Ngày cuối cùng của tháng tư, là sinh nhật của Mục Phách.
Gia Ngộ mua cho anh một chiếc đồng hồ có dây đeo màu nâu đậm, mặt đồng hồ màu lam đậm, có khảm kim cương.
Mục Phách biết cái đồng hồ này giá cả xa xỉ.
“Thế nào, anh thích không?”
Anh phun ra một hơi: “Có đôi khi anh cảm thấy anh như tiểu bạch kiểm được em bao nuôi vậy.”
Gia Ngộ rất thích mua đồ cho anh, chỉ là mượn dịp sinh nhật anh mà thôi, còn bình thường quần áo, giày dép, thậm chí là xe đều là khi tâm tình của cô tốt mua tặng cho anh.
“Anh biết không?” Gia Ngộ sờ sờ chóp mũi, “Đối với đa số những người có tiền mà nói, tiền không mua được sự vui vẻ.”
Mục Phách cười: “Cho nên?”
“Em rất may mắn, nằm trong đa số người bên ngoài, có thể dễ dàng dùng tiền mua được niềm vui. Mà sự vui vẻ này chính là đến từ anh.”
Mục Phách trầm ngâm, “Em đây là tìm cớ tốt nhất cho việc em mua sắm lung tung sao?”
“Tốt nhất?” Gia Ngộ vẻ mặt cao thâm khó lường, “Còn có càng nhiều, ngày sau em sẽ tiếp tục tinh tế khai quật.”
Mục Phách cười vang, không khí trong phòng nhất thời vô cùng tốt.
“Giữa trưa chúng ta ra ngoài nhé?”
“Đi đâu?”
“Ba em có căn nhà ở vịnh Phụ Hoành, chúng ta đi nơi đó xem hoàng hôn đi, đặc biệt đẹp mắt.”
Vì chế tạo bầu không khí, cô thật là hao tâm tốn sức. Gia Ngộ âm thầm nghĩ.
***
Vịnh Phụ Hoành gần biển, là nơi khó có được ấm áp ở Bắc thành.
Cách vịnh Phụ Hoành càng gần, hương vị biển càng dày đặc, bản chân nảy lên như có như không, Gia Ngộ cách bụng to cả người ngả trên ghế phụ, dựa vào trên nệm ghế đã được nhiệt khí sưởi ấm, Mục Phách liếc mắt nhìn cô, lại điều chỉnh nhiệt độ để trong xe ấm áp hơn một chút.
“Còn bao lâu nữa?”
“Nửa giờ.”
Phòng ở giữa sườn núi, trên có một chặng đường.
Mục Phách hỏi cô: “Đói bụng không?”
“Có một chút.”
“Đằng sau có sandwich.” Mục Phách đang lái xe, không thể rời tay, “Hẳn là có chút lạnh, trước lót bụng đã.”
Gia Ngộ nhăn mặt lại, “Em muốn ăn nóng cơ.”
Vì thế Mục Phách trên đường tìm được một cửa hàng cháo nhỏ, dừng xe lại.
Gọi hai chén cháo cùng ba món phụ ăn sáng, Gia Ngộ cảm thấy hơi nhạt, lại cho thêm một phần nước chát thịt bò. Tốc độ ăn của cô khá nhanh, không biết là do đói bụng hay là do hương vị rất không tồi.
“Nhưng mà cũng không thể ngon bằng đồ ăn anh làm.”
Mục Phách chế nhạo nói: “Ông chủ sẽ nghe được đó.”
Gia Ngộ bĩu môi, “Em nói sự thật mà.”
Cô vẫn luôn cảm thấy, trù nghệ của Mục Phách là vì cô mà bồi đắp nên.
Không có ai so với anh làm đồ ăn hợp khẩu vị của cô.
Đến nơi đã là 5 giờ, mặt trời chuẩn bị lặn xuống.
Phòng ở rất lớn, Gia Ngộ dẫn Mục Phách đi một vòng, “Đã lâu không tới chỗ này, anh thích không?”
“Chờ trời ấm lên một chút lại đến đây hẳn sẽ càng thích hợp hơn.” Mục Phách chỉ chỉ bể bơi bị rút cạn nước phía sau lưng cô.
“Anh sẽ bơi lội?”
“Sẽ.”
Gia Ngộ cười: “Em sẽ không, đến lúc đó anh dạy em.”
Mục Phách thích nghe cô nói ba chữ “đến lúc đó” này.
Anh gật đầu, nói tốt.
Vào phòng để đồ đạc xong, Gia Ngộ ngăn Mục Phách đang muốn thu thập hành lý: “Chúng ta đi lên lầu, đảm bảo là nơi ngắm cảnh tuyệt hảo.”
Mục Phách đương nhiên không từ chối.
Phòng này đã lâu không có người ở, tuy luôn có người định kỳ đến dọn dẹp nhưng sân phơi vẫn là trống trải, cái gì cũng không có. Mục Phách mang ra một cái sô pha, lại lấy cho Gia Ngộ một cái áo choàng, hai người ôm nhau ngồi xuống, anh hôn lên đỉnh đầu của cô, “Có muốn điều chỉnh lại vị trí một chút hay không?”
“Không cần, chỗ này rất tốt.”
Xa xa hoàng hôn mang vẻ đẹp thướt tha, ôn nhu giống như cô gái đến từ phương nam, tản ra ánh sáng mềm như bông; không trung bị biển rộng ném một quả cam, nhưng có mây ngăn trở mà sạch sẽ, lại hiện ra ánh sáng vàng đỏ.
Gia Ngộ bọc áo choàng nhung kín mít, đầu dựa vào ngực Mục Phách, ánh mắt cô lưu luyến: “Rất đẹp có phải không?”
“Ân.” Nhưng Mục Phách càng quan tâm một vấn đề khác, “Lạnh hay không?”
“Không lạnh.”
Mục Phách đem cô ôm càng chặt.
“Mục Phách, thực ra em còn có một lễ vật khác muốn tặng anh.”
“Là cái gì?”
Gia Ngộ lại nói: “Viện Viện nói với em, anh ăn sinh nhật, em phải gãi đúng chỗ ngứa mới được.”
Mục Phách ngừng vài giây nhanh chóng suy nghĩ, anh nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay, “Trước mắt cũng đã rất tốt rồi.”
“Không đủ.” Gia Ngộ ngoắc ngoắc ngón tay, “Anh nhìn em đi.”
Mục Phách cúi đầu.
Gia Ngộ đưa tay lên giữ mặt anh, nghiêng đầu hỏi: “Vì sao anh chưa bao giờ giãy giụa?”
“Đổi người khác, anh sẽ phản kháng.”
Nói đúng ra, anh sẽ không để cho người khác có cơ hội tiếp cận chính mình như vậy.
Trên tay Gia Ngộ tăng thêm sức lực, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào mắt của anh.
Sau một lúc lâu, cô nói: “Mục Phách, anh thật là đẹp mắt.”
Mục Phách cười lên: “Những lời này em đã nói rất nhiều lần.”
“Chính là hôm nay không giống.”
Mặt trời xấu hổ đến mức bắt đầu hướng về phía biển cả lặn xuống, mà thanh âm của Gia Ngộ vừa như nước lại như gió, mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng.
“Mục Phách, em thích anh.”
– —
Lời tác giả: Gia Ngộ có phải quá chủ động hay không?
Editor: Cuối cùng thì cũng đợi được đến chương này.