Bất Diệt Thánh Linh

Q.4 - Chương 123 - Mạch Nước Ngầm Khởi Động

trước
tiếp

Trong dịch bảo các, không gian trầm tĩnh.

Mọi người suy nghĩ càng thêm rối rắm, không một ai ngờ tới, có người sẽ có phương pháp đề luyện hồn tinh hoá thạch, hơn nữa còn đem bí pháp lấy ra giao dịch, còn muốn công cáo toàn thiên hạ.

Chủ phòng số 55 rốt cuộc muốn làm gì! ?

. . .

Trải qua một hồi trầm tư, Ôn Dung cuối cùng quyết định đáp ứng điều kiện giao dịch của Vân Phàm, mặc dù nàng cũng không rõ ràng mục đích của đối phương, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới quyết định của nàng.

Trên thực tế, về công về tư nàng đều không có lý do cự tuyệt.

Suy nghĩ từ đại cục mà nói, Nhân tộc tựa như phát triển phồn thịnh, nhưng so sánh với yêu ma trong Cấm Đoạn sơn mạch, vẫn luôn nằm trong thế yếu hơn, chỉ là các vị đại năng đem tình hình Cấm Đoạn sơn mạch áp chế, cho nên thế tục nhìn qua mới tương đối phồn thịnh. Nếu như phương pháp đề luyện 【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 thật sự được công khai, sự phát triển của Nhân Tộc sẽ đạt được lợi ích cực lớn.

Vạn bảo lâu mặc dù chưa bao giờ tham dự vào tranh đấu giữa các thế lực, nhưng vạn bảo lâu thủy chung là thế lực thuộc về Nhân tộc, từ lúc thành lập đã vì mục tiêu phồn vinh của Nhân tộc mà phát triển.

Cho nên, khi Vân Phàm nói ra dùng phương pháp đề luyện hồn tinh hoá thạch để giao dịch, Ôn Dung cũng có suy nghĩ đem bí pháp như thế công khai. Nhưng Vân Phàm nói ra điều kiện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, đối phương lại chủ động yêu cầu nghiệm chứng xong bí pháp liền thông cáo thiên hạ.

Chuyện này dù tính toán thế nào, cũng là lòng ôm hoài bão, không có trí tuệ cực cao, ai nguyện ý đem bí pháp công cáo toàn thiên hạ. Thượng cổ Ngự Đỉnh tông lúc cường thịnh nhất, chính là độc chiếm dấu riêng, cuối cùng đưa đến bí pháp thất truyền?

Từ lập trường vạn bảo lâu lâu chủ tới suy nghĩ, cũng có thể có lợi. Vạn bảo lâu biết bí pháp này, có thể chuẩn bị đầy đủ trước, do đó kiếm một khoản không nhỏ. Huống chi, Ôn Dung không tin đề luyện hồn tinh hoá thạch là chuyện dễ dàng, nếu không đối phương cũng không phải cùng vạn bảo lâu giao dịch.

Sở dĩ mượn vạn bảo lâu truyền khắp thiên hạ, chính là bởi vì vạn bảo lâu có mười vạn năm danh dự, không có ai sẽ hoài nghi vấn đề này.

. . .

“Đây là vạn bảo lâu chí cao tín vật 【 Tụ Bảo Lệnh 】.”

Vừa nói chuyện, Ôn Dung lật tay lấy ra một mặt thất thải ngọc lệnh lớn cỡ bàn tay, để vào chuyển tinh bàn: “Vật này vừa là tín vật, vừa là một món hồn bảo đặc thù, một ngày nào đó nếu các hạ gặp phải khổ nạn, có thể dựa vào vật này, tìm kiếm vạn bảo lâu trợ giúp. . . Trong đó có huyền diệu, các hạ có thể tự mình nhận thức.”

“Bất luận kẻ nào cũng có thể dùng hay sao?”

Vân Phàm cầm thất thải ngọc lệnh tra xét, lệnh bài này một mặt có khắc chữ “Bảo”, một mặt có khắc chữ “Tụ”, trong đó tựa hồ khắc ấn phức tạp cấm chế, Vân Phàm nhìn không rõ, liền đem nó đưa cho Thiển Y, người sau dùng thần niệm dò xét xong khẽ gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.

Hiểu được đối phương băn khoăn, Ôn Dung nhàn nhạt cười cười: “Các hạ xin yên tâm, cấm chế trong tín vật tuyệt đối không có chút thủ đoạn nào, điểm này thiếp thân có thể dùng danh dự vạn bảo lâu đứng ra bảo đảm chứng nhận. Hơn nữa vạn bảo lâu chỉ nhận tín vật không nhận người, cho nên kính xin các hạ bảo đảm thích đáng .”

Nói tới chỗ này, Vân Phàm không còn nghi vấn. Sau đó hắn liền đem phương pháp đề luyện được Tà Thần cho biết ghi trên ngọc tiên, giao cho Ôn Dung.

Thấy bí pháp trên ngọc tiên, Ôn Dung hơi nhíu chân mày, sau đó yên lặng gật đầu.

Thật ra trên ngọc tiên ghi chép bí pháp chỉ có một câu nói, chính là dùng âm dương bổn nguyên khí luyện hóa đại lượng hồn tinh là được.

Phương pháp này nói thì đơn giản, trên thực tế muốn chân chính làm được lại phi thường khó khăn, không nói đến âm dương bổn nguyên khí khó tìm, coi như chiếm được vật này, cũng không mấy ai có thể nắm bắt bổn nguyên lực.

