Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 56 - Nữ Sinh Đánh Nhau

trước
tiếp

Chúng tôi không để ý đến cô ta nữa, ai nấy đều leo lên giường ngủ trưa mà lòng tức anh ách. Tôi không ngủ được, tôi nghe thấy các cô ấy cũng đang trở mình. Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên Tô Tiêu nói: “Trần Thuỷ, cậu mua cái MP3 hôm trước có phải không?” Trong phòng yên lặng đến nỗi nếu như có ai đó đánh rơi cái kim xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng. Trần Thuỷ bật dạy, rút gối ném Tô Tiêu. Chiếc gối bị vướng vào cái màn rơi xuống đất. Tôi hoàn toàn có lí do để tin rằng nếu lúc đó có các hung khí như dao hay súng thì Trần Thuỷ chắc cũng ra tay. Bởi vì tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy. Bởi vì tôi cũng từng bị oan ức như thế! Việc xảy ra ở trường khác. Tôi đến tham gia một phong trào, thật tình cờ tôi gặp lại một cậu bạn hồi cấp hai và nhận lời mời đến trường cậu ấy chơi, hôm đó trời mưa rất to, từ phòng cậu ấy đi ra đã là chín giờ hơn. Tầm ấy không còn xe về trường tôi nữa. Thế là cậu ấy bảo tôi đến phòng các bạn nữ cùng lớp với cậu ấy ngủ tạm một đêm. Khi ấy là cuối tuần, các bạn ở Vũ Hán hầu hết đã về nhà nên sẽ có giường trống. Sau đó cậu ta giúp tôi tìm phòng, chúng tôi tạm biệt nhau.

Ba cô gái phòng đó đều tốt. Nhưng vốn dĩ không thích nói chuyện với người lạ nên tôi không hề chuyện trò với họ, sau khi một mình tẩy trang, thu dọn xong xuôi, tôi tắm táp rồi đi ngủ. Trong lúc tôi tẩy trang, có một bạn nữ cứ nhìn tôi rất lâu. Điều này khiến tôi cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa nữ sinh trường Công nghệ và nữ sinh trường tôi. Tôi tẩy trang mà đã khiến bạn thấy lạ như thế, vậy nếu mỗi tối bạn quan sát cả quá trình Tô Tiêu phòng tôi tẩy trang từ rửa mặt, vỗ nước mát xa mặt rồi dùng vitamin, dùng kem ban đêm, kem dưỡng mắt thì chắc hai con ngươi của bạn phải nhảy khỏi tròng mất. Sáng hôm sau khi tôi dậy thì các cô gái còn đang ngủ. Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi nói với họ: “Bạn tớ bảo qua sớm nên tớ đi trước nhé. Thật ngại quá vì đã phiền các bạn. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Nếu rảnh mời các bạn sang trường tớ chơi”.

Nào ngờ, tối hôm đó vừa về tới trường, tôi nhận được một cú điện thoại. Nhìn vào phần hiển thị số gọi đến thì thấy đó là số của trường bạn tôi. Tôi cứ rằng cậu bạn tôi gọi điện để xem tôi đã về tới trường an toàn chưa. Tôi thầm đắc ý: “Không ngờ tên tiểu tử này cũng học được cách quan tâm đến con gái, không khéo cu cậu lại có ý gì với mình”. Kết quả là tôi vừa nhận điện liền có một cô gái cất tiếng hỏi: “Phòng của bạn có ai tên là Dịch Phấn Hàn không?” Tôi nói tôi chính là Dịch Phấn Hàn. Không đợi tôi phản ứng, cô ấy nổi giận đùng đùng nói xối xả vào mặt tôi: “Tôi muốn hỏi thẳng cậu, sao cậu lại ăn trộm đồng hồ đeo tay của tôi!!!” Lúc đó tôi chẳng còn biết gì hết. Sau khi gác máy, các bạn cùng phòng mới kể lại phản ứng của tôi lúc đó. Bởi vì, lúc đó thần kinh của tôi hoàn toàn không kiểm soát nổi, tôi đã không biết mình làm gì, nói gì nữa. Họ kể lại rằng, tôi vừa nhận điện thoại và nói rằng mình là Dịch Phấn Hàn thì đột nhiên tôi hét lên với cái giọng the thé kinh thiên động địa, như quỉ thần sống lại một cách đáng sợ. Tôi gào lên the thé, hết sức kinh khủng. Lúc đó họ tưởng nhà tôi có người qua đời. Sau đó, tôi thề thốt đến khàn cả tiếng, kiệt cả sức. Tôi bảo cô ấy đi báo công an, rồi hùng hổ bảo cô ấy hãy đến trường mà khám xét. Nếu quả thật tôi lấy chiếc đồng hồ đó thì tôi chịu lăng trì, ngũ mã phanh thây gì cũng được.

