Tuyên Ngưng nhỏ giọng nói: “Đối đầu với kẻ địch mạnh, còn không tập trung?”
Đoan Tĩnh nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Hạng của những người này không bằng ta.”
Tuyên Ngưng nói: “Ngươi chưa nghe câu song quyền nan địch tứ thủ* sao? Nếu như bọn họ cùng nhau xông lên…….”
*song quyền nan địch tứ thủ: một người không thể đấu lại với nhiều người
“Để Phong Lưu Kiếm Khách ta thỉnh giáo cao chiêu của Lệ cô nương!” Phong Lưu Kiếm Khách tung người nhảy xuống.
Đoan Tĩnh nói với Tuyên Ngưng: “Nhìn xem, bọn họ còn nói đạo lý giang hồ.”
Tuyên Ngưng nói: “Hừ, nghe danh hiệu cũng biết không phải loại người tốt đẹp gì.”
Đoan Tĩnh gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, bọn họ đều là cao thủ hắc đạo.”
Quả thực là hắc đạo Phong Vân Hội.
Theo phân loại của những người khác trên giang hồ, nàng bị phân vào chính phái, cho nên, gặp phải tình hình như trước mắt, nếu không chuồn nhanh được, không làm như vô hình được, thì xông lên hét một tiếng rồi ra tay. Đoan Tĩnh nhìn đám người đông đúc, cảm thấy được gánh nặng đường xa của mình.
Phong Lưu Kiếm Khách thấy mặt nàng lúng túng, cười hả hê nói: “Nếu như sợ, cứ tới đây hôn ta một cái, ngoan ngoãn gọi “tướng công, thiếp làm ấm giường cho chàng rồi”, ta liền dừng tay, thấy…..”
“Thế nào” còn ngậm trong miệng, trước mặt lóe lên ánh bạc, Đoan Tĩnh đã cầm kiếm nhảy ra.
Ngoài miệng Phong Lưu Kiếm Khách tỏ ra lợi hại nhưng lúc đánh nhau lại không dám chủ quan.
Hai người triển khai tư thế võ.
Ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta tiến………….
Khiến những người có võ công bình thường và người không có võ công nhìn đến choáng váng cả đầu óc.
Lúc đầu Tuyên Ngưng còn có chút lo lắng, sau lại phát hiện được quy luật đánh nhau của bọn họ, nói ví dụ như chiêu thứ nhất giống hệt chiêu thứ một trăm linh tám, chiêu thứ hai giống hệt chiêu một trăm linh chín……… Rõ ràng là sau khi đánh xong một trăm linh tám chiêu thì quay lại đánh từ đầu.
Nhóm cao thủ như Thị Huyết Lão Tổ, Vu Sơn Cơ, Kim Quang Tiêu Dao Quân cũng nhìn ra được.
Kim Quang Tiêu Dao Quân không nhịn được phe phẩy cây quạt, đột nhiên nói với Thị Huyết Lão Tổ: “Phong Lưu Kiếm Khách đánh mãi không xong, hay là tìm người giúp đỡ một tay?”
Thị Huyết Lão Tổ nói: “Phong Lưu Kiếm Khách vốn kiêu ngạo, sợ là hắn không đồng ý.”
Kim Quang Tiêu Dao Quân cũng sợ đắc tội với Phong Lưu Kiếm Khách, đang định thôi, lại bị Thị Huyết Lão Tổ nắm lấy bả vai, ném ra ngoài.
Nội tâm Kim Quang Tiêu Dao Quân đang bay lượn trên không: Ai?
Thị Huyết Lão Tổ nhìn thân thể của Kim Quang Tiêu Dao Quân “chèn” chuẩn xác vào chiến trường, hài lòng gật đầu: “Kim Quang Tiêu Dao Quân thấy ngươi đánh mãi không xong nên đến hỗ trợ!” Để tránh phản đối đành phải làm trước nói sau vậy.
Phong Lưu Kiếm Khách cố nén kích động muốn đạp bay Kim Quang Tiêu Dao Quân ra, miễn cưỡng né sang bên trái.
Kim Quang Tiêu Dao Quân vừa mới đứng vững đã cảm thấy mặt lạnh buốt, kiếm của Đoan Tĩnh đã đưa tới trước mặt.
Lúc đứng quan sát, hắn sốt ruột khi mấy lần thấy Phong Lưu Kiếm Khách không bắt được sơ hở lộ rõ ràng, nhưng khi trong cùng hoàn cảnh, mới hiểu được lúc trước quá tự tin. Trong kiếm chiêu của Đoan Tĩnh có không ít sơ hở, nhưng mỗi khi hắn muốn phá chiêu lại phát hiện ra không thấy sơ hở đâu.
Kim Quang Tiêu Dao Quân đánh một lát, càng đánh áp lực càng lớn, luôn có hai thanh kiếm đâm về phía người hắn.
Hai thanh kiếm?
