” Không thể nào a , còn phải đi nữa sao ! Khí trời này , quả thực là lạnh chết mất .” Mặc dù phủ kín trên người là chiếc áo khoác lông cừu , nhưng cái lạnh cũng khiến Hương Loan phải ai thán . Nàng thật sự hối hận khi tham gia cuộc chiến này !
Hải Dương huých bả vai nàng , thấp giọng nói ” Trót tới đây rồi , nên nhận nhịn chút đi.”
Trông khí sắc của Hải Dương so với lần đầu tiên gặp Âm Trúc đã khá hơn rất nhiều, trên mặt tuy vẫn còn vết sẹo được che phủ bởi mái tóc dài nhưng gần đây , cứ mười ngày một lần, Diệp Âm Trúc lại sử dụng thần châm thứ mạch liệu pháp để trị liệu cho nàng . Tính đến ngày hôm qua , tổng cộng Hải Dương đã trải qua bốn lần trị liệu . Năng lượng sinh mệnh từ tử trúc thần châm không ngừng truyền đến cơ thể nàng , khiến một nửa gương mặt xấu xí từ lâu không có cảm giác nay lại một lần có lại cảm giác , thậm chí nàng còn có thể cảm nhận , nửa bên kia gương mặt nhăn nheo co rút , đã có dấu hiệu sinh cơ huyền diệu.
Hương Loan hờn dỗi , nói: ” Nhưng chúng ta lâm vào tình cảnh này cũng quá khổ mà . Âm trúc , không bằng ngươi đạn cầm cho chúng ta một bản , ngươi thấy sao?”
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói: ” Trên xe ngựa quá lắc lư , không thể đạn tấu được ! Hương Loan học tả,ngươi nhẫn nại thêm một hồi nữa đi.”
Tô lạp than nhẹ một tiếng : ” Xem ra lần này chúng ta sẽ không phải đến tiền tuyến đâu .”
Diệp Âm Trúc sửng sốt: ” Tại sao lại như vậy?”
Tô Lạp giải thích : “ Vừa rồi có mệnh lệnh , ngươi không nghe hay sao? Họ điều chúng ta tới Khoa ni á thành . Nơi đó thì ta biết , mặc dù giáp với Mễ lan đế quốc cùng cực bắc hoang nguyên , nhưng tại Khoa ni á thành phương bắc, có vùng sơn mạch liên miên bất tận, ranh giới cũng vượt qua hơn 2000 thước .Trừ phi thú nhân cuồng hóa , tựu chung cũng không có công kích vào nơi đó. Chúng ta lần này tới tiền tuyến, sợ rằng thật sự chỉ là ‘cưỡi ngựa xem hoa’ mà thôi , còn có thế thấy được thú nhân hay không thì đó lại là chuyện khác.”
Hương Loan đáp: ” Không thể nói thế được , dù sao quân bộ cũng có sự lo lắng riêng của họ. Ngươi nên biết , trong đám đệ tử chúng ta , có không ít người thuộc về đế quốc tam đại gia tộc , nếu vạn nhất trên chiến trường có xảy ra chuyện gì , ai có thể đứng ra đảm bảo được đây . Bất quá , để thấy được thú nhân thì không hẳn là không có cơ hội. Theo ta được biết , cứ mỗi lần cuộc chiến mùa thu bảo vệ hàng năm đi vào giai đoạn kết , lúc đó tất cả học viên học viện sẽ được chiêm ngưỡng cuộc chiến cuối cùng, học viên chiến sĩ có thể được tham gia vào phần chiến với quy mô nhỏ , còn học viên ma pháp sư yểm trợ bên ngoài .”
Tô Lạp nhíu mày hỏi : “ Theo ngươi , chúng ta tham dự cuộc chiến này để làm gì ?”
Huơng Loan cười nói : “ Học viện cử chúng ta tham dự để mở mang thêm kiến thức , chẳng nhẽ ngươi lại hi vọng, chúng ta đều mới 18 mà phải trở thành những người liều mạng chiến đấu hay sao ! Nếu ngươi có đủ khả năng , 10 năm sau có thể cầm quân được đấy , bất quá Tô Lạp ngươi nên biết , Khoa ni á thành chỉ là một tiểu địa phương mà thôi ! “
Tô Lạp sắc mặt hơi đổi , cúi đầu im lặng . Nhưng thật ra người khó chịu nhất vẫn là Áo Tạp Phúc , thân là kim tinh long kỵ tướng mà chẳng được tham chiến , làm rạng danh tông môn . Hắn thật sự rất buồn , nhưng ông nội hắn đã có lệnh , hắn nào không dám nghe theo .
Cả đoàn người lại kéo nhau đi tiếp, sau 2 ngày cũng đã tới Khoa ni á thành .
Phải nói Khoa ni á thành tại phương Bắc đúng là một tiểu địa phương , so với Mễ Lan thành còn chưa tới được một phần trăm , dân cư thưa thớt , chỉ khoảng 2 vạn hơn . Do vì tiếp cận với cực bắc hoang nguyên , lãnh địa Khoa ni á thành thuộc loại chí hàn , đại đa số dân sống ở đây theo nghề săn bắn . Đúng như lời Tô Lạp đã nói , thành thị ở đây liền kề với núi non trập trùng . Diện tích tuy không lớn , nhưng cũng vượt qua 2000 thước . Thiên nhiên kỳ diệu , vô tình tạo nên một nơi khó công dễ thủ . Cũng do bởi những dãy núi cao trùng điệp , ngăn cách đại bộ phận hàn lưu từ phương Bắc , nên Khoa ni á thành có khí hậu khá thoải mái hơn so với các thành trì khác ở phương bắc của Mễ lan đế quốc .
