Ngoan ngoãn theo sát hắn tiến vào khêu phòng, hắn ngồi ở bên bàn, ta bộ dáng phục tùng đứng cạnh cửa , hận không thể biến ra cái đuôi hướng về phía hắn vẫy vẫy. “Phong Phi Phi, ” hắn chống chiếc cằm tinh xảo lên khủy tay, năm ngón tay ở bàn tay khác cong cong ở trên bàn gõ nhẹ, tóc dài đen như mực nhẹ nhàng buông xuống che kín dung mạo, hào hoa phong nhã.
Ta vội vội vã vã gật đầu: “Tiểu nhân…. đây…. đây ạ.” . “Nếu còn dám chạy chốn, ta sẽ cho người chặt đi tứ chi của nàng ” hắn mỉm cười thưởng thức bình hoa trên bàn: “Sau đó thả vào trong cái bình này rồi bọc lại, khiến nàng biến thành một con lật đật, để xem nàng còn chạy loạn kiểu gì.”
Rét lạnh từ ta lòng bàn chân bay truyền đến, ta nỗ lực nặn ra một cái tươi cười, gật đầu như gà mổ thóc , cực kỳ thành khẩn nói: “Vũ Dương đối với ta tốt như vậy, ta làm sao sẽ rời khỏi Vũ Dương.” . “Nàng biết là tốt rồi.” Hắn ưu nhã đứng lên, phong tư lay động, bước đi ưu mỹ tiến ra ngoài .
Ta gục xuống bàn nghi ngờ nghiên cứu cái bình hoa kia, nó nhỏ như thế, cho dù có cắt đi tứ chi của ta thì cũng không thể chứa nổi chứ? Kim Long đóng cửa phòng, ta nghe thấy một trận tiếng cười giống như đã phải nhịn rất lâu, từng tiếng từng tiếng, trong suốt như băng ngọc . Ta ở bên trong phòng ngây ngốc một quãng thời gian rất dài, Vũ Dương mỗi ngày đều sẽ đi vào quan sát, Dương Phong mỗi ngày đi theo ta, Kim Long không ngừng chuyển một số quyển sách có tên là Ma giới lễ nghi . Chất thành hai cái giá sách co vút.
Ta đứng ở phía dưới ngước nhìn lên, cảm thấy hai cái giá sách này cho dù là cái nào đổ xuống, đều tuyệt đối có thể gây thành “Bách Hoa tiên tử bị sách đè chết” thảm kịch nhân gian , ách, phải nói là ” thảm kịch Ma giới” . Sau này ta thường ở bên trong phòng quyến luyến đống sách đấy không rời, (quyến luyến đống sách đấy không rời, xin được giải thích là: ở dưới giá sách đi tới đi lui, cảm tạ), thế nhưng có trời mới biết nếu như ta là một con người có lỗ nực, thì không đến nỗi hồ đồ ở hiệp hội Săn Ma.
Chạng vạng, Vũ Dương ngồi ở trước cửa sổ, ta lấy lòng giúp hắn xoa vai. Hắn khẽ cong khóe môi, cười đến yêu dã tà mị: “Những ngày qua học được những gì?” . “Ách. . .” Ta hoảng loạn đè vai hắn: “Vũ Dương, chàng xem ánh mặt trời này thật đẹp.” .
“Ừm.” Hắn nhàn nhàn nhìn hoa đào mênh mông ngoài cửa sổ. “Đáng tiếc, ” ta tận lực không cho hắn chú ý đến chồng sách ấy: “Gần xế chiều rồi.” .
” Mài mực.” . “Hả?” .
Hắn cười ảm đạm dưới ánh tà dương, tay thon dài đè ở mặt bàn, nói ra lời lẽ đảo ngược trời đất : “Thay nàng giữ nó lại.” Một tờ giấy rất bình thường, đặt ở trên bàn. Hắn nhấc bút chấm mực, từ từ phác thảo. hình dáng của Hồng Hoang cốc chậm rãi hiện ra, ta yên tĩnh mài mực, ánh mặt trời vàng chói ở trước cửa sổ chiếu vào, tầng tầng lớp lớp chiếu lên mái tóc đen và y phục màu đỏ của hắn, gió mang theo cánh hoa đào hồng nhạt cánh bay vào , rơi vào chân tóc, trên vai của hắn. Trên người hắn mùi hương thoang thoảng lan ra theo gió, sợi tóc uyển chuyển tung bay .