Tất cả điều đó đều do họ kể lại, họ nói từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy một con người luôn luôn trầm lặng như tôi lại có một bộ mặt kinh khủng như thế. Nó biểu hiện sự kích động và phẫn nộ, có lẽ trong phòng chúng tôi trước đây và sau này cũng sẽ không có ai như thế. Điều cuối cùng tôi nhớ được là bạn nữ sinh ấy đã khóc. Cô ấy liên tục xin lỗi tôi, và nói đó là di vật bà nội cô để lại. Tôi đang từ trạng thái máu dồn lên não đến cực độ cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Tôi nói tình nói lí cho cô ấy hiểu: “Chiếc đồng hồ của bà nội đối với cậu là một vật báu, nhưng đối với người khác chỉ là một chiếc đồng hồ cũ rích, không đáng hai xu, có muốn bán cũng không được, đeo trên tay một thứ lỗi thời như thế thật mất mặt. Cho nên cậu hãy bình tĩnh nghĩ xem, chiếc đồng hồ ấy không thể bị người khác ăn trộm được, mà rất có thể cậu đã đánh mất nó. Tớ biết cậu rất đau lòng, nhưng đừng khóc nữa nhé! Hãy tìm dưới gầm tủ gầm bàn, đồng hồ rất dễ rơi vào những ngóc ngách như thế”. Khi gác máy, cô ấy vừa khóc vừa cảm ơn tôi.

Trong sự việc đó, biểu hiện ban đầu là một lần bất lịch sự nhất của tôi trong trường đại học, còn sự an ủi cô ấy lúc sau mới là tác phong và phong cách xứng xử của tôi từ trước đến nay. Quay trở lại câu chuyện, sở dĩ tôi nói lúc đó tôi có thể hiểu tại sao Trần Thuỷ, một người lúc bình thường răm rắp nghe lời Tô Tiêu như một đứa đầy tớ, nhưng khi bị Tô Tiêu chất vấn, đã cầm ngay hung khí nện cô ta, mặc dù hung khí chỉ là một cái gối. Trần Thuỷ lấy gối nện Tô Tiêu kể cũng được. Tô Tiêu xưa nay đã quen sai bảo Trần Thuỷ, lúc này cô ta lại đang tức tối đến mắm môi mắm lợi và coi Trần Thuỷ là nghi can số một. Vậy mà Trần Thuỷ lại dám đánh lại cô ta! Cô ta nhảy phắt xuống giường, chạy đến chỗ Trần Thuỷ túm lấy cô ấy, Trần Thuỷ đáng thương bị cô ta kéo xuống, lại sợ bị rơi xuống đất nên không dám cử động, hai tay cố sống cố chết níu chặt tấm ga trải giường. Tô Tiêu vừa túm Trần Thuỷ vừa chửi: “Ai bảo mày suốt ngày đem mấy đứa bạn “chat” không đứng đắn về phòng. Không phải mày lấy thì lũ bạn ất ơ của mình lấy! Mày còn chửi, còn đặt điều sau lưng tao!” Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn vội vàng bật dậy, ngồi trên giường la hét ỏm tỏi: “Đừng đánh nữa! Có gì thì từ từ nói!” Trong lòng tôi hiểu rõ, Tô Tiêu đã tích tụ hận thù từ lâu, giờ tích cả nợ cũ lẫn nợ mới. Tô Tiêu vẫn túm lấy Trần Thuỷ, vừa túm vừa dùng móng tay quắp chặt, Trần Thuỷ có lẽ đã nổi cơn giận dữ nên không trốn đằng sau nữa, cô chui ra và bất ngờ nắm lấy tóc của người đẹp. Tôi thấy rõ mồn một, Trần Thuỷ túm tóc Tô Tiêu bằng sức lực non nớt, nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi nhăn nhó.

