Chỉ có điều tư thế anh dũng của hắn không duy trì được lâu, đã bị làn sóng “thiên binh thiên tướng” theo sau sư công xô cho mất dạng.
Quân mới đến như mãnh hổ xuống núi, nhanh chóng tiếp nhận đối thủ của Tuyên gia và sai nha, đánh nhau với nhóm người hắc đạo, cảnh đánh nhau cực kỳ hỗn loạn.
Người của hắc đạo la hét:
“Bọn họ có viện binh tới! Lão Tổ đâu rồi? Ta không thấy Lão Tổ! Mau cho chỉ thị tiếp theo đi! Ngươi là ai? Đừng che tầm mắt của ta, ta không nhìn thấy gì, không, nhìn, thấy, gì!”
“Á, ai giẫm lên chân của ta! …….Á, ai đánh tay của ta!………Á, ai chém vào cổ của ta! Chảy máu rồi!”
“Là người của chính đạo, nguy rồi, rút lui!…………. Mẹ nó, có ai nói cho ta biết nên trốn chỗ nào không, sao toàn người là người thế này!”
“……”
Viện binh hô to:
“Ta thấy Kim Quang Tiêu Dao Quân rồi! Thù giết phụ thân không đội trời chung! Ai có thù giết phụ thân, mau xông lên……!”
“Ta ta ta ta….. Hình như cữu cữu, nhạc phụ, gia gia* của ta đều bị hắn giết chết, để ta!”
*cữu cữu: cậu; nhạc phụ: bố vợ (chồng); gia gia: ông; sư thúc: chú
“Kim Quang Tiêu Dao Quân từng mắng sư thúc của ta, ta muốn tìm hắn trả thù!”
“Kim Quang Tiêu Dao Quân ở đâu? Trước đây hắn lừa gạt tình cảm của ta, hôm này ta muốn hai chân của hắn!”
“Kim Quang Tiêu Dao Quân…………”
Cuối cùng cũng có người không kiềm chế được, hét lên: “Tại sao mọi người đều tìm ta?”
Nhân sĩ chính phái hết sức vô tội: “Hành Sơn đạo nhân nói hôm này tới đánh ngươi!”
Kim Quang Tiêu Dao Quân bị đánh đến đầu bù tóc rối kéo một nửa ống tay áo vàng lấp lánh, tức giận nói: “Ta không biết những người mà các ngươi nhắc tới.” Còn chuyện “lừa gạt tình cảm”? Mặc dù nhân phẩm của hắn không tốt nhưng đời tư cá nhân rất có chừng mực.
Xung quanh yên tĩnh một lát.
Đột nhiên có người nổi giận nói: “Buồn cười nhỉ! Hại người xong còn không nhớ nổi, thật đáng hận!”
Lại một tiếng hét vang lên, đánh nhau loạn xạ.
Viện binh phe chính phái người đông thế mạnh, hắc đạo liên tục tháo chạy.
Cho dù có vài cao thủ, cũng không thể địch lại nhiều người.
Thị Huyết Lão Tổ vốn ở trung tâm chiến trường, vì nhìn thấy hoàn cảnh thay đổi mà cảm thấy cực kỳ cô đơn lạnh lẽo.
Hắn nói: “Có phải ta đã già rồi không?”
Vu Sơn Cơ nói: “Ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy, chỉ hơi già.”
Thị Huyết Lão Tổ nói: “Vì luyện võ, ta không từ thủ đoạn nào cả, khi sư diệt tổ, cuối cùng cũng chỉ đứng thứ bảy thiên hạ. Nói là thủ lĩnh hắc đạo, vậy mà chuyện xấu làm được còn không nhiều bằng một hậu bối như Kim Quang Tiêu Dao Quân…….” Buồn bã nói không nên lời.
Vu Sơn Cơ nhìn Kim Quang Tiêu Dao Quân bị đánh hội đồng, lại nhìn Thị Huyết Lão Tổ bị lãng quên, không biết bản thân nên thông cảm cho ai nhiều hơn.
