An Kình mở cửa, Đông Cô dẫn một bà lão vào nhà.
“Chàng thế nào rồi?”
An Kình đáp: “Đã tỉnh.”
Đông Cô vui mừng hỏi lại: “Tỉnh rồi? Tốt quá.” Nàng quay qua nói với bà lão, “Đại phu, bệnh nhân đang trong buồng, xin theo cháu vào trong.”
Bà lão gật đầu, theo Đông Cô vào phòng ngủ.
La Hầu ngồi ngay ngắn trên giường, thấy Đông Cô vào, có vẻ như muốn đứng lên.
“Đừng nhúc nhích.” Đông Cô rảo bước tới ấn La Hầu trở về, thuận tay sờ trán chàng. “Hình như không còn sốt nữa, đại phu, xin bà vẫn tới khám một chút cho.”
Bà lão tiến tới đánh giá La Hầu, vươn tay, “Công tử, đưa tay đây để lão bắt mạch cho cậu.”
La Hầu đưa cổ tay ra.
Bà lão đặt ngón tay lên cổ tay của chàng.
“Ừm……. hơi bị nhiễm lạnh, không nghiêm trọng.” Bà lão mở hộp thuốc mang theo bên người, lấy ra hai gói thuốc, “Gần đây rất nhiều người bị cảm mạo, cô nương, ở đây lão có thuốc cảm mạo đã bốc sẵn, mỗi gói cô chia làm 4 phần, mỗi ngày nấu 1 phần vào buổi sáng và buổi tối, cho cậu ta uống là được.”
Đông Cô nhận lấy thuốc, lấy tiền từ người ra trả. “Cảm ơn đại phu, đây là tiền khám bệnh.”
Bà lão lấy tiền, đứng lên rời đi.
Tiễn bà lão xong, Đông Cô đến bên cạnh La Hầu, không yên tâm, lấy thêm một tấm chăn nữa đắp lên người chàng.
An Kình biết hiện giờ Đông Cô không rảnh để quan tâm đến y, liền thức thời chào tạm biệt nàng.
“Ngày mai ta sẽ lại đến thăm.”
“Được, hôm nay cảm ơn ngài.”
An Kình cười cười, “Không cần đâu.”
An Kình đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hai người.
Đông Cô đun thêm một ấm nước nữa.
“Nào, uống nhiều nước lên.” Đông Cô đỡ La Hầu, kề chén nước bên miệng chàng, “Bệnh thì phải uống nhiều nước hơn mới tốt.”
La Hầu uống vài ngụm nước từ tay Đông Cô.
“Hiện giờ thấy trong người ra sao?”
La Hầu quay đầu nhìn Đông Cô.
“Gì, sao lại nhìn ta như vậy?”
La Hầu: “Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Đông Cô thoáng sửng sốt, nhìn mặt La Hầu đang nghiêm túc, nàng cũng thu lại nụ cười, đặt chén nước trong tay về lại bàn, sau đó ngồi xuống bên giường. Trong lúc đứng lên rồi lại ngồi xuống lại, dường như trong lòng Đông Cô đã đoán được chuyện La Hầu sẽ nói.
“Chàng muốn nói gì?”
La Hầu đáp: “Trước đây, ta có chuyện đã giấu nàng.”
Đông Cô nghĩ bụng, quả nhiên. Nàng cố gắng giữ cho giọng điệu thản nhiên,
“Giấu ta chuyện gì?”
La Hầu hé miệng, muốn kể, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đông Cô nhìn vẻ lớ ngớ của chàng, cười một nụ cười thật lòng, vươn tay đặt phía sau cổ chàng. Đây là một cử chỉ nàng hay làm nhất, lần nào cũng nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cho La Hầu thả lỏng.
“La Hầu, ta cũng muốn cho chàng biết một chuyện.”
La Hầu nhìn nàng.
“Ta muốn nói cho chàng biết, bất kể chàng đã từng làm gì, đều không nghiêm trọng đối với ta. Không phải là đúng hay sai đều không nghiêm trọng, mà là, ta sẵn lòng gánh vác cùng chàng.”
