Lão nhân cầm đầu Lục Lão vụt hô hoán:
– Thạch Chung Hóa Long. Đánh !
Ánh đao quang lập tức quẫy cuộn, hợp sáu ánh đao thành một ánh Long Đao, vùng vẫy lao vào Điền Hồ.
Ào…
Điền Hồ bật quát :
– Phi Thiên phá Đao Thức ! Đỡ !
Bùng… Bùng…
Ánh Đao Long bị chưởng kình khuấy động, tản khai thành sáu ánh đao quang riêng lẻ, cũng là lúc Đao Trận Thạch Chung có thay đổi.
– Thạch Chung Đao Mãn Khai !
Rào… Rào…
Điền Hồ cũng tung người di hình hoán vị nhẹ nhàng xuyên qua từng ánh đao quang.
Phi Thiên Xuyên Vân Thức ! Đỡ !
Choang… Choang… Choang…
Sáu tiếng chạm liên tục làm cho sáu ánh đao quang cùng khựng lại. Và Đao Trận Thạch Chung một lần nữa biến đổi :
– Huyết Lưu Loạn Hồ Đao. Đánh !
Vù…
Vù…
Nhìn sáu ánh đao cùng đổ lập lên người Điền Hồ, Bách Lý Băng thất kinh :
– E nguy mất !
Nam Cung Phách cũng đưa tay lau vầng trán đã lấm tấm xuất hạn :
– Đừng quá lo như thế. Hy vọng Điền Tam đệ vẫn có cách phá giải. Nhìn kìa…
Bóng nhân ảnh của Điền Hồ vụt biến mất, làm cho sáu ánh đao đều đổ ập vào khoảng không.
Tiếp đó, lúc Điền Hồ xuất hiện, tiếng Điền Hồ đã vang lên cười sang sảng :
– Cẩn trọng nha. Đây là Tam Tuyệt Thức cuối cùng của công phu Phi Thiên. Hãy đỡ. Ha… ha…
Điền Hồ quay người thành một vòng xoay quanh một chân trụ. Và sáu loạt chưởng được Điền Hồ vũ lộng quật ra khắp sáu phương vị.
Ào…Ào…
Giữa Đao Trận Thạch Chung liền có tiếng gầm, đối lại tràng cười của Điền Hồ :
– Ngươi cũng đâu thoát với những chiêu tuyệt đao cuối cùng, Thạch Chung Đao Điểm Mạng ! Đánh !
Bùng… Bùng… Bùng…
Điền Hồ bỗng gầm vang :
– Phi Thiên Điểm Tử Kỳ. Đỡ !
Choang… Choang… Choang…
Nam Cung Phách liền thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhỏm :
– Bản lảnh của Tam đệ quả cao minh. Xong rồi, bọn họ đều bị Tam đệ đánh rơi đao. Hà…
Chợt có tiếng Bách Lý Băng kêu thất thanh :
– Chưa xong đâu, Nhị Ca ! Nhìn kìa…
Không cần Bách Lý Băng kêu Nam Cung Phách cũng thấy. Và lúc này trên tay Lục Lão chợt xuất hiện mỗi người một thanh tiểu kim kiếm nhỏ bé.
Cũng là lúc Điền Hồ thịnh nộ hô hoán :
– Chư vị dám dùng cả Thất Linh Tiểu Phi Kiếm ư ?
Lục Lão cười vang :
– Cũng như ngươi thôi. Vì nào phải ngươi nhờ công phu Thanh Thành, đánh rơi những đoản đao của bọn ta ? Hãy tự trách ngươi đã dùng công phu Phi Thiên. Ha… ha…
Nam Cung Phách tái mặt :
– Thất Linh Tiểu Phi Kiếm ? Họ đã từng mong muốn chiếm hữu những Linh vật này, ắt sẽ giúp công phu Thạch Chung tăng một tầng lợi hại. Điền Tam đệ e nguy mất !
Và tình thế đúng là đang nguy cho Điền Hồ. Lục Lão đã ném sáu thanh tiểu kim kiếm lên không và dụng lực điều động khiến sáu thanh tiểu kim kiếm vụt hóa thành sáu ánh kim quang, thật đúng như tên gọi Tiểu Phi Kiếm Thất Linh.