Gió lặng người đẹp như tranh vẽ, gió nổi khiến người ao ước . Trên giấy hoa đào hiện ra trước mắt, hắn chăm chú phác hoạ cảnh đẹp trước mặt, da thịt được ánh mặt trời chiếu vào càng thêm trơn bóng, trong suốt giống như ngọc, cây bút ngọc nhỏ dài ở trên tay hắn thỉnh thoảng vẽ hoặc tô, uyển chuyển linh hoạt.
“Vũ Dương, chàng thật là giỏi nha.” Ta chân chó ôm lấy hông của hắn, hắn cười nhẹ một tiếng, vẽ ra một đám cánh hoa bung nở, cực phẩm tuyệt đẹp. Núi lớn nguy nga, vây quanh một đảo hoa đào, trắng, hồng nhạt, đỏ sẫm, từng chút từng chút, tầng tầng lớp lớp. Hăng hái mạnh mẽ, cuồng nhiệt đam mê .
Nếu như nói, đám cánh hoa kia là cực phẩm, đấy là bởi vì ta chưa nhìn thấy hẵn vẽ ra toàn bộ sơn cốc. Hắn cực kỳ tỉ mỉ, đám hoa bên trong chân thực đến mức cảm tưởng dùng tay cũng có thể hái tới, màu vàng óng tô điểm lên màu sắc của nhị hoa . Sắc trời dần tối, ta thắp đèn, hắn cũng không phát hiện.
Màu vàng khẽ điểm trên bầu trời của trang giấy như lưu lại ánh sáng nhợt nhạt, ánh sáng nhu hòa phản chiếu trên cánh hoa, cảm giác giống như toàn bộ biển hoa đều có sự sống, dưới ánh mặt trời giống như tinh linh nhảy múa. Kích động thật sâu, chân chó như ta cũng không nghĩ ra được lên nói cái gì để hắn. Ta ngơ ngác mà nói: “Vũ Dương, tại sao chàng lúc nào cũng thần kỳ như vậy?” .
Hắn khóe môi mang theo nụ cười như có như không, ôm lấy vai ta, Ngón tay nhỏ bé như ngọc còn mang theo dư hương của hoa đào, nhẹ nhàng đặt ở trên môi của ta, âm thanh trầm thấp vô cùng vô hạn mê hoặc : “Nàng định cảm tạ Vũ Dương thần kỳ như thế nào đây?” . Đại não không có hoạt đô, ta nhón chân lên hôn lên môi của hắn, hai tay hắn từ trên vai của ta chậm rãi trượt xuống, ôm lấy eo ta, từ một cái hôn nhẹ biến thành hôn sâu.
Ta cảm thấy ta hạnh phúc đến muốn té xỉu rồi. Hô hấp nhẹ nhàng của hắn chậm rãi nặng nề , trong con ngươi màu tím như ánh sáng thủy tinh đan xen, trầm thấp hỏi: “Ở đây sao?”
“?” Ta ngoẹo cổ nhìn hắn, sau đó lại gật gù, đúng ở đây đi. Hắn cười yếu ớt ôm ta lên trên giường, một cái tay chống ở bên gối, nhẹ nhàng gặm cắn chóp mũi của ta, một cái tay mở ra vạt áo, ta bất an khẽ nghiêng người, ánh sáng trong mắt hắn hiện lên khiến ta có chút sợ hãi.
“Khụ, chủ nhân.” (Ngân Mị: Lão đại ngươi làm như vậy rất có thể hại ta bị đông đảo khán giả loạn gạch đập chết. . . ) Vũ Dương dừng lại động tác, như trước duy trì tư thế nằm ở trên người ta , âm thanh chứa uy hiếp không nhỏ: “Chuyện gì?”
“Tối nay là đại điện cũng tế Ma Thần , Hoàng đế đã phái người đến mời nhiều lần rồi.” . Hắn như đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức đứng dậy, lại nhìn ta một chút, sau đó kéo chăn che lên người ta, vỗ vỗ đầu ta như vỗ đầu con chó nhỏ: “Ngoan, ngủ trước đi.” .
Y phục màu đỏ phấp phới của hắn biến mất ở trong màn đêm, Ngân Mị đứng ở cửa, nhìn bức vẽ trên bàn, đột nhiên nói: “Hắn rất lâu không có nhàn hạ thoải mái như vậy rồi.” . “?” Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đi tới bên giường, sau đó giả mù sa mưa giúp ta kéo kéo chăn đắp kín người, nhếch miệng lên, chậm rì rì nói: “Tuy rằng ngươi là cái người thành sự thì ít bại sự có thừa. . . Thế nhưng có lúc dại dột như vậy cũng có điểm đáng yêu.”