La Hầu nắm tay Đông Cô, Đông Cô cảm nhận được bàn tay của chàng vẫn còn yếu, nhưng đã khôi phục được sự kiên quyết dứt khoát như thường lệ.
“Đông Cô……”
Đông Cô: “Nói đi.”
La Hầu gật đầu, từ từ kể hết chuyện xưa ra. Chàng đang bệnh, suy nghĩ không được mạch lạc cho lắm, hơn nữa bản thân chàng cũng không giỏi nói chuyện, cho nên cả một câu chuyện bị chàng lắp ba lắp bắp kể chẳng ra đầu đuôi gì. May là đã từng được nghe Văn Giới kể rồi, chứ nếu chỉ nghe La Hầu thôi thì chắc khó lòng mà nắm rõ được tình hình.
“…… Cho nên ý là chàng hoàn toàn không rõ cái thứ chàng đoạt về có gì trong đó?”
“Ta không rõ.”
Đông Cô: “Chàng không mở ra nhìn?”
La Hầu cúi đầu.
Đông Cô chợt nhớ ra, La Hầu không biết đọc.
“Hiện giờ La Từ có phải là đang ở đô thành?”
La Hầu: “Chắc vậy.”
Đông Cô: “Chàng cảm thấy em ấy liệu có báo cho Lã Khâu Niên biết không?”
“……” La Hầu im lặng. Thật ra câu trả lời đã rất rõ, Đông Cô hỏi, chỉ vì muốn La Hầu nghĩ sâu hơn một chút, nhận ra tình hình một cách thực tế hơn. Nàng nắm chặt tay của La Hầu, “Chàng định làm thế nào?”
La Hầu đáp: “…… Ta muốn đi tìm La Từ về, sau đó giao đồ cho phủ An Nam Vương.”
Đông Cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thì ra La Hầu cũng không phải người cố chấp. Chỉ có điều……. “Chồng ơi, chàng thấy La Từ sẽ quay về sao?” Đối với La Từ, Đông Cô đã nghe qua hai người miêu tả cô ta, nhưng chưa gặp cô ta nên nàng vẫn có chỗ không chắc chắn lắm. Không biết La Hầu nhớ đến chuyện gì, hơi chau mày. Nhưng câu trả lời vẫn rất kiên định.
“Sẽ, em ấy sẽ về. Em ấy không phải là loại người tham vinh hoa phú quý.”
“…… Được.”
Tay La Hầu hơi siết lại, sắc mặt nặng nề, nhìn Đông Cô, “…… Xin lỗi nàng.”
“Hả?” Đông Cô nghi hoặc, “Xin lỗi gì?”
“Xin lỗi……” Xin lỗi đã giấu nàng nhiều chuyện như vậy, xin lỗi đã liên luỵ đến nàng.
La Hầu âm thầm tự trách, Đông Cô nhìn biết hết. Nàng vừa suy nghĩ liền hiểu ngay ý của La Hầu. Đông Cô nhẹ nhàng nói: “La Hầu, chàng nói như vậy, là đang sỉ nhục năng lực và tài cán của ta.”
“Không.” La Hầu cuống quít cãi lại, “Ta…….”
Đông Cô vươn 1 bàn tay ra, “Ta biết ý chàng không phải như vậy, nhưng hành động xin lỗi của chàng khiến ta mang ta cảm giác đó.” La Hầu lắc đầu, Đông Cô lại nói, “Có phải chàng không tin ta?”
“Ta tin.”
“Có phải chàng cảm thấy ta không cách nào bảo vệ được gia đình này?”
“Không……”
Đông Cô hơi cúi đầu nhìn thành giường. Một góc chăn của La Hầu đang vắt ngang nơi đó. Đấy là một tấm chăn mới may dạo Tết, nàng đã đích thân chọn vải rồi nhồi bông, chăn tuy không dày, nhưng rất ấm.
“La Hầu…….” Đông Cô chậm rãi lên tiếng, “Đúng là ta yếu ớt, không được cao lớn mạnh mẽ và giỏi võ như những cô gái khác, cho nên ta có thể hiểu được tâm lý của chàng trước đây khi chàng giấu ta, ta rất biết ơn chàng.”
