Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm kéo lê thân hình mệt mỏi trở về chỗ ở trong Ngoại Môn Đường.
– Triệu sư đệ phát ra khiêu chiến với đệ tử “nội môn dự khuyết” ?
Lúc Nam Cung Phàm biết được tin tức này cũng rất kinh ngạc.
Dương Thanh Sơn thở dài, có chút áy náy, lại càng lo lắng hơn.
Lo lắng cho Triệu Phong, đồng thời cũng lo lắng cho tương lai của đám người mình.
– Triệu sư đệ, lúc ban ngày, ngươi thật sự quá vọng động rồi, ta biết là ngươi muốn tốt cho ta…
Hai người Dương Thanh Sơn tìm thấy Triệu Phong, liền mở miệng nói.
Đối với việc khiêu chiến của Triệu Phong, hai người cũng không quá lạc quan.
– Triệu sư đệ, ta biết lực chiến đấu của ngươi rất mạnh, nhưng nếu như ngươi muốn khiêu chiến với Quy Phong Vân thì ít nhất cũng phải đợi đột phá cửu trọng đã, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn. Huống chi, số lần khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết cũng bị hạn chế nghiêm khắc, nửa năm mới có một lần cơ hội.
Nam Cung Phàm cũng nhịn không được mà oán giận.
Lấy tu vi Cố Thể Cảnh bát trọng khiêu chiến với nửa bước Thoát Phàm Cảnh, nếu đổi lại là bất kỳ người nào khác cũng sẽ không quá lạc quan mà coi trọng Triệu Phong
Trong mắt Nam Cung Phàm, Triệu Phong làm vậy không khác gì lãng phí một cơ hội khiêu chiến.
Nếu như lần này Triệu Phong khiêu chiến thất bại, lần sau muốn khiêu chiến thì phải chờ nửa năm.
Trong mắt những đệ tử ngoại môn khác, hành động của Triệu Phong quả thật là lấy trừng chọi đá, hoàn toàn không biết trời cao đất dày.
– Ha ha, cũng tốt, ba ngày sau là chúng ta có thể kiến thức được thực lực của “đệ tử nội môn dự khuyết” rồi.
Tiêu Vẫn mỉm cười, nói với công chúa Vân Hương Mộng.
Sau khi tiến vào Hiểu Nguyệt Tông, tu vi của Tiêu Vẫn đã đạt tới cửu trọng đỉnh phong, hắn cũng đang cân nhắc việc có nên khiêu chiến với đệ tử nội môn dự khuyết hay không
Ít nhất thì trước mắt hắn cũng không nắm chắc lắm.
Hành động lỗ mãng của Triệu Phong vừa vặn trở thành “viên đá dò đường” cho hắn, Tiêu Vẫn tự nhiên cảm thấy rất cao hứng.
Trong phòng.
Triệu Phong cũng không để ý đến cách nhìn của người khác, thế nhưng vẫn muốn giải thích một chút với hai vị sư huynh.
– Mục tiêu của ta là đệ tử nội môn, nếu như ngay cả những đệ tử ngoại môn này cũng không thu thập được thì có tư cách gì tiến thân vào thế giới Tông môn rộng lớn kia.
Trong thanh âm của Triệu Phong mơ hồ lộ ra một sự tự tin mãnh liệt.
Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn hai mặt nhìn nhau.
Tư chất của Triệu Phong không bằng bọn họ, thế nhưng “dã tâm” lại lớn hơn bọn họ rất nhiều, nghe ý tứ của hắn thì dường như muốn dẫm nát toàn bộ ngoại môn này dưới chân thì mới bằng lòng bỏ qua vậy.
Sáng ngày hôm sau.
Vương phó chấp sự đã tuyên bố phân công chức vụ vào ngày hôm qua lại tới chỗ ở của đệ tử ngoại môn.
– Bái kiến chấp sự!
Những đệ tử ngoại môn ở gần đó đều hết mực cung kính hành lễ.
Cấp bậc chấp sự so với một vài đệ tử nội môn bình thường còn cao hơn một tầng.
Vương phó chấp sự nhàn nhạt gật đầu, đi thẳng tới chỗ ở của Triệu Phong.
Những đệ tử ngoại môn ở gần đó đều đưa mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Phong chậm rãi đi ra khỏi phòng
– Triệu Phong, chức vụ của ngươi đã được phân công rồi, trước hết hãy theo ta tới đại điện của Ngoại Môn Đường.
Trên mặt Vương phó chấp sự tràn đầy nụ cười ôn hòa nói.
– Làm phiền Vương chấp sự rồi.
Triệu Phong cung kính nói, sau đó đi theo Vương phó chấp sự.