Bách Lý Băng chợt động tâm, khẽ hỏi Nam Cung Phách :
– Đã bảo là Thất Linh sao ở đây mới chỉ có sáu ? Một kia đâu ?
Nam Cung Phách đoán :
– Nguyên ủy những Linh vật này đã rơi vào tay Bội Cơ. Có lẽ Bội Cơ hiện còn giữ một.
Và cả hai liền đưa mắt nhìn Bội Cơ. Nàng ta có vẻ đã khôi phục chân lực đang điềm nhiên nhìn vào cảnh phô diễn cách vật dụng chân lực để điều động sự di chuyển linh hoạt của sáu thanh Tiểu Phi Kiếm, do Lục Lão triễn khai.
Bách Lý Băng lên tiếng :
– Sao Đoàn cô nương không giúp lệnh sư huynh ?
Bội Cơ đáp, nhưng không một lần nhìn qua Bách Lý Băng :
– Hắn đã muốn một mình đối phó Lục Lão, ta đâu thể xen vào.
Nam Cung Phách bảo :
– Nếu vậy, cô nương vẫn có thể cho Điền Hồ mượn thanh Tiểu Phi Kiếm còn lại ?
Bội Cơ bật cười :
– Chẳng phải hắn đã có Phi Thiên Kiếm Lệnh đó sao ? Hắn không muốn dùng thì tùy hắn. Đâu thể bảo tiểu nữ phải cho hắn mượn thanh Tiểu Phi Kiếm còn lại ? Ha… ha..
Nam Cung Phách nghe thế vội gọi Điền Hồ :
– Điền Tam đệ nghe rồi chứ ? Hãy mau dùng Phi Thiên Kiếm Lệch để đối phó với bọn họ.
Điền Hồ đang gặp nguy, sáu thanh Tiểu Phi Kiếm quá linh hoạt, khiến Điền Hồ dù đã tận lực nhưng xem ra vẫn không có cách ngăn chặn hoặc hóa giải. Và Điền Hồ quát, đáp lại lời nhắc nhở của Nam Cung Phách :
– Đệ đã giao Phi Thiên Kiếm Lệnh cho Đoàn Mộc Thu. Bằng không, đệ đâu phải khốn đốn như thế này ! A.. xem chiêu !
Vù… Vù…
Mọi chiêu chưởng của Điền Hồ hoặc nhắm vào sáu thành Tiểu Phi Kiếm, hoặc đánh vào Lục Lão đều vô dụng, không thể làm cho tình thế khả quan hơn.
Nam Cung Phách lo ngay ngáy :
– Đoàn Mộc Thu đã về Côn Luân, làm sao bây giờ ?
Điền Hồ càng thêm tận lực bình sinh, cố chi trì thêm nữa với những Linh vật lợi hại.
Đang khi đó, như Bách Lý Băng cố ý dõi nhìn và phát hiện, Đoàn Bội Cơ bỗng từ từ lẻn bỏ đi. Và điều này làm cho Bách Lý Băng vừa hận vừa thầm cười đắc ý.
Chờ khi Đoàn Bội Cơ đi khuất, Bách Lý Băng vội lao đến gần trận chiến. Và nàng lên tiếng :
– Điền Hồ ca ! Muội có vật này dành cho Điền Hồ ca đây. Mau nhận lấy.
Nàng ném vào cho Điền Hồ một vật có dạng như Thiết Chỉ Hoàn.
Lục Lão tuy có thấy nhưng vẫn dửng dưng, như không hề nghĩ một vật vô dụng là vậy lại có thể giúp Điền Hồ chuyển bại thành thắng.
Điền Hồ vừa nhìn thấy vật đó liền mừng rỡ chộp lấy. Chỉ khi đã đeo vật đó vào ngón tay giữa, Điền Hồ mới cười vang :
– Sao Băng muội không đưa ra sớm hơn ? Hãy xem Phi Thiên Kiếm Lệnh đây ! Ha… ha…
Với Thiết Chi Hoàn đó. Điền Hồ bỗng lia nhanh, tạo thành sáu tia kim quang bật lóe, đủ để đón đầu và đánh rơi sáu thanh Tiểu Phi Kiếm vốn đang linh hoạt dịch chuyển kia.