“Đông Cô……”
Đông Cô lại nói, “Nhưng mà ta cũng không phải là một kẻ vô năng.” Nàng nắm lấy tay La Hầu, “Có lẽ hiện giờ ta nói điều này chàng không hoàn toàn tin ta được, nhưng ta xin chàng cho ta một cơ hội.”
Nàng chỉ tay ra bàn, “Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần lần sau lúc chàng mang nó ra khỏi cửa, thì làm ơn báo cho ta biết là được.”
La Hầu đưa mắt nhìn theo, trên bàn là thanh chuỷ thủ của chàng.
“……” Chàng cúi thấp đầu, “Ta đã làm cho nàng phải lo lắng, xin lỗi nàng.”
Đông Cô thu tay về, vuốt ve mặt La Hầu, “Được rồi, chàng hứa với ta là được, không nói chuyện này nữa.” Nàng ngẫm nghĩ, lại hỏi, “Cái hộp đồ đó, ngoài chàng ra, không ai khác biết nó ở đâu đúng không?”
“Ta đặt nó trong một hang núi khu vực Mai Hoa Lĩnh của núi Thiên Sơn ở phía Bắc.”
“…….”
Đông Cô nhìn La Hầu, gần như cạn lời, “…….. Một bí mật biết bao nhiêu người muốn biết, chàng cứ thế mà nói hết ra à.”
La Hầu ngơ ngác ngước mắt, “Nàng không muốn biết?”
Đông Cô cười bất lực, chồm tới ôm chàng, “Không, thứ đó đến lúc mấu chốt có thể cứu mạng người, sao ta lại không muốn biết.”
“Ừ.” Nghe nàng nói vậy, La Hầu mới yên tâm.
Những lời nói thoạt nghe rất bình thường, chỉ như tuỳ tiện trao đổi; thứ để lộ, là một sự tin tưởng sâu sắc nhất. Đông Cô vuốt vuốt tấm lưng rộng lớn của La Hầu, lòng rất vui mừng. Nhớ ra một chuyện khác, nàng ướm lời.
“Chồng ơi.”
“Ừ.”
“Chàng thấy An Kình như thế nào?”
“…….” Ánh mắt La Hầu lảng qua một bên, khẽ đáp, “Hắn rất tốt.”
Đông Cô đứng dậy, nhìn La Hầu, nói: “Chàng nghĩ chúng ta kéo ngài ấy về phe chúng ta, có được không? Thế lực của phủ An Nam Vương rộng lớn, không thua gì Lã Khâu Niên, huống chi An Nam Vương thanh liêm chính trực, cũng là bạn cũ của Viên tướng quân, nếu như đứng cùng phe với họ, chúng ta sẽ an toàn hơn.”
Ánh mắt của La Hầu đờ đẫn nhìn chỗ khác, không chạm ánh mắt của Đông Cô.
“Hết thảy đều tuỳ nàng quyết định.”
“Vậy được rồi.” Đông Cô nói, “Dăm hôm nữa, đợi chàng lành bệnh, ta sẽ nói chuyện với ngài ấy.”
“Đông Cô.” La Hầu bất chợt quay đầu. Chàng biết Đông Cô đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng nghĩ đến An Kình, nghĩ đến những lời y đã nói với chàng, La Hầu không khỏi muốn ngăn nàng.
“Ừ, sao?”
Ánh mắt của Đông Cô thản nhiên, La Hầu nhìn nàng, há miệng, cuối cùng không nói được lời nào.
“La Hầu?”
La Hầu lắc đầu, “Không có gì……”
Đông Cô: “Chàng nghỉ ngơi một chút đi, vẫn còn đang bệnh, đừng nghĩ đến những chuyện phiền lòng nữa.” Còn lại giao hết cho ta là được. Nàng đỡ La Hầu nằm xuống lại, đắp chăn cho chàng. La Hầu có vẻ như rất không muốn nằm xuống, Đông Cô gần như phải đè chàng xuống.
“Đông Cô, sức khoẻ của ta không sao……”
Đông Cô: “Có sao hay không sao, ta nói mới tính, nằm.”