Một màn này khiến cho những đệ tử nội môn đều nghi ngờ không thể giải thích được.
Nếu như là chức vụ bình thường thì Vương phó chấp sự có thể trực tiếp tuyên bố là được.
Thế nhưng tình huống của Triệu Phong lại có chút cổ quái, lần đầu tiên thì không tuyên bố chức vụ của hắn, lần thứ hai thì lại dẫn hắn tới đại điện của Ngoại Môn Đường, đây là nơi ở của những đại nhân vật trong ngoại môn.
Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm đều liếc mắt nhìn nhau, không khỏi lo lắng thay cho Triệu Phong.
Ba người bọn họ là đệ tử của Quảng Quân Hầu, lúc còn chưa vào Hiểu Nguyệt Tông thì đã kết thù hận với cao nhân cấp bậc trưởng lão, chặng đường tiếp theo nhất định sẽ gian khổ hơn người khác rất nhiều lần.
Đi một hồi lâu…
Vương phó chấp sự đã dẫn Triệu Phong tới địa điện của Ngoại Môn Đường.
Nơi này là nơi trọng yếu của ngoại môn, chuyên trông coi các sự vật bên ngoài.
Nghe nói, Đường chủ của Ngoại Môn Đường chính là trưởng lão của Tông môn, cũng là cao nhân Chân Linh cảnh.
Cao nhân Chân Linh cảnh chính là cao tầng đỉnh phong trong Hiểu Nguyệt Tông, không khác gì thần long thấy đầu không thấy đuôi, hàng năm đều bế quan tu luyện, nào có rảnh rỗi để quản lý những thứ sự vụ có nhiều hạn chế này?
Vì vậy, ngày thường, mọi chuyện từ lớn tới nhỏ đều không đến lượt Đường chủ đại nhân phải quản.
Nhân vật nắm quyền lực thực sự chính là Phó đường chủ.
Dùng suy nghĩ đó để loại suy, trong các Đường khác của Hiểu Nguyệt Tông, người xử lý sự vụ thực sự cũng là một vài Phó đường chủ khác.
– Triệu Phong, ngươi đã tới rồi, mấy vị Phó đường chủ đang chờ trong đó.
Khâu chấp sự lúc trước đã xuất hiện trong khảo hạch nhập môn cũng đứng ở cửa vào đại điện.
Khâu chấp sự và Vương phó chấp sự đều thuộc Ngoại Môn Đường, hai người cũng quen biết nhau tương đối.
Vương phó chấp sự đã biết được tình huống đại khái của Triệu Phong tại vòng khảo hạch thứ ba.
Cho nên, Vương phó chấp sự vẫn luôn giữ thái độ cẩn thận với Triệu Phong, sẽ không dễ dàng đắc tội hắn.
Sau khi Triệu Phong nhìn thấy Khâu chấp sự, lập tức tiến vào một tòa Trắc Điện.
Trong Trắc Điện truyền tới một luồng khí tức chấn động vô cùng mạnh mẽ, so với bất kỳ đệ tử Tông môn hay chấp sự nào mà Triệu Phong từng gặp qua cũng đều mạnh mẽ hơn.
Trong ba luồng khí tức này có hai luồng khá quen thuộc, lần lượt phát ra từ trên người một lão giả áo bào trắng và một lão giả mặt đỏ.
Hai vị lão giả này, Triệu Phong đều nhận ra, là Trương lão đầu và Quan lão đầu đã gặp phải lúc vượt qua cửa thứ ba của khảo hạch nhập môn.
Hai người này cũng là Phó đường chủ trong Tông môn, thân phận cao thượng.
Ngoài ra, trong đại điện còn có một trung niên mặc huyền y, sắc mặt uy nghiêm, khí tức không thua kém gì hai vị lão giả này.
Triệu Phong đoán chừng, người này hẳn là Phó đường chủ của Ngoại Môn Đường.
– Bái kiến ba vị Phó đường chủ.
Triệu Phong không dám chậm trễ.
Hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé như con kiến hôi ở dưới tầng chót, mà bất kỳ ai trong ba người trước mắt này lại đều năm giữ thực quyền trong Hiểu Nguyệt Tông, thực lực càng sâu không lường được.
Thấy Triệu Phong đi vào, ánh mắt của Trương lão đầu và Quan lão đầu đều sáng lên, trên mặt có vài phần thân thiết.
– Ha ha, hắn chính là Triệu Phong?
Phó đường chủ mặc huyền y thoáng nhìn qua Triệu Phong có chút tò mò.
Thân là Phó đường chủ của Ngoại Môn Đường, hắn tự nhiên biết lai lịch và thông tin của Triệu Phong rõ ràng như lòng bàn tay.
