Sau khi phá thai, Tô Tiêu lại trở nên ngoan ngoãn. Lại dè dặt và sợ sệt giống như hồi năm thứ nhất. Giọng nói cũng trở về mức độ trước đây. Các nữ sinh trong lớp cũng không tụ tập ở phòng bàn tán về Tô Tiêu nữa. Cho nên mới nói, người đẹp cũng phải ngoan một chút thì mới tốt. Cuộc sống cũng dần dần bình yên trở lại. Nhưng một thời gian sau, khi vết thương đã lành, Tô Tiêu liền quên ngay số phận cay đắng, thật là một kẻ chẳng có tí trí nhớ nào cả, âm lượng lời nói và số lần làm nũng cũng dần tăng trở lại. Chỉ riêng đối với tôi là tỏ ra lịch sự hơn rất nhiều so với Thuấn Ngôn và Trần Thuỷ. Tôi không chịu lép vế cô ta. Tôi cũng không thích cô nữ sinh này. Tất cả những điều tôi làm đều cho thấy tôi ghét cô. Tất cả. Nhưng là do bản năng của một người không tốt cũng không xấu như tôi mách bảo làm vậy. Mọi cử chỉ hành động của cô đã cho tôi biết thế nào là “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”. Cuộc sống thái bình cũng không kéo dài quá hai ngày. Bão tố trong phòng lại nổi lên. Buổi trưa, Tô Tiêu chuẩn bị đến nhà ăn nộp tiền, cô mò mẫm tìm trong tủ rất lâu rồi tự nhiên chửi: “Mẹ kiếp! Tiền của tôi đâu rồi?!”
Cả ba chúng tôi kinh ngạc quay đầu lại, lúc đó mới phát hiện ra ánh mắt lạnh buốt của cô đang chọc vào chúng tôi. Nhớ lại trước đây, khi phòng kí túc chưa xuất hiện bà chị lắm tiền này, đồ đạc của mọi người đều để rất tùy tiện, người đẹp Tô Tiêu cũng “đồng cam cộng khổ” với dân tình, để tiền trong ví hoặc ngăn kéo. Bây giờ lắm tiền liền vạch ranh giới với mọi người. Mấy lần tôi thấy cô ấy giấu tiền vào túi quần áo trong tủ, như thể sợ mọi người tìm thấy dễ dàng vậy. Điều này khó trách và cũng có thể hiểu được. Bây giờ mất tiền rồi cô ấy lại lớn tiếng chửi bới, cứ như thể chắc chắn là chúng tôi lấy vậy! Ngày trước nếu có không tìm thấy tiền, chúng tôi thường chỉ tự lẩm bẩm một mình là quên mất đã để tiền chỗ nào rồi. Chúng tôi chẳng ai nói gì, cô ấy đứng đó không ngừng làm ầm lên. Mà cũng lạ thật, 500 tệ cất trong túi áo hôm chủ nhật tuần trước, chẳng lẽ bay mất sao? Ba chúng tôi liếc nhìn nhau, xem ánh mắt của nhau, tôi biết chỉ có tôi mới có thể phát ngôn. Dường như trong cái phòng này, chỉ còn tôi là người duy nhất mà Tô Tiêu còn nể. Tôi nhìn cô ta nói: “Cậu không tìm kỹ đã kêu gào cái nỗi gì?” Có lẽ Trịnh Thuấn Ngôn và Trần Thuỷ cũng cảm thấy lời lẽ của cô ấy có ý nhục mạ ghê gớm, nên chỉ đợi tôi lên tiếng là ngay lập tức thản nhiên đáp: “Chúng tớ sao biết được tiền của cậu ở đâu, cậu tìm kỹ đi!” Có lẽ Tô Tiêu biết mình đã quá quắt nên thôi không cáu gắt với chúng tôi nữa, và bắt đầu lật tung đồ đạc tìm số tiền 500 tệ đó. Cô ta vừa quăng từng cái quần cái áo lên giường, vừa làu bàu cái gì đó. Tôi nghe một lúc lâu mà vẫn không rõ cô ta làu bàu cái gì. Cho đến khi quần áo trong tủ đã bị lôi hết ra thì tiếng làu bàu và tiếng chửi rủa ngày càng rõ và to hơn. Chúng tôi đều nghe thấy cô ta đang chửi: “Vô liêm sỉ, số tiền này không bị lấy cắp chả nhẽ tự mọc cánh mà bay hay sao? Tôi đã lục hết rồi! Mẹ kiếp, đồ con gái vô liêm sỉ!” Mỗi người trong chúng tôi đều biết cô ta đang chửi ai, ai cũng cảm thấy cô ta đang chửi mình, và tất cả đều muốn cho cô ta một cái bạt tai. Một đứa con gái ngu xuẩn. Chúng tôi đều không nói gì, nhưng có thể nó sắp bùng phát trong sự trầm lặng ngay sau đó. Trong phòng chỉ có tiếng chửi ngoa ngoắt của cô ta.
