[Nhẫn nhịn là để có những ngày bùng nổ mãnh liệt hơn.]
Hoắc ảnh đế anh đủ rồi đó, mặc dù bây giờ anh không có cùng vợ trình diễn mấy chuyện xấu, nhưng suy nghĩ của anh thì lại quá dâm ô rồi…
“Sớm như vậy gọi anh dậy làm gì?”
“Rán bánh á (●°u°●)”.”
“Σ(゚д゚lll)”
[Vợ ơi, em nói gì cơ?]
[Nói lại lần nữa cho anh nghe nào.]
[Vừa rồi anh còn đang ngái ngủ nên không nghe rõ.]
“Rán bánh?”
“Ừ hứ = v =.”
“Why?”
Thần giữ của Bao Tử, người luôn tính toán tỉ mỉ, coi tiền như mạng sống, thấy tiền là sáng mắt giải thích như sau: “Thứ nhất, chúng mình hoàn toàn có thể lấy bánh rán và bánh crepe làm bữa sáng, đây chính là một cơ hội tốt để làm giàu.Thứ hai, có câu chim non dậy sớm mới có sâu ăn, mình càng mở hàng sớm thì càng có thể bán được nhiều.Thứ ba, làm bánh đến khoảng tám giờ sáng là chúng mình lại có thể đi mua nguyên liệu nấu ăn cho hôm nay rồi.”
Hoắc Sâm: “…”
“Với lại cảm giác làm việc từ hôm qua vẫn còn, nhân lúc còn chưa quên nghề thì phải mau làm lại, như kiểu luyện tập ý.”
Hoắc Sâm: “…”
[Nghe lời em.]
—
Xem ra hai vợ chồng ngốc nhà này thật sự muốn có kế hoạch phát triển sự nghiệp rán bánh rồi QAQ.
Chuẩn bị xong xuôi thì cũng chỉ mới năm giờ mười lăm phút, mở cửa phòng ra, thế giới bên ngoài vô cùng yên tĩnh ~ Các anh đạo diễn, quay phim và những nhân viên khác lúc này vẫn còn đang ngáy khò khò trong phòng ngủ của mình.
Bao Tử: “…”
Hoắc Sâm: “(¬_¬)”
[Thấy chưa thấy chưa, tại em dậy sớm quá đấy.]
[Có khách mời nào mà lại dậy sớm hơn cả tổ quay phim không hả?]
[Vợ, em đừng nghiêm túc quá như vậy.]
[Chút tiền kia chúng mình đâu có thiếu chứ.]
Không còn cách nào khác, dưới tình huống này thì hai vợ chồng ngốc đành phải quấy rầy giấc ngủ của người ta thôi.Đương nhiên, cái việc mất hình tượng này phải dành cho bạn ngốc bánh bao làm rồi.Mặc dù hiện tại anh quay phim vẫn chưa dậy, nhưng trong phòng vẫn có camera tự động, hơn nữa còn không chỉ có một thôi đâu.Hoắc Sâm cơ trí quyết định chỉ đứng nhìn xem vợ mình đánh thức người ta dậy bằng cách nào.
Sau một tiếng hét gà bay chó sủa, dường như cả thế giới đã thức tỉnh.
Đạo diễn: “=_=”
Anh quay phim: “=_=”
Các nhân viên: “=_=”
[Bé khổ tâm lắm, nhưng bé không nói ra.]
[Trách ai bây giờ?]
[Khách quý là do mình mời đến.]
[Có muốn khóc thì cũng phải nhẫn nhịn.]
—
Song điều khiến cho tổ chương trình vui mừng chính là hai vợ chồng ngốc “vẫn còn chút lương tâm”, bọn họ làm cho mỗi nhân viên mỗi người một bánh để ăn sáng, quả nhiên khắp nhân gian vẫn tràn ngập sự ấm áp.
Kết quả chờ bọn họ cảm động rơi nước mắt ăn xong cái bánh thì…
Hoắc Sâm: “Có 25 người tất cả, một bánh năm đồng, vậy tổng cộng mấy người phải trả cho chúng tôi 125 đồng.Đừng ngạc nhiên, bỏ tiền ra đi, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí đâu.”
Bao Tử: “Vì là người quen nên các anh chỉ cần trả 100 đồng là được rồi (●°u°●)”.”
Tổ quay phim: “…”