Càn Khôn Tuyệt Pháp

Chương 24 - Dưới Địa Huyệt Giao Long Hợp Nhất

trước
tiếp

Tiểu Chi đi tới đi lui trong địa thạch phòng, nàng dừng bước đối mặt với Cát Nhược :

– Tại tiểu ca hết… mới rơi vào chỗ này. Giờ thì không biết đường nào mà ra.

Cát Nhược nhăn mặt :

– Tại sao nàng nói tại ta chứ? Đúng ta tại vì nàng và Tuệ Nam thôi. Hai người đánh nhau long trời lở đất. Cát Nhược mới khích bác, để ngăn các nàng lại. Đã không một lời cám ơn còn hè nhau rượt ta chạy thục mạng.

– Cớ sao tiểu ca lại xen vào chuyện riêng của chúng ta?

Tiểu Chi liếc qua Tuệ Nam. Nàng thấy vẻ mặt Bạch Hạc tiên cô nghiêm khắc đang nhìn Cát Nhược.

Cát Nhược xem chừng giữa Tiểu Chi và Tuệ Nam như lửa và nước, liền bật lên tràng cười khanh khách, để giảm bớt không khí căng thẳng :

– Chẳng lẽ ta lại nhắm mắt làm ngơ để mặt các người đánh nhau sao?

– Tiểu ca không biết thì đừng xen vào.

Cát Nhược hừ một tiếng nói :

– Giờ thì tiểu ca không xen vào nữa. Ở đây quả là hí trường đắc dụng nhất trên giang hồ. Các người cứ đánh nhau, đánh cho tới khi nào hai người ngã đùng ra chết càng tốt.

Tuệ Nam nhướng mày, tỏ thái độ bất nhẫn :

– Lúc thì ngươi cản ta và Tiểu Chi đấu với nhau, khi thì lại khích tướng cho chúng ta đấu một mất, một còn. Ngươi có ẩn ý gì hả?

Cát Nhược mỉm cười, nheo mắt với Tuệ Nam :

– Bạch Hạc tiên cô không hiểu à? Thế mà trước đây tiểu gia cứ ngỡ nàng rất thông minh.

– Ta không bao giờ cho mình là kẻ thông minh, nhất là..

– Nhất là khi đối mặt với Cát Nhược chứ gì?

Cát Nhược bật cười hi hi, nháy mắt với Tuệ Nam.

Thái độ hóm hỉnh, khinh khinh của Cát Nhược khiến Tuệ Nam vừa thẹn vừa giận. Nàng giậm chân, áp thẳng luôn vào chàng, ngọc thủ vươn cầm nã thủ thộp cổ Cát Nhược.

Tiểu Chi đứng cạnh bên đinh ninh Cát Nhược sẽ trổ thuật pháp Vô Hình để né tránh, nhưng không, Cát Nhược vẫn đứng như pho tượng chôn chân, chẳng hề nhích động né tránh ngọn công cầm nã thủ pháp của Bạch Hạc tiên cô.

Tiểu Chi trợn mắt :

– Ơ..

Ngọn cầm nã thủ pháp linh diệu của Bạch hạc tiên cô thộp cứng cổ áo Cát Nhược.

Tuệ Nam thở dài một tiếng, trong lúc Cát Nhược lại mỉm miệng cười :

– Chẳng lẽ nàng lại giết ta sao?

Tuệ Nam buông tay khỏi cổ áo chàng, nàng hỏi :

– Sao ngươi không tránh né?

– Bởi ta biết chắc nàng không bao giờ giết ta.

– Công tử biết Tuệ Nam không thể ra tay nên mới giễu cợt ta hoài chứ gì?

Cát Nhược khoát tay :

– Ta không hề giỡn cợt nàng và Tiểu Chi đâu. Hai người thử nghĩ coi, chúng ta vô tình lọt thỏm vào căn phòng đá này, chưa biết đường ra ở đâu. Một ngày còn chịu được, nhưng thời gian lâu tất nhiên sẽ bị chết đói, chết khát. Vì cái sự sinh tồn, thì ai cũng muốn bảo tồn sự sống của mình, nên Cát Nhược mới xúi hai nàng đánh nhau.

Tiểu Chi cau mày, cắt ngang lời phân giải của Cát Nhược :

– Tiểu Chi và Bạch Hạc tiên cô đánh nhau để làm gì? Chẳng lẽ điều đó lại có thể khiến tiểu ca suy ra cách khai thông đường ra khỏi địa thạch phòng này à?

Cát Nhược lắc đầu :

– Lại thêm một người nữa thiếu thông minh. Ta nói đến đây rồi mà hai người vẫn chưa hiểu à?

Tiểu Chi lắc đầu :

– Chưa hiểu!

– Có gì là khó hiểu đâu. Hai người đánh nhau, bên tám lạng, bên nửa cân, nhất định kết cục, cả hai người sẽ chết.

Tuệ Nam gật đầu :

– Đúng như vậy. Tuệ Nam và Tiểu Chi sẽ chết… Tuệ Nam và Tiểu Chi chết, công tử thoát khỏi chốn này à?

Cát Nhược gật đầu :

– Có thể…

Tuệ Nam cau mày hỏi :

– Sao lại có thể?

Cát Nhược nhún vai, mỉm cười :

– Hai nàng chết. Cát Nhược tạm thời có chút ít lương thực, sống tạm qua ngày. Trong thời gian đó, biết đâu chừng lại suy nghĩ được cách mở cửa thạch phòng thoát ra.

Tiểu Chi cau hẳn đôi mày lá liễu :

– Thì ra… ngươi muốn…

Nàng lắp bắp một lúc mới nói tiếp :

– Ngươi muốn Tiểu Chi và Tuệ Nam đấu với nhau, cả hai cùng chết, để ngươi ăn thịt chúng ta?