Coong… Coong… Coong…
Lục Lão thất kinh lùi lại; sửng sốt nhìn sáu thanh Tiểu Phi Kiếm đồng loạt rơi chạm đất.
Điền Hồ thì nhìn Lục Lão :
– Nếu chư vị không còn gì để nói, hãy nhặt lấy Lục Linh Tiểu Phi Kiếm và đi đi. Tại hạ sẽ không ngăn cản, nếu ngay bây giờ chư vị chịu bỏ công truy tìm Thượng Quan Du.
Lục Lão thở dài, một lão lên tiếng :
– Ngươi vẫn cả quyết chỉ có một mình Thượng Quan Du là chủ hung ?
Điền Hồ gật đầu :
– Mọi đầu đây mối nhợ đều do một mình lão tặc Thượng Quan Du gây ra. Cả Thanh Thành phái lẫn Lục Lão đều bị Thượng Quan Du lợi dụng. Nếu không vì nguyên do này, tại hạ cần gì hết lời giải thích, mong chư vị minh bạch ?
Bọn họ nhìn nhau, sau đó lẳng lặng thu nhặt sáu thanh đoản đao và sáu thanh Tiểu Phi Kiếm.
Và Điền Hồ yên tâm khi thấy Lục Lão trước khi bỏ đi có hứa :
– Được. Bọn ta sẽ không nhắm vào Thanh Thành phái nữa. Trừ phi sau này có chứng cứ gì khác, cho thấy lời của ngươi không đúng sự thật. Hừ !
Họ đi rồi, Nam Cung Phách mới lên tiếng :
– Ý Tam đệ như muốn dồn quần hùng nhắm vào một mình Thượng Quan Du ?
Điền Hồ thừa nhận :
– Thượng Quan Du có quả nhiều thủ đoạn. Điều tiên quyết là phải loại bỏ hết mọi vây cánh có thể bị lão lợi dụng. Giờ chỉ còn lại Thủy Phương Cung và Tử Y Hội mà thôi.
Bách Lý Băng tiến lại gần :
– Về Thủy Phương Cung đã có muội đảm đương. Sẽ có ngày chỉ còn lại một mình lão với Kim Tuyết Ngân và Bách Lý Hoàng.
Điền Hồ động tâm :
– Phải rồi, Bách Lý Hoàng chẳng phải là bào huynh của Băng muội sao ?
Nàng lắc đầu :
– Chỉ là huynh muội cùng một phụ thân. Nhưng nếu xét theo tư cách của Kim Tuyết Ngân, muội cùng mơ hồ cảm nhận điều này là không đúng.
Điền Hồ cau mày :
– Sao lại không đúng ?
Nàng thở dài :
– Kim Tuyết Ngân vốn là thị tỳ hầu hạ bên cạnh gia mẫu. Điều không may là mụ lại được gia phụ sủng ái. Kết quả mụ đã sinh ra Bách Lý Hoàng một nam tử đúng như lòng gia phụ mong muốn.
Điền Hồ vụt hiểu :
– Vì thế mụ lên mặt, chuyên quyền vì lệnh đường chỉ sinh cho lịnh tôn một ái nữ.
Nàng cười cay đắng :
– Trọng nam khinh nữ. Thái độ này dã khiến gia phụ mang hại. Mụ ta càng lúc càng chuyên quyền, nghe đâu khi đến lượt lệnh đường Nghiêm Tuyết Hoa được gia phụ để mắt, chính mụ đã tìm cớ đuổi đi.
Điền Hồ thở dài :
– Tối độc phụ nhân tâm. Chính gia mẫu chỉ nói mỗi câu này khi ta hỏi về xuất thân lai lịch. Nhưng còn đâu là điều Băng muội nghi ngờ về tình huynh muội huyết nhục với Bách Lý Hoàng ?
Nàng chỉ đáp nhẹ :
– Mụ đã vì Thượng Quan Du mà nhẫn tâm mưu hại gia phụ và muội.
