Mã Như Long bước ra ngoài cửa, chợt nghe phía nhà đối diện đã có tiếng trẻ nít khóc, đi thêm vài bước thì thấy một cánh cửa có dán hình Tài Thần mở ra. Thiếu phụ mang thai đang đứng ở ngưỡng cửa tiễn chồng đi làm. Mã Như Long làm như không thấy gì. Người chồng cầm chiếc bọc nhỏ đi ra, thiếu phụ dường như không để ý đến Mã Như Long, quay mình đóng cửa lại.
Mã Như Long lập tức thi triển khinh công, phóng mình đi như tên bắn, vài ba cái nhún mình, y đã lọt vào hậu viên khu nhà Đào Bảo Nghĩa. Trong bếp dường như đã có tiếng gạo nước khua, vợ Đào Bảo Nghĩa là một người siêng năng, lúc này đã dậy làm cơm sáng cho chồng. Mã Như Long không để tâm lắm. Đào Bảo Nghĩa đã từng luyện võ, nghĩ hẳn lúc trước cũng từng là thuộc hạ của Thiết Chấn Thiên, Mã Như Long không cần nghi ngại cặp vợ chồng này, y lại leo xuống cái giếng không có nước.
Rượu đã uống sạch, nhưng người mua muối vẫn tỉnh táo, đang giúp bạn y thu dọn giường. Người ăn muối cũng không còn ngủ, phân nửa bao muối lúc nãy giờ chỉ còn lại một nửa. Cả hai người nhìn thấy Mã Như Long, song không tỏ ra ngạc nhiên, như thể đã đoán biết y sẽ quay lại.
Câu đầu tiên Mã Như Long hỏi là :
– Các hạ là Thiết Chấn Thiên?
Câu trả lời cũng rất rõ ràng :
– Chính là ta, ta là đại đạo Thiết Chấn Thiên giết người không chớp mắt.
Mã Như Long nói :
– Các hạ có phải đã trúng Tam Dương Tuyệt Hộ Thủ của Tuyệt đại sư?
– Phải.
Thiết Chấn Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng không hỏi vì sao Mã Như Long biết được điều này.
Mã Như Long lại hỏi :
– Thương thế của các hạ có cách gì cứu chữa được chăng?
Lần này Thiết Chấn Thiên hỏi ngược lại :
– Tại sao ngươi muốn lo chuyện của ta?
Mã Như Long đáp :
– Bởi vì các hạ là bạn của ta!
– Ngươi đã biết ta là đại đạo Thiết Chấn Thiên, mà vẫn muốn kết bạn với ta ư?
– Ta đã đồng ý kết mối giao tình này, thì bất kể các hạ là ai, ta cũng không thay đổi ý kiến.
Thiết Chấn Thiên chăm chú nhìn Mã Như Long, đột nhiên cả cười :
– Thiết Chấn Thiên ta cả đời đã làm lắm chuyện sai, song chưa từng chơi lầm bạn.
Y quả thật đang cười, như thể chỉ cần kết được một bằng hữu, thì dù y bị giết lầm, cũng chết không hối tiếc.
Người mua muối đột nhiên lên tiếng :
– Bình sinh đúng là y đã làm nhiều chuyện sai, bởi y lúc nào cũng nóng tính, vì bạn chuyện gì y cũng dám làm. Nhưng lần này y tuyệt đối không hề làm sai.
Lần này Thiết Chấn Thiên đã làm gì? Tại sao bị oan? Mã Như Long không hỏi rõ. Y tin tưởng hai người, y chỉ hỏi Thiết Chấn Thiên :
– Thương thế của các hạ có cách gì cứu chữa chăng?
Người mua muối chen vào :
– Chỉ có một thứ thuốc cứu chữa được.
– Thuốc gì?
Người mua muối lại buồn bã than dài :
– Ta có nói ra cũng vô dụng, bởi vì chúng ta chắc chắn không thể nào có được thứ thuốc này.