“Thôi!”
Nếp nhăn nơi khóe mắt của Thị Huyết Lão Tổ run lên, cánh mũi phập phồng, lại khôi phục sự kiêu ngạo ban đầu: “Quân tử báo thù, ba năm chưa muộn. Ân oán nợ nần hôm này, tạm thời ghi nhớ. Ra lệnh rút lui, lần sau lại chiến!”
Người hắc đạo im hơi lặng tiếng mà đến, kinh thiên động địa mà đi.
Chỉ nghe từng tiếng kêu gọi dồn dập vang lên:
“Ta đến từ hướng đông, ngươi đến từ hướng nào? Cái gì? Ngươi cũng đến từ hướng đông hả? Tốt quá, mau nói cho ta biết hướng nào là hướng đông với.”
“Hướng này nhiều người quá, tắc đường rối! Các ngươi nhường đường một chút nào!”
“Mẹ nó, đã ngã còn đá ta một cái, chẳng lẽ ngã rồi còn có thể lăn nhanh hơn hả?”
“Đi nhanh nào, đi nhanh nào! Mọi người cùng đi………. À, không đúng, ta là Hành Sơn lão đạo, ta mới tới mà! Ma đầu, chạy đi đâu hả? Ăn một kiếm của ta đã!”
……
Náo loạn hơn một phút, cuối cùng cũng kết thúc.
Người của hắc đạo chạy hơn một nửa, số còn lại vì tắc đường chưa chạy được. Những người khác không đáng nói, tại sao Kim Quang Tiêu Dao Quân vẫn còn ở đây.
Hắn cũng rất buồn bực. Xét về võ công, bàn về tâm cơ, sắp xếp bối phận, hắn phải nằm trong nhóm đầu tiên chạy trước, nhưng mà “nhân duyên” quá tốt, một nửa số cao thủ chạy tới tiếp viện vây lấy hắn, vây tầng tầng lớp lớp d.d.l.q.d-di, chỉ cần ôm được ống tay áo, nghe được tiếng thở đã bình ổn được tâm trạng rồi đằng này vây hắn kín mít không còn chỗ hở, mệt mỏi rã rời, cuối cùng thể lực hao mòn.
Nhìn chung chiến trường trời quang mây tạnh, không khí tươi vui, nhưng vài nơi trời vẫn còn âm u, mây mù bao phủ.
Quay lại lúc sư công đến, vì hiểu nhầm Tuyên Ngưng hại Đoan Tĩnh mà đạp hắn một cái.
Lúc đó Đoan Tĩnh không thấy được dáng vẻ lúc nhếch nhác, lúc anh tuấn tiêu sái của tướng công mình, sau khi thổ huyết lần thứ hai, cả người nàng đau đến co giật, người lúc nóng lúc lạnh, chân khí điên cuồng tán loạn như muốn phá nát cơ thể nàng.
Thân thể như bị đày xuống địa ngục, còn hồn phách bay lên tận chín tầng mây, tiếng gọi giống như ảo mộng vang lên: “Nha đầu?”
……
Chẳng lẽ mình hấp hối sắp chết nên gặp hồi quang phản chiếu? Nếu không làm sao nghe được giọng nói của sư công. Hơn nữa, dù giọng nói của sư công có lên cao chót vót cũng không dấu được chút bỉ ổi, giọng nói nghiêm túc, nghiêm chỉnh, dịu dàng lại thân thiết này ở đâu ra, không giống chút nào.
Quả nhiên là người sắp đến lúc chết, giọng nói cũng hay. Đến cả sư công cũng bị điểm tô cho đẹp không khuyết điểm!
Đoan Tĩnh ôm ngực ngồi dậy, nước mắt bắt đầu rơi.
“Con khóc cái gì?” Giọng nói kia hỏi.