Tiểu Chi bật khóc, vừa khóc nàng vừa nói :

– Ngươi… ngươi tàn nhẫn và vô tâm đến độ đó sao?

Tuệ Nam khác Tiểu Chi, sắc mặt nàng xanh tái, biến đổi liên tục.

Thấy Tiểu Chi và Tuệ Nam có vẻ bất nhẫn, Cát Nhược liền khoát tay :

– Ậy… Ta nói để các nàng biết, chứ ta đâu muốn hai người căng thẳng với nhau mãi bao giờ. Thú thật, cả hai người Cát Nhược này đều mơ tưởng, yêu thương vô cùng, nhỡ hai người có chết cùng một lúc. Cát Nhược vì tình yêu thương thắm thiết mới bộc bạch ý nghĩ đặt luôn xác cả hai vào bao tử, đặng nếu có thoát ra thì mạng theo suốt bên mình.

Nghe Cát Nhược lý giải, Tiểu Chi lẫn Tuệ Nam phải nghệch mặt, cười không được, khóc không xong, và cũng chẳng có lý do gì giận lấy chàng.

Cát Nhược nói tiếp :

– Thế thì muốn Cát Nhược không ăn thịt Tuệ Nam lẫn Tiểu Chi, hai người đừng căng thẳng, hằm hè nhau nữa.

Tuệ Nam mỉm cười :

– Cuối cùng ẩn ý của công tử vẫn ngăn cản không để Tiểu Chi và Tuệ Nam so tài với nhau?

– Cát Nhược không muốn hai người đấu với nhau, mà còn muốn biết nguyên nhân nào giữa hai người lại coi nhau như kẻ thù vậy?

Tiểu Chi quay sang nhìn Tuệ Nam.

Tuệ Nam nhìn lại chàng.

Cát Nhược xen vào giữa hai người :

– Cát Nhược vừa mới nói xong, thì hai nàng lại trừng trừng nhìn nhau. Chẳng lẽ thù hận không thể hóa giải được à?

Tiểu Chi nghiêm mặt :

– Tiên Hạc cô phụ là kẻ thù của Tiểu Chị Tuệ Nam lại là con của bà ta.

Cát Nhược nhìn Tiểu Chi nói :

– Nàng nói rõ đi!

– Nam Cung Vương ngày xưa đã thách đấu với phụ thân của Tiểu Chị Nếu không có trận đấu đó thì gia gia đã không chết. Và Tiểu Chi đã thề nguyện trước bài vị của người, sẽ đòi lại món nợ máu đó. Nam Cung Vương chết thì con của lão phải trả nợ.

– Tại sao có cuộc đấu giữa Nam Cung Vương và phụ thân của Tiểu Chi?

– Trước đây, vùng Tây Hạ có hai người đứng đầu võ lâm, đều xuất thân từ hoàng tộc. Một là Nam Cung Vương, hai là Bắc Cung Vương. Cả hai đều là những giao long lúc ẩn, lúc hiện. Bất ngờ, một hôm Nam Cung Vương đưa thách chiến thư, hẹn với gia gia tranh tài cao thấp. Trước trận đấu, Nam Cung Vương đã dụng mưu, để cho gia thê là Tiên Hạc cô phụ bỏ mê dược vào ly rượu, khiến cho gia gia của muội bị thất thế, thảm bại vào tay…

Tuệ Nam gằn giọng :

– Im đi… Ngươi nói năng hồ đồ… Gia gia và gia mẫu không phải là hạng đê tiện đâu. Bắc Cung Vương thảm bại bởi do lão vô tài mà thôi.

– Ngươi nói vô tài là sao… Gia gia Tiểu Chi và lão Nam Cung Vương đã đấu với nhau bao nhiêu trận rồi, đâu ai thắng ai. Và hai người còn kết tình huynh đệ.

Cát Nhược xen vào :

– Thế thì ai là người bỏ mê dược vào rượu? Tiên Hạc cô phụ chăng?

Cát Nhược quay sang Tuệ Nam :

– Tuệ Nam hãy nói thật đi. Có đúng gia mẫu đã dụng mê dược hại Bắc Cung Vương không?

Tuệ Nam nhìn Cát Nhược, nàng thở dài một tiếng, rồi gật đầu :

– Gia mẫu không dùng mê dược vào rượu, mà dùng mê dược rắc vào hoa cỏ, lợi dụng gió bấc để phóng độc.

– Nam Cung Vương không bị trúng độc sao?

– Gia mẫu đã cho gia gia uống thuốc giải trước rồi.

– Thì ra là vậy, nhưng sao gia mẫu lại giở thủ đoạn đó?

– Bắc Cung Vương đã hại bá bá thành người tàn phế, mối hận đó gia mẫu phải trả. Nhưng sau đó, người mới phát hiện, độc phấn mê dược chẳng làm gì hại được Bắc Cung Vương, mà…

– Mà sao?

Tuệ Nam nhìn Tiểu Chi :

– Tuệ Nam tuyệt đối không gian ngôn, nhưng nói ra sợ Tiểu Chi nghĩ lầm.

Cát Nhược hối thúc Tuệ Nam :

– Nàng nói đi. Ta nghĩ gia mẫu không cố ý hại chết Bắc Cung Vương.

– Đúng như vậy! Bắc Cung Vương bị hại bởi Mật Tông Kha Đa La… Lão đã bí mật theo dõi trận đấu, rồi chờ khi Bắc Cung Vương thọ thương, thừa lúc Cung Nam Vương quay về, liền tấn công từ phía sau, khiến mọi người ngỡ là gia gia đánh lén. Bắc Cung Vương đã chết.

