Bệnh Chiếm Hữu

Chương 54 - "đưa Bạn Gái Về Nhà."

trước
tiếp

Cả một ngày Thời Ôn vẫn không dám đối diện với Trần Trì, nhưng lại lo lắng cậu hiểu lầm mình lạnh nhạt cậu. Vì thế cứ hết hai tiết liền mượn cậu đồ, nhưng như vậy cũng không có ích gì, bởi cậu căn bản không mang cặp.

Sau vài lần như vậy, Thời Ôn càng ngượng ngùng, đặc biệt là nhìn đến biểu tình cười như không cười của cậu.

Cuối cùng Vương Đình chịu không nổi.

Người ta là thiên tài, là lão đại, đi học thì ngủ, thi lúc nào cũng đứng nhất, căn bản không cần mang mấy thứ như vậy.

Vương Đình lấy ra đồ dùng học tập dự phòng đưa cho Thời Ôn, một bộ người có tiền hào phóng: “Này, cho cậu.”

Kỳ thật mấy thứ này Thời Ôn đều có, nhưng cô cũng không dám nói, đành nhận lấy.

“Cảm ơn Tiểu Đình.”

Trần Trì đem một màn này thu vào đáy mắt, sắc mặt trầm xuống.

Xuy.

Không phải là đồ dùng học tập thôi sao?

Đến lúc tan học, hiếm khi Trần Trì không ngủ.

“Em về trước đây.” Thời Ôn khoác cặp lên lưng, cười cười vẫy tay với cậu: “Hẹn gặp lại. Anh nhớ ngủ sớm một chút nha! Ngủ ngon!”

Trần Trì nhìn theo cô rời đi.

Đợi một hồi, cậu mới ra khỏi phòng học.

Thời Ôn từ nhất ban bước ra, bên cạnh là một nữ sinh khác.

Cậu thả chậm bước chân, đi theo hai người các cô.

Ra tới cổng trường, Trần Trì không về nhà mà vẫn tiếp tục đi theo Thời Ôn.

Đi được mấy trăm mét, nữ sinh phía trước đột nhiên dừng lại.

Thời Noãn xoay người nhìn Trần Trì, khẽ nâng cằm: “Nhà cậu đâu phải nhướng này. Đi theo chúng tôi làm gì?”

Thời Ôn trong lòng căng thẳng. Lúc trước sau khi gọi cậu dậy xong cô sẽ rời đi luôn, Trần Trì cố tình ngồi trong lớp thêm một lát để tránh cho Thời Noãn nhìn thấy hai người đi cùng nhau.

Nhưng từ trước tới nay cậu chưa từng đi theo.

Trần Trì đứng tại chỗ, biểu tình đạm bạc, chăm chú nhìn cây ngô đồng ven đường, không phản ứng Thời Noãn.

Thời Noãn thấy cậu không để ý mình, thấy nhiều cũng không trách: “Không lẽ cậu muốn cảm ơn vì lúc trước tôi băng bó giúp cậu? Nếu là vậy thì không cần đâu. Mà không phải sau đó có người khác giúp cậu băng bó à? Còn làm tốt hơn cả tôi, vì thế không cần cảm ơn.”

Trần Trì di chuyển tầm mắt, đối diện với ánh mắt của Thời Noãn.

Cậu nhớ tới nữ nhân trên biển quảng cáo ở bến xe bus không giống với Thời Noãn. Thời Noãn cùng Thời Ôn dáng người rất giống nhau, nhưng gương mặt thì không. Một người mặt mày cong cong, ôn nhu nhẹ nhàng. Một người đỉnh mày hơi dương, kiều khí kiêu ngạo.

Thời Noãn thấy cậu nhìn mình, nhưng cảm xúc trong mắt lại là lạnh nhạt, giống như xuyên qua cô nhìn đến một người khác, nhíu mi:

“Đừng đi theo nữa.”

Thời Noãn xoay người đi tiếp, Thời Ôn nhân cơ hội Thời Noãn không để ý mà nhìn cậu cong mắt cười khẽ, vẫy vẫy tay với cậu.

Thời Ôn về đến nhà liền gửi cho Trần Trì một tin nhắn.

[Vừa rồi anh đi theo là có chuyện muốn nói với em sao?]

Gửi xong cô đặt điện thoại lên bàn, chuẩn bị học Tiếng Anh.

Học được một lúc cô lại cầm lấy điện thoại, phát hiện Trần Trì giống như lập tức trả lời tin nhắn của cô, chẳng qua cô không để ý.

Trên màn hình màu trắng, đơn giản mấy chữ màu đen.

[Đưa bạn gái về nhà.]

Thời Ôn hô hấp cứng lại, cảm thấy trái tim đang “bùm bùm” nhảy lên.

Buổi chiều, tiết Tiếng Anh.

Sau 12 giờ không khí khô nóng, lại vừa mới ăn xong không lâu, học sinh trong lớp đều ngủ gà ngủ gật.

Trần Trì ghé vào trên bàn ngủ đến vô cùng thoải mái, Thời Ôn có chút ngượng ngùng đánh thức cậu.

Nhưng tiết này rất quan trọng.

Thời Ôn vươn một ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào bàn học của cậu.

Trần Trì vẫn không động đậy.

Cô biết không dễ gì gọi được cậu dậy, cũng không muốn gọi cậu dậy nữa.

Nhưng cô vừa mới thu tay lại, Trần Trì liền mở mắt ra. Mang theo dày đặc buồn ngủ nhìn cô, sau đó đưa tay vào hộc bàn sờ sờ, đem đồ vật để lên bàn của Thời Ôn.