Y lại cười chua chát :
– Chẳng những không có được, muốn trộm cũng không được, muốn cướp không xong, nếu không thì ta đã lấy từ lâu rồi.
Mã Như Long hỏi :
– Loại thuốc hai vị nói, có phải do nhà họ Tạ luyện thành chăng?
Người mua muối biến sắc mặt nói :
– Làm sao ngươi biết người họ Tạ đó?
Sắc mặt y biến quá mau, Mã Như Long cảm thấy kỳ lạ :
– Tại sao ta không thể biết được?
Người mua muối nói :
– Bởi vì…
Y nói lấp lửng, tựa như không muốn nói ra bí mật này, mà cũng không dám nói.
Thiết Chấn Thiên bỗng nói lớn :
– Bởi vì người đó không muốn kẻ khác biết bà họ Tạ, bởi ngày xưa bà đã từng có chuyện đau buồn, cho nên bất kể ai nhắc đến đều bị bà giết chết.
– Người này là ai?
– Là Bích Ngọc phu nhân của Bích Ngọc sơn trang, thương thế của ta chỉ có Bích Ngọc châu của bà mới chữa được.
Mã Như Long chưng hửng. Bích Ngọc phu nhân họ Tạ, vậy Tạ Ngọc Luân là gì của bà? Có liên hệ gì với Bích Ngọc sơn trang? Y bỗng phát hiện chuyện này bên trong còn nhiều dấu hỏi mà lúc trước y chưa nghĩ đến. Nhưng lúc này y không còn thời gian để suy nghĩ nữa.
Đột nhiên từ trên miệng giếng có tiếng cười gằn :
– Thiết Chấn Thiên, ngươi không trốn được nữa đâu, Thiết Toàn Nghĩa, ngươi cũng không thoát được đâu.
Kẻ đuổi bắt cuối cùng đã đến, người đào vong đã ở dưới giếng, như cua trong rọ, như cá trong lưới. Bọn họ còn đường nào đi nữa?
Mã Như Long than thầm, y đã nghe ra giọng nói phía trên là của Bằng Siêu Phàm. Họ Bằng đã đến, Tuyệt đại sư hẳn cũng có mặt, Thực Khổ hòa thượng và Ngọc đạo nhân rất có thể cũng đã đến. Cho dù họ không phải tìm Mã Như Long, nhưng y cũng khó lòng trốn thoát.
Thiết Chấn Thiên dùng một tay bịt miệng Mã Như Long, tay kia xúc lấy một vốc muối cho vào miệng, sao đó y lớn giọng nói :
– Phải đấy, ta đang ở dưới đây, huynh đệ của ta cũng ở đây, chúng ta đang đợi các người đấy.
Bên trên không có tiếng trả lời. Hiển nhiên người phía trên đang kinh ngạc vì sao Thiết Chấn Thiên có vẻ không bị thương, giọng nói còn sung mãn như thế. Qua một lúc sau, mới nghe giọng nói lạnh lùng của Tuyệt đại sư :
– Thiết Chấn Thiên, ngươi lên đây thì ta sẽ tha mạng cho Thiết Toàn Nghĩa!
Thiết Toàn Nghĩa đương nhiên là người mua muối :
– Hừ! Huynh đệ chúng ta đã quyết định, có chết thì cùng chết.
Thiết Chấn Thiên cả cười :
– Tốt lắm, hảo huynh đệ! Các người muốn lấy mạng huynh đệ chúng ta thì xuống đây!
Tuyệt đại sư không xuống giếng, chẳng có ai xuống cả. Đáy giếng tuy là đường cùng, là tử địa, nhưng người nào xuống trước nhất định sẽ mất mạng.
Thiết Chấn Thiên hạ nhỏ giọng cười nhạt :
– Bọn họ không xuống đâu, bọn họ đã là đại hiệp, chẳng cần phải tỏ bản sắc anh hùng nữa.
Thiết Toàn Nghĩa cũng hạ giọng :
– Huống chi họ đã biết chúng ta không thoát được, nhất định họ đang ở trên chờ đợi.
