Thiên tài luyện đan? Hắn…
Vân Hương Mộng thoáng ngẩn ra, trong đôi mắt phượng tràn đầy kinh ngạc và chất vấn.
Nàng chưa từng nghĩ tới việc tên thiến niên Linh thể bình thường chưa từng lọt vào mắt mình lại trở thành “thiên tài luyện đan” trong miệng Quan lão đầu.
Hơn nữa, nghe ý tứ của Quan lão đầu thì dường như vì tranh đoạt Triệu Phong mà ông ta còn xảy ra tranh chấp với một vị Phó đường chủ khác.
Vân Dao đan sư nghe vậy thì có chút kinh ngạc, đôi mắt đẹp rơi lên người Triệu Phong, bắt đầu đánh giá hắn bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Ở lĩnh vực luyện đan, Vân Dao đan sư thừa nhận rằng Quan lão là người đứng đầu Tông môn, kiến thức của ông ta cũng hết sức uyên bác.
Nhưng nàng lại không cảm thấy Triệu Phong có chỗ gì đặc biệt, nếu như nói hắn tuổi tác nhỏ, vậy thì cũng không có gì lạ, một vài Luyện Đan Sư trong thế giới Tông môn, từ lúc nhỏ đã bắt đầu học tập dược lý rồi.
Hơn nữa, nhìn thấy vẻ mặt của công chúa Vân Hương Mộng, Vân Dao đan sư liền không khỏi hoài nghi ánh mắt của Quan lão.
– Triệu sư điệt, lúc trước ngươi từng học qua luyện đan hay dược lý sao?
Vân Dao đan sư không khỏi dò xét.
Luyện đan cũng tương tự như tu hành võ học, cũng cần phải có căn cơ và học thức nhất định.
– Chưa bao giờ học qua, cũng không biết gì.
Triệu Phong cũng không hề giấu giếm, mà tình huống này, Quan lão và Trương lão cũng đều biết rõ.
Trên thực tế, hắn cũng có chút kỳ quái, không hiểu tại sao lúc khảo hạch cửa thứ ba, cả Trương lão và Quan lão đều đồng thời coi trọng hắn?
Cũng không biết gì?
Hai người Vân Dao đan sư và Vân Hương Mộng đều khiếp sợ thất sắc, không thể tin nổi.
Một thiếu niên không biết chút nào về căn cơ dược lý đan đạo, thế mà lại được Luyện Đan Sư đứng đầu Hiểu Nguyệt Tông coi trọng, còn cùng tranh đoạt với một vị Trận Pháp Sư hàng đầu khác.
Trong lòng Vân Hương Mộng nhất thời dậy sóng, có chút không phục.
Ít nhất, nàng không cho rằng mình kém hơn Triệu Phong.
Vân Dao cũng bất bình thay cho công chúa Tương Vân quốc, vị công chúa này là cháu gái nhỏ của nàng, từ nhỏ đã học qua đan đạo dược lý, tất cả đều bởi vì chuẩn bị cho ngày này.
Không ngờ rằng, Vân Dao đan sư lại không nhịn được, gọi Quan lão đầu qua một bên nói chuyện.
– Quan lão, đây là cháu gái của ta, là công chúa của Tương Vân quốc, xuất thân cao quý, từ nhỏ đã học qua đan đạo dược lý, bất luận là tư chất hay tu vi cũng đều hơn xa tên tiểu bối Triệu Phong kia…
Vân Dao mỉm cười, trong lòng mười phần tự tin, đề cử với Quan lão.
Trong suy nghĩ của nàng, cháu gái là công chúa của mình, há có chỗ nào không bằng Triệu Phong chứ?
Bàn về xuất thân, Vân Hương Mộng là công chúa, so với bất kỳ đệ tử nào mới nhập môn cũng đều cao quý hơn.
Bàn về thiên tư, căn cơ đan đạo dược lý, Vân Hương Mộng không mất bao nhiêu công sức cũng thắng được Triệu Phong
– Ha ha, Vân Dao đan sư, ngươi đang chất vấn ánh mắt nhìn người của ta sao? Lão phu ở Tông môn này, có gần trăm năm kinh nghiệm sóng gió, có loại thiên tài nào mà chưa từng gặp qua?
Quan lão thản nhiên cười, có chút xem thường.
Cho dù không bàn về tu vi và địa vị, chỉ riêng tuổi và lịch duyệt thì ông ta đã nhiều gấp mấy lần Vân Dao.
