Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2608 - Búa Nặng Bổ Đôi Núi Bạch Đăng (2)

trước
tiếp

Mà sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn công phá thủy trại, thì lập tức lấy khí giới công thành còn sót lại của quân Tống tiến công ba mặt Tân Châu. Thủ quân Tân Châu không nhiều, cũng khoảng một ngàn người, chủ lực đều bố trí ở đại bản doanh ngoài Tân Châu. Hoàn Nhan Tông Hàn giáp công ba mặt, muốn cản cũng không biết cản thế nào, Hoàn Nhan Tông Hàn chỉ cần vỏn vẹn một canh giờ thì công phá thành Tân Châu.

Đến lúc này, đội quân khoảng hai vạn người của Chiết Khả Tồn tổn thất hơn một vạn, Thống Soái Chiết Khả Tồn cũng chạy trối chết, đến nay không biết sống chết, gần như toàn quân bị diệt, chỉ duy có đội quân ba bốn ngàn người của Chiết Ngạn Chất bỏ chạy, nhưng vẫn không thể nói là tránh được uy hiếp, bởi vì đường trong dải núi Âm Sơn rắc rối phức tạp, bọn họ có thể vượt qua dải núi Âm Sơn để đến Nho Châu không thật sự là điều chưa biết được.

Mà quân Kim cũng bỏ ra cái giá gần bốn ngàn người. Thật ra Hoàn Nhan Tông Hàn sự tính là hai ngàn người đã đủ rồi, nhưng gã ta tuyệt đối không ngờ là trong trận địa đối phương lại có hỏa khí uy lực cực lớn như vậy, nổ một đợt thì chết mất không được một ngàn cũng có tám trăm, còn có năm trăm dũng sĩ trong khe núi Âm Sơn, cũng bị quân Tống giết không còn manh giáp, đây là chuyện gã ta không dự tính được.

Hoàn Nhan Tông Hàn nắm bắt chuẩn xác tâm lý của Chiết Khả Tồn, do đó phát động tiến công chớp nhoáng, tiêu diệt từng cái, một kích thì tiêu diệt đội quân chủ lực này. Điều này đối với Hoàn Nhan Tông Hàn mà nói chỉ là thứ yếu, dù sao thì ông ta gã từng dùng mấy ngàn nhân mã toàn diệt mười mấy vạn đại quân của quân Liêu, lần này tính là cái gì chứ. Điều làm gã ta vui mừng là, các dũng sĩ của gã ta hoàn toàn sống lại rồi, sự âm u quẩn quanh trên đầu quân Kim nhiều ngày nay hôm nay đã bị quét sạch rồi.

– Đô Thống, tướng quân Bạt Ly Tốc đã trở lại.

– Ừ, mau mau để y vào.

Còn chưa dứt lời, Bạt Ly Tốc liền nhanh chóng đi đến, không đợi gã ta hành lễ, Hoàn Nhan Tông Hàn liền hỏi: – Thế nào?

Bạt Ly Tốc nhanh chóng lắc đầu nói: – Quân địch rút chạy về phía núi Âm Sơn, ta không truy kích nữa, chỉ là tăng thêm binh trấn thủ hiểm ải Âm Sơn.

– Ngươi làm đúng lắm. Hoàn Nhan Tông Hàn cười gật đầu, nói:

– Đó chẳng qua là chó nhà tang mà thôi, không cần đuổi tận giết tuyệt, còn nữa, kẻ địch rồi sẽ gặp lại thôi.

Di Thứ Bảo hưng phấn hỏi: – Đô Thống, bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?

– Xuất phát ngay hôm nay, tiến công Nho Châu.

Hoàn Nhan Tông Hàn ha ha nói: – Ta phải đánh cho đối phương không ai đứng vững. Quy Châu nằm sát Cư Dung Quan, quân địch chắc chắn có trọng binh trấn giữ, nhưng nếu đối phương bố trí trọng binh ở Quy Châu, Cư Dung Quan thì Nho Châu nhất định phòng thủ trống trải, chúng ta nhất định phải đánh một kích chí mạng vào nơi phòng thủ yếu nhất trong phòng tuyến của kẻ địch. Bạt Ly Tốc, ngươi lập tức dẫn đội quân năm ngàn người xông lên truy kích đội quân còn lại của Chiết Khả Tồn, ta phỏng chừng Quy Châu có thể phái binh đến cứu viện. Nếu gặp phải thì ngươi không cần do dự, thừa thế xông lên, nhất định phải một kích tiêu diệt kẻ thù, ta dẫn đại quân đuổi theo phía sau.

Chỉ cần quân Tống rời khỏi thành lũy, gặp nhau nơi dã ngoại thì kỵ binh của bọn họ liền phát huy được ưu thế.

– Tuân mệnh.

Bạt Ly Tốc không nghỉ một hơi thì xoay người ra ngoài, gã ta đi theo Hoàn Nhan Tông Hàn lâu như vậy, dĩ nhiên biết rõ thói quen của Hoàn Nhan Tông Hàn, một khi phát động tiến công thì căn bản không ngừng lại được.

Gã ta đi rồi, Di Thứ Bảo lại hỏi:

– Đô Thống, vậy Tân Châu, Vũ Châu thì sao?