Bình thường Tô Tiêu được nuông chiều quen rồi, có khi nào bị như thế này đâu, cô ta khóc thét lên. Tiếng khóc cực kì kinh khủng. Tiếng khóc kinh thiên động địa. Tôi thấy nếu tiếp tục đánh nhau có thể sẽ xảy ra chuyện, nên vội vàng phi xuống và hét lên: “Đừng đánh nữa! Thôi đi nào! Có chuyện gì thì từ từ nói!” Trịnh Thuấn Ngôn cũng nhảy xuống giường. Trần Thuỷ thấy Tô Tiêu khóc liền buông tay ra. Tô Tiêu không giằng co với Trần Thuỷ nữa mà bắt đầu trút giận vào cái bàn của Trần Thuỷ. Cô ta ra sức đá vào cái bàn. Cô ta gạt tay một cái, bình lọ trên bàn rơi loảng xoảng, sách vở rơi tung toé trên đất.

Tôi ôm lấy cô ta từ đằng sau, bảo cô ta dừng lại, nhưng không ngờ lại không giữ được, cô ta ra sức đẩy tôi, Trịnh Thuấn Ngôn nhanh chóng chạy lại giữ lấy tay cô ta, khi đó cô ta mới bình tĩnh trở lại. Cô ta ngồi phệt xuống đất khóc lóc thê thảm, mồm chửi không tiếc lời, cô ta lôi hết họ hàng hang hốc tổ tông mười tám đời nhà Trần Thuỷ ra mà chửi. Tôi dám khẳng định, nếu tôi thu những lời đó của cô ta vào, đảm bảo không còn anh chàng nào dám yêu, dám cưới cô ta nữa. Và tôi cũng khẳng định tuyển thủ đội chửi bới chuyên nghiệp sẽ lấy cô ta về để đào tạo thêm. Vậy mà Trần Thuỷ đáng thương, đến một câu cũng không chửi lại, chỉ ở đó mà khóc, vừa khóc vừa biện bạch một cách bất lực: “Tôi không lấy tiền của cậu, sao cậu lại nghi ngờ tôi? Tại sao cậu không dám nói Dịch Phấn Hàn và Trịnh Thuấn Ngôn?” Nói đến đây có lẽ đã chạm vào vết thương lòng của chính mình nên cô ấy lại càng khóc lóc thê thảm hơn. Nhìn Trần Thuỷ tôi lại nhớ đến mấy chữ: thương cảm mà bất hạnh, giận dữ mà không đấu tranh. Tôi vốn muốn nói với Trần Thuỷ: “Nếu Tô Tiêu mà dám chửi, nhục mạ tớ như thế mà tớ không làm cho trời long đất lở tớ không còn là Dịch Phấn Hàn nữa. Đó chính là lí do tại sao cô ta chỉ nghi cho cậu rồi chửi cậu mà không dám nghi cho tớ và Thuấn Ngôn”. Có người phòng khác sang gõ cửa, Tô Tiêu chạy nhanh ra khoá trái cửa lại. Thật ra nếu cô ta không đóng cửa thì mọi người cũng không thể vào được, bởi vì không ai có chìa khoá phòng chúng tôi. Cô ta sợ mọi người sẽ nhìn thấy bộ mặt hung hãn và thảm hại của cô ta.