Vân Dao nhất thời á khẩu không trả lời được.
Quả thật, nàng vì cháu gái của mình mà không ngừng suy tính, nhất thời sốt ruột cho nên đã đánh giá thấp lịch duyệt và nhãn giới của vị Quan lão này.
Gần trăm năm qua, Quan lão đã thấy quá nhiều sóng gió thăng trầm, cũng nhìn thấy vô số thiên tài quật khởi hoặc vẫn lạc.
Có lẽ trên người Triệu Phong này thật sự có gì đó không bình thường.
Mặc dù nghĩ vậy, thế nhưng trong lòng Vân Dao vẫn có chút không phục.
Nàng muốn nhìn xem trên người Triệu Phong rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt.
– Như vậy đi, Triệu Phong, ngươi vừa mới tới Thảo Mộc Đường, trước hết hãy làm quen hoàn cảnh ở đây. Mấy ngày sau ngươi hãy đọc thuộc “Luyện Đan sơ kiến giải” và “Đan hỏa tâm quyết” này, có thể lĩnh ngộ vài điều trong đó là tốt nhất. Ngoài ra, ngươi đi theo Vân Dao đan sư học tập cơ sở đan đạo dược lý, có rất nhiều bộ sách liên quan tới lĩnh vực này…
Quan lão rất nhanh liền phân công nhiệm vụ cho Triệu Phong.
Triệu Phong nhận lấy “Luyện Đan sơ kiến giải” và “Đan hỏa tâm quyết”, sau đó gật đầu nhìn Quan lão rời đi.
– Hai ngày này, Quan lão có một lò linh đan trọng yếu phải luyện chế, ta có thể giải đáp cho ngươi một ít thường thức về đan đạo dược lý.
Vân Dao cười nói, cũng không dám chậm trễ với Triệu Phong.
Cứ như vậy, Triệu Phong và công chúa Vân Hương Mộng đều đi theo Vân Dao học tập.
– Hắn ngay cả trụ cột căn bản về dược lý cũng không có, làm sao có thể lĩnh ngộ được “Luyện Đan sơ kiến giải” ? Đặc biệt là “Đan hỏa tâm quyết”, thậm chí ngay cả ta còn cảm thấy nó tối nghĩa nữa.
Công chúa Vân Hương Mộng bĩu môi, có chút khinh thường.
Triệu Phong vẻ mặt vô tội, bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao thì cũng không phải mình chủ động muốn tới đây học luyện đan.
Vân Hương Mộng lại càng tức giận hơn, một tiểu tử bình thường, tại sao lại may mắn như vậy?
– Hương Mộng, đừng vô lễ.
Vân Dao khiển trách.
Nàng lại xin lỗi Triệu Phong:
– Tn cột dược lý đan đạo rất lộn xộn, đầu tiên ngươi phải nhớ kỹ thuộc tính của các loại tài liệu dược tính, trên cơ sở đó, ngươi mới có thể ngưng luyện ra tinh hoa của chúng Trong Hiểu Nguyệt Tông chúng ta, mỗi Luyện Đan Sư, lúc nhập môn đều phải thường xuyên đọc sách, thậm chí còn phải nhét dưới lưng quyền “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”.
Vân Hương Mộng ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi giật mình, thầm nghĩ: Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám, dễ thuộc vậy sao?
Trên quyển sách này ghi chép đủ loại tài liệu luyện đan thiên kỳ bách quái trên thế giới này, phải đến hàng vạn loại.
Luyện Đan Sư bình thường, có mười năm kinh nghiệm cũng chỉ có thể nhớ được đại khái.
Cho dù là công chúa Vân Hương Mộng cũng không thuộc “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”, chỉ nhớ kỹ hai ba ngàn loại tài liệu thường gặp và thuộc tính dược lý của chúng mà thôi.
Cô cô đề nghị Triệu Phong xem “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám” là có dụng ý gì?
Trong đầu Vân Hương Mộng lóe lên linh quang, rất nhanh đã hiểu ra.
Khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên nụ cười, đợi tiểu tử kia nhìn thấy “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”, nhất định sẽ bị những tài liệu dược lý và thuộc tính lộn xộn kia làm cho nản chí, biết khó mà lui.
– Đa tạ tiền bối nhắc nhớ.
Triệu Phong cũng không nghi ngờ gì.