Đúng là có tiền nâng đỡ có khác, nhớ ngày trước khi chưa ngủ với người có tiền, cô ta nói gì mà tôi cãi lại thì có đến hai cô ta cũng phải câm mồm. Bây giờ lại có thể chửi người khác không tiếc lời như thế. Hồi năm thứ nhất cô ta bị La Nghệ Lâm chửi đến thê thảm, bây giờ thì như một bà già chống nạnh ra vẻ không sợ trời không sợ đất. “Đủ rồi đấy! Cậu có thôi đi không! Cậu khẳng định chúng tớ đã lấy trộm tiền của cậu như thế, mọi người đã ở chung với nhau được mấy năm rồi cậu còn có thể nói ra những lời như vậy. Tìm không thấy thì đi báo công an. Cậu đứng đó mà chửi ai?” Thực sự tôi không nhịn được nữa mới quyết định đứng ra thay mặt dân tình. Tôi quyết định tìm lại chính nghĩa, và đưa ra một phương án có tính khả thi thiết thực nhất. Đó là báo công an. Cách này được Trịnh Thuấn Ngôn và Trần Thuỷ nhiệt tình ủng hộ. Tô Tiêu không nói nữa, và lại bắt đầu làu bàu như trước. Cô ta lại ném từng chiếc quần áo vào tủ. Sau đó đi ra khỏi phòng nói chuyện với một nữ sinh phòng đối diện, cô ta nói rất to: “Ai da! Cậu nói xem có lạ không cơ chứ! 500 tệ tớ cất trong túi áo, nói mất là mất luôn! Cho dù là mất cũng được hay bị ăn trộm cũng được, dù sao thì chiều nay quay về nhà vẫn không thấy tiền, tớ sẽ đi báo công an!” Khi cô ta nói những lời ấy quả thực có thể dùng từ “kêu gào” để hình dung. Ý cô ta là người nào lấy trộm tiền, nếu đến chiều mà vẫn không trả lại thì cô ta sẽ đi báo công an. Cô ta vốn một mực tin rằng số tiền đó đã bị người trong phòng lấy. Tất cả mọi người đều trở thành kẻ trộm.
Tôi thừa nhận là mình khá nhạy cảm. Những lời nói đó làm tôi khó chịu như bị chọc vào xương tuỷ, tôi cảm thấy từng câu từng chữ như đang nói tôi. Vì vừa rồi tôi tranh cãi với cô ta kịch liệt nhất, và tự nhiên trở thành nghi can số một. Tôi rất muốn đứng dậy mà nói rằng: “Cậu đến mà tìm, tôi sẽ lột sạch ra cho cậu tìm, cả đồ đạc của tôi cũng cho cậu bới! Tôi còn cho cậu thêm 500 tệ nữa, nhất định cậu phải đi báo công an cho tôi!” Nhưng tôi đã nín nhịn. Ba người cùng phòng chúng tôi đều bực bội không lên tiếng. Cô ta không nói bất kỳ ai, nhưng ai cũng hận cô ta.