Mộc Nhiên được bế lên xe hoa, có lẽ đây sẽ là hôn lễ có một không hai, cô dâu chẳng khác nào “người chết”, nhưng hôn lễ lại được tổ chức rất lộng lẫy và xa hoa.
Quản gia ngồi bên cạnh cô, chỉnh lại bộ váy cưới cho cô, bỗng phát hiện ngón tay của cô cử động.
Bà ngạc nhiên nói:”Mộc Nhiên? Con tỉnh rồi sao? Mộc Nhiên.”
Tại lễ đường, Hàn Thiên Lãnh một thân âu phục đẹp mắt đứng phía trên, khách mời rất đông. Cánh cửa nhà thờ đang đóng lại để đợi cô dâu đến.
Cánh cửa mở ra…
Làm cho mọi người hết sức ngạc nhiên, đặc biệt là Hàn Thiên Lãnh. Mộc Nhiên một thân váy trắng nhẹ nhàng bước vào lễ đường, trên môi vương nụ cười, bên cạnh quản gia đang nắm tay dắt cô vào trong.
Mắt anh dần nóng lên, như một giấc mơ, anh thật sự không thể tin nổi người đứng trước mặt anh là Mộc Nhiên.
– “Mộc Nhiên?” Anh gọi tên cô, cảm xúc dâng trào.
Mộc Nhiên mỉm cười đi đến gần anh:”Không phải sắp trễ giờ lành rồi sao?”
Anh mỉm cười ôm lấy cô:”Em tỉnh rồi, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.”
Khóe mắt cô ươn ướt vì quá cảm động, tình cảm anh dành cho cô không còn gì để nghi ngờ nữa.
– “Lãnh, cảm ơn anh vì đã đợi em.”
Cha sứ nói:”Đã đến giờ rồi, hai con hãy đứng vào vị trí của mình.”
Hàn Thiên Lãnh buông cô ra rồi dắt tay cô đứng trước cha sứ.
– “Hàn Thiên Lãnh, con có đồng ý lấy Diệp Mộc Nhiên làm vợ của mình, từ nay nguyện yêu thương chăm sóc cô ấy, dù là ốm đâu bệnh tật cũng không được xa rời.”
Hàn Thiên Lãnh nhìn cô:”Con đồng ý.”
Cha sứ hỏi Mộc Nhiên:”Diệp Mộc Nhiên, con có đồng ý lấy Hàn Thiên Lãnh làm chồng, từ nay nguyện bên cạnh chăm sóc cậu ấy, dù khó khăn hay nghèo nàn cũng không được rời xa?”
Mộc Nhiên nắm chặt lấy tay anh hơn:”Con đồng ý.”
Hàn Thiên Lãnh mỉm cười hạnh phúc nhìn cô.
– “Ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng, từ nay phải yêu thương, bảo vệ và tôn trọng lẫn nhau.”
Mọi người phía dưới vỗ tay chúc mừng cho đôi trai tài gái sắc, quản gia nhìn họ mỉm cười, rốt cuộc thiếu gia cũng đã yên bề gia thất, tìm được tình yêu thật sự của mình.
– “Bây giờ hai con hãy trao nhẫn cho nhau.” Cha sứ nói.
Một người mang ra hai chiếc nhẫn cặp đưa cho họ, Mộc Nhiên cầm lấy đeo vào tay anh.
Hàn Thiên Lãnh cầm chiếc nhẫn lên rồi đeo vào ngón tay cô, sau cùng anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay cô.
Mộc Nhiên cười, nụ cười rất chói chang, đây chính là hạnh phúc mà cô mong đợi.
Anh ôm lấy cô:”Mộc Nhiên, lần này dù bất cứ giá nào em cũng không được tháo chiếc nhẫn này ra nữa.”
– “Bất cứ giá nào chúng ta cũng sẽ không xa nhau nữa.” Cô nói rồi vòng tay ôm lấy anh.