Tiếng Anh lão sư vừa vặn nhìn đến hai người, thấy Trần Trì trực tiếp đem đồ dùng học tập cho Thời Ôn liền “nha” một tiếng: “Em đưa đồ cho bạn ấy thì em học bằng cái gì? Thích giúp đỡ mọi người thế à?”

Thời Ôn trong lòng lộp bộp, sợ lão sư biết chuyện gì đó, có chút chột dạ mà cúi đầu.

Tiếng Anh lão sư lại nói thêm: “Tôi nghe nói em là học sinh đứng nhất trong ban tự nhiên, tôi còn thấy bực vì tiếng anh của em chỉ đủ đạt tiêu chuẩn. Có phải muốn cải thiện quan hệ với bạn học Thời Ôn giỏi tiếng anh?”

Sau đó lại trêu đùa: “Tiếp tục nỗ lực, học sinh tốt nên cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành.”Nói xong, Tiếng Anh lão sư vừa đọc bài khóa vừa đi lên bục giảng.

Thời Ôn nhẹ nhàng thở ra.

Bỗng nhiên có bóng người xuất hiện trên đầu, tóc bị chạm nhẹ.

Trần Trì duỗi tay nhặt lá cây trên tóc của cô.

Thân mình Thời Ôn banh đến gắt gao. Trần Trì biểu tình tự nhiên, mang theo nghiêm túc, tay cũng không dừng lại trên đầu cô lâu. Thời Ôn nhìn đến lá cây nhỏ xíu trên tay của cậu, thần kinh căng thẳng mới trùng xuống.

Cô còn tưởng rằng… cậu đang sờ tóc mình.

Nhưng cho dù như thế thì hành động vừa rồi của cậu cũng quá lớn mật, gần đây hóa học lão sư cùng chủ nhiệm lớp rất chú ý tới cậu, Thời Ôn có chút hổ thẹn, chủ nhiệm lớp để cô làm lớp phó kỉ luật để quan sát Trần Trì, cô lại còn to gan dám cùng Trần Trì nói chuyện yêu đương.

Tan học, Thời Ôn chờ mọi người rời đi hết, mới nhỏ giọng đánh thức Trần Trì, sau đó nói:

“Trần Trì… chúng ta ở trường học không cần có quá nhiều…ừm…tiếp xúc chân tay được không?”

Trần Trì mơ hồ mở mắt ra, nghe được lời này liền xốc xốc lông mi: “Chúng ta có tiếp xúc chân tay?”

Thời Ôn: “Chính là vừa rồi anh chạm vào trán của em.”

Trần Trì không nói, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, nhìn đến cả người Thời Ôn không được tự nhiên, làm cô cảm thấy mình vừa đưa ra yêu cầu vô lý không chịu được.

“Em ghét bỏ anh?” Âm cuối của cậu hơi cao.

Thời Ôn quyết đoán: “Không có, không phải.”

“Tốt nhất là như vậy.” Cậu âm trầm nói, sau đó lại ghé vào trên bàn.

Thời Ôn rõ ràng nhìn thấy đáy mắt cậu nhảy lên chiếm hữu dục cùng cố chấp, sau cổ chợt lạnh.

Nhất ban có một cặp yêu nhau bị phát hiện. Hai người đều là hạt giống tốt, lão sư nhanh chóng gọi phụ huynh. Cha mẹ hai bên cũng không trì hoãn liền vội vàng tới.

Cuối cùng, hai người bị ghi tội xử phạt.

Một người ở lại trường, một người chuyển tới trường khác.

Thời Ôn nghe được tin này từ Vương Đình, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Tiết hóa học, Vương Thuỵ giảng tới nội dung trọng điểm trong bài thi. Mọi lần Thời Ôn sẽ tập trung tinh thần nghe giảng, nhưng lúc này cô vô pháp nghe vào những gì lão sư đang nói.

Người bàn bên cạnh sau khi tỉnh ngủ vẫn ghé vào trên bàn nhìn cô, mặc kệ cô làm cái gì, cậu đều nhìn.

Nhìn mãi không chán sao?

Thời Ôn trong lòng nghĩ vậy, vô cùng lo lắng hóa học lão sư sẽ phát hiện manh mối.

Tan học, Thời Ôn gửi tin nhắn cho Thời Noãn, nói muốn ở lại lớp làm vệ sinh.

Chờ học sinh đi hết, Thời Ôn mới đánh thức Trần Trì.

“Trần Trì. Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”

Trần Trì ngồi dậy, nhìn cô.

Thời Ôn bày ra ngữ khí thương lượng: “Nhất ban có một đôi vừa bị phát hiện nên em có chút lo lắng. Vì thế về sau ở trường học chúng ta có thể giống như bạn cùng lớp bình thường thôi được không?”

Sắc mặt Trần Trì lập tức trầm xuống, uể oải hỏi: “Tại sao?”

Thời Ôn: “Bởi vì chủ nhiệm nhất ban đã gọi phụ huynh, hiện tại bọn họ một người học ở đây một người chuyển trường, ở trường học còn bị lão sư quan sát chặt chẽ, ở nhà thì ba mẹ nhìn chằm chằm, muốn nói với nhau một câu cũng không thể.”

Trần Trì biểu tình ngày càng khó coi.

Thời Ôn phóng nhẹ âm lượng: “Nếu chúng ta bị phát hiện, buổi sáng em sẽ không thể học cùng anh, tan học cũng phải lập tức về nhà….”

Trần Trì nghe vậy, hoàn toàn biến sắc mặt, trên người loáng thoáng tản ra âm khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.