Ít nhất Ôn Dung chủ trì vạn bảo lâu đã nhiều năm, cũng chưa từng gặp được bất kỳ bổn nguyên khí này, chứ đừng nói chi tới việc luyện hóa nắm giữ. Vì vậy nàng cũng phi thường tò mò, chủ phòng số 55 kia làm thế nào. . . Xem ra đối phương cũng là một tu sĩ có đại cơ duyên.

Dĩ nhiên, phương pháp đề luyện càng khó khăn, Ôn Dung càng tin tưởng bí pháp này là sự thật, nàng làm không được, không có nghĩa là vạn bảo lâu trong Cấm Đoạn sơn mạch làm không được.

. . .

“Đúng rồi!”

Trong phòng số 55, Vân Phàm tựa hồ nghĩ đến điều gì, mở miệng lần nữa nói: “Cái kia. . . Các ngươi vạn bảo lâu nghiên cứu chế tạo 【 Hồn Thiên Kính 】 có thể bán cho ta vài cái hay không?”

“Chuyện này dễ thôi!”

Ôn Dung lấy ra mười cái 【 Hồn Thiên Kính 】 để vào chuyển tinh bàn, trực tiếp truyền vào phòng số 55 lúc: “Hồn thiên kính chế luyện thành phẩm không tính là quá đắt, chẳng qua là luyện chế vô cùng nhiều hạn chế, cho nên tạm thời không cách nào bán ra rộng rãi, mà mỗi tấm có giá là mười vạn linh bối, nơi này có mười tấm, thiếp thân biếu tặng các hạ, coi như lễ vật kết giao.”

“Vậy thì đa tạ.”

Vân Phàm không có khách khí, nhận lấy chia cho Thiển Y, Vân Mục, Thiết Đường mỗi người một tấm.

. . .

Giao dịch xong xuôi, dịch bảo đại hội chính thức kết thúc, làm cho người ta cảm giác ý do vị tẫn.

Rồi sau đó gian phòng vừa chuyển , mọi người đồng thời xuất hiện ở ngoài dịch bảo các, tránh khỏi tin tức về số phòng bị tiết lộ, quả nhiên thiết kế vô cùng xảo diệu.

Lần này dịch bảo đại hội, mọi người đều có thu hoạch, cơ hồ trên người mỗi người đều có một hai kiện trọng bảo, nhất là hồn tinh hoá thạch giao dịch.

Cho nên mọi người không dám dừng lại, hàn huyên mấy câu sau đó vội vã rời đi.

Ai cũng không chú ý tới, Nhị vương tử Khương Nguyên Trị từ trong đám người đi ra ngoài, hướng người của Thánh Địa đuổi theo.

. . .

————————————

Bên trong Chu Tước thành, thương mậu phát đạt, người chúng phức tạp.

Lúc này, một đám hán tử mặc áo da thú từ trên đường cái đi qua, dẫn tới người lui tới rối rít liếc nhìn.

Bất quá chốc lát, lại có một đám nam tử đang mặc áo bào trắng lưng thêu long văn dọc theo đường lớn mà đi, chỗ đi chính là đệ nhất tửu lâu trong thành.

. . .

Tửu lâu nhã thất, không khí lạnh lẻo.

Hai gã hắc y nhân mang mặt nạ quỷ nửa quỳ trên mặt đất, thái độ kính cẩn nhìn bóng lưng phía trước.

Trước mặt hai người là một vị nam tử trẻ tuổi vẻ mặt tối tăm, mặt mũi tái nhợt, đầu tóc xõa, đạm mạc nhìn về phía trước màn sáng hải thận hình chiếu trong hoàng thành.

“Người tới sao?”

“Hồi bẩm hình chủ đại nhân, người của Cổ Đằng Đế quốc cùng Hắc Long Đế quốc đã vào thành.”

“Rất tốt, có bọn họ hấp dẫn hoàng tộc chú ý, chúng ta có thể âm thầm an bài.”

Hình chủ sau đó chuyển chủ đề hỏi về tình hình dịch bảo đại hội.

Trong đó một gã thuộc hạ bẩm báo chi tiết, bao gồm dịch bảo đại hội trung phát sinh tất cả, giống như tự mình tham dự trong đó.

Mà khi hình chủ nghe nói trên đại hội xuất hiện đại lượng hồn tinh hoá thạch, vẻ mặt đạm mạc nổi lên một tia gợn sóng. Hơn nữa hắn còn nghe được người này đem phương pháp đề luyện hồn tinh hoá thạch giao dịch với vạn bảo lâu, ánh mắt lại càng bắn ra tinh quang.

“Có biết đối phương là ai hay không?”

Nghe được hình chủ hỏi thăm, thuộc hạ vội vàng cáo lỗi nói: “Xin hình chủ đại nhân thứ tội, dịch bảo các sắp đặt cấm chế, ngăn cách thần niệm theo dõi, cho nên người của chúng ta tạm thời tra không ra. Hơn nữa người này rất thông minh, cùng vạn bảo lâu nảy sinh quan hệ, cho dù chúng ta tìm được người này, chỉ sợ cũng rất khó động đến hắn.”

Hình chủ khẽ vuốt cằm nói: “Xem ra người này cũng không có thế lực, rất có thể là độc hành tán tu, các ngươi phái người âm thầm điều tra thêm cho ta, không được bỏ qua bất cứ dấu vết nào, nếu có thể đem người này khống chế trong tay, Hắc Linh điện tuyệt đối có thể đứng vững vàng trên đỉnh Thánh Linh đại lục một lần nữa.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

An bài xong, hai gã hắc y nhân mặt quỷ liền lui ra.

Hình chủ gắt gao quan sát thân ảnh tại trung ương màn sáng, trong mắt lộ ra cừu hận cùng phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.