Hắn biết tư chất của Triệu Phong chỉ là Linh thể hạ đẳng theo lý thuyết thì rất khó có thể được nhân vật cấp bậc Phó đường chủ chú ý.
Lần này, việc phân công chức vụ cho đệ tử ngoại môn cũng vậy.
Hai vị Phó đường chủ Trương lão đầu và Quan lão đầu đều muốn Triệu Phong được điều đến làm thủ hạ của mình.
Mà Phó đường chủ mặc huyền y dĩ nhiên sẽ không ngần ngại điều đi một đệ tử ngoại môn có tư chất bình thường như vậy, thậm chí còn có thể thuận nước đây thuyền.
Nhưng vấn đề là hai vị Phó đường chủ có tư lịch lâu đời này đều muốn tranh đoạt tên đệ tử ngoại môn Triệu Phong hơn nữa cũng không ai nhường ai.
Rốt cuộc điều cho ai đây? Chuyện này quả thật là một vấn đề làm hao tâm tổn trí.
Dưới tình huống như vậy, Phó đường chủ mặc huyền y mới cho gọi Triệu Phong tới đây để cùng nhau thương thảo.
Không lâu sau, Triệu Phong liền hiểu ra tiền căn hậu quả, trong lòng không khỏi cảm thấy vừa vui vừa buồn.
– Triệu Phong ngươi thấy thế nào? Gia nhập vào Thảo Mộc Đường của ta, đi theo lão phu luyện đan, ngày sau bảo đảm thành tựu của ngươi sẽ không tệ đâu.
Quan lão đầu tha thiết nói.
Luyện Đan Sư chính là một nghề nghiệp rất có thực quyền.
Triệu Phong biết rõ, phần lớn linh đan trong Tông môn đều có xuất xứ từ Thảo Mộc Đường.
Nếu như hắn có thể trở thành đệ tử của Quan lão đầu, số lượng linh đan cung ứng cho hắn hiển nhiên sẽ có chút ưu thế hơn so với người khác.
Phải biết rằng một khi đan dược đạt tới cấp bậc “linh đan”. Dược hiệu của mỗi viên đều cao hơn một tầng so với đan dược có đẳng cấp cao nhất trong thế tục.
– Phì! Thiên phú của tên tiểu tử này rõ ràng rất thích hợp với trận pháp. Triệu Phong! Chỉ cần ngươi đồng ý đi theo lão phu, mỗi tháng ngươi sẽ được thêm mười khối nguyên tinh thạch thứ phẩm. Hơn nữa, trong Tông Vụ Đường của ta có một “Quy Nguyên trận” rất kỳ lạ, bao phủ đầm Thiên Diệp, trong đầm đều là linh dịch hơn ngàn năm, có hiệu quả lột xác thân thể, xúc tiến rất lớn đối với việc tu luyện của ngươi…
Trương lão đầu cũng không chút nhượng bộ, liền đề nghị lợi ích càng hấp dẫn hơn.
Triệu Phong vừa nghe lập tức cảm thấy động tâm
Dựa theo bổng lộc của đệ tử ngoại môn như hắn, mỗi tháng chỉ phát ra một khối nguyên tinh thạch thứ phẩm đã có thể thúc đẩy việc tu luyện rất lớn.
Mà Trương lão đầu lại trực tiếp cho hắn bổng lộc gấp mười.
Không chỉ vậy, trận pháp kỳ diệu bao phủ đầm Thiên Diệp, dường như còn có tác dụng xúc tiến thân thể lột xác và luyện thể.
Sau một phen tranh chấp, hai vị Phó đường chủ lại chửi ầm lên.
Phó đường chủ mặc huyền y không khỏi kinh ngạc, trầm ngâm nói:
– Bản thân ta có một phương pháp có thể giải quyết.
Phương pháp gì?
Hai lão đầu đều ngừng tranh chấp, đồng thời nhìn về phía Phó đường chủ mặc huyền y.
– Không bằng như vậy đi, mâu thuẫn của các ngươi là bởi vì Triệu Phong rất thích hợp luyện đan và luyện trận, đúng không?
Phó đường chủ mặc huyền y cười nói.
– Đúng.
– Không sai.
Hai lão giả đều gật đầu đồng ý.
– Như vậy thì đơn giản thôi, để cho Triệu Phong ở bên hai lão học tập một tháng. Đến lúc đó, so sánh một chút xem rốt cuộc hắn am hiểu phương diện nào hơn, cuối cùng sẽ định đoạt, như vậy chẳng phải là xong rồi sao?
Phó đường chủ mặc huyền y cười nói.