“?” Hắn đi ra ngoài rất lâu rồi, ta mới đứng lên giậm chân. Hắn làm ta tổn thương! Thằng nhãi này lại dám làm ta tổn thương! ! ! ! ! !
“Vũ Dương, ta thật buồn nha.” vò nát cánh hoa đào, ta dùng ánh mắt như con chó nhỏ nhìn Vũ Dương, xong rồi, càng ngày càng chân chó rồi. “Buổi tối Ma giới có tiệc rượu, ta dẫn nàng đi.” Hắn nhấm nháp rượu trong chén, ấn ta vào trước ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve ta.
Buổi tối Dương Phong Liễu Diệp đem trang phục cho ta, Kim Long liền mang ta đi theo. Trên đường lại gặp gỡ đám người hoàng gia của Ma giáo, gọi hắn đi, hắn khó xử nhìn ta một chút: “Phi Phi, vào bên trong đình kia chờ ta. Ta sẽ đến ngay.” Ta ngoan ngoãn đi đến trong đình, Thủy tinh tám cạnh ở trong màn đêm tỏa ra ánh sáng phép thuật ấm áp, phía dưới là một cái bể nước, hoa sen màu xanh ở trong ao nở rộ, có con bướm đêm dừng lại ở trên bông hoa, tiếng ếch kêu cũng rất là Thanh Nhã.
Đột nhiên trong nước có cái gì đó chạy tới, ta tò mò ló đầu ra nhìn, nhưng gặp phải một luồng sức hút mạnh mẽ, cứ thế thuận theo tự nhiên, nhào oành một tiếng, rơi vào trong ao. Xung quanh ao có kết giới.
Đây suy nghĩ duy nhất của ta lúc ta ngã xuống. Kết giới rất mạnh, nhất thời cũng không thoát ra được, vừa rồi nhìn thấy cái gì đó chạy tới. Ở trong bể nước nhìn trái phải tìm tòi một trận, oa, nắm lấy một con vịt hoang, một con khác bay đến mổ ta, bị ta một cước đạp bay rồi.
Cứ tưởng thế là hết rồi, mặt trên lại truyền đến tiếng người huyên náo: “Gian tế sa lưới ở chỗ nào?” Ta đen mặt lại, cái gì gọi là gian tế!
Mấy người lính bắt ta đi, ta hoàn toàn dở khóc dở cười , các đại ca, các ngươi thật sự chỉ cần dùng một cái phép thuật cấm chế là có thể khống chế ta a. . . Dùng một tấm lưới lớn như thế, thực sự sẽ làm ta hoài nghi trí tuệ của các ngươi a. . . Bọn họ không nghe ta giải thích, trực tiếp quay đầu đem cái lưới đi xuyên qua đường mòn đầy đá vụn, tiến vào một gian đại điện: “Bẩm Vân La đại nhân, tại cạnh hồ bắt được một tên gian tế, xin mời đại nhân thẩm tra.”
Con kia vịt hoang ở bên cạnh ta giẫy loạn, ta một cái tóm chặt nó: “Cái kia. . . Vân La đại nhân, ta là tới tìm Vũ Dương.” “Lớn mật! Tục danh của đại nhân có thể cho ngươi gọi thẳng sao!” Người đang thờ ơ ngồi trên gỗ bỗng quăng vỡ chén, tức giận quát một tiếng, ta sợ đến co rụt lại. Hắn quan sát ta tỉ mỉ .
Khụ, ta biết ta hiện tại hình tượng của ta chắc chắn rất xấu, không còn cách nào đành để hắn tùy ý đánh giá thì đột nhiên phát hiện nguyên lai Vân La lại là một cô gái. Gấu quần kéo thật dài trên đất, Mỹ Lệ cao ngạo ngồi ở ghế trên, ánh mắt giống như kim châm ở trên người ta đâm loạn. “Tên?” m thanh của nàng quả nhiên cao ngạo giống như ngoại hình của nàng.
“Phong Phi Phi.” Vì để tránh bị dùng hình tra tấn, ta trả lời cực kỳ thành thật. “Ai phái ngươi vào?”
“Là Vũ Dương. . .” “Cái gì? ! !”
“Híc, là lén lút mò vào.” Nàng chưng ra vẻ mặt ‘ta biết ngay mà’, quát hỏi: “Lén xông vào Ma Cung, có ý đồ gì?”