Vào bên trong , Áo Tạp Phúc trực tiếp quả lý việc phòng thủ của tòa thành , trước đây việc này do 500 binh lính đảm nhận , nhưng hắn thấy những người này một điểm hữu dụng cũng không có . Sau khi an bài đệ tử học viện cẩn thận , những khi buồn bực hắn dẫn theo 500 long kỵ binh dò xét khắp quần sơn xung quanh . Thân là một tướng lĩnh xuất sắc , hắn không chút nào tỏ vẻ khinh thường việc này , đồng thời tuần sát quần sơn cũng khiến tâm trạng buồn bực của hắn nguôi ngoai phần nào .
60 chiến sĩ đệ tử được an bài trong thành , 500 long kỵ binh tuần thành bên ngoài . Vì là ma pháp sư nên nhóm Diệp Âm Trúc nhàn nhã hơn , hưởng thụ nghỉ ngơi trong quân doanh ấm áp , tự ý làm gì cũng không bị ai giám sát . Làm chức nghiệp ma pháp sư cao quý , cho dù là long kỵ binh đối với bọn họ cũng chỉ đứng xa mà nhìn thôi .Dù sao thì tại chiến trường , địa vị của một ma pháp sư rất trọng yếu .
Tin tức bắt đầu từ tiền tuyến truyền đến , nhóm người Diệp Âm Trúc tại Khoa ni á thành được năm ngày thì chiến tranh chính thức bắt đầu .
“ Nhìn vào đây ! ” – Áo Lợi Duy Lạp đứng ở đại trướng chỉ tay lên bản đồ tác chiến mà nói : “ Thú Nhân cũng không phải chính thức phát động chiến tranh , nhưng để đạt được đến mục đích cuối cùng là thu được càng nhiều lợi ích càng tốt ,dĩ nhiên chúng ta không còn cách nào khác là phải chiến đấu . Bình thường mà nói , bọn chúng chia thành trăm quân một , tập trung theo từng tộc nhất định . Tốc độ nhanh nhất chính là lang kỵ binh , cướp được lương thực , bọn chúng lập tức triệt thoái , nếu gặp phải đại đội , lập tức rút ngay , làm chúng ta không kịp tiếp ứng . Đối với bọn chúng mà nói , cướp được lương thực là thành công .”
Tại Khoa ni á thành, Áo Lợi Duy Lạp cũng không nhẫn nại được , Áo Tạp Phúc còn chưa trở về , hắn nghi ngờ nhị ca của mình đã xuất lĩnh 500 long kỵ binh lén ra tiền tuyến . Bất đắc dĩ , hắn chỉ có thể tại quân doanh giảng giải cho chúng đệ tử qua bản đồ tác chiến , thông báo tình huống cuộc chiến bảo vệ mùa thu này mà thôi .
Những người nghe Áo Lợi Duy Lạp giảng giải trong đại trướng đều là chiến sĩ , riêng trong số các ma pháp sư chỉ có Diệp Âm Trúc là ngoại lệ , hắn đối với quân sự rất có hứng thú , nhất là khi Áo Lợi Duy Lạp thuyết giảng về điều lệ cuộc chiến . Lúc này hắn đang đứng cạnh bên Áo Lợi Duy Lạp , chăm chú lắng nghe .
“ Chúng ta phải ứng phó thế nào đây ? ” .
Áo Lợi Duy Lạp đáp : “ Chúng ta đều biết cực bắc hoang nguyên cùng biên giới quốc gia tiếp giáp chừng ngàn dặm , như vậy việc phòng ngự toàn bộ là không có khả năng . Lần này chúng ta có 30 quân đoàn , tương đương với 30 vạn quân . Lấy vị trí Thánh tâm thành làm trung tâm , cứ mỗi một trăm dặm lại có một quân đoàn phòng thủ , hình thành một cái lưới lớn , chờ đợi địch nhân chui đầu vào rọ . Đương nhiên việc phòng thủ của chúng ta cũng có thể sẽ bị thú nhân đột phá , việc này là không thể tránh khỏi . Thú nhân quá bưu hãn , nếu thực sự bức họ vào tuyệt cảnh , có trời mới biết họ sẽ làm gì . Để đề phòng đại quân của thú nhân có thể kéo đến , tại Thánh tâm thành của chúng ta còn có 20 vạn quân tinh nhuệ , bao gồm cả 5000 long kỵ binh , một khi thú nhân công kích đại quy mô , chúng ra sẽ cho họ một bài học nhớ đời “ . Nói đến đây , hắn dùng sức nắm chặt tay , phảng phất như đang tưởng tượng mình là tổng chỉ huy quân đội chống lại thú nhân .
Trong khi những người khác đang chìm vào suy tư những lời Áo Lợi Duy Á vừa nói thì Diệp Âm Trúc đã hỏi luôn : “ Áo Lợi Duy Á đại ca , số lượng của thú nhân so với quân đội của chúng ta nhiều ít ra sao ? “ .
Ánh mắt Áo Lợi Duy Á toát lên một tia tán thưởng đối với Diệp Âm Trúc , đáp : “ Thú nhân quân đội cũng không thống nhất , bọn họ chia ra làm mười bộ lạc , trong đó phải có đến bảy , tám bộ lạc thuộc loại cường đại . Cường đại nhất chính là Lôi thần bộ lạc , có đến 40 vạn quân . Các bộ lạc khác so với Lôi thần bộ lạc có ít hơn một chút . Tính tống thể , quân đội thú nhân lên đến 200 vạn , thậm chí còn có thể nhiều hơn . Chúng ta có 50 vạn quân , A tư khoa lợi có 20 vạn quân , Phật la vương quốc có 30 vạn , tổng cộng là 100 vạn “ .