Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 30 - Anh Đã Muốn, Vậy Thì Tặng Cho Anh.

trước
tiếp

Không khí trong phòng mới bắt đầu nóng lên dường như nguội lại trong nháy mắt.

Ninh Doãn Tích tà mị nhìn bóng lưng Hàn Mộ.

“Là sao?” Hàn Mộ mỉm cười, từ từ xoay người lại, “Ninh thiếu, không biết ai nói mạnh miệng?”

Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm Hàn Mộ, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, khóe miệng cong lên.

Quả nhiên anh không nhìn lầm, lúc Hàn Mộ xoay người trong nháy mắt đó.

“Anh còn muốn như thế nào nữa?” Hàn Mộ gương lên đôi mắt, nhìn Ninh Doãn Tích, “Thời gian Ninh Thiếu quả là rãnh rỗi! Bất quá… Công việc tôi rất bận.”

“Như thế nào?” Ninh Doãn Tích lạnh lùng, “Tôi không muốn như thế nào, chỉ cần em ngoan ngoãn đưa nó cho tôi!”

Ninh Doãn Tích nhìn Hàn Mộ, một tay để ở bên cổ, không biết từ lúc nào lấy ra một sợi dây xích.

Cái cô gái chết tiệt này, thiếu chút nữa là bị cô lừa nữa. Nếu không phải vừa rồi hai người bọn họ đánh nhau, làm sao có thể dể dàng nhìn thấy cái vòng trên cổ? Cất giấu thật tốt, lấy chìa khóa làm đồ trang sức đeo trên cổ. Nếu không phải ngoài ý muốn, căn bản anh không có khả năng nhìn thấy.

Nhìn đồ trên tay Ninh Doãn Tích, Hàn Mộ cúi đầu, thấy vòng trang sức đeo ở cổ mình, thứ gắn trên vòng chính là cái chìa khóa đó.

“Không phải chỉ là một chiếc chìa khóa sao?” Hàn Mộ cười, “Hóa ra Ninh thiếu có hứng thú với nó như vậy!”

“Em gái, một lần nữa em lại gạt tôi!” Sắc mặt Ninh Doãn Tích có chút khó coi, “Bây giờ, trả nó lại cho tôi!”

“Trả lại cho anh?” Đột nhiên Hàn Mộ nở nụ cười, “Ha ha… Cái chìa khóa này không phải của anh! Anh không phát hiện ra sao, bây giờ nó ở trên tay tôi?”

“**!” Ninh Doãn Tích khẽ chữi một tiếng. Ai chẳng biết cái chìa khóa vàng này là vật của nhà họ Ninh chứ?

“Em gái, đưa cho tôi!” Ninh Doãn Tích nghiến răng nghiến lợi, “Không nên ép tôi ra tay!”

“Ai ôi…” Hàn Mộ vỗ nhẹ ở ngực, “Ninh thiếu, anh thật hung dữ, nhưng mà tôi sẽ không trả!”

“Em…” Ninh Doãn Tích năm thật chặt quả đấm rồi đột nhiên buông ra, nhìn về phía Hàn Mộ, sự tức giận trên mặt đã biến mất, “Em đã muốn cái chìa khóa vàng này, không phải là không được. Chỉ cần trở thành người phụ nữ của Ninh Doãn Tích, cái chìa khóa này sẽ là của em. Như thế nào?”

“Là người phụ nữ của anh?” Hàn Mộ nhìn khinh thường, “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Muốn chìa khóa này thì tự mình tới lấy.”

“Là em bắt tôi ra tay.” Vừa nói xong, bóng người Ninh Doãn Tích đã sớm đến bên cạnh hàn Mộ.

Vươn tay ra muốn đem Hàn Mộ áp vào trong lòng mình. Ai ngờ thân thể Hàn Mộ vừa động, liền rời khỏi tầm mắt của anh.

“Loại sai lầm này ai chịu phạm lỗi lần thứ hai?” Hàn Mộ nhìn lướt qua Ninh Doãn Tích. Đậu hủ bị ăn một lần, lại bị ăn lần thứ hai, Hàn Mộ cô sẽ là người đần độn!

“Động tác rất nhanh!” Ninh Doãn Tích nhìn Hàn Mộ, nói sâu xa. Không biết khen hay là châm biếm.

“Cảm ơn! Hàn Mộ nhún vai, khích lệ bản thân mình, “Cuối cùng cái chìa khóa này là cái gì vậy? No quan trọng như vậy sao?”

“Không sai!”Trái lại Ninh Doãn Tích thành thật gật đầu. “Quả thật rất quan trọng!”Nếu anh không lấy lại được cái chìa khóa kia, ông nội ở nhà sẽ thiến anh mất! Cô nói xem có quan trọng hay không?

“Thời gian không còn sớm rồi. Nếu như quan trọng như thế, vậy….” Hàn Mộ hơi ngừng lại,”Liền tặng cho anh…”

Lấy cái vòng trang sức trên cổ xuống, Hàn Mộ nhẹ nhàng ném đi.

Ánh mắt Ninh Doãn Tích vừa động, nhận được vòng trang sức Hàn Mộ ném qua.

“Bốp” một tiếng. Nhất thời trong phòng chỉ toàn một màu đen.

“Em…” Mày Ninh Doãn Tích cong lại, “Cô gái chết tiệt này, em lại chạy…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.