Cát Nhược hỏi Tiểu Chi :

– Gia ga của Tiêu Chi có để lại vật gì trước khi chết không?

Tiểu Chi gật đầu :

– Có!

– Bắc Cung Vương bá bá để lại vật gì?

– Tiểu ca hỏi làm gì?

– Nàng hãy nói đi. Rồi ta sẽ lý giải cho nàng biết.

– Khi nào giao long hợp nhất, Tiểu Chi mới quay về Tây Hạ…

– Giao long hợp nhất là sao?

– Tiểu Chi không biết ẩn ý câu nói đó, nhưng sư phụ thì bảo trên người Tiểu Chi mỗi lần vận công lại ẩn hiện đuôi rồng trông thật kỳ ảo.

Cát Nhược nhìn sững nàng, chàng nghiêm giọng nói :

– Tiểu Chi có tin Cát Nhược không?

Tiểu Chi lắng nghe chàng nói, bặm môi gật đầu.

Cát Nhược quay lại Tuệ Nam, chàng nói :

– Tuệ Nam không phải là con ruột của Tiên Hạc cô phụ!

Tuệ Nam ngỡ ngàng, dồn dập hỏi chàng :

– Ngươi lại ngoa ngôn, nói ta không phải là con của gia mẫu à?

Cát Nhược gật đầu. Chàng kéo trể trang y của mình, rồi nói :

– Tuệ Nam đã biết trên người Cát Nhược có nửa con rồng, và Cát Nhược mới chính là hài tử của Nam Cung Vương và Tiên Hạc cô phụ.

Chàng quay lại Tiểu Chi :

– Tiểu Chi có muốn đòi lại nợ máu của phụ thân thì hãy giết tiểu ca nè. Tuệ Nam không can dự đến huyết án giữa Nam Cung Vương và Bắc Cung Vương.

Tuệ Nam cắt ngang lời chàng :

– Cái gì làm bằng chứng?

– Ngọc Diện Thất Tinh La Sát Chu Cẩm Bằng đã nói hết với tiểu ca. Ngày trước, Tà thần, Bách Diện Nhân Tần Khải Siêu và Mật tông Kha Đa La liên kết với nhau để chiếm bản đồ Bách Linh động. Trong Bách Linh động nhất định phải có báu vật chấn động võ lâm. Ba người đó âm mưu loại trừ dần Nam Cung Vương và Bắc Cung Vương và họ đã thành công.

Tiểu Chi hỏi Cát Nhược :

– Tại sao Ngọc Diện Thất Tinh La Sát lại nói với tiểu ca?

– Ngọc Diện Thất Tinh La Sát ngờ Cát Nhược là Bách Diện nhân Tần Khải Siêu. Bởi tiểu ca xuất hiện trong cái lốt Bách Diện nhân sư phụ. Giữa sư phụ và Ngọc Diện Thất Tinh La Sát vốn đã có mâu thuẫn từ trước rồi.

Tuệ Nam chen vào :

– Ngọc Diện Thất Tinh La Sát đã mâu thuẫn với Bách Diện nhân sao lại bộc bạch với tiểu ca?

– Bởi lẽ… Ngọc Diện Thất Tinh La Sát yêu Bách Diện nhân sư phụ nhưng không được đáp lại tình yêu đó, vì người chỉ một mực nghĩ đến Bách Linh đồ. Và không biết sao, Bách Linh đồ lại rơi vào tay của lão quái Phi Thiên Thiết Bức. Còn Bách Diện nhân thì viên tịch ngoài Long Hoa đảo.

– Lão quái Thiết Bức có quan hệ thế nào đối với Bách Diện nhân?

Cát Nhược quay sang Tuệ Nam :

– Lúc mẫu thân Tiên Hạc cô phụ lâm bồn sinh Cát Nhược, thì Ngọc Diện Thất Tinh La Sát đã tráo Tuệ Nam vào thay Cát Nhược.

– Tuệ Nam phải quay về hỏi gia mẫu…

Cát Nhược cười khẩy một tiếng, rồi nói :

– Muốn về thì ít ra phải thoát khỏi căn phòng địa thạch này mới được.

Tiểu Chi xen vào :

– Vậy hình nửa con rồng trên người tiểu ca do sai xâm? Chẳng lẽ lại là Bách Diện Nhân?

– Tiểu ca không biết. Nhưng cũng có thể do Bách Diện nhân Tần Khải Siêu tạo ra. Ngọc Diện Thất Tinh La Sát phát hiện ra Bách Diện nhân không để tâm đến mình, mà lại đặt tình cảm với gia mẫu, liền đổ trút oan tình lên gia mẫu, bắt luôn Cát Nhược giao cho Tà Thần Vô Cát Vũ. Vô Cát Vũ nghĩa phụ nuôi dưỡng tiểu ca đến trưởng thành, cốt cũng vì hình xâm trên ngực Cát Nhược, bởi nó là chìa khóa để khai thông Bách Linh động.

Cát Nhược quay lại Tiểu Chi :

– Cát Nhược nói tất cả rồi. Tiểu Chi hãy trả hận cho bá bá đi.

Tiểu Chi lắc đầu :

– Không. Sự thật chưa rõ ràng. Tiểu Chi không thể… Huống chi…

Tuệ Nam bặm môi, nàng nhìn Cát Nhược chằm chằm :

– Tạm thời gác lại tất cả. Chúng ta phải tìm cách rời khỏi chốn này.

Tiểu Chi nhìn Tuệ Nam gật đầu, rồi quay sang Cát Nhược :

– Tiểu ca… Tạm thời gác lại mọi chuyện, chúng ta phải tìm cách rời khỏi chốn này.