Mọi người được đưa về nhà hàng đã đặt sẵn để dự đám cưới, nhà hàng nổi tiếng và lớn nhất thành phố đã được anh thuê trọn ngày hôm nay.
Xung quanh là hoa cúc trắng nhưng lại nhuộm màu hồng phấn, Mộc Nhiên ngạc nhiên nhìn chúng.
– “Đẹp quá”.
Hàn Thiên Lãnh hôn nhẹ lên trán cô:”Rất vui khi em thích nó”.
– “Mộc Nhiên, em lên phòng nghỉ ngơi đi, để anh gọi người đưa em lên.”
Thật ra anh đã muốn bên cạnh cô rồi nhưng dù sao ở đây cũng đều là khách quý, nếu bỏ mặc họ không nói một lời nào thì thật thất lễ.
– “Không sao, em tự lên được, anh đừng uống nhiều quá.”
Anh vuốt tóc cô:”Được rồi.”
Mộc Nhiên nâng váy bước đi, anh ngoắc tay một tên thuộc hạ:”Bảo vệ cô ấy, tìm quản gia đến chăm sóc cho cô ấy cẩn thận.”
– “Vâng.” Tên thuộc hạ nói rồi rời đi.
Mộc Nhiên bước vào phòng tân hôn anh đã chuẩn bị sẵn, cô thích thú nhìn căn phòng, thật sự rất lãng mạn.
Dưới nền nhà rất nhiều cánh hoa hồng đỏ, trên giường là những ngọn nến nhiều màu sắc.
Quản gia bước vào:”Mộc Nhiên, mau đi tắm rửa thay quần áo đi.”
Mộc Nhiên nhìn bà:”Bác ạ! Căn phòng này đẹp qúa.”
– “Đây là thiếu gia đích thân chuẩn bị cho con đó. Có thích không?”
Mộc Nhiên gật đầu:”Có ạ”.
Cô cầm bộ váy ngủ màu hồng nhạt anh đã chuẩn bị sẵn vào phòng tắm. Tắm rửa xong cô đi ra ngoài.
Mộc Nhiên lấy ngay chiếc áo khoác mặc vào, quản gia thấy vậy liền hỏi:”Mộc Nhiên, không khỏe ở đâu sao?”
Mộc Nhiên lắc đầu:”Bộ đồ này..”
Mặt cô đỏ bừng bừng, đây chính xác không phải là đồ, những phần cần che thì chỉ có tấm vải mỏng, nhìn thôi cũng đủ thấy hết cả rồi.
– “Thế sao lại phải mặc áo khoác?”.
Mộc Nhiên cắn môi:”Bác?”
Quản gia mỉm cười:”Con mới tỉnh dậy tối nay thiếu gia chắc cũng không dám quấy con đâu, yên tâm đi, cùng lắm nửa đêm là được nghỉ ngơi rồi.”
Mộc Nhiên đỏ mặt, cúi đầu xuống:”Bác dừng nói nữa mà.”
Quản gia bật cười, bà nói:”Để ta đi lấy cho con ít đồ ăn, lát nữa còn lấy sức..”
– “Bác.”
Quản gia mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng. Cô đang chải tóc nghe tiếng mở cửa liền quay lại.
– “Bác nhanh vậy….?”
Cô thoáng đơ người:”Diệp Mộc Vân?”
Cô đứng dậy:”Sao chị lại ở đây?”
– “Tao không ở đây thì ở đâu? Diệp Mộc Nhiên, hôm nay là ngày hạnh phúc của mày sao?”
Cô ta bỏ chiếc mũ ra, Mộc Nhiên bất ngờ nhìn cô ta, tóc của Diệp Mộc Vân giống cô như đúc, hai người lúc này như đang đứng trước gương.
– “Mộc Nhiên, em thấy chị tối nay có thể động phòng với Hàn Thiên Lãnh không?”
Mộc Nhiên cười lạnh:”Nếu chị có bản lĩnh, chị đừng nghĩ tôi còn ngốc nghếch như lúc trước, để chị muốn làm gì thì làm.”