Ở phía đông nam Vũ Châu, đang diễn ra một trận chiến đấu thảm thiết.
Một bên chiến đấu chính là ba ngàn nhân mã mà Chiết Khả Tồn phái đi cứu viện Vũ Châu, mà phía còn lại chính là đội quân của Bạt Ly Tốc.
Xét theo hiện trường, thì quân Tống đã bị quân Kim vây chặt lấy, bởi vì quân Tống khi đó đang gấp chút chạy đi, nào biết nửa đường gặp được tinh nhuệ của quân Kim, mà Bạt Ly Tốc thật ra không dự đinh tiến công Vũ Châu, mà là lệnh cho một ít binh mã kiềm chế ở Vũ Châu, còn mình lại đích thân dẫn chủ lực xông lên bao vây tiêu diệt đội viện quân này.
Một do thám phóng như bay đến: – Báo, đại tướng quân, không hay rồi, quân Nam triều ở Âm Sơn đột phá phòng tuyến của quân ta rồi.
Bạt Ly Tốc cả kinh thất sắc: – Nhanh như vậy sao?
Bạt Ly Tốc muốn tập trung binh lực tiêu diệt viện quân này, nhưng gã ta cũng sợ chủ lực quân Tống ở Âm Sơn về cứu viện, bao vây ngược gã ta, do vậy, gã ta lệnh cho năm trăm dũng sĩ, mượn thung lũng chật hẹp của đường núi, hi vọng có thể ngăn chặn chủ lực của quân Tống, trước tiên tiêu diệt đội viện quân này, rồi lại tập trung binh lực tiêu diệt đội quân của Chiết Ngạn Chất. Bây giờ nghe thấy quân Tống lại dễ dàng phá vỡ được phòng tuyến gã ta bố trí, điều này khiến gã ta vô cùng kinh ngạc, bởi vì sơn cốc chật hẹp như thế, quân Tống ngươi có nhiều người hơn nữa cũng không thể một lúc xông qua được.
Do thám kia nói: – Quân Nam triều sử dụng một hỏa khí vô cùng lợi hại, nổ điếc toàn bộ binh sĩ chúng ta, do vậy mà đột phá được phòng tuyến của chúng ta.
Đại tướng bên cạnh nói: – Tướng quân, quân Tống rất nhanh sẽ tới đây, chúng ta vẫn nên rút lui trước đi.
Bạt Ly Tốc cau mày, đột nhiên lắc đầu nói: – Thế thì không chắc, đội quân này hẳn là không biết chúng ta bao vây tiêu diệt viện quân của chúng ở đây. Trước tiên bọn chúng nên đi cứu viện Vũ Châu, chúng ta còn có thời gian. Nói rồi gã ta lập tức nói với do thám kia: – Ngươi nhanh chóng đi Vũ Châu, lệnh cho bọn họ bỏ Vũ Châu, tập trung binh lực cuốn lấy đội quân Nam triều kia cho ta, sau một canh giờ, bất kể thắng bại đều lập tức lui binh.
– Tuân mệnh.
Đại tướng kia lại nói: – Tướng quân, một canh giờ làm sao đủ?
Bạt Ly Tốc cười nói: – Nếu phía Đô Thống tiến hành thuận lợi, tin rằng viện quân của chúng ta lập tức tới ngay.
Bởi vì trước đó quân Kim ém nhẹm tin tức, do vậy Chiết Ngạn Chất chỉ biết là quân Kim vây khốn Vũ Châu, cũng không biết tình Tân Châu. Nhưng y mơ hồ cảm thấy sự tình không ổn, sau khi toàn diệt năm trăm quân Kim kia thì lập tức không dừng vó ngựa chạy thẳng đến Vũ Châu.
Nhưng vừa ra khỏi phạm vi Âm Sơn, còn chưa kịp thởi dốc một lát, một đội quân Kim ngàn người đã giết qua đây.
Chiết Nhan Chất lập tức lệnh cho binh lính tác chiến, nhưng không đánh bao lâu thì Chiết Ngạn Chất nhìn ra được đội quân Kim này đến để trì hoãn bọn họ về cứu viện, lòng càng nóng như lửa đốt, tuy y chiếm ưu thế ở hiện trường, nhưng quân địch lại là kỵ binh, vừa đánh vừa lui, ngươi rất khó mà tiêu diệt được bọn họ.
Tình hình chiến đấu vô cùng gấp gáp.
Đúng lúc này, từ phía sau có một đội quân đột nhiên giết ra, chính là một ngàn thủ quân của Vũ Châu. Hóa ra thủ tướng Vũ Châu thấy quân Kim bao vây đột nhiên đi về phía bắc, trong lòng loáng thoáng cảm thấy không ổn, mà một ngàn người bọn họ cũng rất khó bảo vệ được Vũ Châu, thế là quyết định nhanh chóng lựa chọn ra khỏi thành, bởi vì gã biết Chiết Ngạn Chất đang tiến công quan ải Âm Sơn, lại nhìn thấy quân Kim đi về phía bắc, sợ Chiết Ngạn Chất gặp mai phục, thế là dẫn quân chạy đến, vừa hay nhìn thấy đội quân của Chiết Ngạn Chất đang chém giết với một ngàn quân Kim, thế là nhanh chóng bao vây tiêu diệt đội quân Kim này.