– Nếu đó là ý của Tiểu Chi

Ba người liền chia nhau, dò dẫm từng chút trên vách đá để tìm cơ quan mở thạch môn. Cả ba dò mãi mà vẫn không phát hiện ra chỗ nào khả nghi là cơ quan khởi động.

Cát Nhược thở dài, ngồi bệt xuống sàn đá. Chàng gãi đầu.

Tuệ Nam nguýt Cát Nhược :

– Cát Nhược nản chí rồi phải không?

Cát Nhược lắc đầu :

– Còn biết tìm chỗ nào nữa bây giờ… Có lẽ chúng ta cùng chết chung trong ngôi mộ đá này.

Tiểu Chi hóm hỉnh nói :

– Được chết như vậy, tiểu ca còn đòi gì nữa. Chết chung với hai nữ nhân tuyệt sắc nhất trên giang hồ thì đâu có gì tiếc nuối.

Cát Nhược nghe Tiểu Chi nói, thích chí nhảy thót lên, miệng thì cười khành khạch :

– Hay… một câu nói chí lý, chí tình… Cát Nhược có chết trong thạch phong này cũng không trách ông trời, bởi tiểu ca chết mà có hai hầu thiếp cập kè thành ma sống bên cạnh. Ôi chao ơi! Sung sướng biết chừng nào!

Chàng giậm chân xuống sàn đá.

Cách!

Cát Nhược đứng sững, nhìn xuống chân mình, chàng nghiêm mặt nói với Tiểu Chi và Tuệ Nam :

– Hai người nghe tiếng gì không?

Tiểu Chi và Tuệ Nam lắc đầu :

– Chẳng nghe gì cả…

Cát Nhược chỉ tay xuống chân nói :

– Hình như ta đang đứng trên một cái trống bằng đá. Vừa rồi Cát Nhược nghe âm thanh rất khác lạ khi giậm chân xuống chỗ này.

Cát Nhược nói xong, khụp hẳn người xuống, áp tai vào sàn đá.

Chàng ngước lên :

– Nhất định dưới sàn phòng này có cái gì đó.

Tiểu Chi bước lại cạnh bên Cát Nhược, nàng cũng áp tai xuống sàn đá.

Tiểu Chi nói với Tuệ Nam :

– Bạch Hạc cô nương… Hình như tiểu ca nói đúng đó.

Tuệ Nam cũng áp tai xuống, ngọc thủ gõ cồm cộp. Nàng nhìn Cát Nhược gật đầu nói :

– Có thể đây là đường ra. Để Tuệ Nam dụng công lực đập bể sàn đá này xem ở dưới là gì?

Cát Nhược nghe nàng nói chưa hết câu, đã thét lớn :

– Ậy… đừng hấp tấp như vậy…

Chàng nhìn dáo dác, rồi nói :

– Nếu bên dưới là đường hầm ly khai khỏi thạch phòng, tất phải có cơ quan mở cửa chứ? Nếu không có cơ quan thì coi đó là mộ huyệt tán người chết. Tuệ Nam móc xác chết lên, làm sao chúng ta có thể ngửi được mùi thối rửa của xác chết trong căn phòng kín như bưng này?

Cát Nhược gãi đầu, nói tiếp :

– Có thể đây là táng mộ của bậc đế gia nào đó. Và bên dưới cái nền đá này là xác chết.

Tiểu Chi sa sầm mặt xuống :

– Không liều thì biết đường nào mà ra. Cứ ngồi thừ chịu chết đói, chết khát sao?

Tuệ Nam nhìn Cát Nhược nói :

– Không đào lên thì không có đường nào. Đây là sự bắt buộc thôi. Nếu có xác chết bên dưới thì có Cát Nhược giải quyết rồi, không phải lo lắng nữa.

– Nàng nói sao? Ta làm cách gì nếu có xác chết bên dưới?

– Giang Hồ Kim Tài Nhứt Đẳng Đại công tử quên mục đích khích cho Tuệ Nam và Tiểu Chi đánh nhau, để cả hai chết để dùng chúng tôi làm lương thực à. Giờ đây dưới có xác chết, công tử có thể dùng làm lương thực thay cho Tiểu Chi và Tuệ Nam.

Cát Nhược nhảy dựng lên :

– Không, không được. Tiểu gia không thể nào xơi cái xác chết dưới này được. Tìm đường khác thôi.

Cát Nhược nhìn xuống chân, rồi ngước nhìn lên trần địa thạch phòng, chàng nói :

– Bên dưới là địa ngục, chắc trên là thiên đàng, để Cát Nhược lên thiên đàng chắc ăn hơn.

Chàng vừa nói vừa giậm chân phi thân vụt lên cao, song thủ vươn lên trước, tống thẳng hai đạo kình vỗ thẳng vào nóc thạch phòng.

Chưởng kình của Cát Nhược không chạm vào vách đá, mà như chìm vào khoảng không chẳng để lại dư lực gì.

Cát Nhược hạ thân xuống, ngước nhìn trần phòng chằm chằm, rồi nói :

– Đúng là thiên đàng rồi!

Cát Nhược giậm chân xuống chực trổ khinh pháp lần nữa, bắn vọt lên. Chân chàng vừa giẫm xuống nền đá, thì tiếng rè rè phát ra.

Cả nên căn địa thạch phòng từ từ chuyển động nâng dần lên.

Cát Nhược vỗ tay :

– Kiến tạo ở văn phòng này hay thật… hay thật!