La Hầu nằm thẳng băng trên giường nhìn Đông Cô không chớp mắt. Người sau dọn dẹp bàn, cất thanh chuỷ thủ vào trong tủ, La Hầu vẫn cứ thế mà nhìn nàng. Mãi đến khi Đông Cô sắp sửa ra khỏi phòng để làm đồ ăn cho chàng, La Hầu dùng tay hơi chống người dậy, gọi nàng.
“Nàng đi đâu…….”
Đông Cô đáp: “Ta đi chuẩn bị thức ăn cho chàng, từ sáng tới giờ chàng chưa ăn gì cả.”
La Hầu: “Ta không đói.”
Đông Cô: “Không đói cũng phải ăn, không ăn gì làm sao khỏi bệnh.”
Nói đoạn nàng đẩy cửa, toan đi xuống bếp nấu cơm.
“Đông Cô!”
Chưa bước ra khỏi phòng, La Hầu đã lại gọi nàng.
Đông Cô dừng bước, nghi hoặc ngoái đầu. Nàng cảm thấy hôm nay La Hầu là lạ, hình như trở nên……. quấn người???
Đông Cô bị ý nghĩ bất ngờ này của mình làm hết hồn.
“Chồng à……”
Đông Cô đến bên giường, khom lưng, kề sát mặt trước mặt La Hầu.
“Sao hôm nay ta thấy chàng là lạ đấy nhé…….. Lẽ nào đây chính là……. La Hầu nhõng nhẽo trong truyền thuyết?”
La Hầu vẫn chưa hiểu ra, “Ta…….”
“Hì hì, khỏi giải thích.” Đông Cô chợt cảm thấy vui hẳn lên, dùng hai tay đẩy người La Hầu, “Nào nào, nhích vào trong, chừa chút chỗ cho ta.”
La Hầu nghe lời, nhích vào trong. Đông Cô ngồi dựa vào đầu giường, giang tay kéo La Hầu vào lòng. Nàng cúi đầu hôn hôn lên trán chàng, nói đùa, “Hiếm thấy nha, đúng là hiếm thấy. Tuy ta không nỡ, nhưng nếu chỉ trong lúc bệnh mà chàng mới bám dính lấy ta như vậy, thế thì mỗi năm chàng bệnh 1,2 lần nhé. Chàng yên tâm, ta sẽ săn sóc cho chàng thật đàng hoàng.”
“…….” La Hầu không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nằm yên như thế trong lòng Đông Cô. Toàn bộ những lời nàng nói, chàng đều nghe không sót một chữ, nhưng chàng không muốn sinh bệnh. Cơ thể chàng đã khiếm khuyết không lành lặn, nếu như sinh bệnh, thì chẳng còn làm được gì nữa, chàng không muốn gây phiền toái cho Đông Cô. Vì đang bệnh, La Hầu không đủ sức, cơ thể trở nên nặng nề hơn bình thường rất nhiều. Thế nhưng Đông Cô rất thích, cảm giác nặng nề này áp trên người nàng, đem lại cho nàng một niềm hân hoan thiết thực. Đông Cô nắm tay La Hầu, tay nàng nhỏ hơn của La Hầu rất nhiều, không sao nắm trọn được. Nàng nắm bốn ngón tay của La Hầu, rồi dùng ngón cái vô thức vuốt ve mu bàn tay của chàng.
Hôm nay trời đẹp, nắng ban trưa chiếu vào phòng xuyên qua song cửa sổ, ấm áp vô ngần. Đông Cô ôm La Hầu, chẳng bao lâu sau, chính nàng từ từ thiếp đi. La Hầu nghe hơi thở đều đều của Đông Cô, biết nàng đã say ngủ. Chàng lặng lẽ rút tay mình ra, nhẹ nhàng áp lên bàn tay của nàng. Bàn tay của chàng rộng lớn, hơi khum là vừa đủ úp trọn bàn tay của Đông Cô bên trong. Lặng lẽ quan tâm, âm thầm bảo vệ.
Hết thảy hiểu lầm đều đã thả, bao nhiêu đau xót chẳng nên lời.
La Hầu nghĩ thầm, những gì về An Kình, có lẽ bản thân mình sẽ mãi mãi không bao giờ nói được thành lời.
hết chương 49