Ta đang muốn nói bừa, Kim Long đã xông tới: “Vân La, nàng là khách quý của đại nhân. Trước tiên thả nàng ra.” không chờ Vân La trả lời, hắn đã ra hiệu binh lính chung quanh cởi lưới ra, một tay xách ta ra. Sau đó vỗ trán một cái, một bộ xong xong vẻ mặt.
Ta ôm con vịt hoang kia, nhìn cả người bị nước làm ướt đẫm, góc quần còn dính chút bùn. Ta vui mừng vì bên trong điện này không có gương. “Là người trong lời đồn cùng chung sinh mệnh với Vũ Dương đại nhân sao?” Nàng thậm chí không có đứng dậy, ánh mắt khinh thường đánh giá ta.
Kim Long giúp ta chỉnh lại tóc, chỉ là gật gù, nàng âm thanh liền truyền tới: “Lại phải bảo vệ một người như thế này ở bên người, vũ Dương đại nhân thật khổ cực.” Ta hắc tuyến, mới vừa muốn mở miệng, một cái âm thanh như châu rơi trên mâm ngọc truyền đến: “Làm sao, ngươi không thích nàng?”
Ta quay đầu liền nhìn thấy Vũ Dương, như trước là tóc đen y phục đỏ, dáng người đẹp hơn cả thần tiên. Hắn mang theo ý cười nhợt nhạt, bàn tay trơn bóng ưu nhã vén lên mái tóc dài của ta, một tay khác bấm quyết , tùy ý vung lên, liền có làn khói mờ ảo tản ra, quần dính nước liền khô, ta vừa chà chà vừa cảm thán , hắn nghiêng dáng người ưu mỹ giúp ta phủi đi bụi bẩn trên quần. Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, mở to hai mắt trừng ta.
“Cùng Kim Long đi trước đi.” Hắn vỗ vỗ đầu của ta, sau đó xoay người nhìn Vân La, chậm rãi duỗi ra tay nhỏ dài như ngọc , cười đến yên tĩnh mà đẹp đẽ: “Đến.” Vân La nhìn thấy khi hắn đi vào đã đứng lên, hiện tại giống như bị rút mất hồn phách, si mê đi tới giúp đỡ. Người bên cạnh do dự kêu một tiếng: “Vũ Dương.” Hắn có tai như điếc, ôm lấy nàng rời đi, ta phẫn nộ rồi! ! ! !
Đối với ta liền bới lông tìm vết, muốn chém tứ chi làm thành con lật đật, đối với nàng ta liền cười như Mona Lisa! ! ! ! ! Trong tay con vịt vừa hai chân loạn đạp, vừa cao giọng kêu loạn. Ta nhìn chung quanh một thoáng: “Kim Long, nơi này quan to lớn nhất chính là ai?”
Kim Long hướng về bên cạnh ra hiệu : “Vị này chính là Cửu Vấn Ma Hoàng.” Ta lập tức bước thong thả đến, nỗ lực cười thân cận: “Ma Hoàng, con vịt hoang này có thể cho ta chứ?”
“. . .” Hắn nhìn chằm chằm con vịt hoang đang không ngừng giãy dụa trong tay ta một lát: “Khụ khụ khụ. . . Một con. . . Vịt hoang không thành vấn đề, nếu như Phi Phi yêu thích, Bản Ma Hoàng phái người cho ngươi mấy đôi nữa cũng không thành vấn đề.” Ta cao hứng nắm miệng vịt hoang : “Không cần không cần, một con là được rồi.”
“Phi Phi, chủ nhân bảo đi Ma Thần điện chờ hắn.” “Hắn là ai a, ” ta nhướng mày, giận không chỗ phát tiết: “Hắn bảo chờ thì ta sẽ chờ hắn sao.”
Vừa nhấc chân đang định đi ra ngoài đây, phát hiện này Cửu Vấn Ma Hoàng vẻ mặt khó xử mà nhìn ta, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Kim Long: “Tiệc rượu này là Ma Hoàng tổ chức?” . “Ừm.” Hắn ngoan ngoãn đáp.
“Nếu như. . .” Ta chăm chú nhìn Ma Hoàng bên kia: “Nếu như ta không tham gia, hắn có thể đem con vịt này mang về hay không?” Kim Long nhìn ta một lát, sau đó cực kỳ nghiêm túc hết sức chăm chú cực kỳ khẳng định nói: “Có khả năng này!”
Ta cúi đầu nhìn con vịt trên tay một chút: “Thôi thôi, đi thôi đi thôi.” Bỉ dực uyên ương