Nam Cung Phách vỡ lẽ :
– Rất có thể Bách Lý Hoàng là cốt nhục của Thượng Quan Du ? Chỉ có thế mới giải thích vì sao bây giờ Thượng Quan Du cấu kết với Thủy Phương Cung. Do họ từng là phu thê.
Điền Hồ nghi ngờ :
– Nhưng sao chỉ cách đây không lâu Thủy Phương Cung vẫn cùng Tử Y Hội đối đầu ?
Bách Lý Băng giải thích :
– Đúng lẽ họ vẫn còn đối đầu nếu như mụ Kim Tuyết Ngân không tình cờ hội ngộ Thượng Quan Du, tình lang của mụ. Điền Hồ ca còn nhớ lần mụ trong y phục Cung Trang đã theo lệnh muội xuất hiện và sau đó đánh đuổi lão Hội Chủ Tử Y Hội giải cứu Điền Hồ ca ?
Điền Hồ kinh ngạc :
– Mụ xuất hiện theo lệnh Băng muội ?
Nàng gật đầu :
– Đúng vậy. Vì sau lần đắc thành sở học do gia nội tổ lưu lại, muội xuất hiện đã xử trí ngay mụ và Bách Lý Hoàng. Sau đó, để dễ dàng truy tìm Thượng Quan Du, một mặt muội xuất hiện bên cạnh Điền Hồ ca, một mặt bắt mụ ngấm ngầm bám theo hỗ trợ.
Điền Hồ vỡ lẽ :
– Vậy đó là nguyên do trước sau hai lần mụ Cung Trang phu nhân đó xuất hiện giải nguy cho ta ?
Nàng gượng cười :
– Mọi sắp đặt của muội có cơ thành sự nếu lần thứ hai đừng để mụ đuổi theo Thượng Quan Du trong lốt Hội Chủ Tử Y Hội. Muội đoán, chính lần đó là Thượng Quan Du nhận ra mụ trước, lão mới giả vờ bỏ chạy để mụ đuổi theo. Vậy là mã và mã, ngưu và ngưu lại gặp nhau. Mụ đã có Thượng Quan Du làm hậu thuẫn nên mới to gan phản lại muội. Còn về nguyên nhân, muội nghĩ Nhị ca đoán đúng. Chỉ có Bách Lý Hoàng là nguyên nhân duy nhất gắn kết đôi gian phu dâm phụ với nhau.
Chợt phát hiện không thấy Bội Cơ đâu, Điền Hồ bật hỏi :
– Nguy tai ! Tiểu sư muội…
Bách Lý Băng xua tay :
Nàng đã tự bỏ đi, không liên quan đến Lục Lão.
Đến lúc này Nam Cung Phách mới biết chuyện Đoàn Bội Cơ bỏ đi, nên nhìn Bách Lý Băng :
– Tam muội tử nghĩ sao mà không giữ Bội Cơ lại ?
Không muốn Nam Cung Phách hiểu lầm. Nàng đáp :
– Muội đã biết rõ chủ ý của nàng, dù có muốn giữ lại cũng vô ích.
Điền Hồ sực hiểu :
– Phi Thiên Kiếm Lệnh ?
Bách Lý Băng chán ngán :
– Không sai. Do mãi không thấy Điền Hồ ca dùng đến Phi Thiên Kiếm Lệnh, vừa nghe nói vật đó đang ở Côn Luân, cụ thể là ở trong tay Đoàn Mộc Thu, Bội Cơ lập tức bỏ đi. Đến muội cũng không ngờ Bội Cơ lại vô ân bạc nghĩa đến vậy. Không một chút quan tâm đến Điền Hồ ca, cho dù Điền Hồ ca đã vì nàng nên chấp nhận một mình đối đầu cùng Lục Lão.
Khi nói câu cuối, Bách Lý Băng có chuyển mục quang qua nhìn Nam Cung Phách. Đủ cho Nam Cung Phách hiểu, rằng Đoàn Bội Cơ vị tất có ý này nọ với Điền Hồ như Nam Cung Phách từng ngấm ngầm ám thị cho Bách Lý Băng hiểu.