Chàng quay lại Tuệ Nam và Tiểu Chi :

– Cứ như kiểu cách của hai người, thì đã đập bể cái sàn đá rồi. Lúc bây giờ thì còn đường đâu mà thoát ly khỏi căn phòng thổ tả này nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc, bệ đá đã đưa ba người lên cao, đến lúc này Tuệ Nam và Tiểu Chi mới nhận ra, trên đỉnh đầu họ chẳng có vách đá gì cả, mà nó được ngụy tạo bởi lớp khói xanh ngờ như lam thạch.

Bệ đá dừng lại, Cát Nhược và Tuệ Nam cùng với Tiểu Chi lọt vào một đại điện nguy nga, tráng lệ. Cách chỗ ba người đứng khoảng ba trượng, trên bồ đoàn bằng bích ngọc có một bộ xương khô lâu ngày.

Cát Nhược thở dài một tiếng :

– Chúng ta lọt đúng vào huyệt mộ của vị ẩn sĩ này.

Cát Nhược tiến lại bên bộ xương khô, bản tính của chàng vốn trung hậu, nên cử hành đại lễ ba xá, lảm nhảm nói :

– Vãn bối là Vô Cát Nhược, vô tình xâm nhập vào chốn viên tịch của tiền bối, mong người miễn thứ.

Nói xong, Cát Nhược quì xuống hành đại lễ ba lần. Khi ngước lên, thấy bộ xương như sống động hẳn lên, chàng ngờ ngợ như bộ xương kia đang nhìn về một vật gì đó.

Cát Nhược đứng lên quan sát khắp nơi, không thấy có gì lạ.

Chàng ngoắc Tuệ Nam và Tiểu Chi :

– Hai ngươi lại đây!

Tiểu Chi và Tuệ Nam bước đến cạnh Cát Nhược.

Tiểu Chi hỏi :

– Tiểu ca muốn nói gì?

– Hai người cử hành lễ vị tiền bối này đi, sẽ thấy sự lạ ngay.

Tiểu Chi và Tuệ Nam nghe lời Cát Nhược, quì xuống hành lễ, và khi họ ngước lên, cũng cùng một cảm giác với Cát Nhược.

Cát Nhược hỏi Tuệ Nam :

– Bạch Hạc tiên cô có nhận định gì không?

– Tuệ Nam nghĩ rằng vị tiền bối muốn chỉ cho chúng ta vật gì đó.

– Cát Nhược cũng có cảm giác đó… Nhưng trong căn đại điện này trống không, chả thấy gì cả ngoài hai chiếc lư đồng.

Tuệ Nam quan sát bộ xương đó, nàng nheo cặp lông mày lá liễu, suy nghĩ. Tuệ Nam đột ngột quay lại Cát Nhược :

– Cát Nhược… Có lẽ muốn thấy vật đó phải ngồi đúng vào chỗ vị tiền bối này.

Cát Nhược vỗ trán mình :

– Có thể như vậy. Nhưng chẳng lẽ chúng ta lại di thân vị tiền nhân này hay sao? Làm như vậy, sợ chúng ta sẽ đắc tội với người chết.

Tiểu Chi xen vào :

– Nếu tiểu ca sợ đắc tội với lão tiền bối đã viên tịch này. Tiểu Chi có cách.

Cát Nhược hỏi nàng :

– Công chúa có cách gì?

Tiểu Chi quay sang Tuệ Nam :

– Tiểu Chi và Bạch Hạc tiên cô dụng công lực nội khí nâng di thể lão tiền bối lên. Trong khi đó tiểu ca thế vào chỗ của người mà tìm bí mật.

Tuệ Nam gật đầu nói :

– Cách thức của Tiểu Chi vừa đưa ra có lẽ hoàn hảo nhất.

Thế là Tiểu Chi và Tuệ Nam chia ra ngồi xuống hai bên bộ khô cốt. Cả hai vận chuyển khí lưu tựu trung chân ngươn vào đan điền, rồi từ từ dâng song thủ về phía trước.

Cả Tuệ Nam lẫn Tiểu Chi đều có nội gia chân nguyên cao thâm tuyệt đỉnh, bởi họ là những đại đồ đệ chân truyền của cao nhân, nên với chân ngươn nguyên khí của hai người hợp thành, chẳng khác nào một bệ đỡ bằng khí, từ từ nâng dần bộ cốt lên cao.

Cát Nhược đã quan sát kỹ tư thế di thể vị tiền bối đó, liền nhanh chóng chiếm chỗ trên bồ đoàn bích thạch.

Vừa yên vị, vẽ mặt chàng càng căng thẳng vô cùng. Đối diện với Cát Nhược là phiến đá ngọc bích phẳng lì, và chỉ có chỗ tịnh thân của vị kỳ nhân kia mới đọc được những hàng chữ ẩn hiện trên phiến đá ngọc ấy.

“Kẻ hữu duyên vào được chốn tịch thân của bổn vương, tuyệt đối không được dời di thể của bổn vương, mà phải tìm cách đọc được bức di cảo này.

Bổn vương sinh thời là thiên hạ đệ nhất nhân, sáng lập ra Càn Khôn tâm pháp, để tạo an cho bá tánh. Bổn vương thu nhận bốn đệ tử, tất cả đều thành danh với ngoại xưng là Tứ Đại Thiên Vương. Một là Bắc Cung Vương, hai là Nam Cung Vương, ba là Thần Vương, bốn là Tục Vương. Tất cả những người đó bẩm sinh đều là những kẻ có căn cơ, dễ dàng thụ nạp Càn Khôn tâm pháp.

Nhưng cả bốn đại đồ đệ Tứ Đại Thiên Vương đều muốn độc tôn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, nên bổn vương mới dựng tạo Bách Linh động, đó là một trận pháp vô cùng kỳ diệu, ai phá được trận pháp đó mới đáng thành Càn Khôn tâm pháp.