Quân Kim này thất phía sau có quân Tống đuổi theo, không dám đánh nữa, nhanh chóng chạy về phía đông.
Chiết Ngạn Chất không dám truy kích, lập tức hỏi tình hình Vũ Châu, sau khi biết được tình hình Vũ Châu, sắc mặt Chiết Ngạn Chất cả kinh, nói: – Tân Châu gặp nguy hiểm.
Vì thế y lập tức chỉnh đốn binh mã cứu viện Tân Châu, nhưng chưa chạy được bao lâu thì thấy một đội quân Tống chạy ra từ trong núi.
Chiết Ngạn Chất đang chuẩn bị lệnh cho quân lính tác chiến thì chợ nghe thấy phía trước có người hô lên: – Phía trước có phải thiếu tướng quân không.
– Phạm tướng quân.
– Thiếu tướng quân, là thiếu tướng quân.
Đội quân nhỏ kia nhanh chóng chạy lên.
Chiết Nhan Chất thấy những người này ai ai cũng bùn đất đầy mặt, trên khôi giáp dính đầy máu tươi, thì biết tình hình không ổn, bởi vì Phạm Tiếp này trấn thủ đại bản doanh Tân Châu, dáng vẻ này của gã, Tân Châu nhất định đã bị công kích, vội vàng hỏi: – Phạm tướng quân, Tân Châu sao rồi?
Phạm Tiếp vừa nghe thì nước mắt lập tức dâng lên, sau đó khóc lóc nói: – Thiếu tướng quân, đại sự không hay rồi. Sáng hôm nay đại bản doanh Tân Châu đột nhiên bị hơn một vạn kẻ địch tiến công mãnh liệt, bây giờ thủy trại đã bị kẻ địch công phá, huynh đệ của chúng ta đã chết trận rồi
Nói tới đây, gã thật sự không nói được nữa.
Thân hình Chiết Ngạn Chất run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch như giấy, không dám tin nói:
– Ngươingươi nói cái gì, thủy trại bị địch công phá?
Phạm Tiếp gật đầu, lau mặt nói: – Kẻ địch làm vỡ đê trên Dương Hà, lại lợi dụng hỏa thuyền công phá thủy trại chúng ta.
– Tam thúc của ta thế nào?
– Lúc đó đại tướng quân đang trên thuyền, bây giờ đại tướng quân cũng không biết đi đâu, chắc là
Nháy mắt Chiết Ngạn Chất đã lệ nóng doanh tròng, nắm chặt hai tay, vang lên tiếng rắc rắc.
Lúc này, lại có ba năm người cưỡi ngựa như bay đến: – Thiếu tướng quân, không hay rồi, Tân Châu đã bị kẻ địch công phá. Bây giờ chủ lực quân địch đang đuổi theo về phía này, chúng ta nhanh chóng rút đi.
Phạm Tiếp kích động nói: – Thiếu tướng quân, chúng ta quay lại liều mạng với kẻ thù, báo thù cho đại tướng quân.
Roi ngựa của Chiết Ngạn Chất đã vung lên, nhưng khi y nhìn thấy từng gương mặt thấy chết không sờn phía sau, không khỏi từ từ bỏ xuống, lấy cánh tay lau hốc mắt, nói: – Các huynh đệ, nhanh chóng rút về phía núi Âm Sơn.
Bởi vì quân địch đến từ phía tây, phía tây nhất định có đội quân của kẻ thù, phía trước thì không đi được, đường sông ở Vũ Châu lại bị quân Kim chiếm lĩnh, trời biết ở bờ đối diện có quân Kim trấn thủ không, do vậy bọn họ chỉ còn một con đường, chính là Âm Sơn. Tuy nơi này là điểm cuối Âm Sơn, nhưng đường nhỏ giữa núi rất nhiều, sau khi vào núi, thì dãy núi Âm Sơn nguy nga có thể che giấu cho bọn họ rất tốt, cho dù gặp đường thì trên đường núi, quân Tống cũng không cần sợ.
Chiết Ngạn Chất lập tức dẫn binh đi vòng vèo, lại lao vào dãy núi Âm Sơn một lần nữa.
Y đi chưa được nửa canh giờ, thì Bạt Ly Tốc đã dẫn đại quân hùng hùng tráng tráng đến đây. Đội viện quân kia đã bị viện quân mà gã ta và Hoàn Nhan Tông Hàn phái tới tiêu diệt rồi. Sau khi tiêu diệt, gã ta lập tức giết về phía tây bắc, chuẩn bị vây giết đội quân của Chiết Ngạn Chất lần nữa, đáng tiếc là Chiết Ngạn Chất đã chạy. Gã ta đã thăm dò Chiết Ngạn Chất đã chạy vào dải núi Âm Sơn, liền không truy kích nữa.