Vụt! Vụt! Vụt…
Triệu Phong đầu tiên lật xem thật nhanh “Luyện Đan sơ kiến giải” và “Đan hỏa tâm quyết”.
Chỉ trong chốc lát. Nội dung của hai bộ sách này đã khắc sâu trong đầu Triệu Phong.
Trong đó, hắn đã hiểu được đại khái “Luyện Đan sơ kiến giải”, bởi vì các hình ảnh liên quan đều khắc sâu trong đầu, cho nên cũng dễ hiểu hơn. Huống chi, năng lực lĩnh ngộ và phân tích của Triệu Phong hiện nay so với những thiên tài cùng lứa còn mạnh hơn rất nhiều.
Tuy nhiên “Đan hỏa tâm quyết” kia thì Triệu Phong lại cảm thấy có chút khó khăn, đại khái khó ngang ngửa với một môn công pháp Phàm phẩm hạ cấp.
Chẳng qua, chủ yếu là bởi vì Triệu Phong thiếu khuyết thường thức về dược lý đan đạo mà thôi.
– Xem ra Vân Dao nói cũng không sai.
Triệu Phong lại đi tìm đọc “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”.
Quyển sách này ở trong Hiểu Nguyệt Tông cũng tương đối trân quý, đệ tử ngoại môn bình thường khăng định không có tư cách lật xem.
Chẳng qua, có sự hỗ trợ của Vân Dao đan sư cho nên việc này cũng không có gì khó khăn.
Triệu Phong rất nhanh đã nhìn thấy “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”, ngay lập tức hắn liền ngẩn ra.
Quyển sách này có số trang dày như một chiếc xe.
Trên trang sách có một lượng lớn hình vẽ và thông tin, bao gồm các loại tài liệu dược lý và thuộc tính của mỗi loại tài liệu, thiên kỳ bách quái, lộn xộn vô cùng.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây dại đờ dẫn của Triệu Phong, Vân Hương Mộng âm thầm cười lạnh một tiếng.
Vụt! Vụt! Vụt…
Triệu Phong không nói hai lời, lật xem thật nhanh “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”.
Hành động này khiến cho hai cô cháu Vân Dao đều kinh ngạc không thôi.
– Triệu Phong sư diệt, không nên quá nóng lòng, thiên tài bình thường không mất năm năm thì cũng không thể hiểu được quyển sách này đâu.
Vân Dao cảm thấy có chút buồn cười.
Triệu Phong cũng không để ý tới các nàng vẫn lật xem thật nhanh, giống như chỉ hận không thể đem “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám” nuốt gọn vào bụng vậy.
Thấy bộ dạng “nóng lòng” này của Triệu Phong Vân Dao và Vân Hương Mộng nhìn nhau cười, trong mắt có chút khinh thường
Nửa canh giờ sau.
Phù…
Triệu Phong thở phào một hơi, đem Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám trả lại, trong mắt vẫn còn hiện lên một tia hưng phấn kích động
Sau khi xem xong “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”, kiến thức của Triệu Phong đã tăng mạnh, đồng thời hắn cũng hiểu rõ một vài tài liệu thiên kỳ bách quái trong quyển sách đó.
Trong truyền thuyết có một vài thiên địa linh vật, có hiệu lực gần như đạt tới trình độ nghịch thiên.
Ví dụ như “Huyền Thiên Linh Căn” mà Triệu Phong đã nhìn thấy, nó có thể khiến cho Linh thể của một người bình thượng trực tiếp tăng lên tới Linh thể cực hạn, thậm chí là đột phá tới cấp bậc Thiên Địa Linh thể.
Còn có những loại linh vật thiên địa kỳ quái khác, ví dụ như “Thiên Trầm Thảo”, có thể khiến người khác ngủ say ngàn năm, thân thể không chết không thay đổi. Hoặc là “Thượng Cổ thần huyết” thần kỳ, có thể khiến cho nhân loại quay trở về cổ xưa, trở thành chủng tộc thượng cổ, thậm chí có được huyết mạch lực lượng của thần linh, diễn biến ra ba đầu sáu tay, bất tử thân…
Tóm lại, Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám đã giúp Triệu Phong tiếp xúc với một thế giới mênh mông đặc sắc hơn, cho nên hắn cảm giác bản thân mình ở trong Tông môn, dường như vẫn chỉ là một góc nhỏ của võ đài lớn trong thế giới này mà thôi.
– Đa tạ Vân tiền bối đã giúp ta nhận biết được một thế giới rộng lớn và đặc sắc như vậy.
