Trăng treo trên ngọn cây, Mục Phách nắm tay Gia Ngộ trở về phòng.
Đi đến một nửa cầu thang thì mất điện.
“Đừng nhúc nhích.”
Di động không ở trên người, Mục Phách đỡ Gia Ngộ ngồi xuống ngay tại chỗ, “Ở đây chờ anh, anh đi tìm di động.”
Gia Ngộ trở tay nắm cổ tay anh, “Rất tối, anh còn chưa từng tới đây, chú ý chút, đừng đụng lung tung.”
Mục Phách gật đầu trong bóng đêm, lại cường điệu với cô: “Đừng cử động, ngồi ở đây chờ anh.”
“Hảo.”
Sau khi bật đèn pin trên di động, Mục Phách mới theo ánh sáng trở về, thấy Gia Ngộ đang ngồi đếm số sợi tua rua ở trên áo choàng nhung.
“Có bao nhiêu cái?”
Gia Ngộ lắc lắc đầu, “Không đếm được, luôn bị ngắt lời.”
Cô nghĩ muốn đứng lên, Mục Phách vội vàng đi qua đỡ. Cô cười: “Anh rất lo lắng cho em.”
Mục Phách cam chịu, anh nhìn sô bậc thang còn lại, “Cẩn thận một chút.”
Chỉ có vài bước đường, Mục Phách lại nơm nớp lo sợ, cho đến khi hai chân Gia Ngộ đặt trên đất bằng, anh mới xoa nhẹ ấn đường.
“Mục Phách, anh tắt đen pin đi.”
Lầu một thuận tiện, bọn họ quyết định hai ngày này sẽ ở phòng khách tại lầu một. Còn có mấy mét khoảng cách là tới phòng, Mục Phách khó hiểu, “Còn chưa tới phòng.”
Gia Ngộ làm nũng: “Anh tắt đi mà.”
Mục Phách nghe xong dưới bụng có chút khẩn trương, hầu kết khẽ động, anh tắt đèn pin.
Trước mắt chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.
Gia Ngộ lại có thể trong bóng đêm tinh chuẩn mà nắm cằm của Mục Phách.
Hai người hôn lưỡi, từ nông đến sâu, quần áo lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ở dưới lót thảm vẫn có chỗ tốt, ít nhất Gia Ngộ bị Mục Phách đỡ nằm xuống, không cảm thấy lạnh lẽo, chỉ cảm thấy mềm mại.
“Chỗ này bao lâu có người tới quét tước một lần?”
Gia Ngộ nghĩ nghĩ, “Nửa tháng, ngày hôm qua cũng vừa có người đến.” Cô tốn công bài trí như thế sao có thể để nơi này che kín tro bụi chứ.
“Ở chỗ này?”
“Anh sợ?” Gia Ngộ nhướng mày, đảo qua cửa lớn cách đó không xa, “Mất điện, lát nữa sẽ có người tới gõ cửa thăm hỏi.”
Mục Phách câu môi, “Sao anh lại sợ chứ?”
Quy đầu đâm vào hai cánh môi âm hộ, gân xanh trên côn th*t cọ sát vào nộn vách tường, Gia Ngộ nhất thời ra một thân mồ hôi.
Đầu ngón tay khảm thật sâu vào cánh tay kiên cố, cô cắn môi, “Quá lớn.”
Sợ cảm lạnh, Mục Phách không cởi áo trên của Gia Ngộ, vạt áo che đi chỗ hai người giao hợp dâm mĩ bất kham, anh tiện tay xoa một bên ngực đầy đặn, “Là rất lớn.”
“…Đáng ghét.”
Anh chậm rãi động, tiếng nước từ từ.
Quen với bóng tối, Gia Ngộ mở mắt nhìn kỹ người đàn ông đang rong ruổi trên người cô. Anh cách cô có điểm xa, bởi vì không muốn đè nặng lên bụng; động tác của anh có điểm nhẹ bởi vì không nghĩ đâm quá sâu.
“Mục Phách.” Cô xuất thần.
Mục Phách hôn bụng cô, “Ân?”
“Anh có từng xem qua em tự an ủi chưa?”
Mục Phách không nói gì, luật động không ngừng nghỉ.
Gia Ngộ tiếp tục nói: “Chờ đứa nhỏ sinh ra, em tự an ủi cho anh xem.”
Cô nghĩ tuyệt đối không thể để chỉ mình cô bị quá trình cấm dục này dày vò.
Cuối cùng Mục Phách động đến có điểm tàn nhẫn.
Anh áp chế dục vọng, bỗng dưng rút ra. Quy đầu nhảy đến dồn dập, anh kéo tay Gia Ngộ tới, cầm côn th*t ướt đẫm.
