Đạo diễn hô: “Chuẩn bị, cảnh tiếp theo.”
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn hướng Hạ Lan Tú Sắc chạy đi, thở dài, cô ta quả nhiên là người không thể khuyên nổi, Hạ Lan Tú Sắc chẳng những không bị thuyết phục, đoán chừng không thể chờ được muốn làm chút gì đó.
Cô phải tranh thủ thời gian nói một tiếng với Lí Nam Kha, cho cô ấy sớm phòng bị.
…
Biết rõ tin tức Hạ Lan Phương Niên cùng Lý Nam Nam quay phim, Hạ Lan Tú Sắc cũng không còn tâm tư quay phim, cô ta cảm thấy thế giới của mình đều muốn sụp đổ, trước mắt biến thành một mảnh hắc ám, lại không nhìn thấy chút ánh sáng, giống như là muốn tới tận thế.
Hạ Lan Phương niên trong lòng cô ta là tốt đẹp nhất, một vùng lãnh địa sạch sẽ nhất.
Trong lòng của cô ta, bất luận kẻ nào cũng không thể xâm phạm.
Hạ Lan Phương Niên là của cô ta, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể cướp từ trong tay của cô ta.
Thế nhưng bây giờ, anh sắp vứt bỏ cô ta, lấy một cô gái khác làm vợ, mà chính cô ta có lẽ là người cuối cùng biết tin tức này, anh trai thương yêu của cô ta, ngay cả cô ta cũng không nói một câu.
Anh bây giờ chắc chắn chán ghét cô ta nhiều, nên chuyện quan trọng như vậy đều không có nói?
Hạ Lan Tú Sắc hận, hận tất cả mọi người, hận Yến Thanh Ti nói cho mình, càng hận Lí Nam Kha, cô ta cũng muốn hận Hạ Lan Phương Niên, nhưng lại không nỡ.
Cô ta không hiểu, cô gái kia có cái gì tốt, anh trai của cô ta sao phải đối tốt với cô gái ấy như vậy? Tại sao phải thích cô gái ấy, cô gái đó một chút cũng không có tốt, chẳng lẽ hai anh em họ cứ tiếp tục như vậy không tốt sao?
Hạ Lan Tú Sắc chạy một mạch từ studio, cũng không biết đã chạy tới đâu, ngõ hẹp bốn bề vắng lặng, cô ta dừng lại, dựa vào vách tường loang lổ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà gào khóc lên.
Bên tai của cô ta đều là lời nói của Yến Thanh Ti, từng chữ một, đều như kim châm sắc bén, đâm trên người cô ta, đem toàn bộ người tết thành gai nhím, đem cô ta đâm đầy thương tích.
Yến Thanh Ti xé toang một tầng che giấu cuối cùng trên người cô ta, làm cho bí mật dơ bẩn trong lòng cô ta bóc trần ra.
Lúc Yến Thanh Ti nói ra bí mật kia của cô ta, Hạ Lan Tú Sắc căn bản không dám nhìn ánh mắt của Yến Thanh Ti, cô ta sợ nhất chuyện tình rốt cuộc bại lộ, thế nhưng cô ta nghĩ tới đó không phải là thứ đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là, anh trai của cô ta sắp kết hôn.
Hạ Lan Tú Sắc khóc đến tê tâm liệt phế, cô ta không cam lòng, cô ta khủng hoảng, cô ta sợ hãi, bên người cô ta không có lấy một người thân, anh trai là người duy nhất, cô ta tuyệt đối không thể để cho anh rời khỏi, tuyệt đối không thể.
Khi còn bé, Hạ Lan Tú Sắc kỳ thật không có ỷ lại Hạ Lan Phương Niên đến vậy, chỉ là từ lúc cô ta hiểu chuyện, lớn lên theo thời gian, cô ta càng ngày càng hiểu rõ, cha mẹ ân ái đều là làm cho người khác nhìn, cha mẹ yêu thương cũng đều là bệnh hình thức, không có người thực sự trong lòng quan tâm đến cô ta, bọn họ quan tâm là thành tích học tập, lễ nghi, đánh giá của thầy cô và bạn bè của cô ta, về phần trong lòng của cô ta có vui vẻ hay không, không ai để ý.
Thiếu nữ non nớt quá cần một bờ vai để dựa vào, mà Hạ Lan Phương Niên đúng là đã trải qua hết tất cả, vì vậy anh hiểu rõ, em gái chẳng hề vui vẻ, vì vậy với tư cách là anh trai liền đối với cô ta đau lòng nhiều hơn, anh yêu thương cô ta không có bất kỳ toan tính gì, chính là đem cô ta xem như người em gái duy nhất.
Nhưng Hạ Lan Phương Niên lại không biết, anh yêu thương Hạ Lan Tú Sắc ngày qua ngày vậy mà lại biến thành chất độc đối với cô ta, hơn nữa cũng giải không được.
Tiếng khóc Hạ Lan Tú Sắc càng ngày càng nhỏ, cô ta gắt gao cắn chặt răng.
Anh trai là của cô ta, chỉ có thể thuộc về cô ta.