Thiết Chấn Thiên nói tiếp :
– Nhưng bọn họ cũng không muốn chờ lâu, nhất định sẽ nghĩ đến việc dùng hỏa công, hoặc đổ ngập nước để tiêu diệt chúng ta.
Mã Như Long hỏi :
– Với thân phận của họ, cũng dùng những trò đê tiện đó à?
Thiết Chấn Thiên cười nhạt, đầy vẻ mỉa mai và phẫn hận :
– Bọn họ có lý do. Đối với hạng người như bọn ta, họ có dùng cách gì để đối phó cũng chẳng ai nói, nhưng nếu chúng ta dùng những cách đó để đối phó ngược lại, thì tình huống khác hẳn.
Y bỗng siết tay Mã Như Long :
– Lão đệ có phải bằng hữu của ta chăng?
– Phải!
– Ta lớn tuổi hơn lão đệ, việc này lão đệ phải nghe lời ta.
– Việc gì?
– Chờ bọn họ ra tay thì chúng ta cũng xông lên.
Mã Như Long đáp không chút do dự :
– Được, kỳ thực bây giờ chúng ta xông lên cũng được.
Thiết Chấn Thiên nghiêm giọng nói thật nhỏ :
– Chúng ta là ta và Thiết Toàn Nghĩa, không phải lão đệ! Bọn họ biết ta và Thiết Toàn Nghĩa trốn dưới đây, nhưng chắc chắn không nghĩ ra còn có người thứ ba. Họ muốn bắt hai chúng ta, xong việc chắc chắn sẽ không lưu lại đây, chờ bọn họ đi xong, thì lão đệ có thể thoát thân được rồi!
Thiết Chấn Thiên càng siết chặt tay Mã Như Long :
– Ta và lão đệ một từ tạ hôm nay, hẳn là vĩnh biệt. Ta không muốn lão đệ vì ta báo thù, cũng không cần lão đệ giúp ta giải oan, chỉ cần lão đệ có thể tiếp tục an toàn sống còn, thì ta đã mãn nguyện rồi.
Thiết Chấn Thiên kết bạn với Mã Như Long là vì cái gì? Chẳng vì gì cả. Y chỉ muốn bạn mình sống còn, bởi vì y biết có những lúc muốn tiếp tục sống cũng rất khó.
Mã Như Long im lặng lắng nghe, chẳng nói gì cả. Y có nhiều điều muốn nói, nhưng không nói ra chữ nào, vì những lời đó không cần nói ra, trong tâm y đã có chủ ý.
Thiết Chấn Thiên cũng không nói gì thêm, lại bắt đầu ăn muối, từng vốc lớn cho vào miệng. Y còn chút sức lực thì phải liều mạng một phen. Tính của y cũng giống như Mã Như Long.
Bên trên miệng giếng đã lâu không có động tĩnh gì, bởi người dưới giếng đàng nào cũng không trốn được, nhóm Tuyệt đại sư hẳn có thừa kiên nhẫn chờ đợi. Thiết Toàn Nghĩa rút bên hông ra một thanh đao, sờ nhẹ vào lưỡi đao, đột nhiên căm hờn nói :
– Ta dù có bị đao chém ngàn mảnh cũng phải giết hắn cho được!
Thiết Chấn Thiên hỏi :
– Ngươi muốn giết ai?
– Giết Đào Bảo Nghĩa.
– Ngươi không thể giết hắn được.
– Lần này nhất định là hắn bán rẻ chúng ta, tại sao không lấy mạng hắn được?
Thiết Chấn Thiên đáp :
– Bởi vì hắn còn vợ đang mang thai, trong giang hồ bán rẻ bè bạn không chỉ một mình hắn, anh em chúng ta cũng đã từng bị người bán rẻ, tội gì ngươi phải lấy mạng hắn?
Y bỗng thở dài :
– Nếu ngươi muốn giết người, thì người nên giết trước nhất là ta!
– Là huynh?
– Nếu chẳng phải vì ta thì ngươi cũng không có bị như ngày nay!