Trương lão đầu và Quan lão đầu nghe xong, hơi suy tư một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Cho tới bây giờ, dường như chỉ có biện pháp nảy mới có thể quyết định được quyền sở hữu Triệu Phong
Việc tiếp theo chỉ còn lại một vấn đề, đó là Triệu Phong muốn nhậm chức nơi nào trước.
– Trước hết ta sẽ ở cùng Quan lão đầu trong Thảo Mộc Đường một khoảng thời gian.
Triệu Phong liền nói ra đáp án.
Sở dĩ lựa chọn Thảo Mộc Đường là bởi vì hai vị sư huynh của hắn đều được phân công nhiệm vụ có chút liên hệ với Thảo Mộc Đường.
Trong đó, Dương Thanh Sơn ở dược điền là nông công, còn Nam Cung Phàm thì làm công nhân bốc vác ở khu phế tích của Thảo Mộc Đường.
Nếu như nhậm chức ở Thảo Mộc Đường, hắn có thể chiếu cố được hai vị sư huynh của mình.
Mà cuộc tranh chấp tới đây cũng xem như kết thúc.
Trải qua thương nghị giữa hai lão đầu, cuối cùng quyết định Triệu Phong sẽ học tập ở Thảo Mộc Đường mười ngày, sau đó lại tới Tông Vụ Đường, theo học Trương lão đầu.
Cứ như vậy, chức vụ của Triệu Phong liền được phân công xong
Buổi sáng hôm đó, hắn lại đi theo Quan lão đầu, tiến vào Thảo Mộc Đường nhậm chức.
Dọc theo đường đi, Quan lão đầu bắt đầu nhồi nhét vào đầu Triệu Phong đủ loại chỗ tốt của Luyện Đan Sư, nếu đi theo ông ta thì sẽ có bao nhiêu tiền đồ,…
Triệu Phong tự nhiên là không ngừng đồng ý.
– Bái kiến Phó đường chủ.
– Bái kiến Quan lão.
Sau khi tiến vào Thảo Mộc Đường, dọc trên đường đi có rất nhiều người đều khom mình hành lễ.
Triệu Phong có thể thấy được những người này tôn kính Quan lão đầu, xuất phát từ nội tâm.
Trong những người này, cũng không thiếu đệ tử nội môn và Luyện Đan Sư.
– Tiểu tử kia tại sao lại đi cùng với Quan lão đầu?
Lúc đi ngang qua một sườn núi cao, tại bên dưới khu phế tích hoang vu, một tên đệ tử ngoại môn liên hét lên thất thanh.
Tên đệ tử ngoại môn đó chính là Trần Phong trước đây đã từng bị Triệu Phong đánh bại.
– Tiểu tử kia không phải là dược đồng mà Quan lão đầu mới thu hay sao sao?
– Không thể nào! Quan lão lựa chọn dược đồng rất nghiêm khắc, lần trước ngay cả một tên đệ tử nội môn cũng bị ông ta đuổi đi.
Đệ tử xung quanh đều thấp giọng nghị luận.
Nhưng tình huống tiếp theo lại càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn, Quan lão đầu dẫn Triệu Phong đi thẳng tới trọng địa của Thảo Mộc Đường, bộ dạng như rất coi trọng Triệu Phong trên đường không ngừng giải thích và dặn dò.
Rất nhanh, Quan lão đầu đã dẫn Triệu Phong tới trọng địa của Thảo Mộc Đường.
Nơi này có một mùi thuốc nồng đậm, ở đây có thể thỉnh thoảng nhìn thấy Luyện Đan Sư hoặc Dược Sư.
– Triệu Phong?
Ảm thanh kinh ngạc của một thiếu nữ truyền đến.
Triệu Phong đua mắt nhìn, người vừa lên tiếng chính là công chúa của Tương Vân quốc, Vân Hương Mộng.
Vân Hương Mộng đang giúp một vị mỹ phụ Luyện Đan Sư chuẩn bị tài liệu luyện đan.
– Quan lão.
Mỹ phụ Luyện Đan Sư kia vừa nhìn thấy Quan lão đầu, liền mỉm cười làm lễ ra mắt.
– Vân Dao đan sư, đây chính là cháu gái mà ngươi từng nhắc tới sao?
Quan lão đầu cười nói.
Hai bên đều biết nhau, chỉ hơi chút giới thiệu thì Triệu Phong liền biết Luyện Đan Sư tên là Vân Dao này chính là cô cô của Vân Hương Mộng.
– Quan lão, tên đệ tử mới vào này chẳng lẽ là dược đồng mới của ngài?
Vân Dao đan sư tò mò nhìn Triệu Phong hỏi.
– Đây chính là thiên tài luyện đan mà ta vất vả lắm mới đoạt được từ tay Trương lão đầu. Quan lão đầu bật cười, dường như rất có cảm giác thành tựu.