Editor: May
Trên đường trở về, Thi Mị không nói thêm gì nữa, hết sức chuyên chú lái xe, không bị bên ngoài quấy nhiễu.
Chỉ là ngoài mặt anh càng gió thoảng mây trôi, dao động trong lòng sẽ càng lớn.
Bình thường lúc nào anh cũng bày ra thái độ không ai bì nổi, coi trời bằng vung, xem tất cả mọi người thành hư vô, cũng rất ít thâm giao với người khác.
Cho nên xưa nay, về cơ bản không ai có thể đến gần thân thể của anh, chứ đừng nói chi là lòng của anh.
Thi Mị cũng không nghĩ ra, mình lại thua trong tay một cô gái anh nhìn từ nhỏ đến lớn, thậm chí là nuôi đến lớn.
Tại sao phải nói là nuôi lớn, đó là bởi vì khi còn bé có một thời gian ngắn Thi Khả Nhi ở nhà họ Thi, ba mẹ cô bận bịu chuyện làm ăn, không có thời gian để ý tới cô, liền gửi cô cho vợ chồng Thi Diệu Quang và Ôn Uyển.
Mà khi đó Ôn Uyển và Thi Diệu Quang cũng bởi vì công việc nên rất ít về nhà, tuy rằng dù cho Ôn Uyển bận rộn hơn nữa cũng sẽ bớt thời giờ ở cùng Thi Khả Nhi, nhưng khó tránh khỏi vẫn có chút sơ sót với Thi Khả Nhi.
Sau đó, bắt đầu cuộc sống ăn uống hàng ngày, kể cả mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì, quen bạn trai như thế nào của Thi Khả Nhi, đều được Thi Mị một tay ôm hết.
Khi đó Thi Khả Nhi từng phản kháng qua, dù sao thời niên thiếu cũng là thời kỳ phản nghịch.
Cô mua một chút đồ trang điểm và quần áo xinh đẹp, anh ngại quá rêu rao, bảo người làm cắt rách rồi ném đi.
Cô uốn tóc gợn sóng, nhuộm màu, anh ngại quá hóng hách, 12h đêm đó kiên quyết lôi kéo cô đi tiệm cắt tóc, đập phá cửa tiệm, tự mình động thủ dùng thuốc nhuộm nóng biến tóc uốn của cô thành tóc thẳng, kết quả anh thao tác không đúng làm cháy tóc cô, rụng gần một nửa….
Cô nói cho anh biết có một bạn học nam theo đuổi cô, kết quả ngày hôm sau bạn học nam kia liền chuyển trường, đi rất đột ngột, sau đó liền không trở lại nữa.
Đến hiện tại Thi Khả Nhi cũng không biết người bạn học nam theo đuổi cô lúc trước, thật ra là bị Thi Mị ép buộc, đi thành phố khác sống.
“Anh, nói cho anh biết một chuyện rất vui.” Thi Khả Nhi đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía Thi Mị, cười nói: “Năm đó lúc em còn học trung học, có một bạn học nam theo đuổi em, lúc ấy anh ta viết rất nhiều thư tình cho em, mỗi buổi sáng nhét một phong thư vào trong ngăn kéo bàn học của em, cũng không kí tên. Mà khi đó em ở trong trường học lại là hoa hậu giảng đường, nam sinh theo đuổi em rất nhiều, em đâu có tâm tư để ý phong thư tình đổi đúng giờ mỗi ngày này, liền không để ý. Mãi cho đến hôm trước em mới biết được, thì ra nam sinh kia là hot boy trường học của em, lớn lên đẹp trai không nói, còn học rất giỏi, là loại đàn ông vừa đẹp trai lại có khí chất. Bây giờ anh ta rất có thành tựu, mở ra gian phòng luật sư sở sự vụ kích thước rất lớn.”
Thi Mị nghe cô nói hết lời, nghiêng mắt liếc nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: “Cho nên?”
“Cho nên em cảm thấy có chút hối hận nha.” Thi Khả Nhi nói: “Ban đầu lúc ở trường học, em còn từng thầm mến anh ta một thời gian ngắn đấy, nhưng sau đó anh ta chuyển trường, em cũng liền dần dần quên mất anh ta. Anh, anh nói nếu em sớm một chút phát hiện người đó là anh ta, kết quả sẽ như thế nào?”
Thi Mị ung dung thản nhiên nhìn thẳng phía trước, không nhanh không chậm phun ra một câu: “Kết quả sẽ là tiết thanh minh hàng năm, em sẽ mang theo hoa cúc đi tảo mộ cho anh ta.”
Thi Khả Nhi nhíu mày, “Tại sao lại nói như vậy?”
Bàn tay to nắm tay lái dùng sức buộc chặt, Thi Mị nguy hiểm nheo mắt, lạnh lùng nói: “Em không cần biết tại sao, em chỉ cần nhớ kỹ, đàn ông dám đánh mục đích với em, hoặc là dám sinh ra suy nghĩ không chính đang với em, không chết cũng tàn.”