Trong Bách Linh động có toàn bộ võ học của bổn đế vương, nên tất cả Tứ Đại Thiên Vương đều ước mơ làm chủ tòa động Bách Linh. Rất tiếc, vì họ quá háo hức mà không thể vào đặng Bách Linh, nếu như chưa hợp nhất được giao long.

Bổn đế vương qui tịch, để lại cho Tứ Đại Thiên Vương bí mật Bách Linh. Còn nơi đây, mới chính là chốn oai nghiêm của lệnh tổ sư. Kẻ hữu duyên vào đến chốn này, hãy cố công hợp nhất giao long. Lấy giao long làm chìa khóa, mở tầng cuối của võ học trong Bách Linh động, mới tụ thành Càn Khôn tâm pháp, còn nếu như chưa hợp nhất giao long, không thể nào tạo thành võ công tối thượng của bổn đế vương.”

Dưới bức di cảo là tâm pháp hợp nhất giao long. Cát Nhược đọc tâm pháp hợp nhất giao long mới để ý đến hai chiếc lư bằng đá, mỗi cái chỉ có phân nữa, và chỉ nhập hai cái lư đó làm một thì mới luyện thành Hợp Nhất Giao Long.

Cuối tâm pháp Hợp Nhất Giao Long là ngoại hiệu của vị kỳ nhân.

Càn Khôn thượng nhân di bút.

Quan Di Phục.

Cát Nhược rời bồ đoàn, cũng vừa lúc Tuệ Nam và Tiểu Chi cũng vừa kiệt sức, thu hồi nguyên khí hạ bộ khô cốt đó trở lại nguyên vị trí cũ.

Tuệ Nam liền hỏi Cát Nhược :

– Cát Nhược đã thấy gì?

Cát Nhược nhìn Tuệ Nam và Tiểu Chi rồi nói :

– Di thể kia chính là lệnh tổ sư Càn Khôn thượng nhân, sư phụ của gia phụ Nam Cung Vương, bá bá Bắc Cung Vương và sư phụ Bách Diện nhân.

Chàng thở dài một tiếng, rồi thuật lại tất cả những gì mình đã đọc cho Tuệ Nam và Tiểu Chi nghe.

Tiểu Chi nói :

– Không ngờ chúng ta lại vô tình vào đúng chốn viên tịch của lệnh lão tổ sư Càn Khôn thượng nhân. Bây giờ thì chẳng còn cách nào khác, tiểu ca phải hợp nhất giao long thôi.

Tuệ Nam mỉm cười :

– Muốn ra khỏi chốn này. Cát Nhược cũng phải đổ mồ hôi chứ. Đâu thể đứng ỳ ra đó được.

Tuệ Nam và Tiểu Chi nắm tay Cát Nhược kéo lại nửa chiếc lư đá bên trái. Ba người nhận ra nửa thân rồng chạm khác vô cùng tinh xảo, miện rồng nhả ra ngọc châu, hai chân trước như vẫy vùng bay lượn trong không gian.

Thấy hình rồng quá tinh xảo, Cát Nhược đưa tay rờ qua, chàng vội vã rụt tay lại, kêu lên :

– Ý…

Tuệ Nam hỏi chàng :

– Chuyện gì vậy?

– Hai nàng thử đặt tay lên hình rồng coi.

Tuệ Nam và Tiểu Chi làm theo lời Cát Nhược. Cả hai cũng vội vã rụt tay lại, bởi họ cảm thấy vừa chạm vào một khối nham thạch cháy đỏ của hỏa diệm sơn.

Tiểu Chi chỉ lư bên kia :

– Bên kia chắc cũng nóng như vậy?

Cát Nhược gật đầu :

– Có lẽ nó cũng nóng.

Chàng đi thẳng lại nửa chiếc lư bên đây. Nửa chiếc thạch lư này khắc phần đuôi phía sau. Và khi đặt tay vào nó cũng hừng hực nóng như nửa chiếc lư bên kia.

Cát Nhược rùng mình nói :

– Hai nửa chiếc lư này nóng như than hồng, chúng ta làm cách nào khiến chúng nhập làm một bây giờ?

Tuệ Nam nghiêm mặt :

– Không hợp nhất giao long không được. Và việc hợp nhất đó là phần của Cát Nhược.

Cát Nhược khoát tay :

– Tiểu gia nhường phần cho hai nàng đó… Hợp nhất giao long các nàng sẽ luyện thành Càn Khôn tâm pháp trong Bách Linh động. Cát Nhược chẳng cần đến võ công đó đâu.

Tuệ Nam sa sầm mặt xuống :

– Chẳng lẽ Cát Nhược muốn chúng tôi cởi bỏ y trang trần như nhộng trước mặt ngươi để ngươi nhìn à? Ngoại trừ Cát Nhược ra không có ai đâu. Chỉ có mình công tử mà thôi.

Tuệ Nam vừa nói vừa nháy mắt với Tiểu Chị Nhanh như cắt, hai nàng áp vào Cát Nhược nhanh không thể tả, và chỉ trong chớp mắt, họ đã khống chế Mệnh Môn của chàng rồi.

Tuệ Nam nghiến răng :

– Bây giờ ngươi có chịu hợp nhất giao long không? Nếu còn càn rỡ đừng trách Bạch Hạc tiên cô này ra tay cạn tình cạn nghĩa.

Cát Nhược nhăn nhó :

– Nàng đã biết rồi, hai nửa chiếc lư kia nóng như nham thạch hỏa diệm sơn, làm sao tiểu gia khiên đặng. Nàng muốn ta cháy thành than à, để nàng tìm gã nam nhân nào khác phải không?