Điền Hồ vẫn vô tâm, chợt nói :
– Lục Lão đã hứa bỏ qua cho phái Thanh Thành, hy vọng trên đường đến Côn Luân, Bội Cơ sẽ không gặp điều gì bất trắc.
Nam Cung Phách đánh gật gù tán thành và chợt đề xuất với Bách Lý Băng :
– Chuyện của Đoàn Mộc Đại tỷ, ta hy vọng Tam muội tử sớm định cách phóng thích.
Nàng gật đầu :
– Muội cũng đang định thế. Chỉ tại chuyện Lãnh Khí xâm nhập làm mọi việc chậm lại.
Hớn hở, Nam Cung Phách xoa hai tay vào nhau :
– Ta sẽ đợi tin mừng từ phía Tam muội tử. Nhất định…
Đang nói, Nam Cung Phách bỗng dừng lại. Cùng lúc này, có Điền Hồ và Bách Lý Băng cũng đều nghe một chuỗi âm rền rĩ vang đến.
Bách Lý Băng buột miệng :
– Như tiếng núi lở ?
Nam Cung Phách bảo :
– Giống tiếng hai cao thủ thượng thừa dùng tuyệt kỷ giao phong với nhau hơn ?
Điền Hồ nghi ngại :
– Nói về cao thủ thượng thừa thì với phạm vi gần đây chỉ có Lục Lão và Tư Mã Hợp. Lý nào họ lại đụng độ ?
Bách Lý Băng bảo :
– Có như thế cũng tốt. Tư Mã Hợp là hung thủ gây thảm trạng Thanh Thành phái, dù có bị Lục Lão sát hại cũng là cách Lục Lão đền ân gần mười năm được Thanh Thành phái tạo cơ hội cho luyện Đao Phổ Thạch Chung. Chúng ta đến xem đi.
Nam Cung Phách mỉm cười :
– Ta vốn có ý định chia tay, nhưng nếu có dịp nhìn lại tuyệt học Thạch Chung, đương nhiên ta không thể bỏ lỡ. Đi nào.
Họ cùng đi và lúc đến gần hơn họ lại được dịp nghe một lần nữa tiếng chấn rền âm động.
Ầ..m…!
Bách Lý Băng tỏ ra kinh hải :
– Quả nhiên là tiếng chấn kình. Nhưng để tạo tiếng chấn kình rền rĩ này, nội lực của song phương ắt đã đạt mức Lô Hỏa Thuần Thanh, Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Nam Cung Phách gật đầu thừa nhận :
– Tam muội tử nhận định không sai. Và nội lực của họ ít nhất cũng phải ngang bằng Điền Tam đệ.
Bách Lý Băng tỏ ra hoài nghi lời nhận định này của Nam Cung Phách :
– Nhị ca chớ quá đề cao. Điền Hồ ca khó thể đạt mức nội lực này.
Điền Hồ cũng thú nhận :
– Đệ cũng nghĩ như vậy. Cho dù lúc nay tâm pháp Hồi Chuyển Nghịch Thiên của đệ không còn ngại chuyện dùng dược vật nữa, nhưng muốn đạt mức nội lực tương tự thế này thì chưa đâu.
Nam Cung Phách kinh nghi :
– Bằng cách nào Tam đệ không còn ngại dược vật, mặc dù vẫn luyện Nghịch Thiên Hồi Chuyển ?
Điền Hồ mỉm cười :
– Nhị ca có tin không, nửa năm trước đệ đã tình cờ đến được nơi ẩn thân và được Hồi Chuyển Pháp Vương thu nhận làm truyền nhân ?
Bách Lý Băng nhân đó hỏi thêm :
– Nghĩa là nhờ đó, Điền Hồ ca được lệnh sư điểm hóa công phu, nên vẫn luyện và không còn ngại dược vật ?
Nam Cung Phách bật reo :
– Vậy là tốt rồi. Giờ thì ta hiểu vì sao với niên kỷ như Tam đệ lại đạt mức nội công Lô Hỏa Thuần Thanh, như ta mục kích lúc Tam đệ giúp Tam muội tử hóa giải Lãnh Khí ?
Bách Lý Băng khấp khởi mừng :
– Nhị ca nói thật chứ ?