Người bên ngoài lại gõ cửa. Cả Trần Thuỷ và người đẹp cùng ngừng khóc. Đánh nhau là chuyện nhỏ, thể diện mới là chuyện lớn. Vào lúc quan trọng phải chấm dứt nội chiến để đối phó với bên ngoài. Người bên ngoài đã bỏ đi. Hai người bọn họ cũng nhờ dịp đó mà thôi khóc lóc. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến các nữ sinh đánh nhau. Và cũng là lần đầu tiên chứng kiến con gái đánh nhau. Hoá ra, dáng vẻ của các nữ sinh đại học khi đánh nhau cũng không khác lắm so với các bà chua ngoa đanh đá ngoài đường ngoài chợ. Sự khác nhau duy nhất là các nữ sinh đại học khi xô xát không để bạn thấy một cách dễ dàng. Sau khi xô xát họ nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chứ không giống như các bà chua ngoa đanh đá ngoài đường, người xem mà càng đông thì họ càng đánh khoẻ. Dù chết cũng phải lấy lại sĩ diện. Bản tính hoang dã trong người khiến họ dùng những lời lẽ hạ lưu nhất, độc ác nhất để chửi đối phương. Nhưng nền giáo dục hiện đại buộc họ phải đối mặt với hai chữ “Mất mặt” thì lập tức họ ngừng chiến và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, họ trở lại làm các thục nữ. Trò chơi chó cắn chó. Thế nhưng vẫn có những màn biểu diễn kịch câm hết sức đặc sắc. Đó là tuổi thanh xuân và dục vọng điên loạn, là những cuộc đọ sức của lòng tự tôn và sự im lặng mang đầy tính huỷ hoại. Vẫn không có ai báo cáo lên nhà trường.

Sáu giờ tối Trần Thuỷ trở về phòng. Đánh nhau thì đã đánh rồi nhưng cơm vẫn phải ăn, nước vẫn phải uống, và cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn. Mười giờ Tô Tiêu mới về, cô ta đạp tung cửa, đôi mắt sưng húp. Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, tôi cảm thấy cô ta như đang muốn giết người, sát khí đằng đằng. Tôi không muốn lại chứng kiến cảnh họ giết nhau. Không muốn sống muốn chết thì kệ, dù sao thì tôi cũng không nhìn thấy gì. Tôi ngồi trong nhà vệ sinh một lúc lâu, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì liền bước ra. Khi ra ngoài, tôi thấy Tô Tiêu đang lặng lẽ tẩy trang, còn Trần Thuỷ đang rửa mặt. Đột nhiên Tô Tiêu nói to: “Trần Thuỷ! Chuyện lúc chiều cho mình xin lỗi nhé!”

Cả ba người chúng tôi đều ngẩn ra một lúc, Tô Tiêu vẫn tiếp tục nhắm mắt tẩy mascara, vừa làm vừa nói: “500 tệ thì đã sao nào? Cũng chẳng có gì to tát cả, tớ cũng chẳng thiếu thốn. Bất kể là ai đã lấy trộm số tiền đó, thôi thì cứ coi như họ lấy để mua thuốc uống, còn tình cảm của bọn mình không nên sứt mẻ thêm nữa!” Nói thật, đổi lại là tôi, nếu cô ta nói với tôi những lời như thế thì tôi thà đánh nhau một trận còn hơn. Trần Thuỷ nghe xong, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng và sự cảm kích. Có lẽ cô cảm thấy Tô Tiêu thành tâm thành ý muốn cho cô ấy một lối thoát. Tôi vốn cho rằng chính người đẹp đã đánh rơi số tiền đó, bây giờ cô ta thậm chí còn nghi ngờ cho Trần Thuỷ ăn trộm. Rõ ràng là người ta đang dùng những lời lẽ để nhục mạ Trần Thuỷ, vậy mà cô ta còn tỏ ra cảm động trước cái “ân đức” ấy ư? Có lẽ ngày thường Trần Thuỷ bị Tô Tiêu bắt nạt quen rồi, nên hôm nay đánh cô ta cũng cảm thấy không phải. Thật là một cô gái đáng thương. Thương cảm mà bất hạnh, giận dữ mà không đấu tranh. Ngày hôm sau, tôi thấy Trần Thuỷ chủ động tìm Tô Tiêu nói chuyện, chủ động chia đồ ăn vặt cho cô ta. Trần Thuỷ thật là dễ chịu, cô ấy thật tốt tính. Thật bái phục, bái phục. Cô ấy độ lượng, khác hẳn với cái bụng dạ hẹp hòi của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.