Yến Thanh Ti không biết Hạ Lan Tú Sắc hình thành tình cảm đối với Hạ Lan Phương Niên như thế nào, có điều nhiều năm như vậy, tại sao không ai phát hiện chứ? Nếu sớm phát hiện chút, sớm cắt đứt, chẳng phải sẽ không có những chuyện như hôm nay rồi?
Nhà Hạ Lan quả nhiên là một vũng nước đục.
Lúc trước cha mẹ Hạ Lan Tú Sắc đoán chừng là không quan tâm nhiều đến cô ta, dẫn đến cô ta đem tình cảm chuyển dời hết lên người anh trai.
Yến Thanh Ti lành lạnh nói: “Cô cũng là người trưởng thành hơn 20 tuổi rồi, đến showbiz cũng lăn lộn lâu như vậy, cô có lẽ vô cùng rõ ràng, không có ai nên đối tốt với ai, huống chi là lúc cầu xin người khác, vì cái gì không nhìn lại trước một chút chính cô, cô đáng giá để cho người ta bảo vệ sao? Nếu như tôi là anh trai cô, có một em gái như cô, đừng nói bảo vệ cô, tôi có khi còn không muốn liếc nhìn thấy cô, sớm bảo cô tự sinh tự diệt rồi.”
Yến Thanh Thi không cẩn thận một chút vẫn là nói nặng, thật sự trong lòng của Hạ Lan Tú Sắc đã trở nên vặn vẹo rồi, dù là Hạ Lan Phương Niên không thể ở cạnh cô ta, cũng không thể để cho bất kỳ cô gái nào khác ở cạnh, có lẽ còn bao gồm cả đàn ông, dù sao, anh trai của cô ta cả đời độc thân đến chết cũng được.
Yến Thanh Ti lắc đầu, người đáng thương nhất hẳn là Hạ Lan Phương Niên, cha mẹ không tốt, em gái lại càng đối với anh ta mang ý xấu, toàn bộ người nhà chỉ có anh ta là người tốt.
Có thể gặp được Lí Nam Kha, anh ta đúng là vô cùng may mắn trong bất hạnh rồi.
Một phen lời nói của Yến Thanh Ti, thẳng đem sắc mặt Hạ Lan Tú Sắc trắng bệch, thân thể run rẩy.
Cô ta che tai kêu: “Cô câm miệng, cô câm miệng, anh trai tôi đã từng nói, trên đời này tôi là xinh đẹp nhất, là cô gái đáng yêu nhất, anh ấy thích nhất tôi, đều là do Lí Nam Kha dụ dỗ anh ấy, nhất định là cô ta không cho anh trai tôi nói cho tôi biết, tôi sẽ không tin chuyện ma quỷ của cô, cô chính là không muốn thấy tôi tốt, Yến Thanh Ti cô đừng cho là tôi không biết trong lòng cô có ý gì… cô chỉ vì anh trai tôi lúc trước thích cô, bây giờ thích người khác, trong đầu cô thấy không công bằng mà thôi, nói cho cùng cô mới là một con điếm giả nai…”
Đùng… Một cái tát vang dội đã cắt đứt lời chửi bậy của Hạ Lan Tú Sắc.
Yến Thanh Ti thả tay xuống, lạnh mắt nhìn cô ta: “Nói đủ chưa?”
Vẻ mặt Hạ Lan Tú Sắc tràn đầy phẫn nộ: “Cô…”
Đùng!
Cô ta vừa nói một chữ, nửa mặt bên phải lại ăn một cái tát nữa.
Yến Thanh Ti thả tay xuống, vẻ mặt khinh miệt: “Nói tiếp…”
Hạ Lan Tú Sắc ôm hai mặt không dám nói nữa, Yến Thanh Thi hướng người tới, mặc kệ nơi nào hay ai.
Cô ta biết rõ, nếu như mình tiếp tục lại mở miệng, sẽ nhận lấy cái tát của Yến Thanh Ti, muốn cô ta phải không phát ra được âm thanh nào nữa mới thôi.
Hạ Lan Tú Sắc bị đánh chậm rãi bình tĩnh lại, cô ta gắt gao cắn môi, không dám mở miệng.
Yến Thanh Ti xem thường nói: “Cô cứ như vậy, đừng nói là Hạ Lan Phương Niên, người đàn ông nào cũng đều thấy cô chướng mắt, cam chịu thấp hèn biểu diễn…”
Hạ Lan Tú Sắc cắn chặt môi, không dám nói gì.
Mọi người xung quanh dần dần xúm lại tới đây, Hạ Lan Tú Sắc sợ những chuyện xấu trong lòng bị người ta biết rõ, càng sợ Yến Thanh Ti nói thẳng ra, cô ta biết mình tuyệt đối sẽ không được tha, Hạ Lan Tú Sắc ôm mặt quay người chạy đi.
Sau khi Hạ Lan Tú Sắc chạy xa, đạo diễn tới, “Thanh Ti, cô ta lại làm cái gì vậy?”
Yến Thanh Ti vẫy vẫy tay: “Muốn tìm tôi gây sự mà thôi, thật có lỗi.”
Đạo diễn nhìn ra Yến Thanh Ti tựa hồ không muốn nói ra ân oán giữa hai người, chỉ hỏi: “Có thể tiếp tục đóng không?”
“Đương nhiên có thể.”