Vừa mới gật đầu và chưa kịp đáp, Nam Cung Phách chợt thấy Điền Hồ ra hiệu dừng lại. Nam Cung Phách kinh nghi :
– Tam đệ đa phát hiện điều gì ?
Bách Lý Băng cố nghe ngóng nhưng thuỷ chung vẫn không phát hiện được gì, cho dù nàng đang nghe Điền Hồ thì thào :
– Họ đang ở cách chúng ta qua eo núi trước mặt. Không có Lục Lão ở đó. Vì chỉ có hai nhân vật luân phiên đối thoại với nhau mà thôi.
Nam Cung Phách cau mày :
– Một là Tư Mã Hợp ?
Điền Hồ hoang mang, không dám quyết chắc :
– Tuy khó nhận rõ âm thanh nhưng nếu xét theo phạm vi nhỏ hẹp thì dĩ nhiên phải có một là Tư Mã Hợp trong đó.
Bách Lý Băng lo ngại :
– Vậy một kia là ai ? Là nhân vật nào có năng lực giao thủ bình quân cùng Tư Mã Hợp ?
Nam Cung Phách và Điền Hồ bất giác cùng nghĩ đến một người :
– Thượng Quan Du ?
– Hội Chủ Tử Y Hội ?
Bách Lý Băng chợt tỏ ra hăm hở :
– Có Thượng Quan Du tất phải có mụ Kim Tuyết Ngân. Quả là cơ hội tốt để muội thanh lý môn hộ. Đi !
Vút…
Điền Hồ và Nam Cung Phách lập tức lao theo. Đồng thời Điền Hồ dặn nàng :
– Vẫn phái đề phòng bọn họ có mưu đồ. Chỉ khi nào thật sự có cơ hội, Băng muội hãy ra tay.
Nàng mỉm cười :
– Muội cũng không manh động bây giờ đâu. Cần phải dò xét trước đã.
Điền Hồ hài lòng và cùng với Bách Lý Băng – Nam Cung Phách nhẹ nhàng tiến gần.
Đúng như Điền Hồ nhận định, bên kia eo núi, nơi có nhiều loạn thạch nhấp nhô, quả nhiên chỉ có hai nhân vật cùng che kín chân diện đang đứng cách nhau hai trượng.
Bọn Điền Hồ cẩn trọng, nép sau những tảng đá và từ trên cao phóng mắt nhìn xuống.
Đúng lúc này, nhân vật che kín chân diện đứng trên tả bỗng phát thoại :
– Một mạng của gia phụ đương nhiên không thể ngăn cản ý đồ bấy lâu nay ta hằng ấp ủ. Nhưng ta khuyên lão hãy thành thật giao phó, vì sao lão quyết tình hạ thủ gia phụ ?
Nhân vật đối điện đáp :
– Sao người vẫn không tin ta, Tư Mã Hợp ? Chủ y của ta chỉ là muốn giúp ngươi thôi. Kẻo ngươi nửa chừng dao động, mất đi hào khí của đấng trượng phu, dễ bị phụ thân ngươi ngăn cản, khiến ngươi không thể hoàn thành bá nghiệp.
Tư Mã Hợp hừ lạnh :
– Ta có dao động hay không, tự ta biết. Còn đối phó với gia phụ thế nào cũng là việc của ta. Thượng Quan Du lão hà tất tự ý xen vào.
Thượng Quan Du bật cười :
– Xem ra người đã tự cho mình là quá cao minh không cần sự dìu dắt chỉ dẫn của ta nữa thì phải. Ngươi đừng quên, nhờ ai mà người tiếp nhận được di học Cổ Mộ Môn. Và nếu không có ta chỉ điểm, liệu ngươi có biết lối vào U Linh Thất để tiếp nhận thêm du học của U Linh Môn không ?
Đừng vội phủ nhận công lao của ta chứ ! Ha… ha…
Tư Mã Hợp gầm vang :
– Nhưng tất cả chỉ là vô dụng, một khi Lãnh Hỏa Nhị Linh đã bị kẻ khác hưởng dụng trước ta.