Hắn liếc mắt nhìn Phong Lưu Kiếm Khách bên cạnh.
Phong Lưu Kiếm Khách nhìn chằm chằm vào Đoan Tĩnh, đánh hết sức nghiêm túc.
Ừm, nhưng tại sao kiếm của hắn lại đánh về phía mặt mình?
Kim Quang Tiêu Dao Quân giận đến mức giậm chân.
Phong Lưu Kiếm Khách hết sức vô tội, không những vô tội, còn rất uất ức.
Trước khi Kim Quang Tiêu Dao Quân tham gia, hắn có cảm giác mình và Lệ Khuynh Thành đã tiến vào thế cân bằng, đạt cảnh giới không có người ngoài chỉ có hai người Kim Quang Tiêu Dao Quân vừa gia nhập, thế cân bằng mất đi, bản thân cũng do dự khi đánh, chỗ nào cũng bị hạn chế, quả thực không khác gì lấy một địch hai.
Dáng vẻ của Đoan Tĩnh vẫn như thế, mặt nghiêm túc như gặp đối thủ mạnh.
Ngược lại Thị Huyết Lão Tổ và Vu Sơn Cơ ngồi xem cuộc chiến nhìn ra đầu mối.
Thị Huyết Lão Tổ nói: “Lệ Khuynh Thành am hiểu mượn lực chống lực, Kim Quang Tiêu Dao Quân và Phong Lưu Kiếm Khách đều bị nàng xỏ mũi dắt đi.”
Vu Sơn Cơ nói: “Hình như Lệ Khuynh Thành đang muốn kéo dài thời gian.”
Thị Huyết Lão Tổ hết sức đồng ý, nháy mắt với Yêu Nhiêu Quân.
Yêu Nhiêu Quân nhảy xuống: “Tiêu Dao Quân, ta tới giúp ngươi một tay!”
……
Kim Quang Tiêu Dao Quân cảm thấy mình đang đánh nhau với Phong Lưu Kiếm Khách, đánh nhau với Yêu Nhiêu Quân, nhưng không đánh nhau với Đoan Tĩnh.Phong Lưu Kiếm Khách cảm thấy mình đang đánh nhau với Đoan Tĩnh, đánh nhau với Kim Quang Tiêu Dao Quân, đánh nhau với Yêu Nhiêu Quân.
Yêu Nhiêu Quân cảm thấy, mình đánh nhau với cả thiên hạ!
Đoan Tĩnh cảm thấy, hình như…….. Chân khí………Có chút………Không nghe lời. Chết tiệt!
Tuyên Ngưng đang xem cuộc chiến cảm thấy mình bị ánh mắt u oán của Đoan Tĩnh liếc qua.
Lúc đầu còn cho là ảo giác, nhưng mà Tuyên Thống và Tuyên Tịnh cũng nghiêng đầu nhìn hắn.
Tuyên Ngưng: “……”
Muốn mình tham gia cuộc chiến sao?
Hắn không dám chắc. Xem tình hình, Đoan Tĩnh đang vững vàng chiếm lợi thế, không biết sự gia nhập của hắn là thêu hoa trên gấm* hay vẽ rắn thêm chân*, khó mà đoán được.
*thêu hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn. Đặt trong câu trên mang nghĩa là có ích.
*vẽ rắn thêm chân: làm những chuyện vô ích.
Khi Tuyên Ngưng còn đang do dự thì Thị Huyết Lão Tổ đã không còn ngồi yên, đập tay vịn đứng lên: “Không cần lãng phí thời gian nữa. Ta và ngươi ngăn Lệ Khuynh Thành lại, chắc chắn những người khác không phải là đối thủ.” Hắn cảm thấy bản thân đã thăm dò ra chiêu thức võ công của Lệ Khuynh Thành, nắm chắc bảy phần thắng.
Hắn đã một bó tuổi còn bị một tiểu cô nương mười mấy tuổi đè xuống hạng bảy, không nổi nóng sao được?
Thị Huyết Lão tổ vừa ra lệnh, những người khác hét lớn mà xông lên.
Kim Quang Tiêu Dao Quân và Yêu Nhiêu Quân thoát khỏi cuộc chiến, chuyển sang tấn công đám người Tuyên Ngưng.
Phong Lưu Kiếm Khách đánh nhau với Đoan Tĩnh được một lúc thì bị Vu Sơn Cơ và Thị Huyết Lão Tổ loại ra khỏi cuộc chiến.
Tay cầm kiếm của Đoan Tĩnh khẽ run.
Chân khí trong cơ thể giống như ruồi mất đầu, điên cuồng tán loạn, nàng dần dần không kiểm soát được cơ thể của mình.
……
Thị Huyết Lão Tổ tưởng rằng đã hiểu rõ chiêu thức của Đoan Tĩnh, nghĩ ra cách đánh trả, nhưng mà, khi tự mình ra sân mới phát hiện ra những gì mình vừa nhìn thấy có thể là ngụy trang của Đoan Tĩnh. Chiêu thức này……….. Hoàn toàn khác với vừa nãy.
Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung, chính là “lộn xộn”.
Thị Huyết Lão Tổ thấy lúc thì nàng bên trái, lúc thì bên phải, lúc lại tự mình xông lên, lúc lại đột nhiên rút lui, giống như chơi đùa.
“Hình như nàng đoán được ý định của chúng ta.” Vu Sơn Cơ nói.
Thị Huyết Lão Tổ thầm đồng ý: “Hừ, cẩn thận chút, đừng để mắc bẫy của nàng ta.”
Vu Sơn Cơ cẩn thận gật đầu, lại ra tay, thử dò xét.
Khí huyết trong ngực Đoan Tĩnh hỗn loạn, khổ không nói nên lời, sau khi bị Thị Huyết Lão Tổ đánh một chưởng vào lưng, cổ họng ngòn ngọt, một búng máu như mũi tên bắn ra, nhuộm đỏ một vùng ống tay áo của Thị Huyết Lão Tổ.
Thị Huyết Lão Tổ ngửi thấy mùi máu, mắt lập tức đỏ lên. Hắn luyện công phu tà môn cần uống máu để hỗ trợ, cho nên được người đời gọi là Thị Huyết Lão Tổ. Uống máu trong thời gian dài khiến hắn nghiện, lúc ngửi thấy mùi máu, giống như ong ngửi thấy mật, khiến cả người hưng phấn, ra tay cũng tàn nhẫn hơn.
Ở một nơi khác, Tuyên gia bị đánh đến mức liên tục rút lui.
Tuyên Thống mượn ưu thế của trận pháp, miễn cưỡng kéo Tuyên Ngưng rút khỏi thế gọng kìm của Kim Quang Tiêu Dao Quân và Yêu Nhiêu Quân, lấy một quyển sách từ trong ngực ra, nhét vào trong ngực Tuyên Ngưng: “Mang thê tử của con đi!”
Tuyên Ngưng chém giết đến đỏ cả mắt: “Con không đi!”
Tuyên Thống không nói gì, chỉ đẩy hắn về phía Đoan Tĩnh.
Tuyên Ngưng nhìn Đoan Tĩnh, đầu óc hơi tỉnh táo một chút, đột nhiên lao tới, mấy người làm của Tuyên phủ bảo hộ xung quanh hắn, chém giết một mạch đến chỗ Đoan Tĩnh.
Lúc đánh Thị Huyết Lão Tổ và Vu Sơn Cơ có chút bứt rứt, thấy có người tự đưa tới cửa, tất nhiên là vui vẻ ra mặt tiến lên nghênh chiến.
Đoan Tĩnh biết rõ võ công của hai người nay, nếu bọn họ ra tay, e là Tuyên Ngưng bị đánh đến mảnh giáp cũng không còn, vội vàng hít một hơi thật sâu, kiếm trong tay nhanh như chớp, lướt hai đường trước mặt Thị Huyết Lão Tổ và Vu Sơn Cơ, thừa dịp lúc đối phương né, nhanh chóng rút lui, tóm lấy Tuyên Ngưng rồi bỏ chạy. Chạy đến gần chỗ Tuyên Thống, khẽ ném người xuống, lại xoay người đi tìm Thị Huyết Lão Tổ.
May mà hồi bé Tuyên Ngưng bị Tuyên Thống ném thành quen, đã luyện được bản lĩnh cao siêu dù ở bất kỳ chỗ nào, có “ngã chổng vó cũng lập tức bật dậy được”, cầm quyển sách trong ngực, lao tới trước mặt Đoan Tĩnh, nhét sách vào trong lòng nàng, quát: “Mang đi! Đi mau!”
Đoan Tĩnh theo bản năng cúi đầu lật sách.
Tuyên Ngưng vừa định xoay người thấy thế suýt nữa tức đến ngất đi, vỗ bả vai của nàng: “Nhìn cái gì vậy! Mau đi đi!”
Vốn khí huyết trong người Đoan Tĩnh đang hỗn loạn, lập lức há mồm hộc máu.
Tuyên Ngưng hoảng sợ.
Sau lưng truyền đến tiếng nói già nua vang dội tức giận nói: “Ai dám bắt nạt đồ tôn của ta!”
Tuyên Ngưng còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã bị đạp một cái vào sau lưng, cả người ngã văng về phía trước.
……
Như đã nói lúc trước, hắn luyện được bản lĩnh cao siêu dù ở bất kỳ chỗ nào, có “ngã chổng vó cũng lập tức bật dậy được”, cho nên, mặc dù tư thế lúc hắn ngã rất xấu, nhưng lúc chạm xuống đất lại nhanh chóng lăn một vòng rồi đứng lên, vẫn ngọc thụ lâm phong như cũ.