Bất Diệt Thánh Linh

Q.4 - Chương 124 - Ma Kiếp

trước
tiếp

Mặt trời ngả về tây, thu ý nhè nhẹ.

Dưỡng tâm viên, thanh tĩnh u nhã.

Vì chuẩn bị cho võ đạo tiểu bỉ ngày mai, phần lớn võ giả giờ phút này cũng ở trong phòng tĩnh tu dưỡng thần, giữ vững trạng thái tốt nhất ứng đối ngày mai tỷ đấu.

Cùng lúc đó, Vân Phàm cùng Thiển Y đám người trở về trong biệt viện.

“Lão Đại, dịch bảo đại hội có phải rất náo nhiệt hay không? Bảo vật rất nhiều đúng chứ? Lão Đại mua được vật gì tốt không?”

Mọi người tề tụ đình viện, Thiên Hà vội vàng hỏi han.

Bao gồm Thiên Âm lão quái bên trong, bởi vì tất cả mọi người lần đầu tiên tham gia tiên vũ đại hội, tự nhiên đối với giao dịch hội ba năm một lần này tò mò không dứt.

“Đó là dĩ nhiên!”

Vân Phàm còn chưa mở miệng, Thiết Đường thần sắc đã hưng phấn nói lên.

Dịch bảo đại hội tình huống ra sao, có đại nhân vật nào tham gia, xuất hiện bảo vật gì, bán ra giá tiền thế nào… Thiết Đường cơ hồ miêu tả không hề bỏ sót, hơn nữa thao thao bất tuyệt, đặc sắc vạn phần, làm cho Thiên Âm lão quái cùng Thiên Hà đám người sợ hãi than không dứt.

Không hổ là người của Phong Vũ lâu, quả nhiên mồm miệng lanh lợi.

Dĩ nhiên, Thiết Đường là một người có chừng mực, cho nên hắn chỉ giới thiệu dịch bảo đại hội rầm rộ, phàm là liên quan đến Vân Phàm giao dịch đều không nhắc tới.

Thật ra mọi người cũng chỉ tò mò thôi, cũng không phải muốn dò thăm bí mật của Vân Phàm.

Ngay khi Thiên Hà đám người chuẩn bị tản đi, không ngờ Vân Phàm đột nhiên mở miệng đem bọn họ gọi lại.

“Mọi người chờ chút, ta đây có nhiều thứ muốn cho các ngươi…”

Vân Phàm đưa cho mỗi người một chiếc giới tử đại, trong đó đều đặt muoiwf viên hồn tinh hoá thạch.

Thiên Hà, Phương Đồng, Tạ Lạc Nhi, Tống Tiểu Phong, Đông Lai… Thậm chí ngay cả Thiên Âm lão quái cũng không loại trừ.

Thấy cảnh tượng như vậy, Thiết Đường muốn nói lại thôi, Thiển Y thì nhẹ nhẹ cười cười, tựa như đã sớm biết Vân Phàm sẽ làm như vậy.

“Lão Đại, đây là vật gì a?”

Thiên Hà lấy ra một viên nguyên thạch quan sát chốc lát, đáng tiếc nhìn không ra chút kì lạ nào. Nếu không phải hắn biết Vân Phàm chưa bao giờ nói giỡn, sợ rằng còn tưởng rằng Vân Phàm đang trêu chọc mấy người bọn hắn.

“Đây là hồn tinh hoá thạch, cũng chính là nghịch nguyên tiên trần.”

Nghe Vân Phàm giải thích, Thiên Hà nhất thời trợn tròn mắt: “Cái… Cái gì! ? Nghịch… Nghịch nguyên tiên trần! ? Hồn tinh hoá thạch! ?”

“Đây… Đây là trong truyền thuyết nghịch nguyên tiên trần! ? Có thể phản bản hoàn nguyên, luyện chế bổn mạng hồn bảo bổn nguyên tài liệu! ?”

Thiên Âm lão quái giật mình, cả mặt liền đỏ rực, phảng phất máu trong cơ thể tất cả đều dồn tới đỉnh đầu. Chỉ thấy hắn nhìn chằm giới tử đại trong tay, thần niệm điên cuồng quét qua!

Còn lại mấy người sửng sốt, giống như trước vô cùng kích động, không thể so với Thiên Âm lão quái bình tĩnh bao nhiêu.

Đây cũng là thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, bình thời nghĩ cũng không dám nghĩ, hôm nay dễ dàng như vậy rơi vào trong tay mình, hơn nữa còn là mười viên!

Đối với Thiên Hà đám người, Vân Phàm tương đối tín nhiệm. Mọi người từng cùng nhau trải qua sinh tử, cùng nhau đối mặt với khó khăn, cuối cùng vẫn bất ly bất khí, chỉ riêng chuyện này, đã đáng giá để hắn cam nguyện mạo hiểm bại lộ bí mật của mình.

“Mọi người tĩnh táo một chút.”

Thiết Đường cười khổ nói: “Vật này giá trị cực lớn, đạo lý hoài bích có tội tin tưởng mọi người cũng hiểu, vô luận là vì mình hay là vì Vân Phàm Tông Sư, hi vọng mọi người ngàn vạn không nên truyền ra ngoài.”

Nghe được Thiết Đường nói, mọi người lúc này mới dần dần tỉnh táo lại, rối rít cảnh giác nhìn hai bên.

