, “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Một giây sau, cô nghe thấy ngoài cửa thang máy có người nhẹ nhàng phì cười một tiếng: “Tôi vừa nói cái gì?”
Đại não Kiều Nhân hoạt động trong chớp mắt, sau đó như bị điện giật rời khỏi môi Kỷ Hàn Thanh. Mặt cô nóng lên, lại trốn trên lưng anh một hồi.
Trong tay Đường Mộ Bạch còn cầm theo bệnh án, chỉ nhìn bọn họ vài lần rồi dùng chiếc bút vạch lên giấy mấy nét, “Hàn Thanh, cậu có thể kim chế một chút không?”
Kiều Nhân: “…”
Lần này đúng ra không phải là Kỷ Hàn Thanh nên kìm chế.
Cô gục đầu càng ngày càng thấp hơn.
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn cậu ta, dường như trách cậu ta làm hỏng chuyện tốt của mình, giọng điệu mất kiên nhẫn nói: “Có vào hay không?”
“Không quấy rầy hai người.”
Kỷ Hàn Thanh cũng không nhiều lời, nghiêng đầu nhìn Kiều Nhân: “Đóng cửa.”
Kiều Nhân lập tức đưa tay đóng cửa.
“Ấn tầng hầm.”
Ngón tay Kiều Nhân chuyển tới nút tầng hầm, vừa thu tay lại liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi: “Ngoài chân ra còn chỗ nào đau không?”
Kiều Nhân lắc đầu, sau khi nhận ra là mình đang ở phía sau thì chậm chạp nói: “Không có.”
Cũng không thể nói là hoàn toàn không có.
Dù sao hiện tại trên lưng cô vẫn còn cảm giác như bị cháy nắng khi đi biển, hơi ngứa ngáy lại hơi đau. Nhưng những thứ này đều là chuyện nhỏ, lúc này Kiều Nhân không dám tự kề cổ vào đao, tránh nặng tìm nhẹ nói thêm: “Tóc bị đốt một chút.”
Cánh tay đang ôm hai chân cô siết chặt lại.
Kiều Nhân lập tức nói: “Vừa đúng lúc em muốn đi cắt tóc…”
Kỷ Hàn Thanh hừ một tiếng.
Cô đúng là nghĩ thoáng thật.
Thang máy sắp xuống đến nơi.
Dưới tầng hầm không thấy được ánh mặt trời, tất cả bài đỗ xe đều là ánh sáng từ bóng đèn có chút chói mắt. Kiều Nhân nheo mắt, sau khi thích ứng được với ánh sáng mới hỏi tiếp: “Sao đột nhiên anh lại đến đây, vì thấy tin tức vụ nổ lần hai à?”
“Ừ.”
Kiều Nhân cũng không hỏi anh thấy tin ở đâu.
Weibo của tòa soạn bọn họ mỗi ngày đều có mấy triệu lượt xem, cũng không phải dùng để trang trí. Kỷ Hàn Thanh làm nghề này, quan tâm những việc như vậy là không thể bình thường hơn.
“Công việc bên kia giải quyết xong chưa?”
Kiều Nhân hỏi xong, cảm thấy bản thân không được thông minh cho lắm.
Lúc Kỷ Hàn Thanh trên máy bay tới khi hạ cánh xuống mặt đất chưa tới một tiếng đồng hồ. Kiều Nhân chớp mắt, vừa định tự hỏi tự trả lời thì điện thoại di động trong túi liền vang lên.
Đây là tiếng chuông mà trước đó vì ngày cô đặc biệt cài đặt, bình thường giống như âm thanh của thiên nhiên, nhưng lúc này vang lên lại gần như muốn đòi nợ.
Xong.
Kiều Nhân nuốt nước bọt, “Mẹ của em gọi điện tới rồi.”
SPOIL Chương 73:
“Chú nhỏ, anh giúp em nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ, được không?”
“Không nghĩ ra được.”
“Kỷ Hàn Thanh…”
“Kỷ… Kỷ ca ca.”
“Hàn Thanh ca ca…”