Thượng Quan Du thản nhiên đáp :
– Ngươi không có phúc phận thì đành chịu thôi. Đừng quên đó là nơi lão quỷ Bạch Cốt U Linh đã lưu ngụ những hai mươi lăm năm có hơn. Ngươi chỉ là kẻ đến sau, đâu thể mong Lãnh Hỏa Nhị Linh đó vẫn dành cho ngươi.
Tư Mã Hợp thở hắt ra một tiếng :
– Vị tất Lãnh Hỏa Nhi Linh là do Bạch Cốt Linh hưởng dụng. Bằng không, với bản lãnh đó nếu thật sự Bạch Cốt U Linh có thêm diệu dụng từ Lảnh Hỏa Nhị Linh, mười Thượng Quan Du lão cũng không là đối thủ.
Từ diện mạo che kín, Thượng Quan Du chợt xạ hai tia mắt kinh nhân nhìn Tư Mã Hợp :
– Không phải ngươi, cũng không phải lão quỷ Bạch Cốt U Linh thì là ai đã vô tình hưởng dụng Nhị Linh Lãnh Hỏa ?
Tư Mã Hợp gắt :
– Lối vào U Linh Thất là do lão chỉ điểm cho ta, không phải lão thì còn ai vào đây ?
Thượng Quan Du phá lên cười :
– Ngươi lầm rồi, với sở học của ta, đâu thể mạo hiểm để tự rước vào người cùng một lúc hai thứ hiểm họa đó. Lãnh khí cũng không, Hỏa khí càng không. Vì giả như ta là người hưởng dụng thì tìm đâu ra ít nhất là hai hạt Bạch Liên Vạn Niên để đề phòng trường hợp bị Lãnh Khí và Hỏa Khí cùng công tâm đoản mạng ? Ngươi đừng quá đa nghi như thế. Ha… ha…
Tư Mã Hợp vẫn khăng khăng :
– Dù lão nói thế nào ta cũng không tin. Bằng chứng là ta dù đã tiếp nhận hầu như là toàn bộ sở học U Linh Môn vẫn không hơn lão.
Thượng Quan Du cười hăng hắc :
– Vậy người muốn thế nào mới chịu tin ?
Tư Mã Hợp bảo :
– Hoặc do thừa nhận Lãnh Hỏa Nhị Linh đó do lão hưởng dụng.
Thượng Quan Du xua tay :
– Bình sinh ta chưa hề nói dối ngươi. Chuyện này ta không thể thừa nhận.
– Vậy thì lão hãy giải thích vì sao sở học lão luôn cao minh hơn ta.
Thượng Quan Du cười rộ lên :
– Thì ra đây là nguyên do khiến ngươi đã mấy lần cùng ta đối chưởng lúc nãy, không phải ngươi áy náy vì cái chết của phu thân ngươi ?
Câu đáp của Tư Mã Hợp làm Điền Hồ căm phẫn :
– Có thể hiểu như vậy.
Do căm phẫn, Điền Hồ lỡ tay làm cho một mảnh đá vụn rơi từ tảng đá xuống.
Cạch…
Tuy chỉ là một tiếng chạm thật khẽ nhưng phải thừa nhận thính lực của Tư Mã Hợp và Thượng Quan Du thật tinh tường. Cả hai cùng quát :
– Kẻ nào ?
– Ai ?
Bọn Điền Hồ vẫn không ai lên tiếng hoặc nhích động. Họ vẫn chờ thời cơ.
Thượng Quan Du bật cười và cố tình nói với Tư Mã Hợp.
Ngươi muốn biết vì sao bản lãnh ta cao minh hơn ngươi ? Ta nói thật nha, không chỉ riêng ngươi, khắp Võ lâm này cũng không ai biết rỏ bản lĩnh của ta là thế nào và vì sao bản lãnh ta cao minh ? Đừng đòi hỏi ở ta một lời giải thích, mà tốt hơn là cứ nhìn vào thân thủ của ta thì rỏ. Ha… ha…
Đang cười, toàn thân lão vụt bốc lên cao, sau đó đột ngột chuyển phương, lao về phía bọn Điền Hồ ba người đang ẩn nấp.
Vút…