– Ngươi nghĩ Tuệ Nam là hạng người như vậy à? Được rồi, nếu lỡ ngươi chết cháy thành than, nhất định Bạch Hạc tiên cô sẽ chết theo ngươi ngay lập tức, mà không một lời oán trách.

– Ta chỉ nói giỡn thôi… Chúng ta tìm cách khác đi.

Tiểu Chi chẳng nói một lời mà lột luôn trường y bên ngoài của Cát Nhược. Nàng véo vào vai chàng :

– Nếu Cát Nhược cháy thành than, Tiểu Chi cũng chết theo chàng. Tiểu Chi nghĩ Cát Nhược không chết đâu mà sợ. Đây có lẽ là lối luyện công phu Quy nguyên dương khí mà lệnh tổ sư muốn Cát Nhược luyện thành, đặng có thể hàm thụ Càn Khôn tâm pháp của người mà phát dương quảng đại.

Cát Nhược nhăn mặt, nheo mày :

– Cát Nhược ơi, lần này thì mi tiêu tùng rồi. Không ngờ ngươi lại bị chết như một cục than đen sì.

Chàng liếc qua Tuệ Nam rồi nguýt lại Tiểu Chi :

– Hai mụ La Sát muốn tiểu gia chết, thì tiểu gia chết cháy cho các người thấy… Buông Mệnh Môn huyệt của ta ra đi…

Tuệ Nam mỉm cười.

Tiểu Chi cũng phải bặm môi mới không phát ra tràng cười tiếu ngạo, bởi vẻ mặt khốn khổ của Cát Nhược.

Tuệ Nam nghiêm giọng nói :

– Công tử đã nói rồi đấy nhé. Nam tử hán một lời nói không thể rụt lại được đâu. Ngươi nên nhớ rằng sau lưng ngươi là hai bà La Sát đó.

Cát Nhược trợn ngược đôi mày kiếm, chàng nói :

– Trời ơi! Sao tiểu gia lại vướng vào tay mấy mụ La Sát này. Được rồi, tiểu gia chết cho các nàng thấy.

Tuệ Nam buông Mệnh Môn Cát Nhược, lừ mắt nghiêm nghị nhìn chàng.

Nàng buông luôn một câu nhạt nhẽo vô cùng :

– Nếu Cát Nhược sợ chết cháy thành than, thì để ta thử trước. Nếu ta có chết cũng không ân hận đâu.

Tuệ Nam dứt câu thì Cát Nhược đã nắm ghịt hổ khẩu của nàng :

– Tiểu gia đâu thể để nữ nhân đi tìm cái chết trước chứ! Thiên hạ sẽ nhìn tiểu gia bằng cặp mắt gì, nếu biết rằng Giang Hồ Kim Tài Nhứt Đẳng sợ chết, ép nữ nhân chết thế mình. Nàng và Tiểu Chi có chết thành than, Cát Nhược cũng khó lòng lấy đặng hôn thê, bởi chẳng còn nữ nhân nào nghĩ đến tiểu gia nữa. Thôi thì… Cát Nhược đành liều vậy.

Tuệ Nam mỉm cười, nhưng Tiểu Chi thì sa sầm mặt xuống. Bởi vừa rồi, nàng thừa biết Cát Nhược không thể nào để Bạch Hạc tiên cô mạo hiểm cô thế nhận cái chết được, vì dù sao hai người cũng đã có tình, có ý với nhau từ trước rồi, lúc ở ngoài Long Hoa đảo.

Tiểu Chi nắm tay Cát Nhược :

– Nếu tiểu ca sợ Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam có mệnh hệ nào hay là để Tiểu Chi thế cho… Có chết thì Tiểu Chi chết cũng chẳng sao!

Cát Nhược trợn mắt :

– Nàng đùa với Cát Nhược đấy à. Nợ bá bá tiểu gia chưa trả, còn muốn gánh thêm cái nợ của nàng nữa hay sao?

Cát Nhược sầm mặt xuống :

– Thôi không được. Bản thân ta đã lỡ đọc di bút của Càn Khôn lệnh tổ sư, thì chỉ mình ta chết thôi. Nếu như Cát Nhược có chết thành than, thì hai nàng nhớ ngày này cúng cơm cho ta. Kẻo dưới Âm phủ, Cát Nhược biến thành con ma đói sống vất vơ vất vưởng.

Cát Nhược dứt lời bước thẳng về phía nửa chiếc lư bích ngọc. Chàng đứng chần chờ mãi, chưa dám ôm lư ngọc. Tim đập như trống trận, mồ hôi tuôn ướt đẫm mặt mày, Cát Nhược nhủ thầm :

– “Cát Nhược ơi… mi đừng có chết nghen.”

Tuệ Nam động viên chàng :

– Tiểu ca, mạnh dạn lên đi…

Tiểu Chi cũng nói khích chàng :

– Xem chừng tiểu ca chỉ nói mà không dám làm. Tránh ra đi, để Tiểu Chi hợp nhất giao long cho.

Bị Tiểu Chi nói khích, Cát Nhược nhắm mắt, thét lớn một tiếng.

Chàng vừa thét vừa vận Vạn Tượng thần công đến tầng mười hai, ôm choàng lấy ngọc lư.

– A!

Cát Nhược té ngửa ra đất bất tỉnh. Tuệ Nam và Tiểu Chi thất kinh hồn vía, băng mình đến đỡ chàng lên. Hình nữa con rồng in trên ngực chàng khớp với những nét xâm hình rồng đã có sẵn.

Tuệ Nam vỗ vào má Cát Nhược gọi khẽ :

– Cát Nhược… Cát Nhược..

Cát Nhược từ từ mở mắt.