“Động.”
Thanh âm đều ách.
Gia Ngộ vừa mới tiết một lần, tay có điểm mềm, cô kéo đến nắm chặt, loát động hơn mười lần, đột nhiên kêu Mục Phách lại gần chút nữa.
Mục Phách nghe lời cô.
Sau đó cô hôn hôn lên côn th*t.
“Hàm.” Còn có điểm tanh, không tính khó ăn.
Kích thích thế này Mục Phách chịu không được, cả người anh run lên, trứng dái tích góp tinh dịch bắn ra ngoài—
Bắn tới mặt Gia Ngộ.
Mục Phách hít sâu một hơi, cởi áo sơmi cho cô lau mặt, xin lỗi: “…Thực xin lỗi.”
Gia Ngộ ngoan ngoãn để anh lau.
Yên lặng một lát, cô nói: “Mục Phách, nếu hôm nay anh không thừa nhận, anh như vậy, em sẽ tức giận.”
Mục Phách dừng một chút, hỏi cô: “Vậy bây giờ em tức giận sao?”
Gia Ngộ trầm ngâm: “Có một chút.” Bởi vì bị bắn vào mắt.
Mục Phách cười khẽ: “Em muốn phạt anh như thế nào?”
Sau khi mây mưa xong, thanh âm của anh gợi cảm đến cực điểm.
Gia Ngộ áp vào cổ của anh, dùng chóp mũi cọ cọ hầu kết của anh: “Em không nỡ.”
Tim Mục Phách cũng muốn tan chảy rồi.
…
Sắc trời một nửa màu chàm, một nửa đỏ đậm.
Gia Ngộ nói: “Mục Phách, em thích anh.”
Mục Phách nghe xong nhưng lại trầm mặc.
Anh không biết làm sao.
Như là khi học tiểu học đi thi lần đầu tiên đạt được thành tích dẫn đầu, mẹ rất cao hứng, khen thưởng anh bằng một cây kẹo que. Bởi vì ý nghĩa của nó, chẳng sợ hương vị của cây kẹo đó đã sớm quên, nhưng sau nhiều năm có nhận được những loại khen thưởng khác nhau thì so ra vẫn luôn kém hơn vị ngọt của cây kẹo đó. Chuyện này anh nhớ rất lâu, thế giới của trẻ nhỏ luôn rất đơn thuần, anh từng cảm thấy đó chính là hồi ức ngọt ngào nhất cuộc đời này của anh.
Sau khi cùng Gia Ngộ kết hôn, anh thường có thể nếm đến vị ngọt của kẹo que.
Nhưng chỉ là cùng loại mà thôi.
Bởi vì tất cả đều quá mức không chân thực, giống như bọt biển, một khi chọc liền vỡ tan.
Cho đến tận giờ khắc này.
Mục Phách nghĩ, so với kẹo que còn ngọt hơn, rõ ràng là Gia Ngộ.
“Anh sao không nói lời nào?” Tâm tình Gia Ngộ thấp thỏm, không khỏi siết chặt gương mặt của anh.
Mục Phách sờ lên tay Gia Ngộ, cầm, bắt lấy, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ôm lấy cô.
Môi dán lên lỗ tai, nóng nóng.
Hô hấp của Gia Ngộ đều mau dừng lại.
Đơn giản là Mục Phách ở bên tai cô nói một câu.
Ba chữ nhẹ nhàng như vậy, cố tình làm lỗ tai cô đỏ lên.
Ôm nhau một hồi lâu, lại tách ra, Gia Ngộ không dám nhìn vào đôi mắt của Mục Phách. Cô biết lúc này chính mình có bao nhiêu thẹn thùng, mặt khẳng định so với đám mây còn hồng hơn, cũng khẳng định thật mất mặt.
Cô nhỏ giọng mà nâng mắt hỏi: “Anh có để ý phần cảm tình này bất bình đẳng không?”
Thích với yêu là không giống nhau.
Đối với tình cảm cô có điểm trì độn, cô sợ phần trì độn này sẽ làm Mục Phách không cao hứng.
Mục Phách lại hôn cô.
Hôn rất làm càn, chẳng phân biệt anh em thân mật, hôn đến phía dưới Gia Ngộ đều ướt.
Hôn xong, anh lau sạch ướt át trên môi Gia Ngộ, nghiêm túc đáp: “Sẽ không.”
Tương lai còn dài.
– —
Lời tác giả:
“Lần thịt cuối cùng trong luc mang thai, hai chương nữa là hài tử sẽ được sinh ra
Các bạn muốn hài tử gọi là gì, con trai, ta nghĩ gọi là Trứu Trứu, cảm thấy thực đáng yêu haha.”