May là trong biệt viện có Tạ Lạc Nhi bố trí trận pháp ngăn cách, không cần lo lắng quá mức tiết lộ tin tức.

Trong mấy người, tâm tình phức tạp nhất dĩ nhiên là Thiên Âm lão quái, hắn tu hành nhiều năm, gặp qua vô số chuyện ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau; cũng đã gặp qua vô số tu sĩ tiểu tâm dực dực, ích kỷ cẩn thận, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp người như Vân Phàm… Đây không phải là ngốc, lại càng không phải ngu, mà là đơn giản thuần túy, thẳng thắn bằng phẳng.

Người có tính cách như thế, có lẽ không phải mỗi người đều thích, có lẽ còn có người sẽ cười nhạo khinh thường, nhưng người như vậy lại làm cho người cảm thấy yên tâm, cảm thấy kiên định.

Thiên Âm lão quái cho là mình chính là một tiểu nhân tư lợi, hắn vô cùng rõ ràng【 Hồn Tinh Hóa Thạch 】 giá trị, cho nên phản ứng đầu tiên cũng không phải là kích động, mà là hoài nghi, cho dù là hiện tại cũng vẫn suy đoán mục đích thực sự của Vân Phàm.

Nhưng mà, hoài nghi cùng suy đoán, cũng không ảnh hưởng sự cảm kích cùng kính nể mà Thiên Âm lão quái giành cho Vân Phàm, hắn lần đầu tiên có vọng động kết giao bằng hữu.

Tiếp theo, Vân Phàm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là đem Vạn Vĩnh Niên tìm đến, cho đối phương mươi viên hồn tinh hoá thạch, coi như là đối với Lam gia thương hội cảm tạ.

Ngày đó Tề Lương biên thành chi loạn , Lam đại tiểu thư mạo hiểm trợ giúp Vân Phàm, sau đó lại dùng thương thuyền lặng lẽ an bài hắn rời đi, mặc dù đban đầu có ý lợi dung, nhưng phần ân nghĩa này hắn vẫn nhớ.

Về phần sau này như thế nào, Vân Phàm không biết, cũng không cần biết.

Tiên vũ đại hội kết thúc, hắn sẽ rời khỏi Đại Càn cổ quốc, trở về Thiên Khung Đế quốc, nơi đó còn có một khoản nợ máu chờ hắn đi đòi. Hắn chỉ có mười năm tuổi thọ, nếu mình còn có thể sống tốt, có lẽ hắn còn có thể quay lại Đại Càn, hoàn thành hứa hẹn đối với Thánh Hồn tiền bối, nếu sinh tử không rõ, nói không chừng lần này chính là tụ hội cuối cùng.

Đợi Thiên Hà đám người rời đi, trong viện chỉ có Vân Phàm, Thiển Y cùng Vân Mục ba người.

Tà Thần trở lại phong linh không gian tiếp tục tu dưỡng, Tiểu Hỏa Vân thì trên tàng cây vui mừng nhảy nhót, suốt thời gian một ngày, thiếu chút nữa làm nó khó chịu đến chết.

“Vân Phàm, hiện tại chỗ này chỉ còn lại ba người chúng ta, ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao cuối cùng muốn đem phương pháp đề luyện hồn tinh hoá thạch giao dịch cho vạn bảo lâu không? Còn muốn mượn vạn bảo lâu để công cáo thiên hạ? Hơn nữa vừa rồi còn mạo hiểm phân phát trọng bảo? Phải biết rằng, lòng người khó dò, tham lam thường thường chỉ trong một ý niệm… Ngươi có phải là có chuyện gì gạt chúng ta hay không?”

Thiển Y mơ hồ cảm thấy Vân Phàm làm tất cả nhất định là có nguyên nhân nào đó, tuyệt không chỉ vì một cái hứa hẹn hư vô mờ mịt của vạn bảo lâu.

“…”

Vân Phàm trầm mặc nhìn Thiển Y, sau đó nhìn Vân Mục, trong lòng sinh ra đè nén.

Một lát sau, Vân Phàm mới nói: “Có người nói cho ta biết, ma kiếp sắp tới.”

“Cái gì! ? Ma kiếp! ?” Thiển Y tâm thần đại chấn, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt: “Ngươi, là nghe ai nói?”

Thiển Y thanh âm hơi run rẩy, khẩn trương mang theo một tia bất an.

Vân Mục không hiểu là gì, lông mày nho nhỏ nhíu chặt.

Ma kiếp, chính là kiếp nạn lớn nhất của Thánh Linh đại lục vạn vật sinh linh!

Từ sau thượng cổ, Thiên Tiệm thâm uyên phong ấn xuất hiện vết rách, cứ cách ngàn năm sẽ xuất hiện một lần ma kiếp, mỗi lần ma kiếp cũng sẽ có vô số sinh linh đồ thán. Hôm nay là thánh lịch 8982, kỷ nguyên thứ chín, nói rõ Thánh Linh đại lục từ sau thượng cổ đã trải qua tám lần ma kiếp, hơn nữa cự ly lần ma kiếp thứ chín cũng không còn bao nhiêu thời gian.

Bỗng nhiên, Thiển Y có chút hiểu ý nghĩ của Vân Phàm. Đối phương là thật sự muốn trợ giúp nhiều người, có lẽ là có tư tâm, nhưng nguyên nhân chính là như thế, ngược lại càng lộ vẻ đáng quý.

Cảm xúc phức tạp dâng lên trong tâm trí, Thiển Y giống như trước trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.