Thiết Toàn Nghĩa nhìn Thiết Chấn Thiên, đột nhiên cười lớn :
– Đúng, huynh nói đúng lắm, nếu chẳng có huynh, đệ làm sao có ngày hôm nay, cha mẹ đệ bị thảm sát, vợ bị hãm hiếp, kẻ khác cho rằng đó là báo ứng, nếu không có huynh, còn ai giúp đệ báo thù?
Nước mắt chảy dài trên gương mặt cười méo mó của Thiết Toàn Nghĩa, y đột nhiên đứng phắt dậy, gầm lớn :
– Thiết Chấn Thiên ta tung hoành một đời, giết người vô số, hôm nay chẳng sợ gì liều mạng với các ngươi, có giỏi thì ra đây!
Dĩ nhiên y chẳng phải Thiết Chấn Thiên, y nói vậy chẳng qua chỉ để tự mình xông lên trước, cho người phía trên tưởng y là Thiết Chấn Thiên. Làm như thế thì bạn y mới có hy vọng nhân cơ hội thoát thân. Y hoàn toàn không xem trọng sự sống chết của chính mình.
Mã Như Long hiểu ý Thiết Toàn Nghĩa, Thiết Chấn Thiên cũng hiểu, y bất chợt cười vang :
– Ngươi giành không lại ta đâu, có chết cũng để ta chết trước, ta còn chút khí lực nào thì đừng hòng ai đụng đến ngươi!
Giữa tràng cười lớn, thân hình ốm trơ xương của Thiết Chấn Thiên bỗng phóng lên như mãnh hổ, chân y đạp lên vai Thiết Toàn Nghĩa, lại nhún mình một cái đã nhảy ra khỏi giếng. Phía trên lập tức vang lên tiếng kêu thét. Thiết Toàn Nghĩa cũng vọt lên, bất kể ai chết trước ai chết sau, họ cũng muốn chết chung với nhau.
Nếu là cách đây một năm, Mã Như Long mà nhìn thấy cảnh này, hẳn y đã bật khóc, nhưng bây giờ trong mắt y không còn lệ, chỉ có bầu máu nóng trong lồng ngực. Một người đã quyết tâm chuẩn bị đổ máu, thông thường không đổ lệ. Y biết Thiết Chấn Thiên nói đúng, nếu y ở yên dưới giếng, chờ họ chết rồi, thì sẽ có cơ hội trốn ra đi trở về tiệm tạp hóa. Sau này chắc chắn sẽ chẳng còn người đến mua muối nữa, bí mật của Mã Như Long sẽ không bị bại lộ. Thậm chí y có thể quên luôn chuyện này, quên cả người mang tên Thiết Chấn Thiên.
Nếu bây giờ Mã Như Long xông lên, cũng chỉ có nước cùng chết với Thiết Chấn Thiên và Thiết Toàn Nghĩa. Bởi vì chỉ cần lộ diện, thì sớm muộn gì nhóm Tuyệt đại sư cũng sẽ phát hiện ra y là ai. Một chủ tiệm tạp hóa bình thường chắc chắn không cùng với anh em họ Thiết liều mạng làm gì. Một kẻ lý trí, cũng không làm chuyện liều mạng ngu xuẩn như thế. Mã Như Long không phải kẻ ngu xuẩn, y cũng biết làm thế nào mới bảo toàn tính mạng của mình.
Mỗi một người chỉ có một mạng sống, Mã Như Long cũng như mọi người khác, rất quý trọng mạng sống của mình. Nhưng y đã biết được trên đời này còn có có những thứ đáng quý hơn cả sinh mạng.
Tuyệt đại sư vẫn đinh ninh dưới giếng chỉ có hai người, nếu đột nhiên có một người thứ ba xông lên, bọn họ nhất định sẽ kinh ngạc. Đó chính là cơ hội của Mã Như Long. Chỉ cần có chút cơ hội, thì y không bỏ qua, mà cho dù không còn cơ hội, thì y cũng sẽ làm thế, cũng xông lên.