– Mỗi bên để lại một trăm người.

– Một trăm người?

Di Thứ Bảo suýt chút cắn vào lưỡi mình.

Hoàn Nhan Tông Hàn cười nói: – Những thành trì này là phần mộ của người Nam. Nếu bọn chúng dám phái người đến, ta sẽ quay lại tiêu diệt bọn chúng, đến bao nhiêu thì ta tiêu diệt bấy nhiều. Ta muốn để người Nam biết rõ đây là từng tòa thành trống cũng không dám tiến công, để lại một trăm người ở đây duy trì trị an là được rồi.

Tông Hàn lão huynh bá đạo như vậy, không hề nói đến đạo lý.

Sau một đêm chỉnh đốn nơi này, Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức dẫn theo chủ lực hùng hổ lao tới Nho Châu.

Vân Châu ba mặt giáp núi, thậm chí có thể nói là tọa lạc ngay dưới chân của ba ngọn núi lớn, ngay cả thành trì của là bắc cao nam thấp, mà ngọn núi lớn phía đông cính là núi Bạch Đăng tên tuổi lẫy lừng trong lịch sử.

Nói đến núi Bạch Đăng này thì không thể không nói tới một người, người này chính là Hán Cao Tổ Lưu Bang. Năm đó Lưu Bang viễn chinh Hung Nô, bị vây khốn ở núi Bạch Đăng, cũng chính vì chiến dịch này mới xuất hiện thời kỳ Văn Cảnh sau này, bởi vì trận chiến này triều Hán rất e sợ Hung Nô, do vậy áp dụng chính sách hòa thân, đổi lại mấy chục năm vững bền của Trung Nguyên, cho đến khi Hán Vũ Đế xuất hiện mới đập tan cục diện này.

Núi Bạch Đăng là một yếu địa chiến lược, nơi này có một con đường lớn thông đến Mông Cổ, gọi là Bạch Đạo.

Mà Dương Tái Hưng dẫn quân đến đây chính vì khai thông Bạch Đạo, như thế tiện cho việc đi đến phía bắc Vân Châu, chiếm lĩnh cửa khẩu phía bắc, nhưng quân Kim làm sao lại để Dương Tái Hưng dễ dàng khai thông nơi này, dựa vào địa thế mà thiết lập doanh trại trên Bạch Đạo, để mong ngăn chặn được Dương Tái Hưng.

Doanh trại quân Kim thiết lập trên một sườn dốc uốn khúc. Triền núi này không phải dốc đứng lắm, dù sao thì cũng là đường lớn, nhưng hai bên đều là vách núi trùng điệp, điều này là cho quân Tống không thể nào lợi dụng vũ khí tầm xa tiến công ở sườn núi được, bởi vì đoạn dốc uốn khúc, giữa đoạn dốc có một khúc rẽ, thiết lập Sàng tử nỏ hay là pháo Khồn lương tâm dưới núi căn bản không đánh đến doanh trại quân Kim được, huống chi Dương Tái Hưng cũng không mang theo Nỏ xa đến, bởi vì nơi này khắp nơi đều là đường núi, hơn nữa lại toàn là đường dốc, chiến xa rất khó tới lui.

– Các huynh đệ, lên cho ta, giết sạch lũ chó Kim.

Chỉ thấy hơn năm trăm người cầm lá chắn, đại đao trong tay điên cuồng xông về phía quan trại quân Kim.

Quan trại nhỏ hẹp lập tức trở nên đao quang kiếm ảnh, huyết nhục tung tóe.

Mà dưới sườn núi, lại mọc lên mấy chục cái nồi lớn, nước sôi sùng sục, khối thịt mỡ màng đỏ au thoắt ẩn thoắt hiện theo nước sôi sùng sục. Trong này có thịt dê đoạt được ở gần đó, cũng là thịt rừng bắt được trong núi này, mùi thịt nồng đậm tràn ngập trên khắp Bạch Đạo trong núi này, làm người ta say mê.

Mấy trăm trên lính vây quanh mấy chục cái nồi lớn này, nhậu nhẹt ăn ngon, hô to sảng khoái.

Dương Tái Hưng thân làm tướng tiên phong lại ngồi trên một tảng đá trụi lủi, vẻ mặt không thay đổi. Thật ra tên này bị tê liệt cơ mặt, lúc nghỉ ngơi vĩnh viễn là vẻ mặt này, bằng không thì gã nhất định là đang ngủ, có điều bên cạnh gã thật sự có một đám lính đang nằm ngáy o o.

Thoạt nhìn làm cho người ta thực buồn bực, tướng sĩ tiền phương đang chém giết, nhưng người ở đây lại đang ăn to uống lớn, còn ngáy o o, thật mẹ nó bất công.

Qua hồi lâu, Dương Tái Hưng đột nhiên đá một binh lính đang ngủ say bên cạnh, nói: – Này, các ngươi ngủ xong chưa?

Người nọ xoa mắt, lập tức tỉnh táo lại, sau đó gật đầu.

Dương Tái Hưng nói: – Chuẩn bị một chút, một khắc sau thì lên thay thế cho huynh đệ ở tiền tuyến.

– Tuân mệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.