“A…” Hàn Khuynh Thược thả người nằm lên giường, “Vì sao lại chán như vậy?”
Nó tới thành phố A đã được mấy ngày như vậy, chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì hứng thú hay kích thích cả
“Mình muốn trở về nước Mỹ!” Hàn Khuynh Thược ngửa mặt lên trời thở dài.
Đều là lỗi của mẹ! Muốn nó đi theo tới thành phố A! Bây giờ thì tốt rồi, hai người họ lạc nhau ở sân bay. Mà bà mẹ bảo bối của nó cũng không đi tìm nó, vậy mà còn nói cái gì mà sợ nó ở lại nước Mỹ một mình sẽ cô đơn. Kỳ thật, mẹ chính là sợ một mình ở thành phố A sẽ buồn, nhớ nó đó mà!
Mẹ cũng yên lòng về nó quá? Chẳng lẽ không sợ nó bị lừa bán đi sao? Tuy nhiên, nó bày tỏ thái độ chỉ có nó lừa bán người khác thôi, nhưng mà….
“Ôi… Mẹ làm cho con quá đau lòng rồi!” Hàn Khuynh Thược thở dài, “Khẳng định là bận rộn đến chóng mặt, đã quên sự tồn tại của mình!”
Mẹ nó rất tốt, rất thương nó. Nhưng mà, khi có công việc thì đến ngay cả bảo bối thiên sứ của mình mẹ cũng có thể ném xa hàng ngàn dặm.
Cho nên, ở Mỹ, mẹ nó chỉ có thể chơi với nó sau thời gian làm việc. Nhưng mà, khoảng thời gian ở Mỹ lại không hề cô đơn một chút nào, bởi vì nó biết anh Ưng của nó.
“Có chút nhớ anh Ưng rồi!” Hàn Khuynh Thược ôm đầu, miệng nhỏ than thở.
“Tít, tít, tít…”
Máy tính truyền tín hiệu, Hàn Khuynh Thược nhảy dựng khỏi giường, chạy thẳng đến trước mặt máy tính.
“Anh Ưng!” Hàn Khuynh Thược nhìn màn hình, vẻ mặt tươi cười như hoa.
“Thược!” Khóe miệng Liệp Ưng cong lên.
“Anh Ưng, em mới vừa nghĩ đến anh, anh đã xuất hiện rồi.” Hàn Khuynh Thược nói: “Anh nói, có phải là tâm linh tương thông hay không?”
“Ha ha…” Liệp Ưng cười nhẹ, đúng là cô bé ngốc.
“Đúng rồi, anh Ưng, em đã hoàn thành nhiệm vụ anh đưa rồi nha, còn là hoàn thành sớm nhất nữa.” Hàn Khuynh Thược đắc ý nhìn về phía Liệp Ưng. “Em không nói dối chẳng hề tốn một chút hơi sức nào mà đã trà trộn để tới bên cạnh Ninh Doãn Tích rồi đấy!”
“Hả?” Liệp Ưng hơi nhíu hàng lông mày lưỡi mác lại, dường như không hiểu rõ ý của Hàn Khuynh Thược.
“Ha ha…” Hàn Khuynh Thược gãi đầu, “Kỳ thật, em đến thành phô A thì xảy ra chút chuyện. Cho nên bị Ninh Doãn Tích mang về nhà rồi. Nên lần trước hai chúng ta nói chuyện, em cũng không biết mình đang ở nơi đâu nữa.”
Bởi vì nó không muốn hỏi tên hồ ly thối tha kia! Xem nhà cửa trưng bày là biết nhà giàu có. Nhung mà nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng được, hóa ra anh ta chính là thiếu gia nhà họ Ninh làm điên đảo các cô gái ở thành phố A, Ninh Doãn Tích!
“Hóa ra là như vậy!” Liệp Ưng nhìn Hàn Khuynh Thược, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Như vậy anh cũng có thể an tâm!
“Anh Ưng, anh tìm em có phải là nhớ em rồi hay không?” Hàn Khuynh Thược chống cằm, mở to hai mắt sáng ngời nhìn.
“Uhm!” Liệp Ưng gật đầu, “Chẳng qua vẫn còn có nhiệm vụ giao cho em.”
“Không phải đâu?” Hàn Khuynh Thược nguýt miệng, vẻ mặt uất ức, khắp con ngươi dường như tràn đầy nước mắt, “Không phải anh Ưng nhớ nên mới tìm em sao?”
“Thược!” Liệp Ưng thấy Hàn Khuynh Thược chu mỏ lên, bộ dạng đáng thương tội nghiệp, liền cảm động. “Thược… ở trong lòng anh em vĩnh viễn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, không ai có thể thay thế được.”
“Thật sao?” Hàn Khuynh Thược gương mắt, trong mắt đâu còn nước mắt nữa mà chất đầy sự cao hứng.
Ha ha, nó biết anh Ưng hiểu rõ nó nhất mà.
“Anh Ưng, có nhiệm vụ gì anh nói đi!” Hàn Khuynh Thược vỗ ngực làm chứng: “Thược Thược nhất định sẽ hoàn thành tốt!”
“Nha đầu ngốc!” Liệp Ưng cười, “Thật ra thì cũng không phải nhiệm vụ lớn gì, chỉ là nhờ em xác minh một chuyện….”