Đoan Tĩnh cảm động nói: “Quả nhiên là mình sắp chết rồi, không ngờ còn nằm mơ thấy sư công hoàn lương!”
Huyệt đạo bất ngờ bị điểm, nàng ngồi cứng đờ trên đất, có luồng chân khí được đưa vào huyệt linh đài phía sau lưng, trong người như có tiểu yêu tinh đang giãy dụa, đưa tất cả chân khí đang chạy tán loạn của mình về đúng chỗ.
Chờ đến lúc tỉnh táo lại, trước mặt có thêm hai khuôn mặt một già một trẻ nhìn nàng đầy mong đợi.
Một mặt nhăn như váng sữa đậu, một mặt trơn nhẵn như đậu hũ non.
Một mặt đen như đêm tối, một mặt trắng như trăng rằm.
……
Đoan Tĩnh dứt khoát quay mặt về phía người không được đẹp cho lắm kia, nhào tới: “Sư công!”
Hành Sơn đạo nhân giang hai cánh tay đón nàng: “Trước khi đến ta đã nghĩ, con ngốc như vậy, nhất định chẳng làm nên trò trống gì, không ngờ nói có sai đâu…….” Hắn lắc đầu, thở dài thườn thượt: “Thật sự là mình quá thông mình.”
Đoan Tĩnh khựng lại, cách đạo nhân nửa sải tay, nghiêm túc như giảng đạo lý: “Con cố hết sức rồi.”
Đạo nhân nói: “Vậy là do không đủ năng lực.”
Đoan Tĩnh nói: “Không đúng không đúng. Con làm như lời sư công nói, rõ ràng là người nói sai.”
Đạo nhân dựng râu: “Nói bậy! Đã bao giờ thấy ta nói sai chưa?”
Đoan Tĩnh nói: “Nếu không sao chẳng có tác dụng gì cả?”
Đạo nhân trợn mắt: “Là do con làm không đúng. Con nói xem nào, con làm như thế nào?”
“Con làm……”
Đoan Tĩnh tiến lên mấy bước, đạo nhân cũng lại gần.
Ba cái đầu chụm lại, đang chuẩn bị bàn luận xôn xao……….. Hả? Sao lại có tận ba cái đầu?
Trán Tuyên Ngưng chợt lạnh, quay đầu thấy ngón thay thon dài của Đoan Tĩnh vươn ra chọc chọc mình.
Không ngờ nghe lén mình và sư công nói chuyện!
Đoan Tĩnh đang muốn chất vấn, đã thấy Tuyên Ngưng nhìn tay của mình, cau mày nói: “Sao ngón tay lạnh thế?”
Thuận lợi chuyển đề tài. Khí thế của Đoan Tĩnh lập tức bị yếu đi một nửa, đột nhiên giọng nói trở nên mềm nhũn: “Bình thường tay của ta rất lạnh.”
Tuyên Ngưng định nói sang chuyện khác, sau khi nghe thấy câu trả lời của nàng, lại bị dời lực chú ý, nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn của nàng không nháy mắt, giống như muốn dùng ánh mắt nóng rực sưởi ấm cho nó: “Chờ sắp xếp ổn thảo, tìm đại phu khảm.”
Đoan Tĩnh định nói đã tìm rất nhiều đại phu khám, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, lời đến khóe miệng lại trở thành “Được”.
Trong lòng đạo nhân bị lãng quên rất không thoải mái.
Mặc dù đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nhưng khi nó tới, có chút………. Rất muốn hung hăng đánh tên tiểu tử thúi kia một trận!
Có điều, dáng vẻ vợ chồng son không coi ai ra gì như thế, mà Đoan Tĩnh vẫn không làm được gì, đúng là có chí lớn mà tài năng có hạn!
Hắn đang tính xem nên giúp thế nào thì thấy Tuyên Thống, Liêu Huy và Biển Kha cùng đi tới.