Trên mặt Triệu Phong vẫn còn đỏ bừng, kích động trả lại sách.
Vẻ mặt của Vân Dao có chút cổ quái, không ngờ Triệu Phong sớm trả lại Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám cho nàng như vậy.
– Ngươi không xem thêm một chút nữa sao?
Vân Dao cho rằng hắn biết khó mà lui, thế nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương thì dường như không phải.
– Nhìn một lần là đủ rồi.
Triệu Phong cười, cũng không giải thích gì thêm.
Dù sao thì một Luyện Đan Sư bình thường muốn nhớ kỹ “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám” cũng phải mất ít nhất mười mấy năm
Hai ngày tiếp theo.
Triệu Phong nhanh chóng phân tích nội dung của “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”, nghiên cứu cách vận dụng những tài liệu dược lý và phương pháp luyện đan.
Tại phương diện cơ sở, hắn lại tìm hiểu “Luyện Đan sơ kiến giải”, phát hiện nguyên lý cũng khá đơn giản.
Về phần “Đan hỏa tâm quyết” khó khăn hơn thì Triệu Phong cũng tìm hiểu đại khái đôi chút, sở dĩ không thể hiểu rõ hoàn toàn là bởi vì tâm quyết của môn này có liên quan tới vận dụng thực tế tại phương diện luyện đan.
Qua hai ngày nữa, Triệu Phong lại thông qua Vân Dao, thu được một ít bộ sách có liên quan tới thường thức luyện đan, nhất nhất ghi nhớ trong đầu, sau đó nhanh chóng phân tích.
Gặp phải vấn đề gì thì Triệu Phong lại tới hỏi Vân Dao.
Lúc đầu thì Vân Dao còn có chút khinh thường nhưng về sau thì càng lúc càng giật mình động dung hơn, Triệu Phong thỉnh thoảng đề cập tới vài vấn đề rất có chiều sâu, hoàn toàn không giống một người mới chỉ tiếp xúc với luyện đan, thậm chí còn hơn xa một học đồ đã nhập môn nhiều năm
Tại phương diện học tập lĩnh ngộ, Triệu Phong giống như một khối bọt biển, nhanh chóng hấp thu tất cả những giọt nước tri thức xung quanh.
Thời gian trôi qua không hề hay biết.
Một ngày kia, Triệu Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện.
– Không tốt! Hôm nay chính là ngày ta khiêu chiến với “Quy Phong Vân”.
Sắc mặt Triệu Phong thoáng trở nên căng thẳng
Lúc này, Triệu Phong mới tới gặp Vân Dao và Quan lão để xin phép.
– Khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết?
Vân Dao thì kinh ngạc không thôi, liền đưa mắt dò hỏi Vân Hương Mộng.
Công chúa Vân Hương Mộng khẽ gật đầu, nàng cũng biết đôi chút về chuyện này.
– Quả thực là bậy bạ! Tư chất của ngươi tại phương diện tu hành rất bình thường, còn không bằng đặt trọn vẹn trái tim lên việc luyện đan.
Quan lão có bộ dạng như hận không thể rèn sắt thành thép.
Triệu Phong chỉ là một đệ tử có tư chất bình thường mới nhập môn, nhưng lại đi khiêu chiến với đệ tử nội môn dự khuyết, cho nên cũng không có người nào coi trọng hắn.
Quan lão thầm nghĩ, tương lai Triệu Phong sẽ trở thành đệ tử của mình, vì vậy cũng không muốn hắn ra ngoài bêu xấu mặt mũi mình.
– Thứ nhất, trận khiêu chiến này, vãn bối có lòng tin. Thứ hai, mấy ngày qua, những thứ mà tiền bối muốn ta học cũng đã học hết rồi.
Triệu Phong cũng không hề nhượng bộ.
Ngươi có lòng tin?
Quan lão thiếu chút nữa tức giận đến mức râu dựng ngược, ánh mắt chợt lóe, cười híp mắt, nói:
– Ngươi vừa nói, những thứ mà ta dặn ngươi học đều thuộc hết rồi?
– Không sai.
Triệu Phong tự tin mười phần.
– Nói khoác mà không biết ngượng!
Quan lão hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin, nói:
– Ta hỏi vài vấn đề, nếu như ngươi có thể đáp đúng sẽ được phép ra ngoài, cuộc khiêu chiến này, không có bất kỳ ai có thể ngăn cản được ngươi.