Tiểu Chi liền hỏi :

– Tiểu ca, chuyện gì đã xảy ra?

Cát Nhược thều thào nói :

– Tiểu ca còn sống à?

Tuệ Nam gật đầu đáp :

– Còn sống!

– Thế thì tốt rồi. Lúc nãy ta ngỡ như mình ôm cả ngọn núi hỏa diệm sơn đang bốc cháy dữ dội. Không đủ sức nhấc bổng nó lên, mặt dù đã vận công đến tầng thứ mười hai.

Tiểu Chi lắc đầu :

– Thế thì làm sao hợp nhất giao long bây giờ. Hay để muội thử lần nữa coi.

Tiểu Chi không cho Cát Nhược cản trở mà quay sang choàng tay ôm nửa chiếc lư. Nàng thấy hơi nóng chẳng còn nữa, mà lại có cảm giác lạnh mát của ngọc thạch.

Tiểu Chi quay lại :

– Tiểu ca.. hơi nóng đã mất rồi.

Tuệ Nam quay phắt lại nhìn nửa chiếc lư :

– Thì ra sức hỏa công khi nãy chính là nguyên dương mà lệnh lão tổ đã gởi vào nửa chiếc ngọc lư này. Cát Nhược thử vận công xem.

Cát Nhược gật đầu.

Chàng vận công thì hình xâm đầu rồng đỏ rực lên như thoát khỏi thân thể chàng mà bay ra ngoài. Tuệ Nam va Tiểu Chi ngó cả đầu rồng như muốn vẫy vùng trên thân Cát Nhược.

Tuệ Nam lẩm nhẩm :

– Thiệt là kỳ ảo, nếu không chứng kiến tận mắt. Tuệ Nam không tin trên giang hồ có sự truyền thụ nguyên khí chân ngươn kỳ diệu như vậy.

Cát Nhược nhìn chiếc lư bên kia, rồi quay lại Tiểu Chi, chàng nói :

– Công chúa nói trên người công chúa có ẩn hiện phần đuôi rồng. Có lẽ chiếc lư kia nàng phải hấp thụ nguyên khí của lệnh sư tổ.

Tiểu Chi cúi mặt nhìn xuống chân.

Tuệ Nam như hiểu được ý nghĩ của nàng, bèn nắm tay Tiểu Chi :

– Tiểu Chi cô nương đừng ngại gì cả… Có lẽ đây là tơ duyên mà ông tạo đã định… Âu nếu như sự thật Ngọc Diện Thất Tinh La Sát nói, thì cũng là cách tốt nhất để Tiểu Chi và Cát Nhược xóa hận thù.

Tuệ Nam nắm tay Tiểu Chi hướng về phía nửa chiếc lư ngọc thạch bên trái, nàng quay lại nhìn Cát Nhược :

– Cảm phiền tiểu huynh quay mặt chỗ khác được không?

Cát Nhược gật đầu, quay mặt ngồi diện bích.

Tuệ Nam cởi bỏ xiêm y bên ngoài của Tiêu Chi rồi nói :

– Tiểu Chi hãy hàm thụ nguyên khí của lão tổ đi.

Tiểu Chi gật đầu, choàng tay ôm ghịt nửa chiếc lư đồng. Nàng cũng có cảm giác như Cát Nhược, cơ thể như cháy bùng bởi lọt thỏm vào một ngọn hỏa diệm sơn đang phún trào nham thạch. Hơi nóng như cơn sóng lũ cuồn cuộn khỏa lắp cơ thể và nhanh chóng nhập luôn vào đan điền.

Tiểu Chi rú lên một tiếng, hình xâm nửa phần đuôi của con rồng hiện lên ngay giữa đan điền nàng. Đuôi rồng như uẩn khúc, quẫy trong không gian.

Tuệ Nam chăm sóc cho Tiểu Chi đến lúc nàng tỉnh lại, Tiểu Chi nhìn Tuệ Nam bằng ánh mắt cảm kích, và xúc động đến bật ra tiếng khóc với lời thổn thức :

– Tỷ tỷ…

– Chi muội… Tỷ tỷ chúc cho muội tụ thành nguyên khí của lão tổ sư.

Nàng vận lại y trang cho Tiểu Chi, rồi dẫn nàng lại bên Cát Nhược, nàng nói :

– Tiểu huynh và Tiểu Chi đã thụ lãnh nguyên khí của Càn Khôn lão tổ. Bây giờ thì việc hợp giao long chẳng khó khăn nữa.

Tuệ Nam nhìn hai nửa chiếc lư, nói tiếp :

– Chi muội nhấc nửa phần lư bên trái, Cát Nhược nửa phần lư bên phải, hai người ráp chúng lại. Giao long sẽ hợp nhất.

Hiểu ý Tuệ Nam, Cát Nhược liền ôm nửa chiếc lư đầu rồng, Tiểu Chi nửa chiếc lư đuôi rồng, lần này cả hai nhấc bích thạch lư một cách nhẹ nhàng và ráp chúng lại thành nguyên con rồng đang vẫy vùng trên những tầng mây trôi.

Hình rồng phản chiếu lên phiến đá khắc di bút của Càn Khôn thượng nhân, ngỡ như nó đang đạp mây, bay vụt trong không gian bao la xanh biếc.

Phiến lam thạch từ từ chuyển dịch, nứt ra làm hai lộ một con đường thông ra bên ngoài.

Tuệ Nam nhìn Tiểu Chi và Cát Nhược :

– Chúng ta rời đây được rồi.

Cả ba quì xuống lạy di thể Càn Khôn thượng nhân một lần nữa, mới theo cánh cửa lam thạch ly khai khỏi mộ huyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.